Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 54: Không mặc quần áo thì không khí thế
Bàng Đô Đô
08/07/2014
Editor: Fedfan
Nửa đêm lúc một giờ, Long Tịch Hiên nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, trong đầu tất cả đều là bóng dáng cùng vẻ mặt của người kia, không sao ngủ được, tiếp tục như vậy nữa anh nhất định điên luôn.
Đã bốn ngày rồi, là cực hạn của anh rồi, lần trước anh còn mỗi buổi tối đi nhìn cô một chút, giúp cô bôi thuốc, đắp chăn, lần này thế nhưng hết bốn ngày mà cũng không thấy mặt một lần.
Cùng lắm thì anh khuất phục trước là được, dù sao anh cũng không muốn trải qua những ngày mất hồn mất vía như vậy nữa. Tay xốc lên cái chăn màu trắng, đứng dậy bước đi hướng phòng của Long Tịch Bảo.
Long Tịch Bảo nằm trong bồn tắm mát xa, hai cánh tay trắng ngọc thon dài đùa nghịch đám bong bóng đầy bồn tắm, ánh mắt có chút trống rỗng, chỉ thấy cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng, âm thanh dịu dàng và mát mẻ ngân nga trong phòng tắm:
“Ai dám nói
Bao nhiêu vị khán giả may mắn ở hiện trường quan sát
Màn kịch câm giằng co ngẫu hứng này tại nhà hát người nào xem qua
Mỗi đoạn im hơi lặng tiếng và chịu đựng tức giận mà oán ghét đối phương
Buồn bực đừng kéo dài nữa
Không cần kể
Tự hỏi màn trình diễn so với danh hài Charlie còn yên tĩnh hơn nhiều
Mai danh ẩn tích mỗi người sống ở các thành thị
Khoái hoạt hơn
Rõ ràng liền kết thúc lại không hạ màn
Hận thì hận ở quá kiên trì
Nhịn được cũng nhịn hết mức
Đến dịp ước hẹn thì oán cũng không oán một câu
Lạnh lùng có thể qua loa cho xong
Nhấc chân giơ tay quá nhiều thần kinh bắt đầu đau đớn
Làm như ta thiếu người cố gắng quên đi cái chết
Quá giả bộ vì cái gì
Không nói lời nào cũng sẽ đổi lấy
Hành động mạnh mẽ nhiều hơn
Rời đi nói được quá nhiều
Tình cảm trước kia lộ ra ánh sáng
Kịch câm đến hồi cuối
Không muốn ngươi nhận lầm ta và ngươi chia tay đi
Đoạn đối thoại này ăn ý đến không cần nói
Từ trời tối bắt đầu trầm tĩnh không một câu chuyện chờ trời sáng
Màn kịch câm kinh điển đột nhiên phát hình ra
Lạnh lùng nhìn màn ảnh sáng lên giống như chờ đợi xử lý
Nhấc chân giơ tay quá nhiều thần kinh bắt đầu đau đớn
Làm như ta thiếu người cố gắng quên đi cái chết
Quá giả bộ vì cái gì
Không nói lời nào cũng sẽ đổi lấy
Hành động mạnh mẽ nhiều hơn
Rời đi nói được quá nhiều
Tình cảm trước kia lộ ra ánh sáng
Kịch câm đến hồi cuối không cần ngươi nhận sai
Sắp chia tay đi có thể như vậy
Trầm mặc làm kết thúc cũng không tệ
Từ trời tối bắt đầu trầm tĩnh không một câu chuyện chờ trời sáng
Giống như đang có hai bộ kịch câm đồng thời phát hình ra
Cố tình bộ này lại rất khó xem”
Long Tịch Bảo hát một câu lại một câu, càng về sau âm thanh mang tiếng nức nở cùng nghẹn ngào rất rõ ràng, đến cuối cùng dứt khoát cúi đầu khóc thành tiếng, vẫn chưa được sao? Mặc kệ cô làm cái gì cũng không quên được bọn họ có phải không?
Trong mấy ngày này, cô lên mạng, xem tiểu thuyết, xem Shin – cậu bé bút chì, ca hát, khiêu vũ, chơi trò chơi, luyện võ, ăn vặt, đánh đàn, mặc kệ làm cái gì, đến cuối cùng kết thúc luôn là rơi lệ.
Cô làm sao lại hèn nhát như vậy, không có cốt khí như vậy chứ, Long Tịch Bảo oán hận nắm tay đấm lên mặt tường lồi lõm bằng thạch anh.
Nhớ ngày đó tường này là do Long Tịch Hiên đặc biệt giúp cô thiết kế, bởi vì anh biết rõ cô thích những thứ lấp lánh giống như thạch anh, mà bây giờ tường này lại là hung khí làm bị thương tay cô, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn bị mặt tường gồ ghề kéo lê ra một vết máu, thoạt nhìn có chút ghê người.
Phát tiết một lúc lâu, Long Tịch Bảo mới mệt mỏi nhanh chóng dừng lại, nín thở chìm vào trong nước, ý muốn nước rửa trôi đi những phiền não cùng nhớ nhung của cô, một lúc sau, mới đứng lên xả nước sạch bọt trên người, gội đầu, quấn kỹ khăn tắm quanh người rồi ra khỏi phòng tắm, mới vừa bước ra cửa liền bị người nào đó ngồi ở trên giường hù sợ.
Sửng sốt một chút, lại không coi ai ra gì đi tới bàn trang điểm, ngồi xuống, dùng khăn lông khô đã sớm chuẩn bị tốt lau tóc.
Long Tịch Hiên tham lam ngắm nhìn người vừa từ trong phòng tắm đi ra, cô gầy đi, cằm trở nên nhọn như vậy, làm anh rất đau lòng, nhìn cô đối với anh thì xem như không thấy, anh giống như bị người ta cho một cái tát, lúng túng lại càng thêm tức giận.
Anh đi về phía cô nhóc bướng bỉnh mà mình ngày đêm nhớ nhung, cầm lên khăn lông khô trên bàn, thay cô lau mái tóc đen mềm mại dài tới đùi kia.
Bọn họ ai cũng không lên tiếng, nếu như không phải âm thanh TV mở lớn, không khí không biết lúng túng đến mức nào.
Long Tịch Bảo mặc cho anh lau mái tóc dài của cô, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, có chút lúng túng, cả cơ thể cô trần trụi bên dưới khăn tắm khiến thần kinh toàn thân cũng trở nên nhạy cảm.
Trước kia nghe người ta nói, thời điểm người yêu gây gổ với nhau, nếu như phe nào đang khỏa thân, thì khí thế phe đó nhất định xuống thấp, bởi vì không có cảm giác an toàn, cho nên nói không mặc quần áo thì không có khí thế, hiện tại cô chính là người không có khí thế đó.
Long Tịch Hiên quen tay cầm lên máy sấy tóc giúp người nào đó thổi khô tóc, ngón tay thon dài không ngừng xuyên qua mái tóc dài của cô, bộ dáng rất chuyên nghiệp, ngay cả động tác tay cũng rất chuyên nghiệp.
Long Tịch Hiên lẳng lặng giúp cô sấy tóc, thỉnh thoảng liếc trộm khuôn mặt nhỏ nhắn hờ hững của cô mấy lần, không biết làm sao mở miệng nói xin lỗi.
Long Tịch Bảo trầm mặc không nói để cho Long Tịch Hiên sấy tóc cho cô, trên mặt không chút biểu tình nhưng trong lòng lại khẩn trương muốn chết.
Thật vất vả tóc rốt cuộc cũng được sấy khô, Long Tịch Bảo đứng dậy, muốn đi đến tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ vào phòng tắm thay, không ngờ vừa mới bước một bước, tay nhỏ bé liền bị người ta bắt được.
Nửa đêm lúc một giờ, Long Tịch Hiên nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, trong đầu tất cả đều là bóng dáng cùng vẻ mặt của người kia, không sao ngủ được, tiếp tục như vậy nữa anh nhất định điên luôn.
Đã bốn ngày rồi, là cực hạn của anh rồi, lần trước anh còn mỗi buổi tối đi nhìn cô một chút, giúp cô bôi thuốc, đắp chăn, lần này thế nhưng hết bốn ngày mà cũng không thấy mặt một lần.
Cùng lắm thì anh khuất phục trước là được, dù sao anh cũng không muốn trải qua những ngày mất hồn mất vía như vậy nữa. Tay xốc lên cái chăn màu trắng, đứng dậy bước đi hướng phòng của Long Tịch Bảo.
Long Tịch Bảo nằm trong bồn tắm mát xa, hai cánh tay trắng ngọc thon dài đùa nghịch đám bong bóng đầy bồn tắm, ánh mắt có chút trống rỗng, chỉ thấy cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng, âm thanh dịu dàng và mát mẻ ngân nga trong phòng tắm:
“Ai dám nói
Bao nhiêu vị khán giả may mắn ở hiện trường quan sát
Màn kịch câm giằng co ngẫu hứng này tại nhà hát người nào xem qua
Mỗi đoạn im hơi lặng tiếng và chịu đựng tức giận mà oán ghét đối phương
Buồn bực đừng kéo dài nữa
Không cần kể
Tự hỏi màn trình diễn so với danh hài Charlie còn yên tĩnh hơn nhiều
Mai danh ẩn tích mỗi người sống ở các thành thị
Khoái hoạt hơn
Rõ ràng liền kết thúc lại không hạ màn
Hận thì hận ở quá kiên trì
Nhịn được cũng nhịn hết mức
Đến dịp ước hẹn thì oán cũng không oán một câu
Lạnh lùng có thể qua loa cho xong
Nhấc chân giơ tay quá nhiều thần kinh bắt đầu đau đớn
Làm như ta thiếu người cố gắng quên đi cái chết
Quá giả bộ vì cái gì
Không nói lời nào cũng sẽ đổi lấy
Hành động mạnh mẽ nhiều hơn
Rời đi nói được quá nhiều
Tình cảm trước kia lộ ra ánh sáng
Kịch câm đến hồi cuối
Không muốn ngươi nhận lầm ta và ngươi chia tay đi
Đoạn đối thoại này ăn ý đến không cần nói
Từ trời tối bắt đầu trầm tĩnh không một câu chuyện chờ trời sáng
Màn kịch câm kinh điển đột nhiên phát hình ra
Lạnh lùng nhìn màn ảnh sáng lên giống như chờ đợi xử lý
Nhấc chân giơ tay quá nhiều thần kinh bắt đầu đau đớn
Làm như ta thiếu người cố gắng quên đi cái chết
Quá giả bộ vì cái gì
Không nói lời nào cũng sẽ đổi lấy
Hành động mạnh mẽ nhiều hơn
Rời đi nói được quá nhiều
Tình cảm trước kia lộ ra ánh sáng
Kịch câm đến hồi cuối không cần ngươi nhận sai
Sắp chia tay đi có thể như vậy
Trầm mặc làm kết thúc cũng không tệ
Từ trời tối bắt đầu trầm tĩnh không một câu chuyện chờ trời sáng
Giống như đang có hai bộ kịch câm đồng thời phát hình ra
Cố tình bộ này lại rất khó xem”
Long Tịch Bảo hát một câu lại một câu, càng về sau âm thanh mang tiếng nức nở cùng nghẹn ngào rất rõ ràng, đến cuối cùng dứt khoát cúi đầu khóc thành tiếng, vẫn chưa được sao? Mặc kệ cô làm cái gì cũng không quên được bọn họ có phải không?
Trong mấy ngày này, cô lên mạng, xem tiểu thuyết, xem Shin – cậu bé bút chì, ca hát, khiêu vũ, chơi trò chơi, luyện võ, ăn vặt, đánh đàn, mặc kệ làm cái gì, đến cuối cùng kết thúc luôn là rơi lệ.
Cô làm sao lại hèn nhát như vậy, không có cốt khí như vậy chứ, Long Tịch Bảo oán hận nắm tay đấm lên mặt tường lồi lõm bằng thạch anh.
Nhớ ngày đó tường này là do Long Tịch Hiên đặc biệt giúp cô thiết kế, bởi vì anh biết rõ cô thích những thứ lấp lánh giống như thạch anh, mà bây giờ tường này lại là hung khí làm bị thương tay cô, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn bị mặt tường gồ ghề kéo lê ra một vết máu, thoạt nhìn có chút ghê người.
Phát tiết một lúc lâu, Long Tịch Bảo mới mệt mỏi nhanh chóng dừng lại, nín thở chìm vào trong nước, ý muốn nước rửa trôi đi những phiền não cùng nhớ nhung của cô, một lúc sau, mới đứng lên xả nước sạch bọt trên người, gội đầu, quấn kỹ khăn tắm quanh người rồi ra khỏi phòng tắm, mới vừa bước ra cửa liền bị người nào đó ngồi ở trên giường hù sợ.
Sửng sốt một chút, lại không coi ai ra gì đi tới bàn trang điểm, ngồi xuống, dùng khăn lông khô đã sớm chuẩn bị tốt lau tóc.
Long Tịch Hiên tham lam ngắm nhìn người vừa từ trong phòng tắm đi ra, cô gầy đi, cằm trở nên nhọn như vậy, làm anh rất đau lòng, nhìn cô đối với anh thì xem như không thấy, anh giống như bị người ta cho một cái tát, lúng túng lại càng thêm tức giận.
Anh đi về phía cô nhóc bướng bỉnh mà mình ngày đêm nhớ nhung, cầm lên khăn lông khô trên bàn, thay cô lau mái tóc đen mềm mại dài tới đùi kia.
Bọn họ ai cũng không lên tiếng, nếu như không phải âm thanh TV mở lớn, không khí không biết lúng túng đến mức nào.
Long Tịch Bảo mặc cho anh lau mái tóc dài của cô, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, có chút lúng túng, cả cơ thể cô trần trụi bên dưới khăn tắm khiến thần kinh toàn thân cũng trở nên nhạy cảm.
Trước kia nghe người ta nói, thời điểm người yêu gây gổ với nhau, nếu như phe nào đang khỏa thân, thì khí thế phe đó nhất định xuống thấp, bởi vì không có cảm giác an toàn, cho nên nói không mặc quần áo thì không có khí thế, hiện tại cô chính là người không có khí thế đó.
Long Tịch Hiên quen tay cầm lên máy sấy tóc giúp người nào đó thổi khô tóc, ngón tay thon dài không ngừng xuyên qua mái tóc dài của cô, bộ dáng rất chuyên nghiệp, ngay cả động tác tay cũng rất chuyên nghiệp.
Long Tịch Hiên lẳng lặng giúp cô sấy tóc, thỉnh thoảng liếc trộm khuôn mặt nhỏ nhắn hờ hững của cô mấy lần, không biết làm sao mở miệng nói xin lỗi.
Long Tịch Bảo trầm mặc không nói để cho Long Tịch Hiên sấy tóc cho cô, trên mặt không chút biểu tình nhưng trong lòng lại khẩn trương muốn chết.
Thật vất vả tóc rốt cuộc cũng được sấy khô, Long Tịch Bảo đứng dậy, muốn đi đến tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ vào phòng tắm thay, không ngờ vừa mới bước một bước, tay nhỏ bé liền bị người ta bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.