Cưa Nhầm Tổng Tài, Được Chồng Như Ý
Chương 51
Zhou’er Yi
28/08/2022
Qua trận này, cuối cùng Trịnh Thư Ý cũng đã có thể toàn tâm toàn ý xem phim.
Nhưng phim đã chiếu được một nửa mà lúc này Trịnh Thư Ý mới bắt đầu xem, thế nên cô không theo kịp tình tiết của bộ phim.
Cô nhích lại gần Thời Yến rồi hỏi anh, "Nam nữ chính vẫn chưa yêu nhau hả anh?"
Thời Yến nhìn màn ảnh, bình tĩnh đáp, "Đây không phải là nam chính."
"Hả? Thật không đấy?" Trịnh Thư Ý chẳng thèm để ý đến bắp rang nữa.
Phim này có tên là Hoa hảo nguyệt viên* mà, thế sao nữ chính lại ôm hôn người nào thế kia.
*Nghĩa là đoàn tụ sum vầy.
Hơn nữa, nam diễn viên này có nhiều phân đoạn nhất trong phim, anh ta không phải là nam chính thì còn là ai chứ?
Nhưng ở hai mươi phút gần cuối phim, tình tiết phim bắt đầu dồn dập giống như đạo diễn không còn kinh phí để quay tiếp vậy. Trong vòng mười cảnh phim đã kết thúc cảnh bạn trai cũ từ bỏ nữ chính vì sự nghiệp, sau đó nữ chính bắt đầu sà vào lòng người đàn ông khác rồi cấp tốc chuẩn bị kết hôn. Khán giả xem phim mà ngớ người, thậm chí còn quên mất phải chửi thề.
Không thể tiếp tục theo dõi tiến độ của phim được nữa, Trịnh Thư Ý không kiềm được mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh, "Ồ? Đất diễn của nam chính chỉ có hai mươi phút cuối phim thôi hả?"
Thời Yến nghiêng đầu, hờ hững nhìn cô, im lặng không đáp.
Đến cuối phim, nữ chính tự tay mang thiệp mời đến trước mặt người đàn ông mà mình đã từng yêu nhiều năm trời, anh ta tức đến nỗi run tay phá hủy hàng trăm ngàn mã code. Trịnh Thư Ý ôm xô bắp, bị kịch bản phim làm chấn động đến mức quên phải chớp mắt.
"Nữ chính ác thế?"
Giọng của Thời Yến bất thình lình vang lên, "Chọn gửi thiệp mời ngay lúc sự nghiệp của anh ta đang lên đúng là ác thiệt."
Trịnh Thư Ý gật đầu, "Đúng rồi."
Thời Yến, "Lẽ ra phải chờ thêm một chút nữa."
Trịnh Thư Ý, "Đúng vậy."
Thời Yến, "Đợi đến tiệc đầy tháng rồi hẳn mời anh ta."
Trịnh Thư Ý, "..."
Cô nhét bắp rang vào miệng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Sao cô lại có cảm giác vừa nãy Thời Yến đang chỉ gà mắng chó thế nhỉ?
Trịnh Thư Ý càng nghĩ thì càng thấy Thời Yến đúng là có ý đó, thế là khi bộ phim kết thúc, cô bỗng nói, "Nhưng em lại thấy, phụ nữ mà không ác thì không được."
Cô và Thời Yến đứng dậy, đi theo anh ra ngoài, "Đúng không anh?"
Vừa dứt lời, không biết Trịnh Thư Ý giẫm phải thứ gì, cô bất chợt bị sái chân.
Thời Yến đưa tay đỡ lấy cô ngay tức khắc.
Trịnh Thư Ý, "..."
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cô có dự cảm Thời Yến nhất định sẽ mở miệng cà khịa mình.
Nhưng Thời Yến cứ mãi nhìn cô như thế, anh bỗng nở nụ cười, sau đó buông tay ra, xoay người đi về phía lối ra.
Chẳng hiểu nổi anh.
Trịnh Thư Ý ôm xô bắp ăn chưa hết đi ra ngoài.
Mọi người trong phòng chiếu phim đều ùa ra, trong tiếng người ồn ào, gần tám mươi phần trăm khán giả đang phỉ nhổ kịch bản bị "cua gắt" này.
Có ai mà ngờ bộ phim có cái tên đẹp đến thế mà lại có một kịch bản như vậy.
Trịnh Thư Ý không hiểu sao mà thư ký của Thời Yến lại chọn bộ phim này, có phải bình thường cô ấy bị Thời Yến áp bức quá lâu nên bây giờ tìm cơ hội trả thù anh hay không.
Thật ra thì thư ký là người vô tội, cô ấy chỉ nghĩ đến lễ Tình nhân, mà phim đang chiếu đều là những bộ phim tình cảm có tựa đề rất hay. Huống hồ, tên phim này lại nghe rất hạnh phúc, hơn nữa trong vòng bạn bè của cô có rất nhiều người đề cử, ai cũng bảo rằng, "Lễ Tình nhân mọi người nhất định phải đưa người yêu đi xem Hoa hảo nguyệt viên nha!"
Đi ngang qua phòng vệ sinh, bên trong khá đông người, tuy Trịnh Thư Ý không uống nước, nhưng cô vẫn muốn đi vào để dặm lại phấn.
Thế là cô nhét xô bắp rang cho Thời Yến cầm, "Anh cầm dùm em một lát, em vào nhà vệ sinh đã."
Ngay khi cô xoay người, Thời Yến nhìn thấy món đồ lấp lánh rơi xuống từ trên cổ Trịnh Thư Ý.
Nhưng cô đã chạy vào phòng vệ sinh.
Thời Yến ngồi xuống, nhặt sợi dây chuyền lên.
...
Lúc Fiona và bạn mình đi ra thì nhìn thấy Thời Yến đang đứng bên cửa sổ chỗ cạnh thang máy.
Anh đang đứng một mình, trong tay còn cầm một xô bắp rang của con gái.
Khung cảnh này trông có vẻ lạc lõng, nhưng lại rất thường tình.
Fiona chào bạn một tiếng, sau đó đi về phía Thời Yến.
"Anh Thời."
Thời Yến nhìn sang, khẽ gật đầu với cô ta.
Fiona đi đến cạnh cửa sổ, nhìn quanh khắp nơi, cất giọng, "Nghe Quan Tế nói anh có một cô cháu gái chỉ nhỏ hơn mình mấy tuổi."
Cô ta quan sát vẻ mặt Thời Yến, dùng giọng điệu bình thản để che giấu sự thăm dò trong lời nói của mình, "Người vừa nãy là cháu anh hả? Xinh lắm."
"Cô ấy không phải cháu tôi."
Lúc Thời Yến nói câu này, anh chẳng có cảm xúc gì, cũng chẳng có chút nhiệt độ nào.
Fiona nhếch môi.
Nhưng khi cô ta đang định nói tiếp, lại nghe Thời Yến bổ sung một câu, "Nhưng mà đúng là rất xinh."
"..."
Fiona mím môi, cụp mắt để điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó cô ta cười nói, "Đúng rồi, em đã đặt trước bữa tối, anh đi cùng nhé?"
"Không cần đâu."
Thời Yến ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu cô ta, "Cô ấy có hơi sợ người lại."
Vừa dứt câu, dường như Fiona nghe thấy giọng nói của Trịnh Thư Ý vang lên.
Cô ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trịnh Thư Ý sóng vai cùng một đôi vợ chồng trung niên bước đến, đã vậy còn thân thiết trò chuyện với nhau.
"Không cần đâu."
Thời Yến ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu cô ta, "Cô ấy có hơi sợ người lại."
Vừa dứt câu, dường như Fiona nghe thấy giọng nói của Trịnh Thư Ý vang lên.
Cô ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trịnh Thư Ý sóng vai cùng một đôi vợ chồng trung niên bước đến, đã vậy còn thân thiết trò chuyện với nhau.
Trịnh Thư Ý, "Đúng vậy, bộ phim này đúng là lừa người. Lễ Tình nhân mà chiếu phim này, đạo diễn định trả thù xã hội ư?"
Người phụ nữ nói, "Cháu không biết gì hả? Cô có xem tin tức, nghe đâu bộ phim này vốn dĩ là bộ phim tình cảm ngọt ngào dành cho lễ Tình nhân, nhưng hình như nam chính quay đến gần cuối thì đắc tội với phía đầu tư, sau đó bỗng chốc trở thành nam phụ."
Trịnh Thư Ý: "Ơ?? Còn có chuyện này nữa ạ???"
Fiona, "..."
Hay cho một cô gái sợ người lạ.
...
Tài xế đã chờ sẵn dưới rạp chiếu phim.
Trông thấy Thời Yến và Trịnh Thư Ý bước ra, tài xế vội vàng mở cửa xe cho hai người. Song, khi Thời Yến đang định lên xe thì lại phát hiện người phía sau không có động tĩnh gì.
Anh quay đầu lại, thấy Trịnh Thư Ý ôm xô bắp rang bảo bối của mình đứng yên một chỗ, mũi chân dán chặt xuống đất, còn giả vờ cau mày ngại ngùng.
"Trời hôm nay đẹp quá."
Thời Yến không thu lại bước chân đã bước lên xe, "Em lại muốn làm gì nữa?"
Trịnh Thư Ý, "Em không muốn ngồi xe, anh đi bộ với em một đoạn đi."
Sau cơn mưa, ánh hoàng hôn sáng chói khiến chân trời bừng lên ánh sáng rực rỡ lạ kỳ, phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt ấm áp lên người đi đường.
Thời Yến nhìn Trịnh Thư Ý, vẻ mặt mà miêu tả.
Trịnh Thư Ý hùng hồn nói, "Anh đi xem phim với em rồi thì cùng em nhau tản bộ có sao đâu? Phục vụ phải phục vụ cả combo chứ."
"Phục vụ ư?"
Đuôi mày khẽ nhếch, anh chống tay lên cửa xe, nhưng lại không có ý định bước sang chỗ cô, "Anh phục vụ em ư?"
Trịnh Thư Ý cảm thấy mình quả thật có hơi vô lý.
"Em không có ý đó..."
"Ai đang phải biểu hiện hả?" Thời Yến bước đến, "Anh sao?"
Trịnh Thư Ý, "..."
"Lên xe, lên xe thôi!" Cô phẩy tay đi tới, "Hôm nay em mang giày cao gót, không muốn tản bộ cho lắm."
Lúc cô nhìn sang anh, lại bị anh túm lại.
Vừa mới đứng vững, Thời Yến chăm chú nhìn cô, hai tay luồn vào mái tóc của cô, trượt theo cần cổ của cô vòng qua phía sau.
Bất ngờ gần gũi như thế khiến trái tim Trịnh Thư Ý loạn nhịp.
Cô vô thức nhắm chặt hai mắt, lập tức nín thở, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, màn vừa nãy đã thu hút anh ư?
Nhưng... nhưng đây đang ở nơi đông người, ôm hôm như thế thì không tốt lắm đâu.
Ven đường còn có rất nhiều học sinh, nếu bị nhìn thấy sẽ làm hư bọn nhỏ đấy.
Còn có rất nhiều bác gái lớn tuổi đang tản bộ xung quanh, bọn họ mà nhìn thấy chắc sẽ ngứa mắt lắm.
Ây.
Có đôi khi tính hiếu thắng không kiểm soát được của đàn ông khiến người khác phải phát sầu.
Trịnh Thư Ý cứ ngỡ rằng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để được hôn trước công chúng, nhưng cô chờ một lúc lâu mà vẫn không nhận được nụ hôn nào.
Ngược lại, Trịnh Thư Ý lại cảm giác phần tóc sau gáy của mình bị Thời Yến gẩy nhẹ, sau đó anh buông tay, cụp mắt nhìn cô, "Em đang làm gì thế?"
Trịnh Thư Ý vội vàng mở to mắt, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, đồng thời cũng cảm nhận được trên cổ có vật gì đó lành lạnh.
"..."
Khóe môi cứng đờ, cô gượng cười, "Không có gì, em hít thở không khí trong lành sau cơn mưa thôi."
"..."
Hiển nhiên Thời Yến chẳng tin mấy lời hàm hồ của cô, anh khom người xích lại gần một chút.
"Tưởng anh định hôn em à?"
Hôm nay anh đi từ công ty nên quần áo trên người rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại vô cùng ngả ngớn.
Trịnh Thư Ý mạnh miệng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, dù sao trong mắt Thời Yến cô cũng không phải là người nghiêm túc, thế là hùng hồn đáp lại, "Đúng thế, thì sao nào?"
Thời Yến nhìn cô không dời mắt, giọng nói lại bỗng trở nên lạnh lùng, "Anh không có thói quen hôn nhau ở nơi đông người."
Anh nhìn thẳng vào Trịnh Thư Ý, cái suy nghĩ khiến lòng anh bực bội đang lặng lẽ ùa tới.
Sao, lúc trước thường làm thế với bạn trai cũ à?
Nhưng Trịnh Thư Ý lại không bắt được suy nghĩ này của anh.
Cô bỗng cười, hai mắt tỏa sáng, "Vậy có nghĩa là không ở nơi đông người thì được hả anh?"
Thời Yến: "..."
Sự ghen tỵ ngập tràn cõi lòng bỗng nhiên được nụ cười của cô xóa tan không còn dấu vết.
Nhưng Thời Yến lại không cam tâm.
Tuy nhiên, ngay cả tư cách phát cáu anh cũng chẳng có, chỉ đành để mặc cơn giận biến thành một loại cảm xúc khó diễn đạt thành lời.
Bóng cây loang lỗ ánh sáng làm nụ cười bên khóe môi của anh càng thêm mờ ảo.
Nhưng phim đã chiếu được một nửa mà lúc này Trịnh Thư Ý mới bắt đầu xem, thế nên cô không theo kịp tình tiết của bộ phim.
Cô nhích lại gần Thời Yến rồi hỏi anh, "Nam nữ chính vẫn chưa yêu nhau hả anh?"
Thời Yến nhìn màn ảnh, bình tĩnh đáp, "Đây không phải là nam chính."
"Hả? Thật không đấy?" Trịnh Thư Ý chẳng thèm để ý đến bắp rang nữa.
Phim này có tên là Hoa hảo nguyệt viên* mà, thế sao nữ chính lại ôm hôn người nào thế kia.
*Nghĩa là đoàn tụ sum vầy.
Hơn nữa, nam diễn viên này có nhiều phân đoạn nhất trong phim, anh ta không phải là nam chính thì còn là ai chứ?
Nhưng ở hai mươi phút gần cuối phim, tình tiết phim bắt đầu dồn dập giống như đạo diễn không còn kinh phí để quay tiếp vậy. Trong vòng mười cảnh phim đã kết thúc cảnh bạn trai cũ từ bỏ nữ chính vì sự nghiệp, sau đó nữ chính bắt đầu sà vào lòng người đàn ông khác rồi cấp tốc chuẩn bị kết hôn. Khán giả xem phim mà ngớ người, thậm chí còn quên mất phải chửi thề.
Không thể tiếp tục theo dõi tiến độ của phim được nữa, Trịnh Thư Ý không kiềm được mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh, "Ồ? Đất diễn của nam chính chỉ có hai mươi phút cuối phim thôi hả?"
Thời Yến nghiêng đầu, hờ hững nhìn cô, im lặng không đáp.
Đến cuối phim, nữ chính tự tay mang thiệp mời đến trước mặt người đàn ông mà mình đã từng yêu nhiều năm trời, anh ta tức đến nỗi run tay phá hủy hàng trăm ngàn mã code. Trịnh Thư Ý ôm xô bắp, bị kịch bản phim làm chấn động đến mức quên phải chớp mắt.
"Nữ chính ác thế?"
Giọng của Thời Yến bất thình lình vang lên, "Chọn gửi thiệp mời ngay lúc sự nghiệp của anh ta đang lên đúng là ác thiệt."
Trịnh Thư Ý gật đầu, "Đúng rồi."
Thời Yến, "Lẽ ra phải chờ thêm một chút nữa."
Trịnh Thư Ý, "Đúng vậy."
Thời Yến, "Đợi đến tiệc đầy tháng rồi hẳn mời anh ta."
Trịnh Thư Ý, "..."
Cô nhét bắp rang vào miệng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Sao cô lại có cảm giác vừa nãy Thời Yến đang chỉ gà mắng chó thế nhỉ?
Trịnh Thư Ý càng nghĩ thì càng thấy Thời Yến đúng là có ý đó, thế là khi bộ phim kết thúc, cô bỗng nói, "Nhưng em lại thấy, phụ nữ mà không ác thì không được."
Cô và Thời Yến đứng dậy, đi theo anh ra ngoài, "Đúng không anh?"
Vừa dứt lời, không biết Trịnh Thư Ý giẫm phải thứ gì, cô bất chợt bị sái chân.
Thời Yến đưa tay đỡ lấy cô ngay tức khắc.
Trịnh Thư Ý, "..."
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cô có dự cảm Thời Yến nhất định sẽ mở miệng cà khịa mình.
Nhưng Thời Yến cứ mãi nhìn cô như thế, anh bỗng nở nụ cười, sau đó buông tay ra, xoay người đi về phía lối ra.
Chẳng hiểu nổi anh.
Trịnh Thư Ý ôm xô bắp ăn chưa hết đi ra ngoài.
Mọi người trong phòng chiếu phim đều ùa ra, trong tiếng người ồn ào, gần tám mươi phần trăm khán giả đang phỉ nhổ kịch bản bị "cua gắt" này.
Có ai mà ngờ bộ phim có cái tên đẹp đến thế mà lại có một kịch bản như vậy.
Trịnh Thư Ý không hiểu sao mà thư ký của Thời Yến lại chọn bộ phim này, có phải bình thường cô ấy bị Thời Yến áp bức quá lâu nên bây giờ tìm cơ hội trả thù anh hay không.
Thật ra thì thư ký là người vô tội, cô ấy chỉ nghĩ đến lễ Tình nhân, mà phim đang chiếu đều là những bộ phim tình cảm có tựa đề rất hay. Huống hồ, tên phim này lại nghe rất hạnh phúc, hơn nữa trong vòng bạn bè của cô có rất nhiều người đề cử, ai cũng bảo rằng, "Lễ Tình nhân mọi người nhất định phải đưa người yêu đi xem Hoa hảo nguyệt viên nha!"
Đi ngang qua phòng vệ sinh, bên trong khá đông người, tuy Trịnh Thư Ý không uống nước, nhưng cô vẫn muốn đi vào để dặm lại phấn.
Thế là cô nhét xô bắp rang cho Thời Yến cầm, "Anh cầm dùm em một lát, em vào nhà vệ sinh đã."
Ngay khi cô xoay người, Thời Yến nhìn thấy món đồ lấp lánh rơi xuống từ trên cổ Trịnh Thư Ý.
Nhưng cô đã chạy vào phòng vệ sinh.
Thời Yến ngồi xuống, nhặt sợi dây chuyền lên.
...
Lúc Fiona và bạn mình đi ra thì nhìn thấy Thời Yến đang đứng bên cửa sổ chỗ cạnh thang máy.
Anh đang đứng một mình, trong tay còn cầm một xô bắp rang của con gái.
Khung cảnh này trông có vẻ lạc lõng, nhưng lại rất thường tình.
Fiona chào bạn một tiếng, sau đó đi về phía Thời Yến.
"Anh Thời."
Thời Yến nhìn sang, khẽ gật đầu với cô ta.
Fiona đi đến cạnh cửa sổ, nhìn quanh khắp nơi, cất giọng, "Nghe Quan Tế nói anh có một cô cháu gái chỉ nhỏ hơn mình mấy tuổi."
Cô ta quan sát vẻ mặt Thời Yến, dùng giọng điệu bình thản để che giấu sự thăm dò trong lời nói của mình, "Người vừa nãy là cháu anh hả? Xinh lắm."
"Cô ấy không phải cháu tôi."
Lúc Thời Yến nói câu này, anh chẳng có cảm xúc gì, cũng chẳng có chút nhiệt độ nào.
Fiona nhếch môi.
Nhưng khi cô ta đang định nói tiếp, lại nghe Thời Yến bổ sung một câu, "Nhưng mà đúng là rất xinh."
"..."
Fiona mím môi, cụp mắt để điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó cô ta cười nói, "Đúng rồi, em đã đặt trước bữa tối, anh đi cùng nhé?"
"Không cần đâu."
Thời Yến ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu cô ta, "Cô ấy có hơi sợ người lại."
Vừa dứt câu, dường như Fiona nghe thấy giọng nói của Trịnh Thư Ý vang lên.
Cô ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trịnh Thư Ý sóng vai cùng một đôi vợ chồng trung niên bước đến, đã vậy còn thân thiết trò chuyện với nhau.
"Không cần đâu."
Thời Yến ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu cô ta, "Cô ấy có hơi sợ người lại."
Vừa dứt câu, dường như Fiona nghe thấy giọng nói của Trịnh Thư Ý vang lên.
Cô ta vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trịnh Thư Ý sóng vai cùng một đôi vợ chồng trung niên bước đến, đã vậy còn thân thiết trò chuyện với nhau.
Trịnh Thư Ý, "Đúng vậy, bộ phim này đúng là lừa người. Lễ Tình nhân mà chiếu phim này, đạo diễn định trả thù xã hội ư?"
Người phụ nữ nói, "Cháu không biết gì hả? Cô có xem tin tức, nghe đâu bộ phim này vốn dĩ là bộ phim tình cảm ngọt ngào dành cho lễ Tình nhân, nhưng hình như nam chính quay đến gần cuối thì đắc tội với phía đầu tư, sau đó bỗng chốc trở thành nam phụ."
Trịnh Thư Ý: "Ơ?? Còn có chuyện này nữa ạ???"
Fiona, "..."
Hay cho một cô gái sợ người lạ.
...
Tài xế đã chờ sẵn dưới rạp chiếu phim.
Trông thấy Thời Yến và Trịnh Thư Ý bước ra, tài xế vội vàng mở cửa xe cho hai người. Song, khi Thời Yến đang định lên xe thì lại phát hiện người phía sau không có động tĩnh gì.
Anh quay đầu lại, thấy Trịnh Thư Ý ôm xô bắp rang bảo bối của mình đứng yên một chỗ, mũi chân dán chặt xuống đất, còn giả vờ cau mày ngại ngùng.
"Trời hôm nay đẹp quá."
Thời Yến không thu lại bước chân đã bước lên xe, "Em lại muốn làm gì nữa?"
Trịnh Thư Ý, "Em không muốn ngồi xe, anh đi bộ với em một đoạn đi."
Sau cơn mưa, ánh hoàng hôn sáng chói khiến chân trời bừng lên ánh sáng rực rỡ lạ kỳ, phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt ấm áp lên người đi đường.
Thời Yến nhìn Trịnh Thư Ý, vẻ mặt mà miêu tả.
Trịnh Thư Ý hùng hồn nói, "Anh đi xem phim với em rồi thì cùng em nhau tản bộ có sao đâu? Phục vụ phải phục vụ cả combo chứ."
"Phục vụ ư?"
Đuôi mày khẽ nhếch, anh chống tay lên cửa xe, nhưng lại không có ý định bước sang chỗ cô, "Anh phục vụ em ư?"
Trịnh Thư Ý cảm thấy mình quả thật có hơi vô lý.
"Em không có ý đó..."
"Ai đang phải biểu hiện hả?" Thời Yến bước đến, "Anh sao?"
Trịnh Thư Ý, "..."
"Lên xe, lên xe thôi!" Cô phẩy tay đi tới, "Hôm nay em mang giày cao gót, không muốn tản bộ cho lắm."
Lúc cô nhìn sang anh, lại bị anh túm lại.
Vừa mới đứng vững, Thời Yến chăm chú nhìn cô, hai tay luồn vào mái tóc của cô, trượt theo cần cổ của cô vòng qua phía sau.
Bất ngờ gần gũi như thế khiến trái tim Trịnh Thư Ý loạn nhịp.
Cô vô thức nhắm chặt hai mắt, lập tức nín thở, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, màn vừa nãy đã thu hút anh ư?
Nhưng... nhưng đây đang ở nơi đông người, ôm hôm như thế thì không tốt lắm đâu.
Ven đường còn có rất nhiều học sinh, nếu bị nhìn thấy sẽ làm hư bọn nhỏ đấy.
Còn có rất nhiều bác gái lớn tuổi đang tản bộ xung quanh, bọn họ mà nhìn thấy chắc sẽ ngứa mắt lắm.
Ây.
Có đôi khi tính hiếu thắng không kiểm soát được của đàn ông khiến người khác phải phát sầu.
Trịnh Thư Ý cứ ngỡ rằng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để được hôn trước công chúng, nhưng cô chờ một lúc lâu mà vẫn không nhận được nụ hôn nào.
Ngược lại, Trịnh Thư Ý lại cảm giác phần tóc sau gáy của mình bị Thời Yến gẩy nhẹ, sau đó anh buông tay, cụp mắt nhìn cô, "Em đang làm gì thế?"
Trịnh Thư Ý vội vàng mở to mắt, trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, đồng thời cũng cảm nhận được trên cổ có vật gì đó lành lạnh.
"..."
Khóe môi cứng đờ, cô gượng cười, "Không có gì, em hít thở không khí trong lành sau cơn mưa thôi."
"..."
Hiển nhiên Thời Yến chẳng tin mấy lời hàm hồ của cô, anh khom người xích lại gần một chút.
"Tưởng anh định hôn em à?"
Hôm nay anh đi từ công ty nên quần áo trên người rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại vô cùng ngả ngớn.
Trịnh Thư Ý mạnh miệng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, dù sao trong mắt Thời Yến cô cũng không phải là người nghiêm túc, thế là hùng hồn đáp lại, "Đúng thế, thì sao nào?"
Thời Yến nhìn cô không dời mắt, giọng nói lại bỗng trở nên lạnh lùng, "Anh không có thói quen hôn nhau ở nơi đông người."
Anh nhìn thẳng vào Trịnh Thư Ý, cái suy nghĩ khiến lòng anh bực bội đang lặng lẽ ùa tới.
Sao, lúc trước thường làm thế với bạn trai cũ à?
Nhưng Trịnh Thư Ý lại không bắt được suy nghĩ này của anh.
Cô bỗng cười, hai mắt tỏa sáng, "Vậy có nghĩa là không ở nơi đông người thì được hả anh?"
Thời Yến: "..."
Sự ghen tỵ ngập tràn cõi lòng bỗng nhiên được nụ cười của cô xóa tan không còn dấu vết.
Nhưng Thời Yến lại không cam tâm.
Tuy nhiên, ngay cả tư cách phát cáu anh cũng chẳng có, chỉ đành để mặc cơn giận biến thành một loại cảm xúc khó diễn đạt thành lời.
Bóng cây loang lỗ ánh sáng làm nụ cười bên khóe môi của anh càng thêm mờ ảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.