Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 211: Anh lại cậy mạnh?

Tả Nhi Thiển

13/06/2018

Edit: Nhật Dương

Cuối cùng thì Triển Thiếu Khuynh cũng cho tiểu Bạch ăn no, anh cầm khăn giấy lau miệng cho tiểu Bạch đã ăn đến bụng tròn vo, còn quan tâm hỏi: “Còn muốn ăn trái cây sao?”

Anh khẽ thở ra một hơi, quả thật là đút tiểu Bạch ăn cơm còn mệt mỏi hơn việc anh tiến hành một ngày tập vật lý trị liệu, vậy nên anh mới biết nuôi dưỡng một đứa bé khổ cực và mệt nhọc cỡ nào, trước kia Liên Hoa chính là như vậy, từng chút từng chút nuôi lớn tiểu Bạch, những năm nay một người cực khổ......

Tiểu Bạch nhảy xuống ghế ngồi, cười híp mắt lắc đầu: “Con ăn no, cám ơn ba, con muốn đi tìm mẹ và ông nội chơi, ba ăn cơm đi!” Nói xong, bé nhảy nhót chạy tới chỗ Liên Hoa, tay trái kéo Liên Hoa, tay phải tựa sát vào ông cụ Triển, nũng nịu nói: “Chúng ta đều ăn cơm xong, ông nội, ông dẫn cháu và mẹ đi dạo quanh nhà một chút đi!”

“Được, tiểu Bạch, cháu thích đi nơi nào!” Ông cụ không hề từ chối tiểu Bạch, chợt nghĩ đến một chỗ, ông cười nói với cháu trai, “Đúng rồi, ông bố trí cho cháu một phòng đồ chơi, chúng ta đi chỗ đó xem một chút có được hay không? Có rất nhiều rất nhiều đồ chơi, cháu đi nhìn xem một chút có thích hay không!”

Liên Hoa lại nghiêng đầu nhìn Triển Thiếu Khuynh, anh đang sững sờ trước bàn ăn, dường như còn chưa tỉnh lại sau khi tiểu Bạch bỏ anh chạy đi.

Trong lòng Liên Hoa khẽ động, vừa rồi Triển Thiếu Khuynh là thật tâm phục vụ tiểu Bạch ăn cơm, anh giống như một người ba từ ái nhất ôn nhu nhất, cẩn thận chiếu cố tiểu Bạch. Anh đối mặt với việc tiểu Bạch cố ý bắt bẻ và quấy rối mà không hề có một câu khiển trách, càng không hề lộ ra chút thiếu kiên nhẫn, hơi thở của một người ba hiền lành quanh người anh vừa rồi là toàn tâm toàn ý cưng chiều tiểu Bạch.

Thật ra thì tiểu Bạch đang lợi dụng sự thương yêu của Triển Thiếu Khuynh để giày vò anh, Triển Thiếu Khuynh tận lực thỏa mãn tất cả các yêu cầu hà khắc của tiểu Bạch, cẩn thận cho con trai ăn no, tiểu Bạch lại phủi mông xoay mặt không nhận thức, quăng anh một người vẫn chưa ăn được một miếng cơm một món ăn nào xuống, tự mình đi chơi. Triển Thiếu Khuynh cũng không hề nghĩ đến con trai đã tính toán trước, không có bất kỳ chuẩn bị nào với tình trạng bây giờ.

Trong lòng Liên Hoa khẽ trầm tư, có lẽ, sau khi trở về cô nên nói tiểu Bạch không thể làm như vậy nữa. Cô cho phép hai ba con đùa giỡn và tranh đấu trong phạm vi bình thường, nhưng nếu như là quá đáng đến trình độ này, hình như là không nên......

Đang suy nghĩ, tiểu Bạch đã lôi kéo tay Liên Hoa, thúc giục: “Mẹ, chúng ta đi nhanh một chút, đi xem những quà tặng ông nội chuẩn bị cho con, đi thôi đi thôi!”

“A, được!” Liên Hoa gật đầu, quay đầu đã bị con trai lôi đi.

Triển Thiếu Khuynh sửng sốt, vừa rồi còn là người một nhà tề tựu trong phòng ăn, thoáng chốc chỉ còn dư lại một mình anh, mặc dù một miếng cơm một món ăn còn chưa ăn, một bàn đồ ăn lặng lẽ bày trước mặt anh, nhưng anh vẫn buông đũa xuống, đã không còn muốn ăn uống gì.

Suy nghĩ một chút hành động vừa rồi của tiểu Bạch, Triển Thiếu Khuynh bất đắc dĩ thở dài, tiểu Bạch đúng là tiểu tổ tông mà trời cao phái xuống đòi nợ anh! Nào có cậu con trai nào lại bài xích ba mình như vậy, nào có đứa con trai nào giống tiểu Bạch nghĩ biện pháp đối phó ba mình!

Anh đương nhiên biết tiểu Bạch cố ý ngọt giọng làm nũng với anh, là muốn anh tự chui đầu vào lưới cam nguyện bị sai sử giày vò, cố tình anh lại nguyện ý cưng chiều tiểu Bạch, khiến con trai cưỡi trên đầu anh làm mưa làm gió. Dù sao thì anh cũng thiếu tiểu Bạch bốn năm tình thương của ba, mặc kệ con trai nói câu kia “Bởi vì vẫn không có ba cưng chiều mà bé cảm thấy đau lòng…” là thật hay giả, anh cũng sẽ cố hết sức mình mà thương yêu tiểu Bạch.



Thật ra thì tiểu Bạch giày vò anh để cho anh chăm sóc ăn cơm, còn so đo cũng không có quan hệ, nhưng sao tiểu Bạch có thể cơm nước xong đã lập tức lừa Liên Hoa cùng rời đi! Tiểu Bạch bới móc người làm ba như anh, anh đều tiếp chiêu, nhưng liên tiếp phá hư thời gian anh và Liên Hoa chung đụng, con trai làm chuyện như vậy sẽ khiến anh tức giận, anh vất vả lắm mới dụ dỗ Liên Hoa tới sào huyệt của mình, tuyệt đối không cho phép cô lại chạy trốn!

Hừ, Liên Tĩnh Bạch, là lúc để cho con kiến thức một chút năng lực của ba mình, để con biết ai mới là chủ của nhà này, rốt cuộc Liên Hoa là người phụ nữa của ai!

Triển Thiếu Khuynh chuyển động xe lăn, nói quản gia dọn dẹp các món ăn trên bàn xong thì xoay người đi tới căn phòng đồ chơi đặc biệt bố trí cho tiểu Bạch trong nhà.

Còn chưa tới phòng chơi đã nghe thấy tiếng thét chói tai và tiếng cười trong trẻo ngây thơ của tiểu Bạch, nghe âm thanh này cũng đủ biết, tiểu Bạch rất hài lòng với gian phòng hơn một trăm mét vuông được chất đầy đồ chơi này. Triển Thiếu Khuynh khẽ cười, những món đồ chơi trong này đều là do anh chọn lựa rồi cho người đi mua, tiểu Bạch thích là tốt rồi.

Anh đang chuyển xe lăn đi vào, chạm mặt là một quả banh đang bay qua, tiểu Bạch kinh hô: “A! Cẩn thận!”

Triển Thiếu Khuynh tay mắt lanh lẹ lập tức vung cánh tay lên, chặn lại quả banh trước mặt, quả banh nhảy lên rồi lăn sang một bên, anh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hai lớn một nhỏ và những món đồ chơi trong phòng, quả banh từ đâu tới, anh chưa từng cho người đặt quả banh trong phòng?

“Tiểu Bạch, còn không mau xin lỗi ba!” Liên Hoa kéo tiểu Bạch đang trốn sau lưng cô ra, “Mẹ đã nói không thể đá banh trong phòng, con còn không nghe, thiếu chút nữa đã đá trúng ba con!”

“Ha ha, Liên Hoa, đừng trách tiểu Bạch, là bác muốn cùng chơi đá banh với bé ——” ông cụ lúng túng cười, “Thiếu Khuynh không có việc gì, không phải vừa rồi nó cũng tránh thoát quả banh sao! Tiểu Bạch có thể có bao nhiêu hơi sức, coi như bị đá trúng, một người lớn như nó còn có thể bị một đứa trẻ đá bị thương sao!”

Lúc này Triển Thiếu Khuynh mới hiểu, sao anh lại quên mất, ba anh cực kỳ mê đá banh, lén đặt một quả banh trong phòng chơi của tiểu Bạch cũng là bình thường! Ba anh vẫn luôn tiếc nuối không bồi dưỡng được đứa con trai là anh đây trở thành một kiện tướng bóng đá, bây giờ ông cụ lại bắt đầu chuẩn bị bồi dưỡng cháu rồi!

Tiểu Bạch nhặt quả banh lên, từ từ đi tới trước mặt Triển Thiếu Khuynh, ánh mắt giống như sao mà khẽ chớp, làm nũng mà cười cười nói xin lỗi: “Ba, thật xin lỗi, con không phải cố ý muốn đá trúng ba...... Nếu không thì ba xuống đá banh với con đi, chắc chắn là ba có thể dạy con rất nhiều kỹ thuật đá banh lợi hại, có đúng hay không ạ?”

Liên Hoa nghe vậy thì khẽ cau mày, tiểu Bạch thật quá mức! Bé cũng không phải không biết hai chân Triển Thiếu Khuynh còn chưa bình phục, cần ngồi trên xe lăn, tại sao có thể yêu cầu anh đứng lên đá banh cùng! Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng dạy con trai có thể cười nhạo khuyết điểm trên thân thể người khác, dù tiểu Bạch có tùy hứng đùa dai đi nữa thì cũng không thể kéo lên vết sẹo của ba bé được!

“Tiểu Bạch, ba dạy con một động tác, chờ con học xong, sẽ dạy những thứ khác có được hay không?”

Triển Thiếu Khuynh nhận lấy quả banh trong tay tiểu Bạch, chậm rãi từ xe lăn đứng lên, ném quả banh xuống mũi chân, anh dùng mu bàn chân khẽ tung vài lần, lại đổi sang chân còn lại tiếp nhận quả banh, sau đó dùng lực, quả banh xoay tròn bay lên, vòng vo một vòng trên không trung rồi rơi vào ngón trỏ tay trái anh, còn không ngừng xoay tròn.

“Thật là lợi hại!” Tiểu Bạch nhìn mà trợn tròn mắt, đây là động tác chỉ thấy qua trên ti vi, không nghĩ ba lại có thể làm được!



“Thiếu Khuynh, gần đây việc tập vật lý trị liệu của con có tiến bộ rất lớn đó!” Ông cụ Triển ở một bên cũng cười đến mặt mày cong cong, “Chân của con đứng được tốt hơn trước kia nhiều, cũng đã có thể làm một chút động tác! Ba không nghĩ tới, năm đó ba dạy con mấy động tác múa banh, tới bây giờ con vẫn còn nhớ, thật khiến ba vui vẻ mà!”

“A, ông nội, đây là ông dạy cho ba sao!” Tiểu Bạch lập tức tỉnh táo, lôi kéo ông cụ hỏi không ngừng, “Vậy có thể dạy cho cháu hay không, động tác đó rất đẹp trai nha!”

“Vẫn là cháu của ông biết phân biệt tốt xấu, năm đó ông đá banh rất lợi hại đó!” Ông cụ lôi kéo tiểu Bạch đến một bên giải thích cho bé nghe: “Động tác này của ba cháu thoạt nhìn rất hoa lệ nhưng thật ra không khó, chờ tiểu Bạch luyện được mấy kỹ năng cơ bản của đá banh rồi thì cũng có thể làm rất dễ dàng! Đến, bây giờ ông dạy cho cháu một số động tác cơ bản trước, tiểu Bạch cũng sẽ đá banh rất lợi hại!”

“Được!”

Hai ông cháu cầm tay nhau đi nghiên cứu vấn đề bóng đá, Liên Hoa thở dài, không đi tham gia vào vấn đề vận động như đá banh này.

Cô khẽ đi tới cạnh Triển Thiếu Khuynh, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh ăn cơm rồi sao, sao lại tới nhanh như vậy? Thiếu Khuynh, tiểu Bạch có lúc quá không hiểu chuyện lại hay quấy rối, anh không cần cứ theo con, lúc nên trách cứ nên ngăn lại thì anh phải lấy khí thế của người làm ba ra!”

Triển Thiếu Khuynh nhìn Liên Hoa nói: “Tiểu Bạch không có gì không tốt, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện cũng là bình thường, con mới bốn tuổi, chỉ cần không phải là chuyện quá đáng, em cũng đừng quá trói buộc con.”

“Anh cứ nuông chiều con đi, nhìn con có thể quá đáng hơn với anh hay không......” Liên Hoa bất đắc dĩ lầm bầm một câu, lại ân cần hỏi anh, “Vừa rồi lúc đá bánh có phải anh lại cậy mạnh làm loạn hay không, chân của anh có ổn không?” Ký ức buổi trưa vẫn còn mới mẻ với cô, Triển Thiếu Khuynh vì lấy được mặt mũi trước mặt Mục Thần mà ngay cả bị chuột rút cũng có thể nhịn, như vậy thì ở trước mặt tiểu Bạch, nói không chừng anh còn cậy mạnh tới trình độ nào!

“Anh không sao, đá banh một chút còn thoải mái hơn đi bộ nhiều, đây cũng là một phần trong bài tập vật lý trị liệu của anh.” Triển Thiếu Khuynh mỉm cười an ủi Liên Hoa, “Em đừng lo lắng cho anh...anh không có việc gì.”

“Vậy thì tốt, nếu như vì tiểu Bạch mà thương thế của anh nghiêm trọng hơn, em sẽ rất áy náy!” Liên Hoa chợt nhớ tới một chuyện, hỏi anh: “Em đang muốn hỏi anh, bây giờ đã đến nhà họ Triển, lúc nào thì em có thể bắt đầu thiết kế? Những tài liệu và đồ dùng của em cũng muốn sớm chuyển tới đây, em sẽ không rời khỏi tiểu Bạch, sẽ không đi theo anh tới công ty hay về biệt thự của anh.”

“Những thứ đó anh đã sớm cho người chuyển tới đây rồi, để ở căn phòng sát phòng em, anh đã bố trí nơi đó thành phòng làm việc, lúc nào em cũng có thể bắt đầu thiết kế.” Triển Thiếu Khuynh từ từ nói, “Sau này anh cũng sẽ không rời khỏi nhà họ Triển, tất cả dụng cụ làm việc, đồ dùng hằng ngày và dụng cụ tập vật lý trị liệu cũng được đưa đến đây, em có thể hai mươi bốn giờ không gián đoạn mà tìm hiểu anh, anh mong đợi thiết kế của em.”

“Anh chuẩn bị xong là tốt rồi, vậy từ ngày mai em sẽ bắt đầu!” Liên Hoa gật đầu nói, “Anh vẫn cứ như cũ là được rồi, trong công việc em sẽ không xem anh là ba của tiểu Bạch, chỉ xem anh như một người mẫu bình thường, dùng thiết kế để ghi chép lại tinh thần và tư tưởng của anh, để tạo ra một thiết kế hoàn mỹ cho riêng anh!”

“Đó là đương nhiên.” Khóe môi Triển Thiếu Khuynh khẽ lộ ra nụ cười, chỉ cần cô chịu tiếp tục tìm hiểu anh thì nhất định sẽ trốn không thoát tình yêu.

Mặc kệ Liên Hoa xem anh là cái gì, trên thực tế anh cũng là ba tiểu Bạch, quan hệ của hai người đã không ngừng dính líu, cô nguyện ý lừa mình dối người, anh nâng cốc theo cùng, dù sao thì kết quả là không thể sửa đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook