Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 303: Quà tặng của em
Tả Nhi Thiển
22/05/2019
Triển Thiểu Khuynh
thành khẩn quỳ một chân trên đất, cầm tay Liên Hoa, anh thâm tình nói:
"Liên Hoa, đây không phải là lần đầu tiên anh thổ lộ yêu em, nhưng đây
là lần đầu tiên anh cầu hôn em. Xin hãy nhận tình cảm của anh, hứa hẹn
đầu bạc răng long với anh trong cuộc sống tương lai!"
Liên Hoa ngơ ngác nhìn Triển Thiểu Khuynh, ở dưới sân khấu toàn bộ người xem thét chói tai và hoan hô, lỗ tai của cô có thể nghe được một trận nổ vang. Vừa rồi anh nói cái gì?
Cô không có nghe lầm chứ, anh quỳ một chân trên đất, đang nói muốn cầu hôn cô?
"Thế nào? Bị anh dọa cho sợ hãi rồi hả?" Triển Thiểu Khuynh nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Liên Hoa, khẽ cười đứng dậy, tay phải kéo eo nhỏ của cô qua, lại một trận vỗ tay vang lên: "Em có thể từ từ tiếp nhận hiện thực này, trong lúc này, xin mời em thưởng thức quà tặng dành cho em, đấy là.... ... Quà cầu hôn của anh ——"
"Cái gì?" Liên Hoa sững sờ hỏi, cô phát hiện đầu óc mình hoàn toàn mất đi tác dụng, loạn thành một khối bột nhão.
Triển Thiểu Khuynh cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi Liên Hoa, thần bí cười nói: "Nhìn là biết!"
Một bản nhạc nhẹ chậm rãi vang lên, ông cụ Triển vừa rời khỏi lại xuất hiện trên cầu thang lần nữa, trên màn hình điện tử ở Thủy các chiếu lại tất cả hình ảnh trên sân khấu cao, từ cuối bậc thang, có hai người phụ nữ từ từ đi lên.
"Uyển Nhu, Mẫn Mẫn?" Liên Hoa nhìn hai người bạn thân đến gần, giật mình không thốt nên lời.
Họ, bọn họ là quà Triển Thiểu Khuynh tặng sao? Đây rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Uyển Nhu và Tần Mẫn Mẫn nhảy xuống từ trên bậc thang, họ đi tới trước mặt Liên Hoa, cùng nhau ôm cô thật chặt.
Tần Mẫn Mẫn tươi cười nói với Liên Hoa: "Liên Hoa, lần này Triển Thiểu Khuynh mời bọn tớ tới làm thuyết khách, giúp anh ấy biểu đạt tình cảm với cậu!"
"Trước khi biểu đạt tình cảm, nhận hối lộ của bọn tớ trước đã!" Uyển Nhu cười ha hả, cùng Mẫn Mẫn lấy đồ phía sau lưng ra thật nhanh, kéo Liên Hoa không nói lời nào bắt đầu động thủ.
"Cậu… các cậu…." Liên Hoa chưa phản ứng kịp lại, hai người bạn thân liền xong việc, cô cúi đầu nhìn mấy món đồ trên người mình, sững sờ cứng lại.
Uyển Nhu lên tiếng hỏi: "Liên Hoa, cậu còn nhớ rõ bộ trang sức ‘Tình bạn’ này không? Đây là bộ trang sức cậu thiết kế vào sáu năm trước lúc học đại học năm thứ ba, nhận được giải nhất trong nước, là tác phẩm hoàn mỹ nhất chứa tất cả tình cảm của cậu! Hôm nay, tớ và Mẫn Mẫn nhận lời mời của Triển Thiểu Khuynh, mang nó làm lễ hỏi tặng cho cậu, xin cậu đồng ý gả cho anh ấy đi!"
"Liên Hoa, bọn tớ đều thấy tấm chân tình của Triển Thiếu Khuynh, cho nên mới đồng ý nói chuyện giúp anh ấy." Mẫn Mẫn cười vỗ bả vai Liên Hoa: "Chúng tớ lấy thân phận là bạn thân thẳng thắn khuyên cậu, đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đi!"
Liên Hoa giơ cổ tay lên, cô nhớ bộ trang sức này, năm đó chính là vì kỷ niệm tình bạn của ba người, cô mới có linh cảm thiết kế. Làm xong đưa dây chuyền cho Uyển Nhu, lắc tay cho Mẫn Mẫn, cô giữ lại hoa tai, cùng giữ kín phần tình cảm tốt đẹp này.
Nhưng cô không nghĩ tới, Triển Thiểu Khuynh lại cầu xin Uyển Nhu và Mẫn Mẫn, khiến hai người này cam tâm tình nguyện lấy bộ trang sức này ra thuyết phục cô đồng ý lời cầu hôn.... ...
Uyển Nhu ghé bên tai Liên Hoa, nhỏ giọng kêu ầm lên: "Liên Hoa, loại đàn ông này đốt đèn lồng cũng khó tìm, anh ta vì cậu và Tiểu Bạch đồng ý đánh đổi cả mạng sống, cậu còn thấy có cái gì chưa đủ! Nhanh đồng ý gả cho anh ta đi!"
Mẫn Mẫn cũng tiến gần lại: "Năm năm trước tớ và Uyển Nhu làm phù dâu thất bại, năm năm sau, cậu cũng nhanh kết hôn! Lần này, tuyệt đối không cho phép cậu lâm trận bỏ chạy!"
Liên Hoa ngẩng đầu lên, lộp bộp nói: "Các cậu.... ..."
Uyển Nhu và Mẫn Mẫn nháy mắt với Triển Thiểu Khuynh, nhẹ nhàng buông lỏng Liên Hoa ra, hai người đi tới phía bên cạnh, tránh camera, nhường đường cho người sau lưng.
Mục Thần mặc một bộ tây trang sang trọng, từ bậc thang bước lên sân khấu, anh nghiêm túc nhìn Liên Hoa, lúc này mới lên tiếng nói: "Liên Hoa, mục đích của anh cũng giống hai người bạn thân của em, là tới thuyết phục em, xin em trịnh trọng suy nghĩ lời cầu hôn của Triển Thiểu Khuynh một chút!"
Nói xong, Mục Thần lấy ra một chiếc vương miện lấp lánh, anh đội chiếc vương miện được khảm hồng ngọc lên trên đầu Liên Hoa, chỉnh chỉnh vị trí, Mục Thần hài lòng cười.
Anh lên tiếng nói: "Đây là tác phẩm của em mà mẹ anh cất giữ, cái này tên là ‘Hồ quang’, chiếc vương miện này cũng là tác phẩm đắc ý của em, là bảo vật mà mỗi lần em đến nhà anh đều muốn ngắm một phen. Hôm nay, anh trả lại nó cho em, xin.... ... Xin em đồng ý lời cầu hôn của Triển Thiểu Khuynh đi!"
"Mục Thần.... ..." Liên Hoa không thể tin được ngẩng đầu nhìn Mục Thần, nhẹ nhàng kêu tên của anh.
Trong mắt cô là tia sáng vui mừng, bạn tốt của cô đã thật sự ra khỏi lầm lỡ, hoàn toàn đứng đúng vị trí! Mục Thần có thể buông tay, có thể thản nhiên chúc phúc cô và Triển Thiểu Khuynh, đây là điều không dễ dàng!
Nhưng càng không dễ dàng là rốt cuộc Triển Thiểu Khuynh đã thuyết phục Mục Thần như thế nào? Tại sao anh lại khiến Mục Thần đồng ý khuyên cô chấp nhận lời cầu hôn, đồng ý nói hộ anh? Phải nói chuyện với nhau như thế nào mới có thể làm cho Mục Thần bỏ những thứ yêu thích lấy ra bảo vật bị mẹ Mục cất giữ.... ...
"Cám ơn anh." Liên Hoa nhẹ nhàng đỡ vương miện, chân thành cảm ơn Mục Thần.
Mục Thần lại ôm Liên Hoa vào trong lồng ngực, thì thầm bên tai cô: "Liên Hoa, mặc dù anh thật sự không cam lòng khi giao em cho tên nhóc Triển Thiểu Khuynh kia nhưng anh cũng biết rõ, trên nhiều phương diện anh đều không bằng anh ta, anh không có cách nào làm người giống như anh ta.... ... Mà mấu chốt là, em thích anh ta, không phải sao? Anh hi vọng em có thể hạnh phúc, và cùng hạnh phúc với Triển Thiểu Khuynh.... ..."
Liên Hoa thẳng thắn gật đầu một cái, cô nhẹ giọng nói: "Mục Thần, anh cũng sẽ có hạnh phúc của mình.... ... Nhất định sẽ!"
Triển Thiểu Khuynh ở một bên có chút phát điên, anh dùng lực đẩy Mục Thần từ trên người Liên Hoa ra, ho khan mấy tiếng sau đó nói: "Phía sau còn có người đấy! Cho những người khác chút thời gian!" Mặc dù anh cảm ơn Mục Thần đồng ý tới thuyết phục cho anh, nhưng tuyệt đối không nói lên đồng ý nhìn Liên Hoa bị Mục Thần ôm vào trong ngực!
Mục Thần buông lỏng Liên Hoa ra, nháy mắt với cô mấy cái, sâu trong con ngươi màu xanh dương phóng điện về phía người xem và nhân viên quay phim, lập tức làm bao nhiêu thiếu nữ ngất xỉu.
Liên Hoa bị trêu chọc bật cười, lúc này Mục Thần mới lui sang một bên.
Lúc Thời Hoan và Thời Lạc xuất hiện trên sân khấu, hai người đại diện toàn thể công chức của Thịnh Thế Hoa Liên, đưa bức tượng khắc hình Liên Hoa và Thiếu Khuynh lên, lặp lại lời nói của mấy người vừa rồi.
Tiếp đó, có J, Daniel và những nhân vật quan trọng khác ra sân, bọn họ rối rít dâng bảo vật lên tặng cho Liên Hoa, thuyết phục cô nhanh đồng ý lời cầu hôn.
Tất cả mọi người khiến Liên Hoa vừa cảm kích cảm động vừa cảm khái, Triển Thiểu Khuynh lại có thể mời nhiều người như thế tới làm thuyết khách cho anh! Vì lần cầu hôn này anh đã tốn biết bao tâm huyết và tinh lực, tuyệt đối không thua kém cô vì thiết kế mà bận rộn mấy ngày qua!
... .... Rốt cuộc, người thuyết phục cuối cùng bước lên.
Liên Hoa ngơ ngác nhìn Triển Thiểu Khuynh, ở dưới sân khấu toàn bộ người xem thét chói tai và hoan hô, lỗ tai của cô có thể nghe được một trận nổ vang. Vừa rồi anh nói cái gì?
Cô không có nghe lầm chứ, anh quỳ một chân trên đất, đang nói muốn cầu hôn cô?
"Thế nào? Bị anh dọa cho sợ hãi rồi hả?" Triển Thiểu Khuynh nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Liên Hoa, khẽ cười đứng dậy, tay phải kéo eo nhỏ của cô qua, lại một trận vỗ tay vang lên: "Em có thể từ từ tiếp nhận hiện thực này, trong lúc này, xin mời em thưởng thức quà tặng dành cho em, đấy là.... ... Quà cầu hôn của anh ——"
"Cái gì?" Liên Hoa sững sờ hỏi, cô phát hiện đầu óc mình hoàn toàn mất đi tác dụng, loạn thành một khối bột nhão.
Triển Thiểu Khuynh cúi đầu khẽ hôn lên khóe môi Liên Hoa, thần bí cười nói: "Nhìn là biết!"
Một bản nhạc nhẹ chậm rãi vang lên, ông cụ Triển vừa rời khỏi lại xuất hiện trên cầu thang lần nữa, trên màn hình điện tử ở Thủy các chiếu lại tất cả hình ảnh trên sân khấu cao, từ cuối bậc thang, có hai người phụ nữ từ từ đi lên.
"Uyển Nhu, Mẫn Mẫn?" Liên Hoa nhìn hai người bạn thân đến gần, giật mình không thốt nên lời.
Họ, bọn họ là quà Triển Thiểu Khuynh tặng sao? Đây rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Uyển Nhu và Tần Mẫn Mẫn nhảy xuống từ trên bậc thang, họ đi tới trước mặt Liên Hoa, cùng nhau ôm cô thật chặt.
Tần Mẫn Mẫn tươi cười nói với Liên Hoa: "Liên Hoa, lần này Triển Thiểu Khuynh mời bọn tớ tới làm thuyết khách, giúp anh ấy biểu đạt tình cảm với cậu!"
"Trước khi biểu đạt tình cảm, nhận hối lộ của bọn tớ trước đã!" Uyển Nhu cười ha hả, cùng Mẫn Mẫn lấy đồ phía sau lưng ra thật nhanh, kéo Liên Hoa không nói lời nào bắt đầu động thủ.
"Cậu… các cậu…." Liên Hoa chưa phản ứng kịp lại, hai người bạn thân liền xong việc, cô cúi đầu nhìn mấy món đồ trên người mình, sững sờ cứng lại.
Uyển Nhu lên tiếng hỏi: "Liên Hoa, cậu còn nhớ rõ bộ trang sức ‘Tình bạn’ này không? Đây là bộ trang sức cậu thiết kế vào sáu năm trước lúc học đại học năm thứ ba, nhận được giải nhất trong nước, là tác phẩm hoàn mỹ nhất chứa tất cả tình cảm của cậu! Hôm nay, tớ và Mẫn Mẫn nhận lời mời của Triển Thiểu Khuynh, mang nó làm lễ hỏi tặng cho cậu, xin cậu đồng ý gả cho anh ấy đi!"
"Liên Hoa, bọn tớ đều thấy tấm chân tình của Triển Thiếu Khuynh, cho nên mới đồng ý nói chuyện giúp anh ấy." Mẫn Mẫn cười vỗ bả vai Liên Hoa: "Chúng tớ lấy thân phận là bạn thân thẳng thắn khuyên cậu, đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đi!"
Liên Hoa giơ cổ tay lên, cô nhớ bộ trang sức này, năm đó chính là vì kỷ niệm tình bạn của ba người, cô mới có linh cảm thiết kế. Làm xong đưa dây chuyền cho Uyển Nhu, lắc tay cho Mẫn Mẫn, cô giữ lại hoa tai, cùng giữ kín phần tình cảm tốt đẹp này.
Nhưng cô không nghĩ tới, Triển Thiểu Khuynh lại cầu xin Uyển Nhu và Mẫn Mẫn, khiến hai người này cam tâm tình nguyện lấy bộ trang sức này ra thuyết phục cô đồng ý lời cầu hôn.... ...
Uyển Nhu ghé bên tai Liên Hoa, nhỏ giọng kêu ầm lên: "Liên Hoa, loại đàn ông này đốt đèn lồng cũng khó tìm, anh ta vì cậu và Tiểu Bạch đồng ý đánh đổi cả mạng sống, cậu còn thấy có cái gì chưa đủ! Nhanh đồng ý gả cho anh ta đi!"
Mẫn Mẫn cũng tiến gần lại: "Năm năm trước tớ và Uyển Nhu làm phù dâu thất bại, năm năm sau, cậu cũng nhanh kết hôn! Lần này, tuyệt đối không cho phép cậu lâm trận bỏ chạy!"
Liên Hoa ngẩng đầu lên, lộp bộp nói: "Các cậu.... ..."
Uyển Nhu và Mẫn Mẫn nháy mắt với Triển Thiểu Khuynh, nhẹ nhàng buông lỏng Liên Hoa ra, hai người đi tới phía bên cạnh, tránh camera, nhường đường cho người sau lưng.
Mục Thần mặc một bộ tây trang sang trọng, từ bậc thang bước lên sân khấu, anh nghiêm túc nhìn Liên Hoa, lúc này mới lên tiếng nói: "Liên Hoa, mục đích của anh cũng giống hai người bạn thân của em, là tới thuyết phục em, xin em trịnh trọng suy nghĩ lời cầu hôn của Triển Thiểu Khuynh một chút!"
Nói xong, Mục Thần lấy ra một chiếc vương miện lấp lánh, anh đội chiếc vương miện được khảm hồng ngọc lên trên đầu Liên Hoa, chỉnh chỉnh vị trí, Mục Thần hài lòng cười.
Anh lên tiếng nói: "Đây là tác phẩm của em mà mẹ anh cất giữ, cái này tên là ‘Hồ quang’, chiếc vương miện này cũng là tác phẩm đắc ý của em, là bảo vật mà mỗi lần em đến nhà anh đều muốn ngắm một phen. Hôm nay, anh trả lại nó cho em, xin.... ... Xin em đồng ý lời cầu hôn của Triển Thiểu Khuynh đi!"
"Mục Thần.... ..." Liên Hoa không thể tin được ngẩng đầu nhìn Mục Thần, nhẹ nhàng kêu tên của anh.
Trong mắt cô là tia sáng vui mừng, bạn tốt của cô đã thật sự ra khỏi lầm lỡ, hoàn toàn đứng đúng vị trí! Mục Thần có thể buông tay, có thể thản nhiên chúc phúc cô và Triển Thiểu Khuynh, đây là điều không dễ dàng!
Nhưng càng không dễ dàng là rốt cuộc Triển Thiểu Khuynh đã thuyết phục Mục Thần như thế nào? Tại sao anh lại khiến Mục Thần đồng ý khuyên cô chấp nhận lời cầu hôn, đồng ý nói hộ anh? Phải nói chuyện với nhau như thế nào mới có thể làm cho Mục Thần bỏ những thứ yêu thích lấy ra bảo vật bị mẹ Mục cất giữ.... ...
"Cám ơn anh." Liên Hoa nhẹ nhàng đỡ vương miện, chân thành cảm ơn Mục Thần.
Mục Thần lại ôm Liên Hoa vào trong lồng ngực, thì thầm bên tai cô: "Liên Hoa, mặc dù anh thật sự không cam lòng khi giao em cho tên nhóc Triển Thiểu Khuynh kia nhưng anh cũng biết rõ, trên nhiều phương diện anh đều không bằng anh ta, anh không có cách nào làm người giống như anh ta.... ... Mà mấu chốt là, em thích anh ta, không phải sao? Anh hi vọng em có thể hạnh phúc, và cùng hạnh phúc với Triển Thiểu Khuynh.... ..."
Liên Hoa thẳng thắn gật đầu một cái, cô nhẹ giọng nói: "Mục Thần, anh cũng sẽ có hạnh phúc của mình.... ... Nhất định sẽ!"
Triển Thiểu Khuynh ở một bên có chút phát điên, anh dùng lực đẩy Mục Thần từ trên người Liên Hoa ra, ho khan mấy tiếng sau đó nói: "Phía sau còn có người đấy! Cho những người khác chút thời gian!" Mặc dù anh cảm ơn Mục Thần đồng ý tới thuyết phục cho anh, nhưng tuyệt đối không nói lên đồng ý nhìn Liên Hoa bị Mục Thần ôm vào trong ngực!
Mục Thần buông lỏng Liên Hoa ra, nháy mắt với cô mấy cái, sâu trong con ngươi màu xanh dương phóng điện về phía người xem và nhân viên quay phim, lập tức làm bao nhiêu thiếu nữ ngất xỉu.
Liên Hoa bị trêu chọc bật cười, lúc này Mục Thần mới lui sang một bên.
Lúc Thời Hoan và Thời Lạc xuất hiện trên sân khấu, hai người đại diện toàn thể công chức của Thịnh Thế Hoa Liên, đưa bức tượng khắc hình Liên Hoa và Thiếu Khuynh lên, lặp lại lời nói của mấy người vừa rồi.
Tiếp đó, có J, Daniel và những nhân vật quan trọng khác ra sân, bọn họ rối rít dâng bảo vật lên tặng cho Liên Hoa, thuyết phục cô nhanh đồng ý lời cầu hôn.
Tất cả mọi người khiến Liên Hoa vừa cảm kích cảm động vừa cảm khái, Triển Thiểu Khuynh lại có thể mời nhiều người như thế tới làm thuyết khách cho anh! Vì lần cầu hôn này anh đã tốn biết bao tâm huyết và tinh lực, tuyệt đối không thua kém cô vì thiết kế mà bận rộn mấy ngày qua!
... .... Rốt cuộc, người thuyết phục cuối cùng bước lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.