Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 107: Lai lịch?!
Bàng Đô Đô
09/07/2014
"Ô ô…vậy làm sao bây giờ? Bảo Bảo, em muốn Triệt, em muốn Triệt, em muốn gặp anh ấy, ô ô, em muốn về nhà." Viên Cổn Cổn mới vừa ngừng khóc một chút giờ lại bắt đầu hồng hồng đôi mắt…
"Được được được, về nhà về nhà, yên tâm, lần này em không muốn về nhà cũng không được, nhanh nhất tối nay, chậm nhất ngày mai, sẽ có người đến ‘ nhận ’ chúng ta về nhà, đừng khóc, nghe lời." Long Tịch Bảo nhẹ giọng dụ dỗ, thì ra Cổn Cổn thật sự lệ thuộc vào Hắc Ác ma, xem ra là một tiểu thụ thích bị ngược (lạy chị, có phải YY đâu là tiểu với chả thụ ạk)… nhưng cô cũng rất nhớ cặp sinh đôi, chẳng lẽ mình cũng là thụ thích bị ngược hay sao?
Nghe vậy Viên Cổn Cổn mới nức nở rầu rĩ không khóc nữa, điềm đạm đáng yêu nhìn Long Tịch Bảo…
"Đừng khóc, Cổn Cổn, em mà khóc mắt sưng lên, ngày mai Hắc Ác ma nhìn thấy, ta còn có thể sống được nữa sao?" Long Tịch Bảo thở dài một cái, bất đắc dĩ nói.
Viên Cổn Cổn gật đầu một cái, cười đánh về phía Long Tịch Bảo, làm nũng cọ cọ vào cô…
Long Tịch Bảo buồn cười sờ sờ đầu của cô, con người đơn thuần như vậy…trên thế giới đoán chừng đã sớm tuyệt chủng lâu rồi…
Khóc mệt Viên Cổn Cổn liền an tĩnh đi ngủ tiếp, Long Tịch Bảo thay cô đắp kín mền, đi ra ngoài…
Trong vườn hoa.
"Cổn Cổn không sao chứ?" Nam Cung Viễn nhàn nhạt hỏi.
"Khóc mệt, đã ngủ thiếp đi rồi" Long Tịch Bảo gật đầu khẽ cười.
"Như vậy, có thể nói cho ta biết lai lịch của hai người rồi chứ?" Nam Cung Viễn sờ sờ lên đầu Đại Cẩu, trong thanh âm ít đi một chút nhiệt độ.
Long Tịch Bảo thở dài một cái, nhỏ giọng nói "Viễn thúc thúc, chú đại khái không cần đề phòng cháu, cháu không có ác ý, cháu thật ra rất thích chú và dì Trúc, tuy rằng chỉ mới quen biết nhưng cháu có cảm giác rất thân thiết…làm cho cháu càng muốn ở gần hai người…Dĩ nhiên, nếu chú muốn biết lai lịch của cháu thì cháu cũng không giấu, chắc chú đã nghe qua cái tên ‘Long Vũ’ rồi đúng không?”.
"Tập đoàn【 Long Vũ 】? Tập đoàn nắm trong tay kinh tế thế giới sao? Vậy cháu là…?" Nam Cung Viễn kinh ngạc nhìn cô.
"Viễn thúc thúc, tên của cháu gọi là Long Tịch Bảo."
"Long Tịch Bảo, cháu là con gái nhỏ nhất của Long gia?" Nam Cung Viễn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi, không trách được ông có cảm giác tên của cô rất quen, khuôn mặt nhỏ nhắn này tựa như cũng đã gặp qua ở đâu…thì ra cô là con gái nhà Long gia…
"Có thể nói là như vậy, cho nên, cháu vừa bắt đầu không có ý định gạt chú cái gì hết, cháu trước giờ vẫn lấy diện mạo thật sự của mình với chú" Long Tịch Bảo nhấp một hớp trà Hoa Lài, lẳng lặng nhìn ông.
"Như vậy, nói cách khác thủ hạ của【 Phượng Minh 】mấy ngày qua long trời lở đất tìm người …chính là cháu?" Nam Cung Viễn vi thiêu mày rậm.
"Đúng vậy." Long Tịch Bảo nghịch ngợm le lưỡi một cái.
Nam Cung Viễn cười khẽ nhìn cô, tựa hồ như đã minh bạch rõ ràng…
"Nói như vậy, cháu là trốn nhà đi ra ngoài?".
"Không sai." Người khác đắc ý hất cái cằm lên.
"Có thể cho ta biết tại sao không?" Nam Cung Viễn cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm.
"Dĩ nhiên được, là như vầy, cháu đột nhiên phát hiện đàn ông quá ích kỷ, phụ nữ lại quá mềm yếu, cho nên mang theo Cổn Cổn cùng đi tới đây lưu lạc." Long Tịch Bảo đưa tay cầm lên một khối điểm tâm nhỏ đưa vào trong miệng, vừa ăn vừa meo meo nói.
Nam Cung Viễn chẳng qua là nhếch nhếch lông mày nhìn cô.
Long Tịch Bảo nhìn ông một chút, nói tiếp"Được rồi, chính là cháu yêu hai người đàn ông giống nhau như đúc, bọn họ cũng rất yêu thương cháu, nhưng bọn họ lại có sức chiếm hữu quá mạnh, không cẩn thận lại làm cháu thương đau…còn Cổn Cổn thì lại yêu một tên đồng thời tính tình ác ma…mỗi khi tính cách trỗi dậy thì lại đem nàng ăn đến không còn gì…Ba người bọn họ có cùng đặc điểm, đó là bọn họ yêu rất sâu đậm, nhưng cũng lại rất nguy hiểm, hơi không lưu ý, đến cả hài cốt cũng bị ăn mất…cho nên cháu mới ‘bắt cóc’ Cổn Cổn cùng đi lưu lạc một chút, cũng là muốn bọn họ thay đổi tính tình…chính là như vậy”,
"Dáng dấp giống nhau? Sinh đôi? Long gia? Hắc Ác ma? Hắc Viêm Minh là em trai Hắc Viêm Triệt? Những người đó đều có lai lịch không nhỏ đâu nha đầu." Nam Cung Viễn hiểu rõ gật đầu một cái.
"Đúng! Viễn thúc thúc, đầu óc của chú thật dùng rất tốt! Ta rất sùng bái chú nha." Long Tịch Bảo thân mật ôm cánh tay của ông, lớn tiếng kêu lên.
Nam Cung Viễn sờ sờ đầu nhỏ của cô, nhẹ nói "Anh em ruột…tình cảm tốt như vậy…đương nhiên cũng sẽ bảo hộ cháu nhiều hơn"
"Dạ ~( xin đọc tiếng thứ ba, bề ngoài hủy bỏ ), chúng cháu không phải là anh em ruột thịt, cháu là con gái Long gia nhặt được." Long Tịch Bảo meo meo nói đến.
"Nhặt được?" Nam Cung Viễn nghi hoặc nhìn cô.
"Đúng vậy a, , 18 năm trước, cháu được bọn họ nhặt được trong vườn hoa, từ đó về sau thành Long gia tiểu công chúa, Tịch cha cùng Vũ mẹ cũng rất yêu thương cháu, cặp sinh đôi trừ một số tình huống phát sinh thì cũng đều rất thương cháu, có phải rất giống trong phim hay không?" Long Tịch Bảo tiếp tục meo meo nói.
18 năm trước…18 năm trước ông và vợ mình thất lạc đứa con gái vừa đầy tháng, mà Long gia…lại nhặt được một đứa con gái…Cuộc sống thật true người…chẳng lẽ ‘có người mất đi thì có người lại có được’ hay không?
Nam Cung Viễn trong mắt thoáng qua một tia đau đớn… con gái của ông rốt cuộc ở nơi nào …
"Viễn thúc thúc, người làm sao vậy?" Long Tịch Bảo nhạy cảm nhận ra trong mắt của ông có đau đớn.
Nam Cung Viễn lắc đầu một cái, nhẹ nói"Không có gì, ta chỉ là cảm thấy cháu rất hạnh phúc, có nhiều người của thương cháu như vậy ".
"Ha ha, chẳng lẽ chú không phải cảm thấy cảm tình của cháu thật kỳ quái sao?" Long Tịch Bảo giống như vô tình nói.
Nam Cung Viễn nhìn một cô một chút, ôn nhu vuốt đầu của cô, thấp giọng nói "Bé ngốc, không có ai quy định, nam cùng nữ tình cảm nhất định phải là 1 với 1 , tình cảm là không có hình thức , cháu thương bọn họ, bọn họ cũng thương cháu, đây chính là các người yêu thương nhau, không có gì kỳ quái hay không, cái này cùng bên ngoài không giống nhau, trong lòng bọn họ chỉ thích cháu, không thương người khác, mà trong lòng cháu cũng chỉ có bọn họ, cái này cùng tình cảm 1 đối 1 có cái gì khác biệt đâu?".
Long Tịch Bảo ngơ ngác nhìn ông, đột nhiên nhào vào trong ngực của ông, nhẹ nhàng nói "Cám ơn chú, Viễn thúc thúc."
