Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 221

Tả Nhi Thiển

19/09/2018

Chương 204: Quan hệ cha con

Editor: Hangbaobinh

Triển Thiếu Khuynh quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch, vừa ôm vừa vuốt đuôi Caesar, vừa ngoắc Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, tới đây! Mới vừa rồi thấy con chơi cùng với Caesar thật là vui, cha nói cho con biết Caesar thích gì, về sau con có thể chơi với nó thật tốt!”

Tiểu Bạch từ từ đi đến, mới vừa rồi cậu bé hơi sửng sốt một chút, đang suy nghĩ phải đối mặt với cha như thế nào, quyết định cuối cùng hay là muốn tạm thời thật sự nghe lời của ông ấy.

Mặc dù vừa rồi cậu bé nghĩ cách đối phó với cha chuyện cha muốn cướp mẹ, cần phải áp dụng lúc bọn họ không thể biết được, cậu bé còn cần ở trước mặt mẹ cùng cha giả bộ khéo léo hiểu chuyện, như vậy mới có thể đánh tan lòng phòng bị của họ, khiến cho cha vội vàng không kịp chuẩn bị!

Tiểu Bạch nháy nháy con mắt, đối mắt đen láy của cậu bé nhìn thangwrvaof mắt của Caesar, cững vuốt nó: “Thì ra mày tên là Caesar? Cha, nó thích gì?”

“Cha để người cầm mấy món đồ chơi của Caesar đên!” Triển Thiếu Khuynh kêu quản gia đi theo, hỏi: “Quả banh cùng đĩa ném của Caesar đâu? Bây giờ người nào đang chăm sóc cho nó? Để cho anh ta lấy đồ chơi của Caesar ra đây, đã thật nhiều năm không có gặp nó, có có còn yêu thích giống như trước kia hay không?”

Bên cạnh một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi vội vã từ trong túi mang theo bên người lấy ra mấy món đồ chơi, tiến lên đưa cho Triển Thiếu Khuynh, cười nói: “Thiếu gia, tôi là người đặc biệt chăm sóc của Caesar! Caesar vẫn thích quả cầu cùng ném đĩa, những thứ này là đồ chơi của nó, tôi đều mang theo nó bên mình, tùy lúc có thể làm cho Caesar buông thả tinh thần. Mới vừa rồi tiểu thiếu gia đã chơi cùng Caesar một lát, người và Liên tiểu thư yên tâm, tôi vẫn ở một bên coi chừng Caesar, tuyệt đối sẽ không để cho nó làm tổn thương tiểu thiếu gia.”

“Anh làm rất tốt.” Triển Thiếu Khuynh cười gật đầu một cái, đưa đồ chơi cho Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, đi chơi đi, Caesar nhận banh cùng nhận đĩa rất lợi hại! Con vứt nó nhận, để xem nó có thể nhận được bao nhiêu cái.”

“Được đó!” Tiểu Bạch đoạt lấy đĩa bay, ngoắc tay với Caesar, vui sướng chạy đi chơi, chạy một nửa đường cậu bé lại chạy quay lại đây, liền túm lấy quần của Liên Hoa kéo đi cùng, la hét: “Mẹ, có phải mẹ cũng muốn chơi đùa cùng với Alaska hay không? Chúng ta cùng nhau chơi đi!”



“Phải chú ý an toàn đó !” Triển Thiếu Khuynh nhìn về phía bóng lưng của Tiểu Bạch Liên Hoa dặn dò, nghe thấy tiếng Liên Hoa đồng ý, anh ta nhìn hai mẹ con cùng chơi với Caesar cảnh tượng thật vui sướng, khóe môi không kìm được nở nụ cười.

Tiểu Bạch giống như một con ngựa nhỏ bướng bỉnh chạy trốn trong vườn hoa, cậu bé không ngừng ném món đồ chơi trong tay ra để cho Caesar nhặt về, mỗi khi Caesar thành công, l.q.đ cậu bé liền hưng phấn la hét, làm như không biết mệt tiếp tục trêu chọc Caesar; mà Liên Hoa còn cẩn thận trông chừng Tiểu Bạch, thỉnh thoảng cũng nhặt đĩa rơi trên sân cỏ , cũng ném cho Caesar đi nhặt về, cùng tiếng cười của Tiểu Bạch hòa lại làm một.

Nhà họ Triển đã thật lâu không có tiếng cười nói cùng không khí nhẹ nhàng như vậy. kể từ bảy năm trước mẹ qua đời, nhà họ Triển chỉ còn lại hai người là anh cùng cha, mà bốn năm trước sau khi sự việc xảy ra anh cũng rời khỏi chỗ này, cũng chỉ có một mình cha cô đơn ở chỗ này, hiện tai, nhà họ Triển rốt cuộc cũng nghênh đến một nữ chủ nhân mới cùng một tiểu chủ nhân.

Liên Hoa cùng Tiểu Bạch đã rót một hơi thở mới vào ngôi nhà lạnh lẽo của nhà ho Triển, để cho anh thấy chỉ thấy bóng lưng của hai người mẹ con họ, chỉ nghe thấy âm thanh của họ, liền làm cho anh không nhịn được mà mỉm cười.

Đây là mùi vị của gia đình, hết sức ấm áp, hết sức vui vẻ, có thể làm cho bong trong núi được hòa tan. Người phụ nữ của anh con của anh, anh đã đưa được bọn họ về để nuôi nhốt trong lãnh địa của mình, nguyện ý dùng tất cả để đổi lại vui vẻ bình an cho bọn họ.

Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng thở dài, thôi, thắng thì để Tiểu Bạch thắng đi, anh nên hiểu tình cảm của Liên Hoa đối với Tiểu Bạch, trong quá khứ bốn năm, l^q'đ chỉ có mẹ con họ hai người sớm tối ở cùng nhau đồng cam cộng khổ, Liên Hoa yêu Tiểu Bạch hơn cả tính mạng của mình, đây là tình cảm mẫu tử thiêng liêng. Hiện tại không phải anh cũng rất cưng chiều con trai Tiểu Bạch hay sao, huống chi là Liên Hoa, trong lòng anh, Tiểu Bạch hoàn toàn là đứng thứ nhất.

Sau này anh định mục tiêu thấp đi một chút, ở trong lòng Liên Hoa, địa vị của anh cùng Tiểu Bạch quan trọng giống nhau là được rồi. Anh không có thắng được, nhưng mà cũng không có chấp nhận thua, về sau vì mục tiêu này mà cố gắng.

“woo” Anh đang suy nghĩ, máy tiếng oa oa kỳ quái hấp dẫn sự chú ý của anh, anh cúi đầu nhìn về phía mặt đất, một con chó Alaska nhỏ đang cọ vào chân anh, đang bắt lấy ống quần của anh, cố gắng bò lên trên.

Triển Thiếu Khuynh khom người bé nó lên, con chó nhỏ có màu lông cùng diện mạo cực kỳ giống Caesar, anh nghi ngờ hỏi quản gia: “Đây là chó mới mua sao? Làm sao lại nhỏ như vậy?”

Quản gia giải thích: “Thiếu gia, đâu là chó con Caesar sinh, hiện tại mới được hai mươi ngày! Năm nay Caesar sinh một ổ năm con chó nhỏ, bị mấy người bạn của lão gia nhất định xin đi bốn con, llêquyýđôn giữ lại một con xinh đẹp nhất, lão gia đặt tên là Davy, sai người chăm sóc nó thật tốt. Hiện tại nó chính là đối với cái gì cũng tò mò, chạy loạn khắp nơi trong vườn, mới vừa nãy cũng là Davy tìm đến chỗ tiểu thiếu gia, lại dẫn tiểu thiếu gia đến tim Caesar chơi.”

Triển Thiếu Khuynh nhìn con chó nhỏ Caesar mới sinh mà ngây ngẩn cả người, thế mà Caesar cũng đã làm mẹ!



Đúng vậy, năm Caesar một tuổi đã trưởng thành một con chó lớn rồi, thì ra trong lóc vô tình, tiểu bất điểm Caesar trong ký ức của anh ta đã lớn rồi, cũng có con của mình.

Mà ở trong bốn năm nay, anh đã trải qua đủ loại bất hạnh cùng chán chường, hiện tại anh đã phấn chấn lại. rất nhanh anh có thể khôi phục khỏe mạnh lại, anh đã tìm được người mình yêu, anh biết mình là cha của Tiểu Bạch, sắp khổ tận cam lai rồi, anh có cuộc sống khác, càng trở lên thành thục hơn chững chạc hơn, cũng biết được mình muốn cái gì rồi.

Chính anh đang cảm khái, một chiếc đĩa nem màu vàng bay thẳng tắp vào ngực của anh, Liên Hoa liền vẫy tay cười về phía anh: “Thiếu khuynh, anh cũng đến đây chơi đi! Không phải anh nói muốn chung đụng với Tiểu Bạch nhiều hơn hay sao, cùng chơi với thằng bé là cách tốt nhất!”

“Đến đây!” Triển Thiếu Khuynh cười gật đầu, chuyển động xe lăn, anh cũng gia nhập đội ngũ chơi đùa với hai mẹ con bọn họ.

Vườn hoa nhà họ Triển rất lớn,ánh nắng mặt trời rực rỡ, cây cối tươi tốt, một nhà ba người tận hưởng niềm quan hệ cha con, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều quên mất ưu sầu phiền não, đơn thuần chỉ là sung sướng vui đùa thật lớn.

Chín giờ tối, một ngày chơi đùa trôi qua, Tiểu Bạch ngồi tắm trong bồn tắm, ngoan ngoãn để cho Liên Hoa tắm cho cậu bé, thỉnh thoảng lại còn cười khanh khách tránh né không cho Liên Hoa đụng vào: “Mẹ, không được đụng đến chỗ đó, thật là nhột, ha ha---- ---”

“Đừng cử động đừng cử động!” Liên Hoa vội vàng đè Tiểu Bạch lại: “Tay phải mặc dù đã quấn thạch cao không được đụng vào nước, nhưng con cũng đừng lộn xộn, hôm nay chạy như điên một ngày, nhất định phải tám thật sạch, nếu không là một đứa nhỏ bẩn thỉu!”

“A--” Tiểu Bạch xoay đầu, nhìn bộ dáng Liên Hoa nghiêm túc tắm cho cậu, lại tự hỏi chủ ý hôm nay mình tự nghĩ ra, không khỏi liền chột dạ. Chuyện cậu bé muốn làm cũng không phải là quang minh lõi lạc gì, nếu như kế hoạch kia khoog được thưc hiện, hoặc người cha lợi hại phản kích lại, có lẽ cậu bé sẽ mất hết tất cả.

Cậu bé quyết tâm lợi dụng mẹ để báo thù, mẹ sẽ thông cảm sao? Nếu như sau này cậu bé làm, mẹ nhất định sẽ tức giận.... ......

Không phải vậy.... ...... Cậu bé thoáng thử dò xét một cái?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook