Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 187: Long Tịch Bảo thê thảm!
Bàng Đô Đô
09/07/2014
Doãn Thiên lặng người, Long Tịch Bảo ngây người…
"Tiểu Thiên, theo chúng ta trở về đi, để ta thay Liên Y chăm sóc con thật tốt, ta thề, ta sẽ coi con như con trai mình sinh ra, bảo vệ con thật tốt, được không?" Phượng Vũ Mặc đi tới bên cạnh anh ta, dịu dàng nói.
Doãn Thiên ngẩn người, giễu cợt lắc đầu: "Tôi đã qua cái tuổi cần người khác chăm sóc."
"Như vậy ít nhất để cho ta làm chút chuyện cho Liên Y, để cho ta thay cô ấy, cho con phần tình thương của mẹ mà con mất đi đã lâu, ta là thật lòng." Phượng Vũ Mặc dịu dàng nói, giọng điệu nhu hòa giống như gió xuân phất qua khuôn mặt người.
"Đây coi như là bồi thường sao?" Doãn Thiên châm chọc cười cười.
"Không, thật ra đến bây giờ, ta vẫn không cảm thấy mình thiếu nợ con, tình yêu của cha mẹ con thật lớn lao, có thể vì người mình yêu mà hy sinh chính mình, nhưng tình cảm là không thể miễn cưỡng, một người đàn ông nếu như không biết cự tuyệt, như vậy người bị tổn thương cũng không dừng lại ở một người phụ nữ, ta không yêu mẹ con, cho nên ta cự tuyệt, về điểm này, ta không thẹn với lương tâm, đối với con, ta có trách nhiệm cần thiết, không phải thiếu nợ, mà là thương tiếc, sự thương tiếc của một trưởng bối đối với hậu bối, không phải đồng tình cũng không phải thương hại, là thương tiếc, sự khác biệt giữa những điều này, con biết không? Thiên Tứ, loại cảm giác này ngươi có thể hiểu không?" Long Phi Tịch nhìn anh ta, từng chữ từng câu mà nói.
Doãn Thiên nhìn ông, một lúc sau: "Cha của tôi tên là Doãn Phong."
Long Phi Tịch nhàn nhạt cười, giống như câu trả lời của anh ta là chuyện ông đã đoán trước: "Như vậy, con có bằng lòng lấy thân phận anh trai của Bảo Bảo, có thời gian rảnh thường xuyên tới chơi ở nhà họ Long không?"
Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bảo một chút, không ngoài ý muốn nhìn thấy cái loại ánh mắt mong đợi đó, theo bản năng gật đầu một cái.
"Anh Thiên!" Long Tịch Bảo vui vẻ từ trên ghế đứng lên, chạy hướng tới anh ta, nhào vào trong ngực anh ta, như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất…
Doãn Thiên ôm lấy thân thể ấm áp của cô, khóe miệng cong lên, vuốt ve mái tóc dài của cô, như vậy không tồi… Ít nhất, anh có thể quang minh chính đại nhìn thấy cô, lấy thân phận của anh trai, đường đường chính chính bảo vệ cô, có lẽ, như vậy là kết quả tốt nhất rồi.
Long Tịch Bác nhíu mày nhìn động tác của Long Tịch Bảo, lần đầu tiên không ngăn cản… chẳng qua cả người tản ra ‘khí lạnh’…
Doãn Thiên buông Long Tịch Bảo ra, xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Phải ngoan, biết không, anh phải đến công ty, em về nhà trước đi."
Long Tịch Bảo nhìn anh ta, gật đầu một cái, vừa định đi về phía cặp sinh đôi, vừa tiếp xúc với ‘khí lạnh’ từ Long Tịch Bác liền vội vàng rúc vào trong ngực Doãn Thiên, nuốt nước miếng, nhỏ giọng: "Em… em muốn đến công ty của anh xem một chút."
"Hôm khác đi, hôm nay công ty rất bận." Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bác, nhẹ giọng trấn an.
Long Tịch Hiên đi tới, ‘nhẹ nhàng’ kéo Long Tịch Bảo từ trong ngực anh ta ra, nhìn anh ta: "Hôn lễ của chúng tôi, cậu là anh trai của cô ấy, vậy tới làm phù rể chứ."
Doãn Thiên ngẩn người, cuối cùng kéo ra một nụ cười, gật đầu: "Nhất định."
"Một lời đã định, đến lúc đó mang theo phù dâu của anh đến giáo đường nhé." Long Tịch Hiên khẽ nói, kéo Long Tịch Bảo đi ra ngoài, Long Tịch Bác đi theo sau lưng.
Long Phi Tịch vỗ vỗ vai của anh ta rồi cũng mang theo Phượng Vũ Mặc đi ra ngoài. . . . . .
Doãn Thiên nhìn bóng lưng bọn họ, không biết vì sao… thở phào nhẹ nhõm… Hôn lễ… Bảo Nhi sắp kết hôn… lộ ra một cười khổ, không sao… anh là anh trai của cô ấy, không phải sao? Anh trai có thể bảo vệ em gái cả đời… danh chính ngôn thuận… bảo vệ.
Long Tịch Bảo đi theo cặp sinh đôi về nhà, dọc theo đường đi, bọn họ cũng không nói gì nữa, Phượng Vũ Mặc liên tục dùng cái loại đó ánh mắt đồng tình thương hại nhìn cô, cô biết… lần này… cô lại gặp hạn…
Trong phòng…
Long Tịch Bảo quỳ gối trên ván giặt đồ, bất đắc dĩ nắm vành tai, cúi đầu, nhìn cái ván giặt đồ bằng vàng tinh khiết, trong lòng lạnh…
Long Tịch Bác cầm trong tay cái roi mây đứng ở bên cạnh cô, tản ra khí lạnh…
Long Tịch Bảo dùng dư quang liếc trộm anh, vừa liếc nhìn một cái, liền bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh dọa sợ đến không dám nhìn loạn…
"Em trước kia từng nói gì?" Long Tịch Bác lạnh giọng hỏi.
Long Tịch Bảo cúi đầu không nói… nhưng thật ra là không dám nói…
"Nói!" Long Tịch Bác rống một tiếng, dọa cô gái nhỏ đang quỳ sợ hết hồn.
"Tức giận là sẽ phạm vào sân giới . . . . . ." Long Tịch Bảo nhỏ giọng nói thầm.
Long Tịch Hiên nghe vậy, không nhịn được bứt lên khóe miệng… Thật là phục cô.
"Vậy em bảo Phật tổ của em tới bắt tên tội nhân là anh đi." Long Tịch Bác cười lạnh một tiếng giơ lên roi mây chuẩn bị quất lên người nào đó. . . . . .
"Chờ một chút…" Long Tịch Bảo hô to.
Long Tịch Bác dừng tay, nhìn về phía cô.
Long Tịch Bảo từ trên tấm ván giặt bằng vàng ròng đứng dậy, lảo đảo mấy cái, sau đó đi tới bên giường lớn, cởi giày, nằm xuống giường, ôm gối ôm dâu tây của mình, ngoắc ngoắc ngón tay với Long Tịch Bác: "Anh có thể bắt đầu, đã nói chỉ cho đánh vào mông nha."
Long Tịch Bác nhíu mày nhìn tay cô ra hiệu giống như đang gọi con chó nhỏ, trong lúc nhất thời… không biết nên làm cái gì… nhìn cô nhận mệnh hé miệng cắn chặt cái gối ôm dâu tây của mình, biểu tình tráng sĩ liều chết… Lửa giận… dần dần biến mất… Tức giận bỏ cái roi mây trong tay, đi tới đè lại hông của cô, đánh một cái ‘Hàng Long chưởng’ lên mông của cô, đánh cho Long Tịch Bảo kêu rên liên tục những không khóc cũng không nháo.
Long Tịch Bác nhìn cô bởi vì đau mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không khỏi dừng tay … "Tại sao không khóc?"
Long Tịch Bảo buông gối ôm trong miệng ra, kêu rên sờ về phía cái mông đáng thương của mình, nhỏ giọng nói: "Bởi vì em biết sai rồi."
"Sai chỗ nào?"
"Em không nên gạt các anh, chuyện em đã hứa với các anh lại không làm được, là lỗi của em." Long Tịch Bảo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán… Thật ác độc… cư nhiên dùng sức như vậy.
Long Tịch Bác nhìn cô, cô kỳ quái như thế làm anh không biết nên phản ứng ra sao.
"Thật xin lỗi, chỉ lần này thôi, về sau em tuyệt đối sẽ không lừa các anh nữa." Long Tịch Bảo ngẩng đầu nhìn về phía anh, nói nghiêm túc.
Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, "Em cho rằng như vậy thì xong rồi?"
"Vậy anh còn muốn như thế nào? Anh nói đi, em làm." Long Tịch Bảo nhẹ xoa cái mông của mình, nhỏ giọng meo meo nói.
"Anh muốn…" Long Tịch Bác lộ ra một nụ cười xấu bụng.
Long Tịch Bảo vội vàng lĩnh ngộ ngồi chồm hổm dậy, ôm cổ của anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh…
Sau đó… tình hình chiến đấu thảm thiết một ngày này, Long Tịch Bảo thậm chí đem mình ‘lần đầu tiên’ hiến tặng cho Long Tịch Hiên, về phần nội dung cặn kẽ sẽ không giới thiệu, các bạn chỉ cần biết rằng, kể từ ngày này về sau, người nào đó liên tục mấy ngày cũng không dám ăn thịt, chỉ dám ăn thức ăn lỏng…
"Tiểu Thiên, theo chúng ta trở về đi, để ta thay Liên Y chăm sóc con thật tốt, ta thề, ta sẽ coi con như con trai mình sinh ra, bảo vệ con thật tốt, được không?" Phượng Vũ Mặc đi tới bên cạnh anh ta, dịu dàng nói.
Doãn Thiên ngẩn người, giễu cợt lắc đầu: "Tôi đã qua cái tuổi cần người khác chăm sóc."
"Như vậy ít nhất để cho ta làm chút chuyện cho Liên Y, để cho ta thay cô ấy, cho con phần tình thương của mẹ mà con mất đi đã lâu, ta là thật lòng." Phượng Vũ Mặc dịu dàng nói, giọng điệu nhu hòa giống như gió xuân phất qua khuôn mặt người.
"Đây coi như là bồi thường sao?" Doãn Thiên châm chọc cười cười.
"Không, thật ra đến bây giờ, ta vẫn không cảm thấy mình thiếu nợ con, tình yêu của cha mẹ con thật lớn lao, có thể vì người mình yêu mà hy sinh chính mình, nhưng tình cảm là không thể miễn cưỡng, một người đàn ông nếu như không biết cự tuyệt, như vậy người bị tổn thương cũng không dừng lại ở một người phụ nữ, ta không yêu mẹ con, cho nên ta cự tuyệt, về điểm này, ta không thẹn với lương tâm, đối với con, ta có trách nhiệm cần thiết, không phải thiếu nợ, mà là thương tiếc, sự thương tiếc của một trưởng bối đối với hậu bối, không phải đồng tình cũng không phải thương hại, là thương tiếc, sự khác biệt giữa những điều này, con biết không? Thiên Tứ, loại cảm giác này ngươi có thể hiểu không?" Long Phi Tịch nhìn anh ta, từng chữ từng câu mà nói.
Doãn Thiên nhìn ông, một lúc sau: "Cha của tôi tên là Doãn Phong."
Long Phi Tịch nhàn nhạt cười, giống như câu trả lời của anh ta là chuyện ông đã đoán trước: "Như vậy, con có bằng lòng lấy thân phận anh trai của Bảo Bảo, có thời gian rảnh thường xuyên tới chơi ở nhà họ Long không?"
Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bảo một chút, không ngoài ý muốn nhìn thấy cái loại ánh mắt mong đợi đó, theo bản năng gật đầu một cái.
"Anh Thiên!" Long Tịch Bảo vui vẻ từ trên ghế đứng lên, chạy hướng tới anh ta, nhào vào trong ngực anh ta, như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất…
Doãn Thiên ôm lấy thân thể ấm áp của cô, khóe miệng cong lên, vuốt ve mái tóc dài của cô, như vậy không tồi… Ít nhất, anh có thể quang minh chính đại nhìn thấy cô, lấy thân phận của anh trai, đường đường chính chính bảo vệ cô, có lẽ, như vậy là kết quả tốt nhất rồi.
Long Tịch Bác nhíu mày nhìn động tác của Long Tịch Bảo, lần đầu tiên không ngăn cản… chẳng qua cả người tản ra ‘khí lạnh’…
Doãn Thiên buông Long Tịch Bảo ra, xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Phải ngoan, biết không, anh phải đến công ty, em về nhà trước đi."
Long Tịch Bảo nhìn anh ta, gật đầu một cái, vừa định đi về phía cặp sinh đôi, vừa tiếp xúc với ‘khí lạnh’ từ Long Tịch Bác liền vội vàng rúc vào trong ngực Doãn Thiên, nuốt nước miếng, nhỏ giọng: "Em… em muốn đến công ty của anh xem một chút."
"Hôm khác đi, hôm nay công ty rất bận." Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bác, nhẹ giọng trấn an.
Long Tịch Hiên đi tới, ‘nhẹ nhàng’ kéo Long Tịch Bảo từ trong ngực anh ta ra, nhìn anh ta: "Hôn lễ của chúng tôi, cậu là anh trai của cô ấy, vậy tới làm phù rể chứ."
Doãn Thiên ngẩn người, cuối cùng kéo ra một nụ cười, gật đầu: "Nhất định."
"Một lời đã định, đến lúc đó mang theo phù dâu của anh đến giáo đường nhé." Long Tịch Hiên khẽ nói, kéo Long Tịch Bảo đi ra ngoài, Long Tịch Bác đi theo sau lưng.
Long Phi Tịch vỗ vỗ vai của anh ta rồi cũng mang theo Phượng Vũ Mặc đi ra ngoài. . . . . .
Doãn Thiên nhìn bóng lưng bọn họ, không biết vì sao… thở phào nhẹ nhõm… Hôn lễ… Bảo Nhi sắp kết hôn… lộ ra một cười khổ, không sao… anh là anh trai của cô ấy, không phải sao? Anh trai có thể bảo vệ em gái cả đời… danh chính ngôn thuận… bảo vệ.
Long Tịch Bảo đi theo cặp sinh đôi về nhà, dọc theo đường đi, bọn họ cũng không nói gì nữa, Phượng Vũ Mặc liên tục dùng cái loại đó ánh mắt đồng tình thương hại nhìn cô, cô biết… lần này… cô lại gặp hạn…
Trong phòng…
Long Tịch Bảo quỳ gối trên ván giặt đồ, bất đắc dĩ nắm vành tai, cúi đầu, nhìn cái ván giặt đồ bằng vàng tinh khiết, trong lòng lạnh…
Long Tịch Bác cầm trong tay cái roi mây đứng ở bên cạnh cô, tản ra khí lạnh…
Long Tịch Bảo dùng dư quang liếc trộm anh, vừa liếc nhìn một cái, liền bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh dọa sợ đến không dám nhìn loạn…
"Em trước kia từng nói gì?" Long Tịch Bác lạnh giọng hỏi.
Long Tịch Bảo cúi đầu không nói… nhưng thật ra là không dám nói…
"Nói!" Long Tịch Bác rống một tiếng, dọa cô gái nhỏ đang quỳ sợ hết hồn.
"Tức giận là sẽ phạm vào sân giới . . . . . ." Long Tịch Bảo nhỏ giọng nói thầm.
Long Tịch Hiên nghe vậy, không nhịn được bứt lên khóe miệng… Thật là phục cô.
"Vậy em bảo Phật tổ của em tới bắt tên tội nhân là anh đi." Long Tịch Bác cười lạnh một tiếng giơ lên roi mây chuẩn bị quất lên người nào đó. . . . . .
"Chờ một chút…" Long Tịch Bảo hô to.
Long Tịch Bác dừng tay, nhìn về phía cô.
Long Tịch Bảo từ trên tấm ván giặt bằng vàng ròng đứng dậy, lảo đảo mấy cái, sau đó đi tới bên giường lớn, cởi giày, nằm xuống giường, ôm gối ôm dâu tây của mình, ngoắc ngoắc ngón tay với Long Tịch Bác: "Anh có thể bắt đầu, đã nói chỉ cho đánh vào mông nha."
Long Tịch Bác nhíu mày nhìn tay cô ra hiệu giống như đang gọi con chó nhỏ, trong lúc nhất thời… không biết nên làm cái gì… nhìn cô nhận mệnh hé miệng cắn chặt cái gối ôm dâu tây của mình, biểu tình tráng sĩ liều chết… Lửa giận… dần dần biến mất… Tức giận bỏ cái roi mây trong tay, đi tới đè lại hông của cô, đánh một cái ‘Hàng Long chưởng’ lên mông của cô, đánh cho Long Tịch Bảo kêu rên liên tục những không khóc cũng không nháo.
Long Tịch Bác nhìn cô bởi vì đau mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không khỏi dừng tay … "Tại sao không khóc?"
Long Tịch Bảo buông gối ôm trong miệng ra, kêu rên sờ về phía cái mông đáng thương của mình, nhỏ giọng nói: "Bởi vì em biết sai rồi."
"Sai chỗ nào?"
"Em không nên gạt các anh, chuyện em đã hứa với các anh lại không làm được, là lỗi của em." Long Tịch Bảo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán… Thật ác độc… cư nhiên dùng sức như vậy.
Long Tịch Bác nhìn cô, cô kỳ quái như thế làm anh không biết nên phản ứng ra sao.
"Thật xin lỗi, chỉ lần này thôi, về sau em tuyệt đối sẽ không lừa các anh nữa." Long Tịch Bảo ngẩng đầu nhìn về phía anh, nói nghiêm túc.
Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, "Em cho rằng như vậy thì xong rồi?"
"Vậy anh còn muốn như thế nào? Anh nói đi, em làm." Long Tịch Bảo nhẹ xoa cái mông của mình, nhỏ giọng meo meo nói.
"Anh muốn…" Long Tịch Bác lộ ra một nụ cười xấu bụng.
Long Tịch Bảo vội vàng lĩnh ngộ ngồi chồm hổm dậy, ôm cổ của anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh…
Sau đó… tình hình chiến đấu thảm thiết một ngày này, Long Tịch Bảo thậm chí đem mình ‘lần đầu tiên’ hiến tặng cho Long Tịch Hiên, về phần nội dung cặn kẽ sẽ không giới thiệu, các bạn chỉ cần biết rằng, kể từ ngày này về sau, người nào đó liên tục mấy ngày cũng không dám ăn thịt, chỉ dám ăn thức ăn lỏng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.