Nam Cung Viễn cưng chìu vuốt ve mái tóc dài của cô, trấn an tình cảm của cô.
"Được được được, về nhà về nhà, yên tâm, lần này em không muốn về nhà cũng không được, nhanh nhất tối nay, chậm nhất ngày mai, sẽ có người đến ‘ nhận ’ chúng ta về nhà, đừng khóc, nghe lời." Long Tịch Bảo nhẹ giọng dụ dỗ, thì ra Cổn Cổn thật sự lệ thuộc vào Hắc Ác ma, xem ra là một tiểu thụ thích bị ngược (lạy chị, có phải YY đâu là tiểu với chả thụ ạk)… nhưng cô cũng rất nhớ cặp sinh đôi, chẳng lẽ mình cũng là thụ thích bị ngược hay sao?
Nghe vậy Viên Cổn Cổn mới nức nở rầu rĩ không khóc nữa, điềm đạm đáng yêu nhìn Long Tịch Bảo…
"Đừng khóc, Cổn Cổn, em mà khóc mắt sưng lên, ngày mai Hắc Ác ma nhìn thấy, ta còn có thể sống được nữa sao?" Long Tịch Bảo thở dài một cái, bất đắc dĩ nói.
Viên Cổn Cổn gật đầu một cái, cười đánh về phía Long Tịch Bảo, làm nũng cọ cọ vào cô…
Long Tịch Bảo buồn cười sờ sờ đầu của cô, con người đơn thuần như vậy…trên thế giới đoán chừng đã sớm tuyệt chủng lâu rồi…
Khóc mệt Viên Cổn Cổn liền an tĩnh đi ngủ tiếp, Long Tịch Bảo thay cô đắp kín mền, đi ra ngoài…
Trong vườn hoa.
"Cổn Cổn không sao chứ?" Nam Cung Viễn nhàn nhạt hỏi.
"Khóc mệt, đã ngủ thiếp đi rồi" Long Tịch Bảo gật đầu khẽ cười.
"Như vậy, có thể nói cho ta biết lai lịch của hai người rồi chứ?" Nam Cung Viễn sờ sờ lên đầu Đại Cẩu, trong thanh âm ít đi một chút nhiệt độ.
Long Tịch Bảo thở dài một cái, nhỏ giọng nói "Viễn thúc thúc, chú đại khái không cần đề phòng cháu, cháu không có ác ý, cháu thật ra rất thích chú và dì Trúc, tuy rằng chỉ mới quen biết nhưng cháu có cảm giác rất thân thiết…làm cho cháu càng muốn ở gần hai người…Dĩ nhiên, nếu chú muốn biết lai lịch của cháu thì cháu cũng không giấu, chắc chú đã nghe qua cái tên ‘Long Vũ’ rồi đúng không?”.
"Tập đoàn【 Long Vũ 】? Tập đoàn nắm trong tay kinh tế thế giới sao? Vậy cháu là…?" Nam Cung Viễn kinh ngạc nhìn cô.
"Viễn thúc thúc, tên của cháu gọi là Long Tịch Bảo."
"Long Tịch Bảo, cháu là con gái nhỏ nhất của Long gia?" Nam Cung Viễn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi, không trách được ông có cảm giác tên của cô rất quen, khuôn mặt nhỏ nhắn này tựa như cũng đã gặp qua ở đâu…thì ra cô là con gái nhà Long gia…
"Có thể nói là như vậy, cho nên, cháu vừa bắt đầu không có ý định gạt chú cái gì hết, cháu trước giờ vẫn lấy diện mạo thật sự của mình với chú" Long Tịch Bảo nhấp một hớp trà Hoa Lài, lẳng lặng nhìn ông.
"Như vậy, nói cách khác thủ hạ của【 Phượng Minh 】mấy ngày qua long trời lở đất tìm người …chính là cháu?" Nam Cung Viễn vi thiêu mày rậm.
"Đúng vậy." Long Tịch Bảo nghịch ngợm le lưỡi một cái.
Nam Cung Viễn cười khẽ nhìn cô, tựa hồ như đã minh bạch rõ ràng…
"Nói như vậy, cháu là trốn nhà đi ra ngoài?".
"Không sai." Người khác đắc ý hất cái cằm lên.
"Có thể cho ta biết tại sao không?" Nam Cung Viễn cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm.
"Dĩ nhiên được, là như vầy, cháu đột nhiên phát hiện đàn ông quá ích kỷ, phụ nữ lại quá mềm yếu, cho nên mang theo Cổn Cổn cùng đi tới đây lưu lạc." Long Tịch Bảo đưa tay cầm lên một khối điểm tâm nhỏ đưa vào trong miệng, vừa ăn vừa meo meo nói.
Nam Cung Viễn chẳng qua là nhếch nhếch lông mày nhìn cô.
Long Tịch Bảo nhìn ông một chút, nói tiếp"Được rồi, chính là cháu yêu hai người đàn ông giống nhau như đúc, bọn họ cũng rất yêu thương cháu, nhưng bọn họ lại có sức chiếm hữu quá mạnh, không cẩn thận lại làm cháu thương đau…còn Cổn Cổn thì lại yêu một tên đồng thời tính tình ác ma…mỗi khi tính cách trỗi dậy thì lại đem nàng ăn đến không còn gì…Ba người bọn họ có cùng đặc điểm, đó là bọn họ yêu rất sâu đậm, nhưng cũng lại rất nguy hiểm, hơi không lưu ý, đến cả hài cốt cũng bị ăn mất…cho nên cháu mới ‘bắt cóc’ Cổn Cổn cùng đi lưu lạc một chút, cũng là muốn bọn họ thay đổi tính tình…chính là như vậy”,
"Dáng dấp giống nhau? Sinh đôi? Long gia? Hắc Ác ma? Hắc Viêm Minh là em trai Hắc Viêm Triệt? Những người đó đều có lai lịch không nhỏ đâu nha đầu." Nam Cung Viễn hiểu rõ gật đầu một cái.
"Đúng! Viễn thúc thúc, đầu óc của chú thật dùng rất tốt! Ta rất sùng bái chú nha." Long Tịch Bảo thân mật ôm cánh tay của ông, lớn tiếng kêu lên.
Nam Cung Viễn sờ sờ đầu nhỏ của cô, nhẹ nói "Anh em ruột…tình cảm tốt như vậy…đương nhiên cũng sẽ bảo hộ cháu nhiều hơn"
"Dạ ~( xin đọc tiếng thứ ba, bề ngoài hủy bỏ ), chúng cháu không phải là anh em ruột thịt, cháu là con gái Long gia nhặt được." Long Tịch Bảo meo meo nói đến.
"Nhặt được?" Nam Cung Viễn nghi hoặc nhìn cô.
"Đúng vậy a, , 18 năm trước, cháu được bọn họ nhặt được trong vườn hoa, từ đó về sau thành Long gia tiểu công chúa, Tịch cha cùng Vũ mẹ cũng rất yêu thương cháu, cặp sinh đôi trừ một số tình huống phát sinh thì cũng đều rất thương cháu, có phải rất giống trong phim hay không?" Long Tịch Bảo tiếp tục meo meo nói.
18 năm trước…18 năm trước ông và vợ mình thất lạc đứa con gái vừa đầy tháng, mà Long gia…lại nhặt được một đứa con gái…Cuộc sống thật true người…chẳng lẽ ‘có người mất đi thì có người lại có được’ hay không?
Nam Cung Viễn trong mắt thoáng qua một tia đau đớn… con gái của ông rốt cuộc ở nơi nào …
"Viễn thúc thúc, người làm sao vậy?" Long Tịch Bảo nhạy cảm nhận ra trong mắt của ông có đau đớn.
Nam Cung Viễn lắc đầu một cái, nhẹ nói"Không có gì, ta chỉ là cảm thấy cháu rất hạnh phúc, có nhiều người của thương cháu như vậy ".
"Ha ha, chẳng lẽ chú không phải cảm thấy cảm tình của cháu thật kỳ quái sao?" Long Tịch Bảo giống như vô tình nói.
Nam Cung Viễn nhìn một cô một chút, ôn nhu vuốt đầu của cô, thấp giọng nói "Bé ngốc, không có ai quy định, nam cùng nữ tình cảm nhất định phải là 1 với 1 , tình cảm là không có hình thức , cháu thương bọn họ, bọn họ cũng thương cháu, đây chính là các người yêu thương nhau, không có gì kỳ quái hay không, cái này cùng bên ngoài không giống nhau, trong lòng bọn họ chỉ thích cháu, không thương người khác, mà trong lòng cháu cũng chỉ có bọn họ, cái này cùng tình cảm 1 đối 1 có cái gì khác biệt đâu?".
Long Tịch Bảo ngơ ngác nhìn ông, đột nhiên nhào vào trong ngực của ông, nhẹ nhàng nói "Cám ơn chú, Viễn thúc thúc."
Nam Cung Viễn cưng chìu vuốt ve mái tóc dài của cô, trấn an tình cảm của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.