Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 248

Tả Nhi Thiển

25/09/2018

Chương 231: Cùng nhau tắm rửa

Edit: Phong Nguyệt

"Ô ô. . . . . . Tắt đèn! Con muốn tắt đèn tắm!" Tiểu Bạch dùng cánh tay và chân ngắn trắng nõn đạp nước, chạy đến cửa tắt đèn.

"Tắt đèn tắm thế nào? Nhất định mở đèn mới có thể rửa sạch sẽ!" Triển Thiếu Khuynh nhanh chóng cản Tiểu Bạch lại, ôm cổ và eo nhỏ của bé, bất đắc dĩ trấn an bé: "Tiểu Bạch, nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ con không cho cha giúp con tắm là sợ hãi sao! Con có chỗ nào không thể cho cha nhìn sao?"

"Mới không phải!" Tiểu Bạch giận dữ cong miệng lên phản bác, nhưng vành tai nhỏ có chút nóng lên bán đứng sự xấu hổ của bé.

Ô ô, từ nhỏ đến lớn, đều có mẹ xem qua thân thể trần truồng của bé, cho dù mẹ vội vàng làm công việc, bé cũng do các dì bão mẫu dịu dàng chăm sóc, hiện tại cái gì đều không có mặc đứng ở trước mặt một người đàn ông, cho dù người này là người cung cấp một nửa gen cho bé, bé cũng rất không có thói quen. . . . . .

Nhưng đối mặt với ánh mắt khiêu khích của cha, Tiểu Bạch kiềm chế không lấy tay che giấu bộ vị của bé, bé ngẩng đầu lên, tức giận đung đưa hai cánh tay nhỏ, cậy mạnh nói: "Trên người con có, cha cũng không phải có sao! Con có cái gì sợ!"

"Có thế chứ, chúng ta tắm sớm một chút, là có thể sớm một chút bồi mẹ ngủ, cái này không tốt sao?" Triển Thiếu Khuynh cười nói: "Ngoan ngoãn tới đây, cha có thể tắm cùng con rồi nha!"

"Thật?" Trong mắt Tiểu Bạch sáng rỡ, ánh mắt dường như muốn xuyên qua quần áo nhìn đến thân thể của Triển Thiếu Khuynh, mong đợi muốn biết cha lõa thể rốt cuộc như thế nào.

"Dĩ nhiên!" Triển Thiếu Khuynh khẳng định gật đầu, giơ tay lên mở vòi nước, trong bồn tắm để nước ấm, sau đó nhẹ nhàng đứng lên, đưa tay cởi nút áo, từ từ cởi quần áo.

Trong mắt Tiểu Bạch mơ hồ hưng phấn, nếu như bé không có nhớ lầm, đây cũng là lần đầu tiên bé nhìn người đàn ông lõa thể! Hơn nữa còn có bộ dạng cái mông của cha rất sáng!



Trước kia bé xuyên qua quần áo nhìn thân thể to lớn có thể kiểm tra ra vóc người cha không tệ, nhưng rốt cuộc không chính xác, lần này bé nhất định phải mượn cơ hội này, muốn hoàn chỉnh thật tốt xem một chút vóc người tiêu chuẩn của cha không đúng tiêu chuẩn!

Hì hì, nếu như trên người cha có một tia thịt dư có một chút tỳ vết nào, bé đều nhất định sẽ ở trước mặt mẹ khuếch gấp một vạn lần!

Hừ, lấy hoàn mỹ của mẹ sẽ dùng ánh mắt của Nghệ Thuật Gia mà bắt bẻ, đây chính là trừ điểm thật to!

Triển Thiếu Khuynh đã cởi xong quần áo, anh lấy ra tất cả đồ dùng tắm rửa, dùng ngón tay thử nước nóng một chút, sau đó kéo Tiểu Bạch tới đây: "Chúng ta bắt đầu tắm! Nếu như con xấu hổ, một lát có thể nhắm mắt lại, cha cũng là lần đầu tiên giúp con tắm, có thể sẽ làm không tốt hoặc là làm đau con, Tiểu Bạch con nhất định phải nói cho cha!"

Nói xong, Triển Thiếu Khuynh dịu dàng ôm Tiểu Bạch tiến vào bồn tắm, vừa đúng nước ấm thoải mái để cho hai người lập tức buông lỏng xuống.

Tiểu Bạch an tĩnh ngồi ở trong bồn tắm, cái bồn tắm này đủ sánh ngang một mô hình hồ bơi nhỏ, bé và Triển Thiếu Khuynh ngồi mặt đối mặt, cũng hoàn toàn không chật chội. Hai người dưới nước nóng buông lỏng một chút, vào lúc thời gian này, Tiểu Bạch híp mắt to làm bộ hưởng thụ, nhưng ánh mắt dò xét Vút Vút quét mắt toàn thân của cha.

Ừm, vóc người của cha rất không tồi, chỗ nên có bắp thịt thì có đầy đủ, cánh tay và bắp đùi vừa có sức lực vừa có dáng vẻ khí thế, nhất định là bởi vì mấy tháng qua anh đều đang cố gắng luyện tập, ngay cả thịt béo cũng luyện tập mất tiêu!

