Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 82: Đều lỗi tại mẹ
Tả Nhi Thiển
27/02/2016
Tiểu Bạch bị tắc máy
vi tính và giọng nói rống giận doạ cho hết hồn, bé quay đầu nhìn người
mới tới, một đống lửa giận bị dập tắt, kinh ngạc hồi lâu chưa hoàn hồn
lại.
“Mẹ. . . . . . mẹ. . . . . .” Tiểu bạch gập tai nghe lại, ngập ngừng hỏi, “Sao mẹ lại về. . . . . .”
“Nếu như mẹ không về, có thể thấy con giở trò sao?!” Liên Hoa rất giận, đi lên nắm lỗ tai của Tiểu Bạch hỏi, “Con làm cái gì? Dữ liệu vừa rồi của công ty nào?”
“Hì hì, mẹ nhìn lầm thôi. . . . .” Tiểu Bạch xin tha thứ gắng sức nhõng nhẽo, “Đó là trò chơi, là trò chơi của con!”
“Con cho là mắt mẹ mờ rồi hả? Cảm thấy mẹ không biết chữ nào trong máy vi tính sao?” Liên Hoa ép hỏi, “Vậy dữ liệu của ai?! Con xâm nhập nội bộ như thế nào, muốn làm gì?”
Liên Hoa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, chính là sợ, con trai gần bốn tuổi của cô không chơi đồ chơi, ngược lại ôm máy vi tính xâm nhập vào kho dữ liệu quan trọng của người khác! Trên màn hình vi tính, từng con số từng ghi chú, tất cả đều chứng minh Tiểu Bạch xâm nhập vào một công ty vô cùng lớn, vô số buôn bán cơ mật hiện ra từng cái một, Tiểu Bạch tuỳ ý kéo con chuột lên xuống, vừa rồi nếu cô không nhanh tay tắt điện, sợ Tiểu Bạch sẽ đánh cắp dữ liệu của người ta!
“Mẹ, sao cái gì mẹ cũng biết vậy. . . . . .” Tiểu Bạch làm đuôi chó, ôm chân Liên Hoa, “Thật là lợi hại, dữ liệu quan trọng của FL cũng có mẹ tham gia thiết kế sao?”
“Đó là đương nhiên! Đừng đánh trống lảng!” Liên Hoa không có bị con trai mê hoặc, “Ngoan ngoãn thẳng thắng đi, đó là công ty nào? Con xâm nhập như thế nào? Con đã làm bao lâu?”
“Đó là . . . . . . là Moon ở Mĩ, ai da!” Tiểu Bạch bị Liên Hoa gõ vào đâu một cái, uất ức ôm lấy đầu, “Đây là lần đầu tiên. . . . . . .thật thật!”
“Nói, vì sao nhằm vào chú Mục! Lòng của con khi nào lại nhỏ như vậy!” Liên Hoa gõ đầu con trai một cái, làm cho Tiểu bạch uất ức nhăn mũi.
“Mẹ còn nói, đều lỗi tại mẹ!” Tiểu Bạch cong miệng, “Sao Bách Bảo từ kịch tình lại đổi sang trăng sáng tối đều xuất hiện! Chính là mẹ đau lòng người kia, không muốn thấy hắn gặp khó khăn, muốn đổi lại kịch bản của con! Mẹ sẽ tìm cha mới cho con, nhưng con lại không muốn. . . . . . . .”
“Không phải mẹ nói anh ta sẽ không tranh giành cái gì với con sao? Đầu nhỏ của con muốn cái gì?” Liên Hoa nhếch miệng, thì ra là do cô thay đổi kịch bản, cùng với mấy ngày trước Tiểu Bạch và Mục Thần tràn ngập mùi thuốc súng, khó trách con trai phản ứng thái quá như vậy.
Nhưng cho dù như vậy, Tiểu Bạch cũng không thể học cái xấu được!
