Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 161: Chỉ cần cô ấy vui vẻ!
Bàng Đô Đô
09/07/2014
Đến lúc Long Tịch Bảo ngồi bên bàn ăn mới phát hiện… bây giờ đã là giữa trưa ngày hôm sau... nhận thức này khiến cô lại một lần nữa khẳng định… ‘cái loại vận động kia’ tuyệt đối là công việc dùng thể lực… Cũng làm cho cô hiểu được những lời chân lý: ‘Đêm xuân ngắn ngủi ngày nhanh đến/ Từ đó quân vương không lâm triều’ (*), ‘tinh lực’ đều dùng hết rồi, còn lâm triều cái P a… Cô ngược lại nghĩ, hắn thức dậy được sao…
(*)(2 câu thơ trong bài ‘Trường hận ca’ của Bạch Cư Dị. Nguyên bản là:
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều)
"Bảo Bảo, con ăn từ từ thôi." Phượng Vũ Mặc đau lòng nhìn Long Tịch Bảo ăn như hổ đói, đứa bé đáng thương, chắc là đói bụng lắm.
Long Tịch Bảo nghe vậy, có chút đỏ mặt nhìn mẹ mình, "Người ta… đói bụng mà."
"Mẹ biết, thật là đứa bé đáng thương." Phượng Vũ Mặc dịu dàng nói với Long Tịch Bảo, sau đó đôi mắt to mê người nhìn lại cặp sinh đôi, lập tức đổi thành một vẻ mặt khác: "Các con sao lại thế này! Làm cho tâm can của mẹ bị đói thành như vậy!"
Cặp sinh đôi thờ ơ nhìn bà, không lên tiếng…
"Mẹ… Là tự con ngủ quên ." Long Tịch Bảo đỏ mặt nói.
"Nếu không phải bọn nó đòi hỏi vô độ, sao con lại ngủ quên!" Phượng Vũ Mặc không vui nhìn chằm chằm cặp sinh đôi.
Một câu nói giống như sấm rền nện lên đầu Long Tịch Bảo… Chỉ thấy loáng một cái, cái đùi gà hoàn mỹ ngon lành từ trong tay cô rơi xuống, tao nhã và mang theo lực rơi, ‘bịch’ một tiếng đáp xuống trên bàn ăn… mà chủ nhân của bàn tay nhỏ bé đã rơi vào trạng thái hóa đá…
Không khí có chút lúng túng…
Cặp sinh đôi nhìn Phượng Vũ Mặc, Phượng Vũ Mặc nhìn Long Tịch Bảo, Long Phi Tịch liếc nhìn mọi người một vòng… ánh mắt sững sờ của Long Tịch Bảo ở vào trạng thái cứng ngắc…
Một lúc sau, Long Tịch Bác như không có chuyện gì xảy ra ôm Long Tịch Bảo lên trên đùi mình, cầm bát cháo Bách Hoa ở trên bàn lên, múc một thìa để vào gần đôi môi mỏng thổi cho nguội bớt, rồi đút vào trong miệng Long Tịch Bảo…
Long Tịch Hiên dùng khăn ăn lau bàn tay nhỏ bé dính dầu mỡ của Long Tịch Bảo, bắt đầu gắp thức ăn cho cô, giống như mới vừa rồi chỉ là có người thả một cái rắm, đơn thuần là phản ứng sinh lý, không ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Long Phi Tịch nhìn vợ yêu mồm miệng không chừng mực, lắc đầu một cái, uống một ngụm cà phê.
Phượng Vũ Mặc vùi đầu ăn thức ăn mà Long Phi Tịch gắp cho mình, không hề lên tiếng nữa.
Long Tịch Bảo đang hóa đá đột nhiên phun ra một câu nói khiến mọi người đổ mồ hôi : "Mẹ, chẳng lẽ mẹ cũng tới nghe lén góc tường của con?"
Không khí đột nhiên lại trầm mặc…
Phượng Vũ Mặc ngẩn người, theo bản năng đáp lại: "Không có a, mẹ là tổng kết từ kinh nghiệm của mình mới phân tích ra kết quả đó a."
Một câu nói khiến trong phòng ăn yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống mặt đất đoán chừng cũng nghe được âm thanh rất rõ ràng…
Long Tịch Bảo vẻ mặt sáng tỏ nhìn bà, thì ra là kinh nghiệm tích lũy được a… Cũng may cũng may…
"Bảo Bảo, ‘mẹ cũng tới’ là có ý gì, con đã từng nghe lén góc tường của ai rồi sao?" Long Phi Tịch rất bén nhạy bắt được sơ hở của người nào đó.
Long Tịch Bảo sững sờ, vội vàng chui vào trong ngực Long Tịch Bác, nắm thật chặt áo anh, có chút chột dạ nhìn Long Phi Tịch.
"Có? Hay là không có?" Long Phi Tịch nhàn nhạt hỏi.
Long Tịch Bảo nhìn biểu tình không nóng không lạnh của ông, sợ hãi gật đầu một cái.
Đôi ưng mâu của Long Phi Tịch nhíu lại, hiển nhiên là không vui.
"Ba Tịch, con sai rồi, nhưng con không phải cố ý a, con vốn là muốn đưa chút ăn đồ cho mẹ Vũ, kết quả ai biết… ai biết không cẩn thận lại vô cùng đúng lúc nghe được ‘đàm thoại vợ chồng’ của ba mẹ, nhưng con bảo đảm, con tuyệt đối không hề có động cơ không thuần khiết, con tuyệt đối là một tâm hồn nhỏ trong sáng, đơn giản là quan tâm mẹ Vũ, ba tin con đi… con không có hứng thú gì với chuyện phòng the giữa nam nữ, con chỉ có hứng thú với chuyện phòng the giữa nam nam, ba phải tin tưởng con… con thật sự không cố ý a..." Long Tịch Bảo gấp gáp giải thích, kết quả là đắc tội cặp sinh đôi bên cạnh…
Cặp sinh đôi nhìn cô, kéo nhẹ khóe miệng… Rất tốt, vô cùng tốt, cô lại còn nói không có hứng thú với chuyện phòng the giữa nam nữ, chỉ có hứng thú với chuyện đó giữa nam và nam… vì ‘kiến thức vỡ lòng’ về chuyện phòng the của cô, bọn họ sao có thể không ‘dạy dỗ’ lại suy nghĩ quái dị của cô cho tốt chứ, không ‘tự thể nghiệm’ mà nói cho cô biết… chuyện phòng the giữa nam nữ thật ra là ‘thú vị hơn nhiều’!
Long Phi Tịch nhíu mày kiếm, nhìn cô mà không lên tiếng.
"Ba Tịch, thật sự là không nghe không biết, vừa nghe liền sợ hết hồn, sự quan tâm và săn sóc của ba đối với mẹ Vũ quả thật chính là kinh động trời đất, cảm động quỷ thần, ba đứng trong hàng ngũ những người đàn ông tốt, thì có ai dám tranh giành vị trí cao nhất với ba, sự sùng bái của con đối với ba quả thật giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, giống như mặt trời mọc mặt trăng lên, tấp nập không ngừng, giống như Xuân Hạ Thu Đông, luân phiên phi phàm, con bị ba làm cho cảm động đến nước mắt rào rào chảy xuống a, ba có biết, từ ngày đó trở đi, tên của ba liền được con khắc thật sâu ở trong đầu, tạo thành kiểu mẫu người chồng mà con tìm kiếm… ba có biết… " Long Tịch Bảo ‘tình cảm chân thành’ biểu đạt sự sùng bái của mình, diễn thuyết đến thời điểm hưng phấn nhất thì bị người ta ngắt lời.
"Được rồi, ăn cơm." Long Phi Tịch ngắt lời cô, vừa bực mình vừa buồn cười mà nói.
Nghe vậy, Long Tịch Bảo vội vàng đoạt lấy bát cháo Bách Hoa trong tay Long Tịch Bác ăn điên cuồng, ngay cả mặt cũng không dám nâng lên, 5 phút sau đánh một cái ợ, ngượng ngùng cười cười : “Con ăn no rồi…”
Còn chưa đợi bọn họ đáp lời, ‘bịch’ một cái liền nhảy xuống khỏi đùi Long Tịch Bác, kẹp bắp đùi, chịu đựng cảm giác khó chịu sau khi ‘Túng Dục’, hai chân lượn chạy về gian phòng…
Phượng Vũ Mặc ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của người nào đó, còn chưa tiến vào trạng thái…
Long Phi Tịch nhìn cặp sinh đôi một chút, nhàn nhạt nói : "Một chút cũng không thay đổi."