Hừ, nếu như là mấy tháng trước, vóc người cha nhất định không thể nhìn! Không phải gần đây luyện tập sao, cha ở trước mặt bé ”Thể hiện” cái gì!

Bất quá chán ghét như vậy, không có xác định sự thật, để cho bé báo cáo hình dáng không có sức thuyết phục! Bé không thể nào vô duyên vô cớ nói với mẹ, vóc người cha rất tệ, cha có bụng nhỏ có vòng bơi lội, bởi vì điều này không phải sự thật. . . . . .

Nếu như ngay cả Liên Hoa nghe được Tiểu Bạch nói ra lời nói xấu hổ như vậy, trong lòng nhất định có một vạn cái Thần Thú chạy qua, vóc người Triển Thiếu Khuynh như thế nào, cô sờ cũng sờ qua xem cũng xem qua, còn dùng lời nói của con trai để nói cô biết sao!

Hơn nữa là đang nói dối, ngoan ngoãn đi xử phạt đi!

Triển Thiếu Khuynh yêu thương nhìn thân thể mềm mại nho nhỏ của Tiểu Bạch, con trai được Liên Hoa nuôi hết sức tốt, bé té lầu thương tổn Tinh Khí đã được Liên Hoa bù đắp lại.



Tiểu Bạch bình thường không nhìn ra trên người bé có thịt, nhưng thân thể trần truồng mới phát giác bé có bụng nhỏ, bắp chân trắng bình thường từng đoạn từng đoạn. Giờ phút này Tiểu Bạch tựa như tranh tết vô địch, làm cho người ta không khỏi muốn yêu bé thương bé.

Không được hoàn mỹ duy nhất chính là, trên người Tiểu Bạch còn lưu lại dấu vết lúc té lầu, cánh tay, hai chân, bụng, trên mông đít nhỏ đều có vết sẹo nông hoặc vết sẹo mờ nhạt, có thể tưởng tượng được, một lần kia Tiểu Bạch rốt cuộc bị thương nghiêm trọng đến mức nào.

Cho dù là bị thương ngoài da, bảo bối nhà mình chịu khổ, cũng để cho người đau lòng khó nhịn.

Triển Thiếu Khuynh cảm động hơi nhíu lông mày, cũng không dám nói một câu hỏi một câu, sợ tổn thương lòng tự ái cao ngạo của Tiểu Bạch.

"Rất khó coi có đúng hay không. . . . . ." Tiểu Bạch theo ánh mắt Triển Thiếu Khuynh nhìn về phía thân thể của mình, bức rức dùng ngón tay của mình đắp lên vết thương trên người, bĩu môi nói: "Mẹ vẫn luôn nỗ lực muốn cho con biến trở về bộ dạng không có vết thương, nhưng hình như còn phải một đoạn thời gian mới được ——"

"Tiểu Bạch, làm sao sẽ khó coi đây. . . . . ." Triển Thiếu Khuynh kéo tay của con trai chỉ, bàn tay nhẹ nhàng của mình đặt lên vết sẹo, dịu dàng ở những dấu vết kia lục lọi. Anh có thể tưởng tượng thân thể nho nhỏ của con trai mình lúc bị thương sẽ đau đớn cỡ nào, nếu như có thể, anh nguyện ý vì Tiểu Bạch gánh chịu tất cả đau đớn.

Nhưng vừa nghĩ lời nói của Tiểu Bạch, Triển Thiếu Khuynh lại nhăn mày lại, hỏi: "Chẳng lẽ con cho là mẹ con muốn cho thương thế của con khỏi đi, bởi vì mẹ ghét bỏ con sao? Con thật nghĩ như vậy? Con đã hỏi mẹ con rồi sao?"

". . . . . ." Tiểu Bạch xoay mặt đi không nói lời nào, bé không có hỏi mẹ cái vấn đề này, nhưng trong lòng đích xác là âm thầm dâng lên ý nghĩ này, bởi vì bé sợ mẹ thừa nhận, mới không dám mở miệng hỏi.

Anh biết rõ, mẹ đối với hết thảy đều phải là người hoàn mỹ, lại chính mình phát hiện trên người có vết sẹo, có lẽ không phải là con trai hoàn mỹ nhất của mẹ, cho nên bé mới có thể dùng hết tất cả biện pháp để cho vết thương mờ đi, mỗi lần tắm nhìn đến thân thể của mình, đều là cau mày thật lâu không nói lời nào. . . . . .

"Con là đứa ngốc sao? Làm sao sẽ nghĩ như vậy!" Triển Thiếu Khuynh giận đến hung hăng gõ cái ót con trai mình: "Lại dám hoài nghi sự thương yêu của mẹ đối với con, thật là đáng đánh đòn! Thật may là con không có đi hỏi mẹ con, nếu không nhất định sẽ bị đè lại hành hung!"

Tiểu Bạch lui về sau một chút, đưa tay che cái trán bị đánh, uất ức giương mắt lên, tố cáo nhìn cha: Tại sao cha đánh con, tại sao biết mẹ hành hung con. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook