Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 113: Thân thế của tụi con?!
Bàng Đô Đô
09/07/2014
"A… đau quá", bị xỏ xuyên đau đớn, khiến trong đôi mắt to của Long Tịch Bảo trào ra từng chuỗi nước mắt… Mặc dù cô đã không còn là xử nữ… nhưng… vẫn không thể chịu được vật ‘khổng lồ’ của anh…
"Đau quá, đừng… đừng mà", người nào đó khóc thét lên.
Đôi mắt như chim ưng của Long Tịch Hiên lạnh lùng nhìn Long Tịch Bảo, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cầu xin của cô, ngược lại đẩy hai chân của cô ra rộng hơn, nhẫn tâm chạy nước rút ra vào ‘vườn hoa thần bí’ chặt trất của cô, in xuống người cô càng nhiều ấn ký thuộc về anh.
Bên trong phòng trừ tiếng kêu khóc của Long Tịch Bảo cùng tiếng thở gấp trầm thấp khiêu gợi của Long Tịch Hiên, thì chỉ có âm thanh từng đợt va chạm vang vọng.
Long Tịch Bảo vô lực khóc khẽ, mặc anh ở trên người cô tạo ra từng đợt từng đợt đau đớn không ngừng tăng lên, trước mắt dâng lên một mảnh sương mù màu hồng mờ mịt. Không biết qua bao lâu, Long Tịch Hiên mới phát hiện thiên hạ phía dưới đã không còn tiếng động, thân thể mảnh mai xụi lơ vô lực, dường như đã bất tỉnh rồi…
Rút ra vật nam tính đang chôn trong nơi riêng tư của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ vết nước mắt của cô, thân thể mềm mại phiếm hồng không hề phòng bị nằm ngang ở trước mặt, anh hơi đau lòng, Bảo Bảo, em vì cái gì phải quật cường như vậy…
Lật người khỏi người cô, bàn tay đẩy mái tóc dài ướt mồ hôi của cô ra hai bên, bàn tay to nhẹ nhàng xoa vuốt tấm lưng trắng nõn không tì vết của cô, theo sống lưng chậm rãi trượt xuống cái mông tròn trịa của cô…
"Ưm", vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh, Long Tịch Bảo dường như có thể cảm thấy ‘ưm’ ra tiếng. Đôi mắt của Long Tịch Hiên nheo lại, bàn tay dùng sức vỗ lên cái mông đã ‘bị thương’ của cô.
"A…" Long Tịch Bảo bị đau tỉnh lại, hoảng hốt lắc đầu một cái, đau đớn giống như lửa thiêu khắp người … làm cho cô rất nhanh tỉnh táo lại, sau khi thở hốc vì kinh ngạc, yếu ớt lê thân thể đến một bên giường…
"Chấp nhận ‘lời xin lỗi’ của anh không?" Long Tịch Hiên giữ chắc eo nhỏ của cô, lôi cô lại… chỉ thấy cô cong lên mười ngón tay vô lực lướt qua ga giường xốc xếch… phát ra tiếng nghẹn ngào…
"Nói!" Long Tịch Hiên nhíu chặt lông mày, lại cho cô một chưởng vào mông, đã lúc này rồi, còn bướng bỉnh như vậy, gây ra chuyện to gan như vậy, lại không chịu nhận lỗi… xem ra thực sự là đã quá cưng chiều cô rồi…
"Không nhận… nhất định không nhận! Tôi chán ghét anh, chán ghét anh, chán ghét anh, nếu có cơ hội lần nữa, tôi sẽ trốn đến nơi mà các anh không tìm được , sau đó tìm một người dân ở đó kết hôn sinh con, các anh đều đi ăn phân đi!" Long Tịch Bảo dốc toàn lực rống lên…
Long Tịch Hiên không nói gì nữa, để cho cô quỳ sấp ở trên giường, nâng cái mông mượt mà của cô lên, từ phía sau lưng đột nhiên tiến vào cô…
"A… đau quá… a… hu..hu… a" Long Tịch Bảo gào khóc…
Long Tịch Hiên tôi chán ghét anh…
Long Tịch Hiên giống như không nghe thấy, chỉ là tiến vào càng sâu, càng cuồng dã hơn, cúi người hung hăng cắn lên bả vai trắng noãn của cô, lúc phóng ra mầm móng của mình thì đồng thời nếm đến mùi máu tươi mằn mặn, …
Khi anh vô tình chiếm đoạt, Long Tịch Bảo không biết đã ngất đi mấy lần, nhưng mỗi lần đều tỉnh lại trong đợt công kích càng cường thế hơn của anh, trong phòng tiếng khóc rống buồn bã vang bên tai không dứt…
Trong thư phòng,
"Bác, ta nghĩ rất nhiều chuyện hiện tại cũng đã đến lúc nói cho con biết." Long Phi Tịch nhỏ giọng nói ra.
Long Tịch Bác trong lòng tất cả đều là cô nhóc to gan lớn mật trốn khỏi nhà kia, có chút buồn bực nhìn cha mình.
"Có chuyện gì nhất định phải nói bây giờ sao?"
Long Phi Tịch nhàn nhạt nhìn anh một chút, nhẹ nói: "Con không phải muốn biết thân thế của Bảo Bảo sao?"
"Cha biết sao?!" Long Tịch Bác có chút kinh ngạc nhìn cha mình.
"Ta không chỉ biết thân thế của con bé, ta còn biết thân thế của hai con." Long Phi Tịch nhấp một ngụm trà, nói.
"Của tụi con?" Long Tịch Bác không hiểu nhíu mày kiếm? Thân thế của bọn họ? Chẳng lẽ bọn họ cũng là nhặt được?
Nhưng mà không thể nào a… hai anh em họ với cha quả thật chính là từ một khuôn đúc ra…
"Ta không phải người của thế giới này, ta từng là nhất quốc chi quân (vua) của một triều đại, triều đại đó được gọi là Thủy Vũ Quốc. Mỗi đời Quân Vương của Thủy Vũ Quốc đều sẽ được truyền thừa huyết thống thần bí, cũng chính là năng lực có thể ‘điều khiển nước’…"
Long Phi Tịch nhàn nhạt nói… nói đến một nửa liền bị người ta ngắt lời.
"Đợi chút… cha rốt cuộc đang nói cái gì a… bị bà xã của cha làm hư não rồi à?" Long Tịch Bác không biết lớn nhỏ nói.
Long Phi Tịch giơ tay lên cốc đầu anh một cái, ( Tác giả: có trông thấy không… khuynh hướng bạo lực của cậu ta thật ra là di truyền… Fed: anh ấy hay cốc đầu LTB đó mà), sau đó lòng bàn tay giơ lên, chỉ thấy dòng nước màu xanh, mang theo ánh sáng màu trắng, thần thánh và quỷ dị phun ra từ lòng bàn tay của ông, Long Phi Tịch thu tay lại, đột nhiên năm ngón tay mở ra, chỉ thấy đầu năm ngón tay bắn ra năm tia nước có kích thước giống nhau, thẳng tắp và duy mỹ…
Long Tịch Bác kinh ngạc nhìn ‘màn biểu diễn’ của cha mình, không biết nên phản ứng như thế nào…
"Từ nhỏ đến lớn, ta đã từng nói đùa với con sao?" Long Phi Tịch thu tay lại, nhàn nhạt nói.
"Không có… nhưng mà chuyện này cũng quá khoa trương rồi." Long Tịch Bác ngắt mi tâm.
"Đây là sự thật." Long Phi Tịch cởi áo sơ mi của mình ra, lộ ra một biểu tượng hình giọt nước màu lam trên lồng ngực mình.
"Cái bớt này… cha cũng có sao?" Long Tịch Bác kinh ngạc nói.
Long Phi Tịch không nhanh không chậm cài lại nút áo, "Cái biểu tượng này là tượng trưng cho vua của Thủy Vũ Quốc, đại biểu là có năng lực ‘điều khiển nước’."
"Làm sao có thể, cái bớt này con với Hiên cũng có." Long Tịch Bác cởi áo, lộ ra một biểu tượng hình giọt nước trên cánh tay giống y như đúc.
"Dĩ nhiên, bởi vì hai đứa là con của ta, chính là phải thừa kế ngôi vua, cũng được gọi là ‘thái tử’." Long Phi Tịch ưu nhã rót trà vào trong ly trà làm bằng tử sa(*), đổ trà đi, lại lần nữa rót một ly.
(*) tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ dùng uống trà.
"‘Thái tử’? Có thể có hai người sao?" Long Tịch Bác giật giật khóe miệng.
"Vốn là không có, nhưng rất kỳ quái chính là trên người của hai đứa con đều có biểu tượng này, cho nên… các con mở ra tiền lệ của Thủy Vũ Quốc." Long Phi Tịch nhấp một ngụm trà.
"Đợi chút, cha nói có biểu tượng này là có được năng lực ‘điều khiển nước’…như vậy…"
"Không sai, con và Hiên cũng được truyền thừa điểm này." Long Phi Tịch gật đầu một cái
----- ta là đường phân cách tuyến kỳ dị -----
"Đau quá, đừng… đừng mà", người nào đó khóc thét lên.
Đôi mắt như chim ưng của Long Tịch Hiên lạnh lùng nhìn Long Tịch Bảo, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cầu xin của cô, ngược lại đẩy hai chân của cô ra rộng hơn, nhẫn tâm chạy nước rút ra vào ‘vườn hoa thần bí’ chặt trất của cô, in xuống người cô càng nhiều ấn ký thuộc về anh.
Bên trong phòng trừ tiếng kêu khóc của Long Tịch Bảo cùng tiếng thở gấp trầm thấp khiêu gợi của Long Tịch Hiên, thì chỉ có âm thanh từng đợt va chạm vang vọng.
Long Tịch Bảo vô lực khóc khẽ, mặc anh ở trên người cô tạo ra từng đợt từng đợt đau đớn không ngừng tăng lên, trước mắt dâng lên một mảnh sương mù màu hồng mờ mịt. Không biết qua bao lâu, Long Tịch Hiên mới phát hiện thiên hạ phía dưới đã không còn tiếng động, thân thể mảnh mai xụi lơ vô lực, dường như đã bất tỉnh rồi…
Rút ra vật nam tính đang chôn trong nơi riêng tư của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ vết nước mắt của cô, thân thể mềm mại phiếm hồng không hề phòng bị nằm ngang ở trước mặt, anh hơi đau lòng, Bảo Bảo, em vì cái gì phải quật cường như vậy…
Lật người khỏi người cô, bàn tay đẩy mái tóc dài ướt mồ hôi của cô ra hai bên, bàn tay to nhẹ nhàng xoa vuốt tấm lưng trắng nõn không tì vết của cô, theo sống lưng chậm rãi trượt xuống cái mông tròn trịa của cô…
"Ưm", vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh, Long Tịch Bảo dường như có thể cảm thấy ‘ưm’ ra tiếng. Đôi mắt của Long Tịch Hiên nheo lại, bàn tay dùng sức vỗ lên cái mông đã ‘bị thương’ của cô.
"A…" Long Tịch Bảo bị đau tỉnh lại, hoảng hốt lắc đầu một cái, đau đớn giống như lửa thiêu khắp người … làm cho cô rất nhanh tỉnh táo lại, sau khi thở hốc vì kinh ngạc, yếu ớt lê thân thể đến một bên giường…
"Chấp nhận ‘lời xin lỗi’ của anh không?" Long Tịch Hiên giữ chắc eo nhỏ của cô, lôi cô lại… chỉ thấy cô cong lên mười ngón tay vô lực lướt qua ga giường xốc xếch… phát ra tiếng nghẹn ngào…
"Nói!" Long Tịch Hiên nhíu chặt lông mày, lại cho cô một chưởng vào mông, đã lúc này rồi, còn bướng bỉnh như vậy, gây ra chuyện to gan như vậy, lại không chịu nhận lỗi… xem ra thực sự là đã quá cưng chiều cô rồi…
"Không nhận… nhất định không nhận! Tôi chán ghét anh, chán ghét anh, chán ghét anh, nếu có cơ hội lần nữa, tôi sẽ trốn đến nơi mà các anh không tìm được , sau đó tìm một người dân ở đó kết hôn sinh con, các anh đều đi ăn phân đi!" Long Tịch Bảo dốc toàn lực rống lên…
Long Tịch Hiên không nói gì nữa, để cho cô quỳ sấp ở trên giường, nâng cái mông mượt mà của cô lên, từ phía sau lưng đột nhiên tiến vào cô…
"A… đau quá… a… hu..hu… a" Long Tịch Bảo gào khóc…
Long Tịch Hiên tôi chán ghét anh…
Long Tịch Hiên giống như không nghe thấy, chỉ là tiến vào càng sâu, càng cuồng dã hơn, cúi người hung hăng cắn lên bả vai trắng noãn của cô, lúc phóng ra mầm móng của mình thì đồng thời nếm đến mùi máu tươi mằn mặn, …
Khi anh vô tình chiếm đoạt, Long Tịch Bảo không biết đã ngất đi mấy lần, nhưng mỗi lần đều tỉnh lại trong đợt công kích càng cường thế hơn của anh, trong phòng tiếng khóc rống buồn bã vang bên tai không dứt…
Trong thư phòng,
"Bác, ta nghĩ rất nhiều chuyện hiện tại cũng đã đến lúc nói cho con biết." Long Phi Tịch nhỏ giọng nói ra.
