Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện
Chương 21:
Ái Cật Quất Tử Đích Bì Bì
17/08/2024
Cũng không lâu lắm, cả nhà Vương lão đầu, cả nhà trưởng thôn, còn có rất nhiều thôn dân đều tới.
Vừa đến đã thấy "đại gia hỏa" bên ngoài cửa hàng.
"Bà chủ Tô."
Vương thôn trưởng tiến lên một bước, vừa vặn thấy được Tô Lăng lấy ra một cuộn màng xốp cách nhiệt.
"Đây là cái gì?"
"Màng xốp cách nhiệt, dán trong phòng chắn gió, nhưng không phòng cháy."
Tô Lăng dứt khoát mở ra để cho người ghé sát vào quầy nhìn thử, "Cái này năm tệ một cuộn."
Có không ít người lập tức rút tay về, nhưng cũng có người xem kỹ hơn.
"Bà chủ, chỗ cô có thu tuyết? Tuyết lớn bên ngoài?" Có người hỏi.
Tô Lăng gật đầu: "Đúng, chính là tuyết lớn bên ngoài, tôi có chỗ cần dùng, phải sạch sẽ, bên dưới không cần sát mặt đất, máy móc bên ngoài có thể tính toán, bỏ bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, nếu lén lút gian dối, tôi sẽ không lấy tuyết của nhà bác."
"Bà chủ, lời này của cô kìa, ai có thể làm ra loại chuyện này được."
"Đúng vậy, ai dám làm, tôi là người đầu tiên không tha cho kẻ đó."
"Bà chủ, bây giờ bắt đầu thu rồi hả?"
"Bắt đầu đi, bây giờ thu vào, không cần biết là dùng sọt khay gì để đựng, cứ đổ vào là được." Tô Lăng vừa nói vừa đặt kim khâu ra.
"Bà chủ, kim chỉ này bán thế nào?" Tào Quế Hoa chen đến phía trước, con mắt tỏa sáng.
Tô Lăng lấy ra cho cô ấy xem, nắp trên là những cây kim lớn nhỏ không đều nhau, phía dưới là những sợi chỉ đủ màu sắc.
"Hai tệ một cái."
Tào Quế Hoa lập tức vỗ bàn: "Bà chủ, tôi mua một cái."
Tô Lăng vừa vặn đưa cái trên tay cho cô ấy.
"Bà chủ, cô có vải dệt không?" Tào Quế Hoa nắm chặt kim khâu, như đang nắm một thứ gì đó rất quan trọng.
"Có, còn muốn màu gì?" Tô Lăng vừa hỏi xong, đám phụ nữ phía sau đồng loạt tiến lên.
"Màu đỏ."
"Màu hồng, màu hồng rất đẹp."
"Màu xanh đất chống bẩn, lại chịu mài mòn tốt."
"Có màu vàng không, tôi muốn làm một cái váy."
Tô Lăng đè tay xuống, cười nói: "Không vội, đều có, nhưng phải đợi lần sau hàng đến, phỏng chừng khoảng mười ngày, các chị vừa vặn có thể nhân cơ hội thu nhiều tuyết một chút."
"Được, nghe theo bà chủ."
"Bà chủ, cô thật sự là người tốt."
"Đúng đấy, tôi vừa nhìn thấy bà chủ, đã thấy tướng mặt cô tốt rồi."
"Đúng nha, rất tốt..."
Trong cửa hàng nhỏ vô cùng náo nhiệt, Tô Lăng vừa vặn giới thiệu bọn họ mua thịt đông và mì ăn liền.
Bình nước trong tiệm và bình hoa mẫu đơn lớn cũng được mang lên, còn có túi nước ấm, mùa đông không nỡ đốt thêm củi, chắc chắn cần túi nước ấm.
Một đám người nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút, muốn cái này, cái kia cũng muốn.
Nhưng mà, không có tiền.
"Chúng ta có thể đi thu tuyết trước, không phải bà chủ nói thu tuyết sao."
Có người phản ứng lại, sau khi lưu luyến nhìn vật phẩm trên quầy, vội vàng gọi người trong nhà trở về.
Vương lão đầu cũng kịp phản ứng, ông ấy biết bện đồ, trong nhà có không ít giỏ mây, nói không chừng sẽ có người đến.
Ông ấy phải nhanh chóng trở về, nhưng trước khi trở về phải mua một con gà.
Tô Lăng đưa cho một con gà béo đã được làm sạch sẽ: "Về nhà phải rã đông trước đã."
Sau khi Vương lão đầu cảm ơn xong liền rời đi, không ít người nhìn chằm chằm con gà béo kia không dời mắt đi được.
Con gà này cũng... quá khiến người ta thèm thuồng.
Tô Lăng nhân cơ hội này chào hàng ức gà và cánh gà, lại thuận lợi bán được mấy đơn.
"Bà chủ, cửa hàng này của cô, người xứ khác có thể đến mua không? Có thu tuyết của bọn họ không?" Dương Đào có chút khẩn trương hỏi.
Cô ấy gả tới thôn Đại Vương, bây giờ trong thôn mở cửa tiệm, lại thu tuyết, khẳng định là không đói chết, nhưng người trong nhà cô ấy nên làm sao đây.
Dương Đào vừa nói ra lời này, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Người ngoài thôn cũng tới, vậy còn có đường sống của bản thôn sao?
Có người bắt đầu không vui.
Vừa đến đã thấy "đại gia hỏa" bên ngoài cửa hàng.
"Bà chủ Tô."
Vương thôn trưởng tiến lên một bước, vừa vặn thấy được Tô Lăng lấy ra một cuộn màng xốp cách nhiệt.
"Đây là cái gì?"
"Màng xốp cách nhiệt, dán trong phòng chắn gió, nhưng không phòng cháy."
Tô Lăng dứt khoát mở ra để cho người ghé sát vào quầy nhìn thử, "Cái này năm tệ một cuộn."
Có không ít người lập tức rút tay về, nhưng cũng có người xem kỹ hơn.
"Bà chủ, chỗ cô có thu tuyết? Tuyết lớn bên ngoài?" Có người hỏi.
Tô Lăng gật đầu: "Đúng, chính là tuyết lớn bên ngoài, tôi có chỗ cần dùng, phải sạch sẽ, bên dưới không cần sát mặt đất, máy móc bên ngoài có thể tính toán, bỏ bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, nếu lén lút gian dối, tôi sẽ không lấy tuyết của nhà bác."
"Bà chủ, lời này của cô kìa, ai có thể làm ra loại chuyện này được."
"Đúng vậy, ai dám làm, tôi là người đầu tiên không tha cho kẻ đó."
"Bà chủ, bây giờ bắt đầu thu rồi hả?"
"Bắt đầu đi, bây giờ thu vào, không cần biết là dùng sọt khay gì để đựng, cứ đổ vào là được." Tô Lăng vừa nói vừa đặt kim khâu ra.
"Bà chủ, kim chỉ này bán thế nào?" Tào Quế Hoa chen đến phía trước, con mắt tỏa sáng.
Tô Lăng lấy ra cho cô ấy xem, nắp trên là những cây kim lớn nhỏ không đều nhau, phía dưới là những sợi chỉ đủ màu sắc.
"Hai tệ một cái."
Tào Quế Hoa lập tức vỗ bàn: "Bà chủ, tôi mua một cái."
Tô Lăng vừa vặn đưa cái trên tay cho cô ấy.
"Bà chủ, cô có vải dệt không?" Tào Quế Hoa nắm chặt kim khâu, như đang nắm một thứ gì đó rất quan trọng.
"Có, còn muốn màu gì?" Tô Lăng vừa hỏi xong, đám phụ nữ phía sau đồng loạt tiến lên.
"Màu đỏ."
"Màu hồng, màu hồng rất đẹp."
"Màu xanh đất chống bẩn, lại chịu mài mòn tốt."
"Có màu vàng không, tôi muốn làm một cái váy."
Tô Lăng đè tay xuống, cười nói: "Không vội, đều có, nhưng phải đợi lần sau hàng đến, phỏng chừng khoảng mười ngày, các chị vừa vặn có thể nhân cơ hội thu nhiều tuyết một chút."
"Được, nghe theo bà chủ."
"Bà chủ, cô thật sự là người tốt."
"Đúng đấy, tôi vừa nhìn thấy bà chủ, đã thấy tướng mặt cô tốt rồi."
"Đúng nha, rất tốt..."
Trong cửa hàng nhỏ vô cùng náo nhiệt, Tô Lăng vừa vặn giới thiệu bọn họ mua thịt đông và mì ăn liền.
Bình nước trong tiệm và bình hoa mẫu đơn lớn cũng được mang lên, còn có túi nước ấm, mùa đông không nỡ đốt thêm củi, chắc chắn cần túi nước ấm.
Một đám người nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút, muốn cái này, cái kia cũng muốn.
Nhưng mà, không có tiền.
"Chúng ta có thể đi thu tuyết trước, không phải bà chủ nói thu tuyết sao."
Có người phản ứng lại, sau khi lưu luyến nhìn vật phẩm trên quầy, vội vàng gọi người trong nhà trở về.
Vương lão đầu cũng kịp phản ứng, ông ấy biết bện đồ, trong nhà có không ít giỏ mây, nói không chừng sẽ có người đến.
Ông ấy phải nhanh chóng trở về, nhưng trước khi trở về phải mua một con gà.
Tô Lăng đưa cho một con gà béo đã được làm sạch sẽ: "Về nhà phải rã đông trước đã."
Sau khi Vương lão đầu cảm ơn xong liền rời đi, không ít người nhìn chằm chằm con gà béo kia không dời mắt đi được.
Con gà này cũng... quá khiến người ta thèm thuồng.
Tô Lăng nhân cơ hội này chào hàng ức gà và cánh gà, lại thuận lợi bán được mấy đơn.
"Bà chủ, cửa hàng này của cô, người xứ khác có thể đến mua không? Có thu tuyết của bọn họ không?" Dương Đào có chút khẩn trương hỏi.
Cô ấy gả tới thôn Đại Vương, bây giờ trong thôn mở cửa tiệm, lại thu tuyết, khẳng định là không đói chết, nhưng người trong nhà cô ấy nên làm sao đây.
Dương Đào vừa nói ra lời này, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Người ngoài thôn cũng tới, vậy còn có đường sống của bản thôn sao?
Có người bắt đầu không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.