Chương 1
Áp Ngân Hà
10/07/2024
1.
“Kiều Kiều, mau đi rửa bát nhanh lên, dì con và mấy người khác sắp tới nơi rồi!”
Giọng nói của mẹ chợt vang bên tai tôi, khiến tôi có chút bối rối.
Trong lúc hoảng hốt, tôi vô thức sờ lên cổ mình, làn da mềm mịn trắng nõn, thân thể ấm áp bình thường,...
Tôi lập tức hiểu ra rằng mình vừa được sống lại.
Tôi bưng bát đũa ra ngoài bờ ao, như bị thôi miên mà rửa bát một cách máy móc.
Kiếp trước, cũng vào ngày hôm nay, dì của tôi đã dẫn theo em họ Diệp Hoan tới nhà tôi ăn cơm.
Hai vợ chồng nhà bác cả cũng đến.
Vốn tưởng rằng hôm nay chỉ là mọi người tụ họp ăn một bữa cơm, nhưng không ngờ bác cả lại đột nhiên mở miệng hỏi vay tiền.
Sau khi bác cả nói xong, bầu không khí vui vẻ lập tức bay sạch, mọi người đều giữ im lặng.
Rốt cuộc thì không phải ai cũng giàu có để cho người khác vay.
Hơn nữa, không ai biết được bác cả muốn vay bao nhiêu.
Nhưng Diệp Hoan đã lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này:
“Bác cả, bác muốn mượn bao nhiêu? Để con xem mình có mang đủ tiền không!”
Ánh mắt bác cả sáng lên:
“Con biết đấy, anh họ con sắp phải kết hôn, tiền sính lễ còn thiếu 100.000 tệ…”
Diệp Hoan mỉm cười thoải mái, tựa như chuyện này không phải vấn đề gì lớn, thuận miệng mà nói:
“100.000 tệ thì cũng không nhiều lắm, chỉ là con không mang theo tiền bên người.”
Nói xong, Diệp Hoan đột nhiên nhìn về phía tôi:
“Chị ơi, chị chuyển tiền cho bác hộ em đi. Mấy hôm nữa em sẽ trả lại.”
Lúc ấy trong đầu tôi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Diệp Hoan nháy mắt ra hiệu cho tôi, ban đầu tôi đã định phớt lờ cô ta.
Chỉ là tôi chợt nhớ đến, vào một ngày khi tôi vừa bước ra khỏi cửa công ty, một mảnh kính đã bất ngờ rơi từ trên cao xuống. Lúc nó sắp đập vào người tôi, có người đã đẩy tôi một cái, sau đó đầu tôi bị đập vào tường và ngất đi.
Đợi đến lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện, và Diệp Hoan đang ngồi trông coi cho tôi.
Bởi vì tôi và Diệp Hoan làm cùng công ty, nên cô ta nói rằng cô ta là người đã đẩy tôi ra.
Thấy cánh tay của cô ta có vết xước do bị mảnh kính quẹt qua, tôi lập tức tin vào chuyện này.
Cho nên lúc Diệp Hoan nháy mắt với tôi, tôi không thể thẳng thắn từ chối, trong lúc bối rối liền chuyển luôn 100.000 tệ cho bác cả.
Bác cả vui mừng đến nỗi chảy cả nước mắt, cứ rối rít nắm tay Diệp Hoan mà cảm ơn:
“Cảm ơn Hoan Hoan, con đúng là ngôi sao may mắn của bác! Sau này bác nhất định sẽ dặn dò thằng con bác phải đối tốt với con!”
“Kiều Kiều, mau đi rửa bát nhanh lên, dì con và mấy người khác sắp tới nơi rồi!”
Giọng nói của mẹ chợt vang bên tai tôi, khiến tôi có chút bối rối.
Trong lúc hoảng hốt, tôi vô thức sờ lên cổ mình, làn da mềm mịn trắng nõn, thân thể ấm áp bình thường,...
Tôi lập tức hiểu ra rằng mình vừa được sống lại.
Tôi bưng bát đũa ra ngoài bờ ao, như bị thôi miên mà rửa bát một cách máy móc.
Kiếp trước, cũng vào ngày hôm nay, dì của tôi đã dẫn theo em họ Diệp Hoan tới nhà tôi ăn cơm.
Hai vợ chồng nhà bác cả cũng đến.
Vốn tưởng rằng hôm nay chỉ là mọi người tụ họp ăn một bữa cơm, nhưng không ngờ bác cả lại đột nhiên mở miệng hỏi vay tiền.
Sau khi bác cả nói xong, bầu không khí vui vẻ lập tức bay sạch, mọi người đều giữ im lặng.
Rốt cuộc thì không phải ai cũng giàu có để cho người khác vay.
Hơn nữa, không ai biết được bác cả muốn vay bao nhiêu.
Nhưng Diệp Hoan đã lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này:
“Bác cả, bác muốn mượn bao nhiêu? Để con xem mình có mang đủ tiền không!”
Ánh mắt bác cả sáng lên:
“Con biết đấy, anh họ con sắp phải kết hôn, tiền sính lễ còn thiếu 100.000 tệ…”
Diệp Hoan mỉm cười thoải mái, tựa như chuyện này không phải vấn đề gì lớn, thuận miệng mà nói:
“100.000 tệ thì cũng không nhiều lắm, chỉ là con không mang theo tiền bên người.”
Nói xong, Diệp Hoan đột nhiên nhìn về phía tôi:
“Chị ơi, chị chuyển tiền cho bác hộ em đi. Mấy hôm nữa em sẽ trả lại.”
Lúc ấy trong đầu tôi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Diệp Hoan nháy mắt ra hiệu cho tôi, ban đầu tôi đã định phớt lờ cô ta.
Chỉ là tôi chợt nhớ đến, vào một ngày khi tôi vừa bước ra khỏi cửa công ty, một mảnh kính đã bất ngờ rơi từ trên cao xuống. Lúc nó sắp đập vào người tôi, có người đã đẩy tôi một cái, sau đó đầu tôi bị đập vào tường và ngất đi.
Đợi đến lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện, và Diệp Hoan đang ngồi trông coi cho tôi.
Bởi vì tôi và Diệp Hoan làm cùng công ty, nên cô ta nói rằng cô ta là người đã đẩy tôi ra.
Thấy cánh tay của cô ta có vết xước do bị mảnh kính quẹt qua, tôi lập tức tin vào chuyện này.
Cho nên lúc Diệp Hoan nháy mắt với tôi, tôi không thể thẳng thắn từ chối, trong lúc bối rối liền chuyển luôn 100.000 tệ cho bác cả.
Bác cả vui mừng đến nỗi chảy cả nước mắt, cứ rối rít nắm tay Diệp Hoan mà cảm ơn:
“Cảm ơn Hoan Hoan, con đúng là ngôi sao may mắn của bác! Sau này bác nhất định sẽ dặn dò thằng con bác phải đối tốt với con!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.