Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 157: Hắn không cần nàng nữa?!
Bàng Đô Đô
09/07/2014
Đại trạch nhà họ Hắc…
"Triệt, đã tìm được Cổn Cổn chưa?" Long Tịch Hiên nhìn Hắc Viêm Triệt đang ngồi trên ghế xoay mặt không có vẻ gì, nhẹ giọng hỏi.
"Không có." Hắc Viêm Triệt nhìn tài liệu trong tay, đầu cũng không ngẩng lên, bộ dạng giống như chuyện này không hề có chút quan hệ nào với anh ta.
Cặp sinh đôi nhướng lông mày, có chút không hiểu thái độ hiện tại của anh ta…
"Tôi sẽ phái người cùng đi tìm, cậu đừng quá lo lắng." Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói.
"Tại sao phải tìm? Còn nữa, cậu cảm thấy tôi trông giống như đang lo lắng sao?" Hắc Viêm Triệt ký tên mình bằng nét chữ rồng bay phượng múa xuống tập tài liệu, khép lại, để qua một bên, lại cầm lên một tập mới, yên lặng xem.
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, thật sự đoán không ra cậu ta đang nghĩ gì….
"Cho nên ý của cậu là cậu không cần cô gái này nữa hả?" Long Tịch Bác cầm tách cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm.
"Vết thương của Tịch Bảo thế nào rồi?" Hắc Viêm Triệt ông nói gà bà nói vịt hỏi.
"Cũng may, không có chuyện gì lớn." Long Tịch Hiên nhìn Long Tịch Bác một chút, nhàn nhạt đáp lại.
"Chuyện hôm đó, thật xin lỗi." Hắc Viêm Triệt buông tài liệu trong tay ra, uống một ngụm rượu vang trên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ…
Cặp sinh đôi ngẩn người, không biết nên nói gì… Nói không sao? Làm sao có thể chứ… Đó chính là bảo bối bọn họ yêu thương che chở từ nhỏ đến lớn. Nếu không phải bởi vì bản thân cô nhóc có tiền án, bọn họ sao có thể đơn giản như vậy mà bỏ qua cho cậu ta. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu như bọn họ là cậu ta, không nghi ngờ chút nào, chắc chắn cũng sẽ làm chuyện giống như vậy…
"Thôi, cậu nhớ kỹ không có lần sau, nếu có lần sau nữa, tuyệt đối sẽ trở mặt với cậu." Long Tịch Bác cào cào tóc, dựa vào thành ghế.
Hắc Viêm Triệt không nói gì, ưu nhã uống rượu vang trong tay anh ta.
"Triệt, chuyện của Cổn Cổn..." Long Tịch Hiên mở miệng.
"Về sau đều không liên quan đến tôi, trước mặt tôi đừng nhắc tới cô ấy nữa." Đôi mắt màu tím của Hắc Viêm Triệt tối sầm lại, lạnh lùng ngắt lời Long Tịch Hiên.
"Không liên quan gì tới cậu? Cho nên ý của cậu là cậu không cần cô ấy nữa hả? Cô ấy sống hay chết, tốt hay xấu đều sẽ không còn thuộc về phạm vi quản lý của cậu nữa hả?" Long Tịch Bác giật giật khóe miệng, nhìn về phía anh ta, cũng may nha đầu chết tiệt kia không đi cùng bọn họ, quả nhiên là một quyết định sáng suốt.
"Nếu như hôm nay các cậu tới đây chính là vì chuyện này, vậy thì tôi rất bận, các cậu trở về đi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, đôi mắt tím nhìn ly rượu vang trong tay.
"Cậu..." Long Tịch Bác có chút tức giận.
"Được, vậy chúng tôi về đây, nhưng mà, Triệt, lấy tư cách là anh em, tôi muốn nói với cậu một câu, nhất thiết đừng ngăn cản trái tim mình, bất cứ chuyện gì cũng đều không đáng để cậu buông tha sự chấp nhất duy nhất ở trong lòng, đừng để cho chính mình phải hối hận." Long Tịch Hiên kéo vạt áo của Long Tịch Bác, ngăn cản anh suýt bộc phát cơn giận.
Hắc Viêm Triệt nhìn anh một chút, để ly thủy tinh xuống, cầm tài liệu trên bàn lên, mở ra, lẳng lặng xem.
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy, đi về phía cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên, Hắc Viêm Triệt nâng đôi mắt màu tím lên, nhìn theo hướng bọn họ rời đi, đột nhiên cáu kỉnh gạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, phát ra âm thanh răng rắc, đứng dậy đánh một quyền xuống mặt bàn sách, ‘rầm’ một tiếng… bàn đọc sách bằng gỗ tử đàn cư nhiên theo tiếng động mà vỡ ra…
Hắc Viêm Triệt nhìn bàn làm việc bị vỡ ra làm hai, cùng một đống bừa bãi lộn xộn trên mặt đất, giơ tay lên che đi đôi mắt màu tím đậm của chính mình, anh không muốn buông tha chấp nhất duy nhất ở trong lòng, một chút cũng không muốn. Nhưng đã không còn lý do để tiếp tục kiên trì nữa, cho tới nay, giữa anh và cô, đều là anh nỗ lực, cường thế; cô bị ép buộc phải tiếp nhận, ngay cả chuyện hoan ái giữa hai người cũng là như vậy…
Bốn năm, cô một chút cũng không thay đổi, anh thừa nhận anh đối với cô chưa đủ dịu dàng, nhưng anh yêu cô, điểm này không thể nghi ngờ. Anh sợ mất đi cô, anh sợ có một ngày cô sẽ rời khỏi anh, lần trước cô trốn đi khiến anh cả người đều lâm vào điên cuồng, sau khi tìm được cô, quá kích động mà cho cô một cái tát, anh không muốn, cô có biết, đánh vào mặt của cô, nhưng tim của anh lại đau. Vì cô, anh nguyện ý áp chế tất cả sự nóng nảy, sợ cô lần nữa rời khỏi anh. Anh nguyện ý thay đổi chính mình, để cho cô làm việc mà cô thích, cho cô ăn món ăn cô thích, thậm chí kiềm chế dục vọng của bản thân, chỉ vì cô sợ ân ái… Anh đối với cô như vậy, cô cư nhiên còn muốn rời khỏi anh… Như vậy chuyện anh có thể làm chính là buông cô ra, để cho cô rời đi, để cho cô bay đi… Có lẽ rời khỏi anh, cô sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn… cô và anh vốn cũng không phải là người của cùng một thế giới... Buông tay đúng lúc… Cổn Cổn, em có biết, vì yêu em… anh đã trả giá hết thảy…
----- ta là đường phân cách tuyến buồn bực -----
"Anh ta lại còn dám nói như vậy, em liều mạng với anh ta!" Trong phòng của tiểu công chúa Long gia, tuôn ra một tiếng rống to…
Long Tịch Bác ôm chặt cô bé nào đó đang phẫn nộ, nhàn nhạt nói: "Liều mạng cái gì mà liều mạng, em đánh thắng được cậu ta sao?"
"Đánh không lại em cũng phải liều mạng!" Long Tịch Bảo giống như con trùng giãy giụa trong ngực Long Tịch Bác.
"Được rồi, Bảo Bảo, Triệt có lý do của cậu ấy, cho dù hiện tại cậu ấy nói cái gì, cũng đều là khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng nói một nẻo." Long Tịch Hiên an ủi người nào đó đang tức giận.
"Cái lý do chết tiệt!" Long Tịch Bảo tức giận đáp lại.
"Chuyện giữa bọn họ em đừng có xía vào." Long Tịch Bác nhíu mày, đặt cô lên trên giường.
"Em mới lười phải trông nom a! Anh ta không cần Cổn Cổn, nhưng em cần, các anh nhanh lên một chút giúp em tìm cậu ấy về, nếu không em ầm ĩ chết các anh." Long Tịch Bảo giống như phát tiết đấm mạnh xuống giường lớn.
"Đã phái người đi tìm rồi, em cứ yên phận chờ tin tức đi." Long Tịch Bác bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, không cho cô ‘phá hoại của công’ nữa.
Long Tịch Bảo hừ lạnh một tiếng, tâm tình không tốt nằm lỳ trên giường.
Cặp sinh đôi thở dài, nằm xuống bên cạnh cô…
"Bảo Bảo, mặc dù không biết Triệt tại sao lại đột nhiên làm ra quyết định này, nhưng cậu ấy yêu Cổn Cổn, điểm này em nên hiểu rõ." Long Tịch Hiên khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng nói.
Long Tịch Bảo vùi mặt vào trong gối, không tiếp lời.
"Tìm được Cổn Cổn về rồi, em định sẽ làm sao?" Long Tịch Bác nhàn nhạt hỏi.
Long Tịch Bảo ngẩng mặt lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ đáng sợ: "Em sẽ hành hạ chết anh ta!"
"Là cô ấy hay là cậu ấy?" Long Tịch Hiên hỏi.
(*) Từ cô ấy (她) và từ anh ấy (他) đều phát âm là [tā], cho nên LTH không biết LTB đang nói tới Hắc Viêm Triệt hay Cổn Cổn.
"Chính là tên Triệt kia!" Long Tịch Bảo cười lạnh sờ sờ tóc.
"Em muốn làm gì... ?" Long Tịch Bác nhíu mày kiếm.
"Hừ hừ… Phật viết, không thể nói." Long Tịch Bảo nhìn bọn họ một chút, lộ ra một nụ cười bí ẩn.
Cặp sinh đôi ngẩn người, giống như nhìn thấy trên đầu cô mọc ra một đôi cánh Ác Ma…
"Triệt, đã tìm được Cổn Cổn chưa?" Long Tịch Hiên nhìn Hắc Viêm Triệt đang ngồi trên ghế xoay mặt không có vẻ gì, nhẹ giọng hỏi.
"Không có." Hắc Viêm Triệt nhìn tài liệu trong tay, đầu cũng không ngẩng lên, bộ dạng giống như chuyện này không hề có chút quan hệ nào với anh ta.
Cặp sinh đôi nhướng lông mày, có chút không hiểu thái độ hiện tại của anh ta…
"Tôi sẽ phái người cùng đi tìm, cậu đừng quá lo lắng." Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói.
"Tại sao phải tìm? Còn nữa, cậu cảm thấy tôi trông giống như đang lo lắng sao?" Hắc Viêm Triệt ký tên mình bằng nét chữ rồng bay phượng múa xuống tập tài liệu, khép lại, để qua một bên, lại cầm lên một tập mới, yên lặng xem.
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, thật sự đoán không ra cậu ta đang nghĩ gì….
"Cho nên ý của cậu là cậu không cần cô gái này nữa hả?" Long Tịch Bác cầm tách cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm.
"Vết thương của Tịch Bảo thế nào rồi?" Hắc Viêm Triệt ông nói gà bà nói vịt hỏi.
"Cũng may, không có chuyện gì lớn." Long Tịch Hiên nhìn Long Tịch Bác một chút, nhàn nhạt đáp lại.
"Chuyện hôm đó, thật xin lỗi." Hắc Viêm Triệt buông tài liệu trong tay ra, uống một ngụm rượu vang trên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ…
Cặp sinh đôi ngẩn người, không biết nên nói gì… Nói không sao? Làm sao có thể chứ… Đó chính là bảo bối bọn họ yêu thương che chở từ nhỏ đến lớn. Nếu không phải bởi vì bản thân cô nhóc có tiền án, bọn họ sao có thể đơn giản như vậy mà bỏ qua cho cậu ta. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu như bọn họ là cậu ta, không nghi ngờ chút nào, chắc chắn cũng sẽ làm chuyện giống như vậy…
"Thôi, cậu nhớ kỹ không có lần sau, nếu có lần sau nữa, tuyệt đối sẽ trở mặt với cậu." Long Tịch Bác cào cào tóc, dựa vào thành ghế.
Hắc Viêm Triệt không nói gì, ưu nhã uống rượu vang trong tay anh ta.
"Triệt, chuyện của Cổn Cổn..." Long Tịch Hiên mở miệng.
"Về sau đều không liên quan đến tôi, trước mặt tôi đừng nhắc tới cô ấy nữa." Đôi mắt màu tím của Hắc Viêm Triệt tối sầm lại, lạnh lùng ngắt lời Long Tịch Hiên.
"Không liên quan gì tới cậu? Cho nên ý của cậu là cậu không cần cô ấy nữa hả? Cô ấy sống hay chết, tốt hay xấu đều sẽ không còn thuộc về phạm vi quản lý của cậu nữa hả?" Long Tịch Bác giật giật khóe miệng, nhìn về phía anh ta, cũng may nha đầu chết tiệt kia không đi cùng bọn họ, quả nhiên là một quyết định sáng suốt.
"Nếu như hôm nay các cậu tới đây chính là vì chuyện này, vậy thì tôi rất bận, các cậu trở về đi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói, đôi mắt tím nhìn ly rượu vang trong tay.
"Cậu..." Long Tịch Bác có chút tức giận.
"Được, vậy chúng tôi về đây, nhưng mà, Triệt, lấy tư cách là anh em, tôi muốn nói với cậu một câu, nhất thiết đừng ngăn cản trái tim mình, bất cứ chuyện gì cũng đều không đáng để cậu buông tha sự chấp nhất duy nhất ở trong lòng, đừng để cho chính mình phải hối hận." Long Tịch Hiên kéo vạt áo của Long Tịch Bác, ngăn cản anh suýt bộc phát cơn giận.
Hắc Viêm Triệt nhìn anh một chút, để ly thủy tinh xuống, cầm tài liệu trên bàn lên, mở ra, lẳng lặng xem.
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, đứng dậy, đi về phía cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên, Hắc Viêm Triệt nâng đôi mắt màu tím lên, nhìn theo hướng bọn họ rời đi, đột nhiên cáu kỉnh gạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, phát ra âm thanh răng rắc, đứng dậy đánh một quyền xuống mặt bàn sách, ‘rầm’ một tiếng… bàn đọc sách bằng gỗ tử đàn cư nhiên theo tiếng động mà vỡ ra…
Hắc Viêm Triệt nhìn bàn làm việc bị vỡ ra làm hai, cùng một đống bừa bãi lộn xộn trên mặt đất, giơ tay lên che đi đôi mắt màu tím đậm của chính mình, anh không muốn buông tha chấp nhất duy nhất ở trong lòng, một chút cũng không muốn. Nhưng đã không còn lý do để tiếp tục kiên trì nữa, cho tới nay, giữa anh và cô, đều là anh nỗ lực, cường thế; cô bị ép buộc phải tiếp nhận, ngay cả chuyện hoan ái giữa hai người cũng là như vậy…
Bốn năm, cô một chút cũng không thay đổi, anh thừa nhận anh đối với cô chưa đủ dịu dàng, nhưng anh yêu cô, điểm này không thể nghi ngờ. Anh sợ mất đi cô, anh sợ có một ngày cô sẽ rời khỏi anh, lần trước cô trốn đi khiến anh cả người đều lâm vào điên cuồng, sau khi tìm được cô, quá kích động mà cho cô một cái tát, anh không muốn, cô có biết, đánh vào mặt của cô, nhưng tim của anh lại đau. Vì cô, anh nguyện ý áp chế tất cả sự nóng nảy, sợ cô lần nữa rời khỏi anh. Anh nguyện ý thay đổi chính mình, để cho cô làm việc mà cô thích, cho cô ăn món ăn cô thích, thậm chí kiềm chế dục vọng của bản thân, chỉ vì cô sợ ân ái… Anh đối với cô như vậy, cô cư nhiên còn muốn rời khỏi anh… Như vậy chuyện anh có thể làm chính là buông cô ra, để cho cô rời đi, để cho cô bay đi… Có lẽ rời khỏi anh, cô sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn… cô và anh vốn cũng không phải là người của cùng một thế giới... Buông tay đúng lúc… Cổn Cổn, em có biết, vì yêu em… anh đã trả giá hết thảy…
----- ta là đường phân cách tuyến buồn bực -----
"Anh ta lại còn dám nói như vậy, em liều mạng với anh ta!" Trong phòng của tiểu công chúa Long gia, tuôn ra một tiếng rống to…
Long Tịch Bác ôm chặt cô bé nào đó đang phẫn nộ, nhàn nhạt nói: "Liều mạng cái gì mà liều mạng, em đánh thắng được cậu ta sao?"
"Đánh không lại em cũng phải liều mạng!" Long Tịch Bảo giống như con trùng giãy giụa trong ngực Long Tịch Bác.
"Được rồi, Bảo Bảo, Triệt có lý do của cậu ấy, cho dù hiện tại cậu ấy nói cái gì, cũng đều là khẩu thị tâm phi, nghĩ một đằng nói một nẻo." Long Tịch Hiên an ủi người nào đó đang tức giận.
"Cái lý do chết tiệt!" Long Tịch Bảo tức giận đáp lại.
"Chuyện giữa bọn họ em đừng có xía vào." Long Tịch Bác nhíu mày, đặt cô lên trên giường.
"Em mới lười phải trông nom a! Anh ta không cần Cổn Cổn, nhưng em cần, các anh nhanh lên một chút giúp em tìm cậu ấy về, nếu không em ầm ĩ chết các anh." Long Tịch Bảo giống như phát tiết đấm mạnh xuống giường lớn.
"Đã phái người đi tìm rồi, em cứ yên phận chờ tin tức đi." Long Tịch Bác bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, không cho cô ‘phá hoại của công’ nữa.
Long Tịch Bảo hừ lạnh một tiếng, tâm tình không tốt nằm lỳ trên giường.
Cặp sinh đôi thở dài, nằm xuống bên cạnh cô…
"Bảo Bảo, mặc dù không biết Triệt tại sao lại đột nhiên làm ra quyết định này, nhưng cậu ấy yêu Cổn Cổn, điểm này em nên hiểu rõ." Long Tịch Hiên khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng nói.
Long Tịch Bảo vùi mặt vào trong gối, không tiếp lời.
"Tìm được Cổn Cổn về rồi, em định sẽ làm sao?" Long Tịch Bác nhàn nhạt hỏi.
Long Tịch Bảo ngẩng mặt lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ đáng sợ: "Em sẽ hành hạ chết anh ta!"
"Là cô ấy hay là cậu ấy?" Long Tịch Hiên hỏi.
(*) Từ cô ấy (她) và từ anh ấy (他) đều phát âm là [tā], cho nên LTH không biết LTB đang nói tới Hắc Viêm Triệt hay Cổn Cổn.
"Chính là tên Triệt kia!" Long Tịch Bảo cười lạnh sờ sờ tóc.
"Em muốn làm gì... ?" Long Tịch Bác nhíu mày kiếm.
"Hừ hừ… Phật viết, không thể nói." Long Tịch Bảo nhìn bọn họ một chút, lộ ra một nụ cười bí ẩn.
Cặp sinh đôi ngẩn người, giống như nhìn thấy trên đầu cô mọc ra một đôi cánh Ác Ma…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.