Long Tịch Bác trong lòng tất cả đều là cô nhóc to gan lớn mật trốn khỏi nhà kia, có chút buồn bực nhìn cha mình.
"Có chuyện gì nhất định phải nói bây giờ sao?"
Long Phi Tịch nhàn nhạt nhìn anh một chút, nhẹ nói: "Con không phải muốn biết thân thế của Bảo Bảo sao?"
"Cha biết sao?!" Long Tịch Bác có chút kinh ngạc nhìn cha mình.
"Ta không chỉ biết thân thế của con bé, ta còn biết thân thế của hai con." Long Phi Tịch nhấp một ngụm trà, nói.
"Của tụi con?" Long Tịch Bác không hiểu nhíu mày kiếm? Thân thế của bọn họ? Chẳng lẽ bọn họ cũng là nhặt được?
Nhưng mà không thể nào a… hai anh em họ với cha quả thật chính là từ một khuôn đúc ra…
"Ta không phải người của thế giới này, ta từng là nhất quốc chi quân (vua) của một triều đại, triều đại đó được gọi là Thủy Vũ Quốc. Mỗi đời Quân Vương của Thủy Vũ Quốc đều sẽ được truyền thừa huyết thống thần bí, cũng chính là năng lực có thể ‘điều khiển nước’…"
Long Phi Tịch nhàn nhạt nói… nói đến một nửa liền bị người ta ngắt lời.
"Đợi chút… cha rốt cuộc đang nói cái gì a… bị bà xã của cha làm hư não rồi à?" Long Tịch Bác không biết lớn nhỏ nói.
Long Phi Tịch giơ tay lên cốc đầu anh một cái, ( Tác giả: có trông thấy không… khuynh hướng bạo lực của cậu ta thật ra là di truyền… Fed: anh ấy hay cốc đầu LTB đó mà), sau đó lòng bàn tay giơ lên, chỉ thấy dòng nước màu xanh, mang theo ánh sáng màu trắng, thần thánh và quỷ dị phun ra từ lòng bàn tay của ông, Long Phi Tịch thu tay lại, đột nhiên năm ngón tay mở ra, chỉ thấy đầu năm ngón tay bắn ra năm tia nước có kích thước giống nhau, thẳng tắp và duy mỹ…
Long Tịch Bác kinh ngạc nhìn ‘màn biểu diễn’ của cha mình, không biết nên phản ứng như thế nào…
"Từ nhỏ đến lớn, ta đã từng nói đùa với con sao?" Long Phi Tịch thu tay lại, nhàn nhạt nói.
"Không có… nhưng mà chuyện này cũng quá khoa trương rồi." Long Tịch Bác ngắt mi tâm.
"Đây là sự thật." Long Phi Tịch cởi áo sơ mi của mình ra, lộ ra một biểu tượng hình giọt nước màu lam trên lồng ngực mình.
"Cái bớt này… cha cũng có sao?" Long Tịch Bác kinh ngạc nói.
Long Phi Tịch không nhanh không chậm cài lại nút áo, "Cái biểu tượng này là tượng trưng cho vua của Thủy Vũ Quốc, đại biểu là có năng lực ‘điều khiển nước’."
"Làm sao có thể, cái bớt này con với Hiên cũng có." Long Tịch Bác cởi áo, lộ ra một biểu tượng hình giọt nước trên cánh tay giống y như đúc.
"Dĩ nhiên, bởi vì hai đứa là con của ta, chính là phải thừa kế ngôi vua, cũng được gọi là ‘thái tử’." Long Phi Tịch ưu nhã rót trà vào trong ly trà làm bằng tử sa(*), đổ trà đi, lại lần nữa rót một ly.
(*) tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ dùng uống trà.
"‘Thái tử’? Có thể có hai người sao?" Long Tịch Bác giật giật khóe miệng.
"Vốn là không có, nhưng rất kỳ quái chính là trên người của hai đứa con đều có biểu tượng này, cho nên… các con mở ra tiền lệ của Thủy Vũ Quốc." Long Phi Tịch nhấp một ngụm trà.
"Đợi chút, cha nói có biểu tượng này là có được năng lực ‘điều khiển nước’…như vậy…"
"Không sai, con và Hiên cũng được truyền thừa điểm này." Long Phi Tịch gật đầu một cái
----- ta là đường phân cách tuyến kỳ dị -----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.