Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt
Chương 75: Thất thân
Bàng Đô Đô
08/07/2014
Một lúc sau, người đàn ông giống như hạ quyết định gì đó, tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan mỹ lệ của cô, môi mỏng thương tiếc hôn lên cái trán, mi mắt, lỗ mũi, đôi môi, sau đó là cái cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô.
Long Tịch Bảo có chút mơ mơ màng màng nhỏ giọng rên rỉ. Doãn Thiên Tứ ngẩng đầu nhìn cô, anh ta không dùng thuốc liều nặng đối với cô, sợ không tốt cho thân thể cô. Anh ta chỉ hạ một chút thuốc mê, cho nên bây giờ cô đã bắt đầu có chút ý thức rồi.
Người đàn ông nhìn cô hơi nhíu mày, bộ dạng meo meo rên rỉ, khẽ cười đặt tay lên thân thể mềm mại của cô, dịu dàng kéo xuống dây kéo trên cái váy của cô, lộ ra bả vai mê người của cô cùng với áo lót Lace (viền tơ) màu trắng…
Dáng vẻ hấp dẫn lại ngây thơ của cô khiến anh ta không khỏi hít sâu một hơi, có chút xao động hôn lên môi cô, bàn tay cũng chầm chậm phủ lên cơ thể lung linh tinh tế của cô. Long Tịch Bảo meo meo kêu lên vài tiếng, toàn thân vô lực ý thức hỗn độn hoàn toàn không biết tình huống của mình.
Doãn Thiên Tứ động tình mút vào cổ và xương quai xanh của cô, không nhịn được xé ra cái váy chướng mắt, tiện tay ném lên sàn nhà, lại tiếp tục tiến công bộ ngực mềm mại hình dáng hoàn mỹ của cô, ở trên người cô lưu lại một loạt một dấu đỏ mập mờ, có chút kích động cởi ra áo lót Lace (viền tơ) của cô, bộ ngực trắng nõn không lớn không nhỏ liền không hề che dấu hiện ra ở trước mắt hắn. (thôi rồi...)
Doãn Thiên Tứ cơ hồ có thể cảm giác nơi hạ thân nào đó cũng nhanh muốn bộc phát, hơi gấp gáp cầm bộ ngực trắng nõn của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, nhìn gò má của cô có chút ửng hồng, không kìm hãm được liếm lên bộ ngực tuyết trắng mềm mại kia, Long Tịch Bảo khổ sở khẽ giãy giụa thân thể, cảm thấy toàn thân cũng nóng ran không dứt, nhẹ nhàng nức nở.
Doãn Thiên Tứ ngẩng đầu lên, nhẹ giọng ở bên tai cô dụ dỗ: "Ngoan, đừng sợ." Không biết là thanh âm của hắn quá dịu dàng hay là bản thân Long Tịch Bảo cũng chưa có quá nhiều ý thức tỉnh táo, cô không giãy giụa nữa, chỉ là vẫn hơi nhíu lông mày. Doãn Thiên Tứ cởi xuống quần áo của mình, cơ thể xích lõa đè lên thân thể mềm mại của cô, gạt quần lót của cô ra, bàn tay dao động ở bắp đùi thon dài của cô, từ từ hướng lên trên…
(Haiz, thế là xong rồi…)
Sáng sớm… Long Tịch Bác hơi mở mắt, lười biếng chờ Long Tịch Bảo đến, mỗi ngày lúc này là thời khắc anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Nhưng là hôm nay, anh chờ được, lại là một nữ giúp việc.
Mông Nguyệt có chút lo lắng gõ cửa, vừa nghe được thanh âm đáp lại của Long Tịch Bác liền lập tức vọt vào phòng, thở hổn hển mà nói:
"Bác… Bác thiếu gia… tiểu thư… tiểu thư… "
Long Tịch Bác cau mày, lạnh lùng nói: "Tiểu thư thế nào?"
"Không thấy tiểu thư… đầu giường chỉ để lại tờ giấy này." Mông Nguyệt lo lắng nói.
Long Tịch Bác lập tức vén chăn lên xông về phía Mông Nguyệt, nắm lấy tờ giấy trong tay cô, nhìn một chút, là một địa chỉ?
Chuyện là thế nào? Tịch Nhi có thể đi đâu chứ? Không để ý nghi vấn trong lòng, anh lạnh giọng phân phó: "Đi gọi Hiên thiếu gia thức dậy, nói với cậu ấy tới nhà để xe chờ tôi."
"Vâng", Mông Nguyệt tuân lệnh, giống như lửa thiêu đến mông mà xông tới phòng của Long Tịch Hiên.
Long Tịch Hiên nhanh chóng thay xong quần áo, rửa mặt qua loa, chạy như bay tới phòng của Long Tịch Bảo, đưa tay sờ sờ chăn, xúc cảm lạnh lẽo nói cho anh biết, cô đã đi rất lâu rồi, nhìn chung quanh bốn phía, không có dấu vết lộn xộn, ngoại trừ cái túi cô thường dùng cùng điện thoại di động, mọi thứ đều nguyên vẹn.
Rất dễ nhận thấy, cô là tự mình đi ra. Khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người đi về phía cửa chính, mở ra hệ thống ghi chép an ninh, 2 giờ 15 phút cửa lớn đã từng mở ra, cô nửa đêm đi ra ngoài làm gì?
Trong lòng hết sức lo lắng, Long Tịch Bác xông về phía nhà để xe, Long Tịch Hiên đã ở chỗ đó chờ anh rồi, nhìn thấy anh, lạnh lùng nói: "Không thấy xe máy phân khối lớn của anh."
"Đáng chết, chờ anh bắt được cô ấy, cô ấy nhất định phải chết." Long Tịch Bác giận dữ mắng, mở cửa xe ngồi vào, Long Tịch Hiên cũng nhanh chóng ngồi vào, xe ầm một tiếng ‘bay’ ra khỏi ga-ra, chạy về phía bar Dạ Tập.
Quầy rượu bar Dạ Tập
Buổi sáng 7 giờ, mấy người phục vụ mệt mỏi dọn dẹp ‘tàn cuộc’ của cả một đêm, làm việc ở cái nơi đầy thanh sắc này, chính là khổ cực.
Lúc này có hai người đàn ông tuấn mỹ giống nhau như đúc đi vào, đưa ra 5 cọc tiền một trăm đồng đặt lên quầy rượu.
"Ngày hôm qua có một cô gái xinh đẹp tóc dài tới đùi, mắt to, đã tới đây hay không? Ai có thể trả lời câu hỏi này, những thứ này sẽ là của người đó." Long Tịch Hiên nhàn nhạt nói.
Một người nam phục vụ đi đến phía trước, nhìn hai người sinh đôi khí vũ bất phàm, tản ra khí thế vương giả, khiếp sợ lên tiếng: "Tôi đã thấy, cô ấy mặc váy màu trắng, cùng một người đàn ông ở trong một cái phòng."
Long Tịch Bác nghe vậy liền tiến lên nắm lấy cổ áo của người kia, lạnh giọng hỏi: "Người đàn ông nào?"
Người phục vụ bị hành động của anh hù dọa, ấp úng không dám nói lời nào.
Long Tịch Hiên nhẹ nhàng ngăn cản Long Tịch Bác, nhàn nhạt hỏi: "Cậu biết người đàn ông kia là ai không?"
Người này hòa nhã hơn nhiều, người phục vụ thở ra một hơi, vẫn còn rất hồi hộp mà nói: "Là người pha rượu giúp bọn họ mở một phòng."
Bị nhắc đến tên, tên pha rượu mồ hôi lạnh toát ra nhìn cặp sinh đôi, vội vàng cung khai: "Người đàn ông kia gọi là Doãn Thiên Tứ, sau đó hắn mang theo cô bé kia đi, những thứ khác tôi cái gì cũng không biết."
Doãn Thiên Tứ? Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có dự cảm xấu, không nói hai lời xoay người rời đi…
Doãn Thiên Tứ nhìn bộ dáng ngủ say của Long Tịch Bảo, lại nhìn một chút ấn ký thuộc về hắn trên người cô, trong lòng ngũ vị tạp trần không biết là cảm giác gì, lúc này… hắn nghe đến âm thanh cửa bị đá ra, nâng lên một chút cười lạnh, đến thật là nhanh…
Cặp sinh đôi ‘phanh’ một tiếng đạp ra cửa phòng Doãn Thiên Tứ, sững sờ đứng tại chỗ, trên sàn nhà là váy bị xé hư, áo lót… quần lót… còn có…một cái ‘áo mưa’ đã dùng qua …
Mà cô gái bọn họ một tay thương yêu đến lớn, cô gái nhỏ luôn mồm nói yêu bọn họ, chính lúc này đang nửa lộ vai, bị tên đàn ông khác ôm vào trong ngực, ngủ say sưa… cổ cùng xương quai xanh… tất cả đều là ấn ký thuộc về người đàn ông khác… Thế giới của bọn họ… trong nháy mắt sụp đổ….
——— ta là đường phân cách tuyến bắt đầu ngược ———
Long Tịch Bảo có chút mơ mơ màng màng nhỏ giọng rên rỉ. Doãn Thiên Tứ ngẩng đầu nhìn cô, anh ta không dùng thuốc liều nặng đối với cô, sợ không tốt cho thân thể cô. Anh ta chỉ hạ một chút thuốc mê, cho nên bây giờ cô đã bắt đầu có chút ý thức rồi.
Người đàn ông nhìn cô hơi nhíu mày, bộ dạng meo meo rên rỉ, khẽ cười đặt tay lên thân thể mềm mại của cô, dịu dàng kéo xuống dây kéo trên cái váy của cô, lộ ra bả vai mê người của cô cùng với áo lót Lace (viền tơ) màu trắng…
Dáng vẻ hấp dẫn lại ngây thơ của cô khiến anh ta không khỏi hít sâu một hơi, có chút xao động hôn lên môi cô, bàn tay cũng chầm chậm phủ lên cơ thể lung linh tinh tế của cô. Long Tịch Bảo meo meo kêu lên vài tiếng, toàn thân vô lực ý thức hỗn độn hoàn toàn không biết tình huống của mình.
Doãn Thiên Tứ động tình mút vào cổ và xương quai xanh của cô, không nhịn được xé ra cái váy chướng mắt, tiện tay ném lên sàn nhà, lại tiếp tục tiến công bộ ngực mềm mại hình dáng hoàn mỹ của cô, ở trên người cô lưu lại một loạt một dấu đỏ mập mờ, có chút kích động cởi ra áo lót Lace (viền tơ) của cô, bộ ngực trắng nõn không lớn không nhỏ liền không hề che dấu hiện ra ở trước mắt hắn. (thôi rồi...)
Doãn Thiên Tứ cơ hồ có thể cảm giác nơi hạ thân nào đó cũng nhanh muốn bộc phát, hơi gấp gáp cầm bộ ngực trắng nõn của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, nhìn gò má của cô có chút ửng hồng, không kìm hãm được liếm lên bộ ngực tuyết trắng mềm mại kia, Long Tịch Bảo khổ sở khẽ giãy giụa thân thể, cảm thấy toàn thân cũng nóng ran không dứt, nhẹ nhàng nức nở.
Doãn Thiên Tứ ngẩng đầu lên, nhẹ giọng ở bên tai cô dụ dỗ: "Ngoan, đừng sợ." Không biết là thanh âm của hắn quá dịu dàng hay là bản thân Long Tịch Bảo cũng chưa có quá nhiều ý thức tỉnh táo, cô không giãy giụa nữa, chỉ là vẫn hơi nhíu lông mày. Doãn Thiên Tứ cởi xuống quần áo của mình, cơ thể xích lõa đè lên thân thể mềm mại của cô, gạt quần lót của cô ra, bàn tay dao động ở bắp đùi thon dài của cô, từ từ hướng lên trên…
(Haiz, thế là xong rồi…)
Sáng sớm… Long Tịch Bác hơi mở mắt, lười biếng chờ Long Tịch Bảo đến, mỗi ngày lúc này là thời khắc anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Nhưng là hôm nay, anh chờ được, lại là một nữ giúp việc.
Mông Nguyệt có chút lo lắng gõ cửa, vừa nghe được thanh âm đáp lại của Long Tịch Bác liền lập tức vọt vào phòng, thở hổn hển mà nói:
"Bác… Bác thiếu gia… tiểu thư… tiểu thư… "
Long Tịch Bác cau mày, lạnh lùng nói: "Tiểu thư thế nào?"
"Không thấy tiểu thư… đầu giường chỉ để lại tờ giấy này." Mông Nguyệt lo lắng nói.
Long Tịch Bác lập tức vén chăn lên xông về phía Mông Nguyệt, nắm lấy tờ giấy trong tay cô, nhìn một chút, là một địa chỉ?
Chuyện là thế nào? Tịch Nhi có thể đi đâu chứ? Không để ý nghi vấn trong lòng, anh lạnh giọng phân phó: "Đi gọi Hiên thiếu gia thức dậy, nói với cậu ấy tới nhà để xe chờ tôi."
"Vâng", Mông Nguyệt tuân lệnh, giống như lửa thiêu đến mông mà xông tới phòng của Long Tịch Hiên.
Long Tịch Hiên nhanh chóng thay xong quần áo, rửa mặt qua loa, chạy như bay tới phòng của Long Tịch Bảo, đưa tay sờ sờ chăn, xúc cảm lạnh lẽo nói cho anh biết, cô đã đi rất lâu rồi, nhìn chung quanh bốn phía, không có dấu vết lộn xộn, ngoại trừ cái túi cô thường dùng cùng điện thoại di động, mọi thứ đều nguyên vẹn.
Rất dễ nhận thấy, cô là tự mình đi ra. Khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người đi về phía cửa chính, mở ra hệ thống ghi chép an ninh, 2 giờ 15 phút cửa lớn đã từng mở ra, cô nửa đêm đi ra ngoài làm gì?
Trong lòng hết sức lo lắng, Long Tịch Bác xông về phía nhà để xe, Long Tịch Hiên đã ở chỗ đó chờ anh rồi, nhìn thấy anh, lạnh lùng nói: "Không thấy xe máy phân khối lớn của anh."
"Đáng chết, chờ anh bắt được cô ấy, cô ấy nhất định phải chết." Long Tịch Bác giận dữ mắng, mở cửa xe ngồi vào, Long Tịch Hiên cũng nhanh chóng ngồi vào, xe ầm một tiếng ‘bay’ ra khỏi ga-ra, chạy về phía bar Dạ Tập.
Quầy rượu bar Dạ Tập
Buổi sáng 7 giờ, mấy người phục vụ mệt mỏi dọn dẹp ‘tàn cuộc’ của cả một đêm, làm việc ở cái nơi đầy thanh sắc này, chính là khổ cực.
Lúc này có hai người đàn ông tuấn mỹ giống nhau như đúc đi vào, đưa ra 5 cọc tiền một trăm đồng đặt lên quầy rượu.
"Ngày hôm qua có một cô gái xinh đẹp tóc dài tới đùi, mắt to, đã tới đây hay không? Ai có thể trả lời câu hỏi này, những thứ này sẽ là của người đó." Long Tịch Hiên nhàn nhạt nói.
Một người nam phục vụ đi đến phía trước, nhìn hai người sinh đôi khí vũ bất phàm, tản ra khí thế vương giả, khiếp sợ lên tiếng: "Tôi đã thấy, cô ấy mặc váy màu trắng, cùng một người đàn ông ở trong một cái phòng."
Long Tịch Bác nghe vậy liền tiến lên nắm lấy cổ áo của người kia, lạnh giọng hỏi: "Người đàn ông nào?"
Người phục vụ bị hành động của anh hù dọa, ấp úng không dám nói lời nào.
Long Tịch Hiên nhẹ nhàng ngăn cản Long Tịch Bác, nhàn nhạt hỏi: "Cậu biết người đàn ông kia là ai không?"
Người này hòa nhã hơn nhiều, người phục vụ thở ra một hơi, vẫn còn rất hồi hộp mà nói: "Là người pha rượu giúp bọn họ mở một phòng."
Bị nhắc đến tên, tên pha rượu mồ hôi lạnh toát ra nhìn cặp sinh đôi, vội vàng cung khai: "Người đàn ông kia gọi là Doãn Thiên Tứ, sau đó hắn mang theo cô bé kia đi, những thứ khác tôi cái gì cũng không biết."
Doãn Thiên Tứ? Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có dự cảm xấu, không nói hai lời xoay người rời đi…
Doãn Thiên Tứ nhìn bộ dáng ngủ say của Long Tịch Bảo, lại nhìn một chút ấn ký thuộc về hắn trên người cô, trong lòng ngũ vị tạp trần không biết là cảm giác gì, lúc này… hắn nghe đến âm thanh cửa bị đá ra, nâng lên một chút cười lạnh, đến thật là nhanh…
Cặp sinh đôi ‘phanh’ một tiếng đạp ra cửa phòng Doãn Thiên Tứ, sững sờ đứng tại chỗ, trên sàn nhà là váy bị xé hư, áo lót… quần lót… còn có…một cái ‘áo mưa’ đã dùng qua …
Mà cô gái bọn họ một tay thương yêu đến lớn, cô gái nhỏ luôn mồm nói yêu bọn họ, chính lúc này đang nửa lộ vai, bị tên đàn ông khác ôm vào trong ngực, ngủ say sưa… cổ cùng xương quai xanh… tất cả đều là ấn ký thuộc về người đàn ông khác… Thế giới của bọn họ… trong nháy mắt sụp đổ….
——— ta là đường phân cách tuyến bắt đầu ngược ———
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.