Cặp sinh đôi xuề xòa nhìn ông một chút, ưu nhã bắt đầu ăn bữa sáng, có lẽ... không thay đổi cũng không phải chuyện gì xấu… chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ, không trưởng thành thì không trưởng thành đi, không hiểu chuyện thì không hiểu chuyện đi, chỉ cần cô vui vẻ…
(*)(2 câu thơ trong bài ‘Trường hận ca’ của Bạch Cư Dị. Nguyên bản là:
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều)
"Bảo Bảo, con ăn từ từ thôi." Phượng Vũ Mặc đau lòng nhìn Long Tịch Bảo ăn như hổ đói, đứa bé đáng thương, chắc là đói bụng lắm.
Long Tịch Bảo nghe vậy, có chút đỏ mặt nhìn mẹ mình, "Người ta… đói bụng mà."
"Mẹ biết, thật là đứa bé đáng thương." Phượng Vũ Mặc dịu dàng nói với Long Tịch Bảo, sau đó đôi mắt to mê người nhìn lại cặp sinh đôi, lập tức đổi thành một vẻ mặt khác: "Các con sao lại thế này! Làm cho tâm can của mẹ bị đói thành như vậy!"
Cặp sinh đôi thờ ơ nhìn bà, không lên tiếng…
"Mẹ… Là tự con ngủ quên ." Long Tịch Bảo đỏ mặt nói.
"Nếu không phải bọn nó đòi hỏi vô độ, sao con lại ngủ quên!" Phượng Vũ Mặc không vui nhìn chằm chằm cặp sinh đôi.
Một câu nói giống như sấm rền nện lên đầu Long Tịch Bảo… Chỉ thấy loáng một cái, cái đùi gà hoàn mỹ ngon lành từ trong tay cô rơi xuống, tao nhã và mang theo lực rơi, ‘bịch’ một tiếng đáp xuống trên bàn ăn… mà chủ nhân của bàn tay nhỏ bé đã rơi vào trạng thái hóa đá…
Không khí có chút lúng túng…
Cặp sinh đôi nhìn Phượng Vũ Mặc, Phượng Vũ Mặc nhìn Long Tịch Bảo, Long Phi Tịch liếc nhìn mọi người một vòng… ánh mắt sững sờ của Long Tịch Bảo ở vào trạng thái cứng ngắc…
Một lúc sau, Long Tịch Bác như không có chuyện gì xảy ra ôm Long Tịch Bảo lên trên đùi mình, cầm bát cháo Bách Hoa ở trên bàn lên, múc một thìa để vào gần đôi môi mỏng thổi cho nguội bớt, rồi đút vào trong miệng Long Tịch Bảo…
Long Tịch Hiên dùng khăn ăn lau bàn tay nhỏ bé dính dầu mỡ của Long Tịch Bảo, bắt đầu gắp thức ăn cho cô, giống như mới vừa rồi chỉ là có người thả một cái rắm, đơn thuần là phản ứng sinh lý, không ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Long Phi Tịch nhìn vợ yêu mồm miệng không chừng mực, lắc đầu một cái, uống một ngụm cà phê.
Phượng Vũ Mặc vùi đầu ăn thức ăn mà Long Phi Tịch gắp cho mình, không hề lên tiếng nữa.
Long Tịch Bảo đang hóa đá đột nhiên phun ra một câu nói khiến mọi người đổ mồ hôi : "Mẹ, chẳng lẽ mẹ cũng tới nghe lén góc tường của con?"
Không khí đột nhiên lại trầm mặc…
Phượng Vũ Mặc ngẩn người, theo bản năng đáp lại: "Không có a, mẹ là tổng kết từ kinh nghiệm của mình mới phân tích ra kết quả đó a."
Một câu nói khiến trong phòng ăn yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống mặt đất đoán chừng cũng nghe được âm thanh rất rõ ràng…
Long Tịch Bảo vẻ mặt sáng tỏ nhìn bà, thì ra là kinh nghiệm tích lũy được a… Cũng may cũng may…
"Bảo Bảo, ‘mẹ cũng tới’ là có ý gì, con đã từng nghe lén góc tường của ai rồi sao?" Long Phi Tịch rất bén nhạy bắt được sơ hở của người nào đó.
Long Tịch Bảo sững sờ, vội vàng chui vào trong ngực Long Tịch Bác, nắm thật chặt áo anh, có chút chột dạ nhìn Long Phi Tịch.
"Có? Hay là không có?" Long Phi Tịch nhàn nhạt hỏi.
Long Tịch Bảo nhìn biểu tình không nóng không lạnh của ông, sợ hãi gật đầu một cái.
Đôi ưng mâu của Long Phi Tịch nhíu lại, hiển nhiên là không vui.
"Ba Tịch, con sai rồi, nhưng con không phải cố ý a, con vốn là muốn đưa chút ăn đồ cho mẹ Vũ, kết quả ai biết… ai biết không cẩn thận lại vô cùng đúng lúc nghe được ‘đàm thoại vợ chồng’ của ba mẹ, nhưng con bảo đảm, con tuyệt đối không hề có động cơ không thuần khiết, con tuyệt đối là một tâm hồn nhỏ trong sáng, đơn giản là quan tâm mẹ Vũ, ba tin con đi… con không có hứng thú gì với chuyện phòng the giữa nam nữ, con chỉ có hứng thú với chuyện phòng the giữa nam nam, ba phải tin tưởng con… con thật sự không cố ý a..." Long Tịch Bảo gấp gáp giải thích, kết quả là đắc tội cặp sinh đôi bên cạnh…
Cặp sinh đôi nhìn cô, kéo nhẹ khóe miệng… Rất tốt, vô cùng tốt, cô lại còn nói không có hứng thú với chuyện phòng the giữa nam nữ, chỉ có hứng thú với chuyện đó giữa nam và nam… vì ‘kiến thức vỡ lòng’ về chuyện phòng the của cô, bọn họ sao có thể không ‘dạy dỗ’ lại suy nghĩ quái dị của cô cho tốt chứ, không ‘tự thể nghiệm’ mà nói cho cô biết… chuyện phòng the giữa nam nữ thật ra là ‘thú vị hơn nhiều’!
Long Phi Tịch nhíu mày kiếm, nhìn cô mà không lên tiếng.
"Ba Tịch, thật sự là không nghe không biết, vừa nghe liền sợ hết hồn, sự quan tâm và săn sóc của ba đối với mẹ Vũ quả thật chính là kinh động trời đất, cảm động quỷ thần, ba đứng trong hàng ngũ những người đàn ông tốt, thì có ai dám tranh giành vị trí cao nhất với ba, sự sùng bái của con đối với ba quả thật giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, giống như mặt trời mọc mặt trăng lên, tấp nập không ngừng, giống như Xuân Hạ Thu Đông, luân phiên phi phàm, con bị ba làm cho cảm động đến nước mắt rào rào chảy xuống a, ba có biết, từ ngày đó trở đi, tên của ba liền được con khắc thật sâu ở trong đầu, tạo thành kiểu mẫu người chồng mà con tìm kiếm… ba có biết… " Long Tịch Bảo ‘tình cảm chân thành’ biểu đạt sự sùng bái của mình, diễn thuyết đến thời điểm hưng phấn nhất thì bị người ta ngắt lời.
"Được rồi, ăn cơm." Long Phi Tịch ngắt lời cô, vừa bực mình vừa buồn cười mà nói.
Nghe vậy, Long Tịch Bảo vội vàng đoạt lấy bát cháo Bách Hoa trong tay Long Tịch Bác ăn điên cuồng, ngay cả mặt cũng không dám nâng lên, 5 phút sau đánh một cái ợ, ngượng ngùng cười cười : “Con ăn no rồi…”
Còn chưa đợi bọn họ đáp lời, ‘bịch’ một cái liền nhảy xuống khỏi đùi Long Tịch Bác, kẹp bắp đùi, chịu đựng cảm giác khó chịu sau khi ‘Túng Dục’, hai chân lượn chạy về gian phòng…
Phượng Vũ Mặc ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của người nào đó, còn chưa tiến vào trạng thái…
Long Phi Tịch nhìn cặp sinh đôi một chút, nhàn nhạt nói : "Một chút cũng không thay đổi."
Cặp sinh đôi xuề xòa nhìn ông một chút, ưu nhã bắt đầu ăn bữa sáng, có lẽ... không thay đổi cũng không phải chuyện gì xấu… chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ, không trưởng thành thì không trưởng thành đi, không hiểu chuyện thì không hiểu chuyện đi, chỉ cần cô vui vẻ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.