Chương 17
Phân Phân Hòa Quang
15/09/2022
An Lạc hầu thức trắng cả đêm.
Xét xử lại vụ án cũ không phải chuyện lạ gì, hiếm thấy là vụ án này có liên quan đến đương kim trưởng công chúa Hoài Thục.
Trưởng công chúa Hoài Thục là chị cùng một mẹ với Tiên đế, cô ruột của đương kim Hoàng đế. Lúc ấy Tiên đế gả trưởng công chúa Hoài Thục cho con trai của Thừa tướng Thịnh Kiệm lúc bấy giờ.
Tuy công tử Thịnh gia tuấn tú nho nhã, nhưng có lẽ cơ thể không được khoẻ lắm, trưởng công chúa Hoài Thục thành hôn nhiều năm mà dưới gối không có một đứa con. Về sau đại công tử Thịnh gia chết, Tiên đế không muốn chị mình thủ tiết, bèn gả trưởng công chúa Hoài Thục cho con trai nhỏ chưa lấy vợ Lang Hoán của Tức quốc công.
Lúc gả cho Lang Hoán, trưởng công chúa Hoài Thục đã ba mươi hai tuổi, thành hôn một năm sinh được một đứa con trai, đặt tên cho đứa con trai này là Lang Cẩm Tú. Trưởng công chúa Hoài Thục chỉ có một đứa nhỏ này, xưa nay nuông chiều Lang Cẩm Tú đến không biết trời đất là gì.
Lang gia và Phùng gia cũng là thông gia, lúc Phùng Dịch Chi chưa chết, hai tên anh em họ này chỉ biết chơi bời lêu lổng cả ngày, có thể thấy được Lang Cẩm Tú là loại người gì.
Lang Cẩm Tú sắp hai mươi tuổi rồi, vất vả lắm mới nuôi lớn đứa nhỏ duy nhất, trong lòng Trưởng công chúa Hoài Thục cực kỳ vui vẻ. Bà ta muốn xây dựng một Cẩm Tú viên chúc mừng Lang Cẩm Tú, cho nên đã ép mua đất đai của hơn trăm hộ dân với giá cả cực thấp, dân chúng không muốn bán đều bị ác nô Lang phủ đánh cho tàn phế.
Vụ án này vốn do Kinh Triệu doãn xử lý, nhưng bởi vì Trưởng công chúa Hoài Thục quyền thế ngập trời, Kinh Triệu doãn không dám đắc tội, cuối cùng rơi vào trong tay Hình bộ.
Tất cả quan viên Hình bộ không dám đắc tội Trưởng công chúa, đương kim Trưởng công chúa là cô của Hoàng đế, quan hệ giữa Hoàng đế và bà ta cực kỳ thân thiết, nếu xâm phạm lợi ích của Trưởng công chúa, Hoàng đế trẻ tuổi sẽ ghi hận trong lòng.
Tuy bqqy giờ Hoàng đế không thể nắm quyền, nhưng ngày sau thì sao? Hoàng đế mấy đời của triều đại này đều nổi danh bao che khuyết điểm.
Các thế lực như Trưởng công chúa Hoài Thục, Phùng gia đều về phe của Hoàng đế, cũng chỉ có Hoàng đế mới có thể cam đoan tương lai vinh hoa phú quý, không làm lung lay căn cơ gia tộc bọn họ. Thế lực này đối lập với Nhiếp chính vương.
Đối nghịch với trưởng công chúa Hoài Thục đồng nghĩa đối nghịch với Hoàng đế.
Một khi An Lạc hầu xử lý lại vụ án này, lão sẽ trở thành công cụ để Nhiếp chính vương chém đi cánh chim của Hoàng đế. Sau khi chuyện thành, Nhiếp chính vương có thể giữ lão lại không?
Sáng hôm sau, không đợi Vân Dương và Vân Trạch đến thỉnh an, An Lạc hầu đã phái người gọi hai đứa con trai này tới.
Vân Trạch gặp Vân Dương ở ngoài viện, cậu thấy viền mắt Vân Dương thâm đen, phỏng đoán đêm qua không biết đối phương lại đi phóng đãng ở đâu rồi.
Vân Dương đánh giá Vân Trạch từ trên xuống dưới, Vân Trạch vẫn mặc áo xanh nhạt cũ, gã cười cổ quái: “Em trai ngoan, sao lại không mặc quần áo mới anh cho em?”
Vân Trạch nghe giọng nói của gã, cảm thấy may mà mình còn chưa ăn sáng.
Vân Dương nói, “Hôm qua anh nghe tôi tớ trong phủ nói, em quen người của phủ Thụy quận vương, thường xuyên có thị vệ trong phủ Quận vương đến tìm em, em quen Thụy quận vương và thuộc hạ của hắn à?”
Vân Trạch nâng mắt lên.
Vân Dương cười một tiếng: “Xưa nay anh vẫn luôn quan tâm em. Tính cách em đơn thuần, thích người nào ghét người nào cũng sẽ để lộ ra hết, quen biết với Thụy quận vương đều là quan viên Liêu Châu, bọn họ tâm cơ thâm trầm ăn thịt người không nhả xương, anh sợ em chịu thiệt thôi.”
“Không nhọc anh cả phí tâm, hôm qua cha ngã gãy chân, thay vì quan tâm ta, không bằng vào hỏi thăm tình trạng của cha trước đi.”
Tỳ nữ trong viện thấy hai vị công tử đến, vội vàng mời bọn họ vào.
Đêm qua đã có ngự y tới băng bó cho An Lạc hầu, tin tức vẫn chưa truyền ra khắp nơi, bây giờ Vân Dương mới biết chuyện An Lạc hầu bị thương, sau khi gã đi vào vội vàng hỏi tình huống của An Lạc hầu.
An Lạc hầu ngồi trên giường, nửa người dưới đắp một tấm chăn mỏng, trên người khoác áo ngoại, thoạt nhìn tinh thần lão không tốt, dường như cả đêm không ngủ: “Bị thương không nặng, nghỉ ngơi một hai tháng sẽ khỏe lên thôi, cha gọi hai đứa đến đây là chuyện khác muốn nói.”
Chuyện hôm qua đi gặp Nhiếp chính vương và vụ án trưởng công chúa Hoài Thục, An Lạc hầu đều nói tất cả cho hai người họ biết.
Vân Trạch nghĩ, chuyện đã đến nước này, có lẽ An Lạc hầu không phải hối hận mình đã quy phục Nhiếp Chính Vương mà là muốn tìm ra cách giải quyết hay, không làm người bên Trưởng công chúa Hoài Thục oán hận Vân gia, lại có thể bày tỏ thành tâm với Nhiếp chính vương.
Tuy An Lạc hầu ích kỷ bạc tình, nhưng lão không phải hạng người vô năng. Trong chuyện quy phục Nhiếp chính vương đủ để nhìn ra lão nhìn rõ đại cục tương lai.
Vân Dương híp mắt: “Cha, con cho rằng cha đã quy phục Nhiếp chính vương thì nên cắt đứt quan hệ với thế lực ủng hộ Hoàng đế, quyết định xử lại vụ án kết tội Trưởng công chúa Hoài Thục, mượn chuyện này để Nhiếp chính vương nhìn thấy năng lực của cha. Nếu như dây dưa chỉ sợ sẽ đắc tội cả hai bên.”
An Lạc hầu nhìn Vân Trạch: “Trạch nhi, con thấy thế nào?”
“Huynh trưởng nói có lý. Tuy nhiên, hiện giờ Nhiếp chính vương còn chưa tiếp nhận cha, làm như vậy quá nguy hiểm.”
Ba năm nay không phải lúc nào Vân Trạch cũng đọc sách, cậu nghe rất nhiều ngôn luận trong phố phường, tuy rằng thật giả rất khó phân biệt, nhưng khi Vân Trạch quan sát mọi thứ của triều đại này có cân nhắc của mình, “Nghe nói Nhiếp chính vương máu lạnh tàn nhẫn, chỉ sợ vắt chanh bỏ vỏ.”
Mí mắt An Lạc hầu giật giật.
Vân Trạch nói chính là chuyện lão sợ nhất.
An Lạc hầu không phải là tâm phúc đi theo bên người Chung Hành mười mấy năm, lão xuất thân Minh Đô, cũng không qua lại nhiều với Liêu Châu. An Lạc hầu lo lắng Nhiếp chính vương lợi dụng mình xong liền giết chết.
Tuy Hình bộ kém Lại bộ và Hộ bộ, nhưng nó là một khối thịt không béo không gầy, so với loại người ngoài như An Lạc hầu, Chung Hành càng có khuynh hướng để tâm phúc của hắn quản lý hơn.
An Lạc hầu hỏi, “Con có đối sách gì?”
Vân Trạch có biện pháp đối phó, nhưng biện pháp đối phó này… Để An Lạc hầu làm theo đối sách của Vân Trạch không khác gì muốn cái mạng già của lão cả. Vân Trạch nói, “Tạm thời con chưa có đối sách nào.”
Tuy rằng đôi khi Vân Trạch không có phong độ mắng An Lạc hầu là người thiểu năng trí tuệ trong lòng, nhưng Vân Trạch biết An Lạc hầu không phải là kẻ ngu hơn ai hết.
Nếu An Lạc hầu nhìn không ra những gì Vân Trạch và Vân Dương vừa mới đưa ra, vậy lão lăn lộn quan trường mấy chục năm đều vô ích cả rồi.
Cũng y như vậy, đối sách Vân Trạch nghĩ ra trong thời gian ngắn này, chắc chắn đêm qua An Lạc hầu cũng đã nghĩ ra và loại trừ.
An Lạc hầu phất tay bảo bọn họ đi ra: “Mấy ngày nay đừng có gây chuyện trong kinh.”
So sánh với những nhà khác, Vân gia coi như gia phong nghiêm cẩn, An Lạc hầu không dung túng hai đứa con này quá mức.
Vân Dương đang muốn đi theo Vân Trạch ra ngoài, An Lạc hầu đột nhiên gọi gã lại: “Dương nhi, con ở lại.”
Vân Dương cung kính đứng bên cạnh: “Cha.”
Con ngươi sắc bén của An Lạc hầu đảo qua gã: “Đêm qua em con sớm đã đi ngủ, con lại không ở nhà, đi đâu đấy?”
Vân Dương nói, “Đêm qua con và Nhị công tử nhà Tỉnh đại nhân chơi cờ, bất tri bất giác mê mẩn nên về trễ chút.”
An Lạc hầu hừ lạnh một tiếng: “Bên ngoài có vài lời đồn nhảm nói con thích ra vào sòng bạc và Nam Phong quán, tuổi của con không còn nhỏ nữa, cũng nên cưới vợ hồi tâm!”
Quả thật Vân Dương sớm nên thành thân, trước khi binh mã Liêu Châu xuôi hạ, An Lạc hầu vốn định an bài hôn sự cho gã, Chung Hành vừa đến Minh Đô, thế cục triều đình thay đổi lớn, An Lạc hầu từng mượn quan hệ thông gia với Đông Lĩnh Vương gia được không ít chỗ tốt, lão muốn chờ thế cục rõ ràng định cho Vân Dương một mối hôn sự không tồi, nam tử thành thân muộn một chút cũng không có gì đáng ngại, dù sao trong nhà có không ít tỳ nữ.
Ai ngờ bên ngoài có không ít lời đồn đãi nói Vân Dương thích nam sắc, An Lạc hầu nghe xong tức giận không thôi, cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.
Vân Dương nghiêm túc nói: “Đại trượng phu còn chưa lập nghiệp sao có thể lập gia đình? Cha, lời đồn đãi bên ngoài không thể tin được, con sẽ tìm ra kẻ ti tiện đã vũ nhục Vân gia chúng ta.”
Thuở nhỏ Vân Dương đã quen với giọng điệu dối trá của Thái thị, không muốn cưới vợ về lắc lư trước mắt mình. Có lẽ gia tộc khác có thể tiếp nhận nam tử vào cửa, nhưng Vân gia lại không thể. An Lạc hầu chán ghét nam phong nhất, nếu Vân Dương dám làm như vậy, An Lạc hầu sẽ tước đoạt hết thảy của gã, chuyển sang bồi dưỡng Vân Trạch.
Vân Dương nhìn thoáng qua đùi An Lạc hầu, bởi vì bị chăn trùm lên, gã không thể thấy rõ thương thế cụ thể của An Lạc hầu. An Lạc hầu đương tuổi tráng niên, râu tóc rậm rạp đen kịt, năm nào trong phủ cũng tuyển thêm tiểu thiếp mới tầm mười sáu mười bảy tuổi hầu hạ, mặc dù Thái thị không cho các nàng mang thai, chỉ cần An Lạc hầu có lòng, muốn đứa nhỏ mới không phải là việc khó.
Bởi vậy, An Lạc hầu không vội vàng thỉnh phong thế tử.
Thế nhân đều cho rằng An Lạc Hầu yêu thương con trai cả của vợ lẽ coi rẻ con trai út của vợ cả, Vân Dương lại hiểu rất rõ, chút cưng chiều này không là gì cả, bởi vì ân sủng có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào. Được người khác cưng chiều sao có thể so sánh với việc nắm quyền lực trong tay để cưng chiều người khác?
Nếu An Lạc hầu chết thì tốt quá, hầu vị sẽ là của gã, Hầu phủ sẽ là của gã, người muốn nhúng chàm cũng có thể tùy ý nhúng chàm.
Trong đôi mắt Vân Dương hiện lên một tia u ám.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Vân Dương mang theo tên sai vặt sải bước đi về phía trước, người canh cổng nói Vân Trạch không đi ra ngoài, nhưng gã tìm hồi lâu cũng không tìm được Vân Trạch, cuối cùng mới nhìn thấy Vân Trạch trong một góc.
Vân Trạch đang giẫm lên vai Đương Quy trèo tường, không biết đang làm gì.
Vân Dương cười nói: “Em muốn sang phủ Thụy quận vương à?”
Vân Trạch nghe giọng nói này, cơ thể cậu nghiêng ngả suýt nữa rơi xuống. Đương Quy vội vàng đỡ lấy cậu: “Công tử cẩn thận.”
Vân Trạch không ngờ tới Vân Dương lại âm hồn bất tán đến thế, cậu quay đầu lại nói: “Anh theo dõi tôi?”
“Vô tình nhìn thấy thôi,” Vân Dương cười hì hì nói, “Tức giận hử? Anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, anh mời em nhé, cố ý bồi tội với em.”
Vân Trạch chỉnh lại quần áo muốn rời đi: “Không cần.”
“Cha biết chuyện anh ra vào Nam Phong quán,” Giọng điệu ngọt ngào của Vân Dương dần lạnh lẽo, “Em trai, là em nói à?”
Đương Quy đã từng khuyến khích Vân Trạch cáo trạng Vân Dương với An Lạc hầu, nhưng nguy hiểm quá lớn, Vân Dương là một con rắn độc, tâm địa độc ác lại đề phòng chu toàn, dưới sắp xếp của gã, An Lạc hầu sẽ không dễ tin tưởng.
Vân Trạch nắm lấy nhược điểm này của Vân Dương, cái tên điên Vân Dương sẽ không làm chuyện quá giới hạn.
Tại sao An Lạc hầu lại biết được chuyện này, Đương Quy không rõ lắm. Nhưng nhìn Vân Dương yên ổn không chút sứt mẻ xuất hiện trước mặt bọn họ, Đương Quy cảm thấy may mắn vì Vân Trạch không nghe theo ý mình.
“Không phải.”
“Cha đã bỏ cấm túc của em, anh ở Túy Tiêu lâu chờ em.”
Sau khi chờ người đi, Đương Quy nhìn sang Vân Trạch: “Công tử, còn leo không?”
Vân Trạch nhìn bóng lưng xa dần của Vân Dương: “Không leo nữa, đi xem lần này gã muốn chơi trò gì.”
Xét xử lại vụ án cũ không phải chuyện lạ gì, hiếm thấy là vụ án này có liên quan đến đương kim trưởng công chúa Hoài Thục.
Trưởng công chúa Hoài Thục là chị cùng một mẹ với Tiên đế, cô ruột của đương kim Hoàng đế. Lúc ấy Tiên đế gả trưởng công chúa Hoài Thục cho con trai của Thừa tướng Thịnh Kiệm lúc bấy giờ.
Tuy công tử Thịnh gia tuấn tú nho nhã, nhưng có lẽ cơ thể không được khoẻ lắm, trưởng công chúa Hoài Thục thành hôn nhiều năm mà dưới gối không có một đứa con. Về sau đại công tử Thịnh gia chết, Tiên đế không muốn chị mình thủ tiết, bèn gả trưởng công chúa Hoài Thục cho con trai nhỏ chưa lấy vợ Lang Hoán của Tức quốc công.
Lúc gả cho Lang Hoán, trưởng công chúa Hoài Thục đã ba mươi hai tuổi, thành hôn một năm sinh được một đứa con trai, đặt tên cho đứa con trai này là Lang Cẩm Tú. Trưởng công chúa Hoài Thục chỉ có một đứa nhỏ này, xưa nay nuông chiều Lang Cẩm Tú đến không biết trời đất là gì.
Lang gia và Phùng gia cũng là thông gia, lúc Phùng Dịch Chi chưa chết, hai tên anh em họ này chỉ biết chơi bời lêu lổng cả ngày, có thể thấy được Lang Cẩm Tú là loại người gì.
Lang Cẩm Tú sắp hai mươi tuổi rồi, vất vả lắm mới nuôi lớn đứa nhỏ duy nhất, trong lòng Trưởng công chúa Hoài Thục cực kỳ vui vẻ. Bà ta muốn xây dựng một Cẩm Tú viên chúc mừng Lang Cẩm Tú, cho nên đã ép mua đất đai của hơn trăm hộ dân với giá cả cực thấp, dân chúng không muốn bán đều bị ác nô Lang phủ đánh cho tàn phế.
Vụ án này vốn do Kinh Triệu doãn xử lý, nhưng bởi vì Trưởng công chúa Hoài Thục quyền thế ngập trời, Kinh Triệu doãn không dám đắc tội, cuối cùng rơi vào trong tay Hình bộ.
Tất cả quan viên Hình bộ không dám đắc tội Trưởng công chúa, đương kim Trưởng công chúa là cô của Hoàng đế, quan hệ giữa Hoàng đế và bà ta cực kỳ thân thiết, nếu xâm phạm lợi ích của Trưởng công chúa, Hoàng đế trẻ tuổi sẽ ghi hận trong lòng.
Tuy bqqy giờ Hoàng đế không thể nắm quyền, nhưng ngày sau thì sao? Hoàng đế mấy đời của triều đại này đều nổi danh bao che khuyết điểm.
Các thế lực như Trưởng công chúa Hoài Thục, Phùng gia đều về phe của Hoàng đế, cũng chỉ có Hoàng đế mới có thể cam đoan tương lai vinh hoa phú quý, không làm lung lay căn cơ gia tộc bọn họ. Thế lực này đối lập với Nhiếp chính vương.
Đối nghịch với trưởng công chúa Hoài Thục đồng nghĩa đối nghịch với Hoàng đế.
Một khi An Lạc hầu xử lý lại vụ án này, lão sẽ trở thành công cụ để Nhiếp chính vương chém đi cánh chim của Hoàng đế. Sau khi chuyện thành, Nhiếp chính vương có thể giữ lão lại không?
Sáng hôm sau, không đợi Vân Dương và Vân Trạch đến thỉnh an, An Lạc hầu đã phái người gọi hai đứa con trai này tới.
Vân Trạch gặp Vân Dương ở ngoài viện, cậu thấy viền mắt Vân Dương thâm đen, phỏng đoán đêm qua không biết đối phương lại đi phóng đãng ở đâu rồi.
Vân Dương đánh giá Vân Trạch từ trên xuống dưới, Vân Trạch vẫn mặc áo xanh nhạt cũ, gã cười cổ quái: “Em trai ngoan, sao lại không mặc quần áo mới anh cho em?”
Vân Trạch nghe giọng nói của gã, cảm thấy may mà mình còn chưa ăn sáng.
Vân Dương nói, “Hôm qua anh nghe tôi tớ trong phủ nói, em quen người của phủ Thụy quận vương, thường xuyên có thị vệ trong phủ Quận vương đến tìm em, em quen Thụy quận vương và thuộc hạ của hắn à?”
Vân Trạch nâng mắt lên.
Vân Dương cười một tiếng: “Xưa nay anh vẫn luôn quan tâm em. Tính cách em đơn thuần, thích người nào ghét người nào cũng sẽ để lộ ra hết, quen biết với Thụy quận vương đều là quan viên Liêu Châu, bọn họ tâm cơ thâm trầm ăn thịt người không nhả xương, anh sợ em chịu thiệt thôi.”
“Không nhọc anh cả phí tâm, hôm qua cha ngã gãy chân, thay vì quan tâm ta, không bằng vào hỏi thăm tình trạng của cha trước đi.”
Tỳ nữ trong viện thấy hai vị công tử đến, vội vàng mời bọn họ vào.
Đêm qua đã có ngự y tới băng bó cho An Lạc hầu, tin tức vẫn chưa truyền ra khắp nơi, bây giờ Vân Dương mới biết chuyện An Lạc hầu bị thương, sau khi gã đi vào vội vàng hỏi tình huống của An Lạc hầu.
An Lạc hầu ngồi trên giường, nửa người dưới đắp một tấm chăn mỏng, trên người khoác áo ngoại, thoạt nhìn tinh thần lão không tốt, dường như cả đêm không ngủ: “Bị thương không nặng, nghỉ ngơi một hai tháng sẽ khỏe lên thôi, cha gọi hai đứa đến đây là chuyện khác muốn nói.”
Chuyện hôm qua đi gặp Nhiếp chính vương và vụ án trưởng công chúa Hoài Thục, An Lạc hầu đều nói tất cả cho hai người họ biết.
Vân Trạch nghĩ, chuyện đã đến nước này, có lẽ An Lạc hầu không phải hối hận mình đã quy phục Nhiếp Chính Vương mà là muốn tìm ra cách giải quyết hay, không làm người bên Trưởng công chúa Hoài Thục oán hận Vân gia, lại có thể bày tỏ thành tâm với Nhiếp chính vương.
Tuy An Lạc hầu ích kỷ bạc tình, nhưng lão không phải hạng người vô năng. Trong chuyện quy phục Nhiếp chính vương đủ để nhìn ra lão nhìn rõ đại cục tương lai.
Vân Dương híp mắt: “Cha, con cho rằng cha đã quy phục Nhiếp chính vương thì nên cắt đứt quan hệ với thế lực ủng hộ Hoàng đế, quyết định xử lại vụ án kết tội Trưởng công chúa Hoài Thục, mượn chuyện này để Nhiếp chính vương nhìn thấy năng lực của cha. Nếu như dây dưa chỉ sợ sẽ đắc tội cả hai bên.”
An Lạc hầu nhìn Vân Trạch: “Trạch nhi, con thấy thế nào?”
“Huynh trưởng nói có lý. Tuy nhiên, hiện giờ Nhiếp chính vương còn chưa tiếp nhận cha, làm như vậy quá nguy hiểm.”
Ba năm nay không phải lúc nào Vân Trạch cũng đọc sách, cậu nghe rất nhiều ngôn luận trong phố phường, tuy rằng thật giả rất khó phân biệt, nhưng khi Vân Trạch quan sát mọi thứ của triều đại này có cân nhắc của mình, “Nghe nói Nhiếp chính vương máu lạnh tàn nhẫn, chỉ sợ vắt chanh bỏ vỏ.”
Mí mắt An Lạc hầu giật giật.
Vân Trạch nói chính là chuyện lão sợ nhất.
An Lạc hầu không phải là tâm phúc đi theo bên người Chung Hành mười mấy năm, lão xuất thân Minh Đô, cũng không qua lại nhiều với Liêu Châu. An Lạc hầu lo lắng Nhiếp chính vương lợi dụng mình xong liền giết chết.
Tuy Hình bộ kém Lại bộ và Hộ bộ, nhưng nó là một khối thịt không béo không gầy, so với loại người ngoài như An Lạc hầu, Chung Hành càng có khuynh hướng để tâm phúc của hắn quản lý hơn.
An Lạc hầu hỏi, “Con có đối sách gì?”
Vân Trạch có biện pháp đối phó, nhưng biện pháp đối phó này… Để An Lạc hầu làm theo đối sách của Vân Trạch không khác gì muốn cái mạng già của lão cả. Vân Trạch nói, “Tạm thời con chưa có đối sách nào.”
Tuy rằng đôi khi Vân Trạch không có phong độ mắng An Lạc hầu là người thiểu năng trí tuệ trong lòng, nhưng Vân Trạch biết An Lạc hầu không phải là kẻ ngu hơn ai hết.
Nếu An Lạc hầu nhìn không ra những gì Vân Trạch và Vân Dương vừa mới đưa ra, vậy lão lăn lộn quan trường mấy chục năm đều vô ích cả rồi.
Cũng y như vậy, đối sách Vân Trạch nghĩ ra trong thời gian ngắn này, chắc chắn đêm qua An Lạc hầu cũng đã nghĩ ra và loại trừ.
An Lạc hầu phất tay bảo bọn họ đi ra: “Mấy ngày nay đừng có gây chuyện trong kinh.”
So sánh với những nhà khác, Vân gia coi như gia phong nghiêm cẩn, An Lạc hầu không dung túng hai đứa con này quá mức.
Vân Dương đang muốn đi theo Vân Trạch ra ngoài, An Lạc hầu đột nhiên gọi gã lại: “Dương nhi, con ở lại.”
Vân Dương cung kính đứng bên cạnh: “Cha.”
Con ngươi sắc bén của An Lạc hầu đảo qua gã: “Đêm qua em con sớm đã đi ngủ, con lại không ở nhà, đi đâu đấy?”
Vân Dương nói, “Đêm qua con và Nhị công tử nhà Tỉnh đại nhân chơi cờ, bất tri bất giác mê mẩn nên về trễ chút.”
An Lạc hầu hừ lạnh một tiếng: “Bên ngoài có vài lời đồn nhảm nói con thích ra vào sòng bạc và Nam Phong quán, tuổi của con không còn nhỏ nữa, cũng nên cưới vợ hồi tâm!”
Quả thật Vân Dương sớm nên thành thân, trước khi binh mã Liêu Châu xuôi hạ, An Lạc hầu vốn định an bài hôn sự cho gã, Chung Hành vừa đến Minh Đô, thế cục triều đình thay đổi lớn, An Lạc hầu từng mượn quan hệ thông gia với Đông Lĩnh Vương gia được không ít chỗ tốt, lão muốn chờ thế cục rõ ràng định cho Vân Dương một mối hôn sự không tồi, nam tử thành thân muộn một chút cũng không có gì đáng ngại, dù sao trong nhà có không ít tỳ nữ.
Ai ngờ bên ngoài có không ít lời đồn đãi nói Vân Dương thích nam sắc, An Lạc hầu nghe xong tức giận không thôi, cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.
Vân Dương nghiêm túc nói: “Đại trượng phu còn chưa lập nghiệp sao có thể lập gia đình? Cha, lời đồn đãi bên ngoài không thể tin được, con sẽ tìm ra kẻ ti tiện đã vũ nhục Vân gia chúng ta.”
Thuở nhỏ Vân Dương đã quen với giọng điệu dối trá của Thái thị, không muốn cưới vợ về lắc lư trước mắt mình. Có lẽ gia tộc khác có thể tiếp nhận nam tử vào cửa, nhưng Vân gia lại không thể. An Lạc hầu chán ghét nam phong nhất, nếu Vân Dương dám làm như vậy, An Lạc hầu sẽ tước đoạt hết thảy của gã, chuyển sang bồi dưỡng Vân Trạch.
Vân Dương nhìn thoáng qua đùi An Lạc hầu, bởi vì bị chăn trùm lên, gã không thể thấy rõ thương thế cụ thể của An Lạc hầu. An Lạc hầu đương tuổi tráng niên, râu tóc rậm rạp đen kịt, năm nào trong phủ cũng tuyển thêm tiểu thiếp mới tầm mười sáu mười bảy tuổi hầu hạ, mặc dù Thái thị không cho các nàng mang thai, chỉ cần An Lạc hầu có lòng, muốn đứa nhỏ mới không phải là việc khó.
Bởi vậy, An Lạc hầu không vội vàng thỉnh phong thế tử.
Thế nhân đều cho rằng An Lạc Hầu yêu thương con trai cả của vợ lẽ coi rẻ con trai út của vợ cả, Vân Dương lại hiểu rất rõ, chút cưng chiều này không là gì cả, bởi vì ân sủng có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào. Được người khác cưng chiều sao có thể so sánh với việc nắm quyền lực trong tay để cưng chiều người khác?
Nếu An Lạc hầu chết thì tốt quá, hầu vị sẽ là của gã, Hầu phủ sẽ là của gã, người muốn nhúng chàm cũng có thể tùy ý nhúng chàm.
Trong đôi mắt Vân Dương hiện lên một tia u ám.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Vân Dương mang theo tên sai vặt sải bước đi về phía trước, người canh cổng nói Vân Trạch không đi ra ngoài, nhưng gã tìm hồi lâu cũng không tìm được Vân Trạch, cuối cùng mới nhìn thấy Vân Trạch trong một góc.
Vân Trạch đang giẫm lên vai Đương Quy trèo tường, không biết đang làm gì.
Vân Dương cười nói: “Em muốn sang phủ Thụy quận vương à?”
Vân Trạch nghe giọng nói này, cơ thể cậu nghiêng ngả suýt nữa rơi xuống. Đương Quy vội vàng đỡ lấy cậu: “Công tử cẩn thận.”
Vân Trạch không ngờ tới Vân Dương lại âm hồn bất tán đến thế, cậu quay đầu lại nói: “Anh theo dõi tôi?”
“Vô tình nhìn thấy thôi,” Vân Dương cười hì hì nói, “Tức giận hử? Anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, anh mời em nhé, cố ý bồi tội với em.”
Vân Trạch chỉnh lại quần áo muốn rời đi: “Không cần.”
“Cha biết chuyện anh ra vào Nam Phong quán,” Giọng điệu ngọt ngào của Vân Dương dần lạnh lẽo, “Em trai, là em nói à?”
Đương Quy đã từng khuyến khích Vân Trạch cáo trạng Vân Dương với An Lạc hầu, nhưng nguy hiểm quá lớn, Vân Dương là một con rắn độc, tâm địa độc ác lại đề phòng chu toàn, dưới sắp xếp của gã, An Lạc hầu sẽ không dễ tin tưởng.
Vân Trạch nắm lấy nhược điểm này của Vân Dương, cái tên điên Vân Dương sẽ không làm chuyện quá giới hạn.
Tại sao An Lạc hầu lại biết được chuyện này, Đương Quy không rõ lắm. Nhưng nhìn Vân Dương yên ổn không chút sứt mẻ xuất hiện trước mặt bọn họ, Đương Quy cảm thấy may mắn vì Vân Trạch không nghe theo ý mình.
“Không phải.”
“Cha đã bỏ cấm túc của em, anh ở Túy Tiêu lâu chờ em.”
Sau khi chờ người đi, Đương Quy nhìn sang Vân Trạch: “Công tử, còn leo không?”
Vân Trạch nhìn bóng lưng xa dần của Vân Dương: “Không leo nữa, đi xem lần này gã muốn chơi trò gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.