Vừa cúi đầu, cô nghiêm túc hỏi con trai, “Dù là con đi nữa cũng không thể làm ra các hành động pháp pháp này, là ai dạy con!” Con trai của cô không thể tự biết được, không có ai dạy cho, sao bé có thể xâm nhập vào dữ liệu quan trọng của tập đoàn Moon được!
“Mẹ. . . . . . mẹ. . . . . .” Tiểu bạch gập tai nghe lại, ngập ngừng hỏi, “Sao mẹ lại về. . . . . .”
“Nếu như mẹ không về, có thể thấy con giở trò sao?!” Liên Hoa rất giận, đi lên nắm lỗ tai của Tiểu Bạch hỏi, “Con làm cái gì? Dữ liệu vừa rồi của công ty nào?”
“Hì hì, mẹ nhìn lầm thôi. . . . .” Tiểu Bạch xin tha thứ gắng sức nhõng nhẽo, “Đó là trò chơi, là trò chơi của con!”
“Con cho là mắt mẹ mờ rồi hả? Cảm thấy mẹ không biết chữ nào trong máy vi tính sao?” Liên Hoa ép hỏi, “Vậy dữ liệu của ai?! Con xâm nhập nội bộ như thế nào, muốn làm gì?”
Liên Hoa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, chính là sợ, con trai gần bốn tuổi của cô không chơi đồ chơi, ngược lại ôm máy vi tính xâm nhập vào kho dữ liệu quan trọng của người khác! Trên màn hình vi tính, từng con số từng ghi chú, tất cả đều chứng minh Tiểu Bạch xâm nhập vào một công ty vô cùng lớn, vô số buôn bán cơ mật hiện ra từng cái một, Tiểu Bạch tuỳ ý kéo con chuột lên xuống, vừa rồi nếu cô không nhanh tay tắt điện, sợ Tiểu Bạch sẽ đánh cắp dữ liệu của người ta!
“Mẹ, sao cái gì mẹ cũng biết vậy. . . . . .” Tiểu Bạch làm đuôi chó, ôm chân Liên Hoa, “Thật là lợi hại, dữ liệu quan trọng của FL cũng có mẹ tham gia thiết kế sao?”
“Đó là đương nhiên! Đừng đánh trống lảng!” Liên Hoa không có bị con trai mê hoặc, “Ngoan ngoãn thẳng thắng đi, đó là công ty nào? Con xâm nhập như thế nào? Con đã làm bao lâu?”
“Đó là . . . . . . là Moon ở Mĩ, ai da!” Tiểu Bạch bị Liên Hoa gõ vào đâu một cái, uất ức ôm lấy đầu, “Đây là lần đầu tiên. . . . . . .thật thật!”
“Nói, vì sao nhằm vào chú Mục! Lòng của con khi nào lại nhỏ như vậy!” Liên Hoa gõ đầu con trai một cái, làm cho Tiểu bạch uất ức nhăn mũi.
“Mẹ còn nói, đều lỗi tại mẹ!” Tiểu Bạch cong miệng, “Sao Bách Bảo từ kịch tình lại đổi sang trăng sáng tối đều xuất hiện! Chính là mẹ đau lòng người kia, không muốn thấy hắn gặp khó khăn, muốn đổi lại kịch bản của con! Mẹ sẽ tìm cha mới cho con, nhưng con lại không muốn. . . . . . . .”
“Không phải mẹ nói anh ta sẽ không tranh giành cái gì với con sao? Đầu nhỏ của con muốn cái gì?” Liên Hoa nhếch miệng, thì ra là do cô thay đổi kịch bản, cùng với mấy ngày trước Tiểu Bạch và Mục Thần tràn ngập mùi thuốc súng, khó trách con trai phản ứng thái quá như vậy.
Nhưng cho dù như vậy, Tiểu Bạch cũng không thể học cái xấu được!
Vừa cúi đầu, cô nghiêm túc hỏi con trai, “Dù là con đi nữa cũng không thể làm ra các hành động pháp pháp này, là ai dạy con!” Con trai của cô không thể tự biết được, không có ai dạy cho, sao bé có thể xâm nhập vào dữ liệu quan trọng của tập đoàn Moon được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.