Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 13: tài sản đều là của chúng ta!
Tả Nhi Thiển
05/09/2015
Cô phải thừa dịp bây giờ không có người phát hiện, nhanh nhanh đi ra khỏi chổ này.
Việc đã đến nước này, hôn lễ sẽ không có cách nào tiến hành được nữa, cô có cái nhìn khác về Đỗ Yến Thừa rồi, có lẽ về sau sau khi cô tiếp quản Liên thị, trừ trên phương diện làm ăn ra, cô sẽ không lui tới với Đỗ gia nữa. Mấy năm nay, hai nhà có tình cảm rất tốt, nếu không hai nhà đã kết thành thù rồi.
Liên Hoa rón rén chạy ra ngoài, cô đi quanh co vòng quèo, cô muốn đến quầy bar cảu khách sạn. Ở trong đại sảnh của khách sạn, đột nhiên cô nhìn thấy mẹ của Ôn Như Cảnh —— Ôn Ngữ đang núp ở phía sau cây kiểng, nhỏ giọng gọi điện thoại.
Cô thấy khả nghi, cô không tin Ôn Như Cảnh làm ra chuyện đó lại không có sự giúp đở của Ôn Ngữ, có thể dạy ra được loại con gái như vậy, Ôn Ngữ nhất định có dã tâm rất lớn!
Cô lại gần nghe lén cuộc điện thoại của Ôn Ngữ, cô muốn che dấu ánh mắt của mọi người, làm bộ như đang làm gì đó?
Trong tai truyền đến tiếng nói của Ôn Ngữ, làm cho cô biến sắc.
"Thủ tục làm xong chưa?. . . . . . Không được chia cho Liên Hoa một đồng nào cả!. . . . . . Những thủ tục kia không có sơ hở gì chứ. . . . . . Đã có hiệu lực? ! Tất cả tài sản của Liên thị đều thuộc về ta và Như Cảnh đúng không? ! Liên Hoa tuyệt đối không lấy được? Tốt tốt!"
Ôn Ngữ nói xong lời cuối cùng, âm thanh hưng phấn cũng quên đè thấp xuống, bà cười hả hê, trên mặt bà không còn bộ dáng của một quý phụ phu nhân tao nhã.
Nhớ tới cái gì, bà bỗng nhiên nhỏ giọng lại, dặn dò đầu dây điện thoại bên kia: "Liên Hoa cái gì cũng không có, nhưng con bé ấy còn sống, ta và Như Cảnh sẽ không được yên thân! Ngươi tìm thêm cho ta vài người, tạo một chút tình huống, làm cho con bé ấy bỏ mạng, sau đó dựng hiện trường ngoài ý muốn, tất cả đều à ý trời!"
Nói tới đây, đôi môi Liên Hoa hoàn toàn biến sắc, sắc mặt tái nhợt so với tình cảnh Đỗ Yến Thừa phản bội cô, còn khó coi hơn.
Ôn Ngữ sẽ không bao giờ cố ý gạt người, cô liền suy nghĩ đây là lời nói thật của bà ấy.
Tại sao bà ấy lại nói Liên thị là của bà ấy và Như Cảnh, cái gì gọi là thủ tục không có sơ hở, cái gì gọi là cô tuyệt đối không lấy được? ! Cha không phải đem Liên thị giao cho cô sao, tại sao bây giờ lại nằm trong tay hai mẹ con ác độc Ôn Ngữ và Ôn Như Cảnh!
Nơi nào xảy vấn đề? Tại sao cô lại không cẩn thật đi vào bẩy của bà ấy chứ? !
Đúng, nhất định là trong phòng nghĩ cô đã kí những tài liệu kia! Những tài liệu kia căn bản cũng không phải là đơn đăng kí kết hôn!
Ôn Ngữ thừa dịp cô mất hồn, đã đổi đơn đăng kí kết hôn thành sắp tài liệu kia, Ôn Ngữ lừa cô kí giấy từ bỏ quyền thừa kế tài sản, hơn nữa trong một khoảng thời gian ngắn bà ấy làm cho những giấy tờ kia có hiệu lực!
Việc đã đến nước này, hôn lễ sẽ không có cách nào tiến hành được nữa, cô có cái nhìn khác về Đỗ Yến Thừa rồi, có lẽ về sau sau khi cô tiếp quản Liên thị, trừ trên phương diện làm ăn ra, cô sẽ không lui tới với Đỗ gia nữa. Mấy năm nay, hai nhà có tình cảm rất tốt, nếu không hai nhà đã kết thành thù rồi.
Liên Hoa rón rén chạy ra ngoài, cô đi quanh co vòng quèo, cô muốn đến quầy bar cảu khách sạn. Ở trong đại sảnh của khách sạn, đột nhiên cô nhìn thấy mẹ của Ôn Như Cảnh —— Ôn Ngữ đang núp ở phía sau cây kiểng, nhỏ giọng gọi điện thoại.
Cô thấy khả nghi, cô không tin Ôn Như Cảnh làm ra chuyện đó lại không có sự giúp đở của Ôn Ngữ, có thể dạy ra được loại con gái như vậy, Ôn Ngữ nhất định có dã tâm rất lớn!
Cô lại gần nghe lén cuộc điện thoại của Ôn Ngữ, cô muốn che dấu ánh mắt của mọi người, làm bộ như đang làm gì đó?
Trong tai truyền đến tiếng nói của Ôn Ngữ, làm cho cô biến sắc.
"Thủ tục làm xong chưa?. . . . . . Không được chia cho Liên Hoa một đồng nào cả!. . . . . . Những thủ tục kia không có sơ hở gì chứ. . . . . . Đã có hiệu lực? ! Tất cả tài sản của Liên thị đều thuộc về ta và Như Cảnh đúng không? ! Liên Hoa tuyệt đối không lấy được? Tốt tốt!"
Ôn Ngữ nói xong lời cuối cùng, âm thanh hưng phấn cũng quên đè thấp xuống, bà cười hả hê, trên mặt bà không còn bộ dáng của một quý phụ phu nhân tao nhã.
Nhớ tới cái gì, bà bỗng nhiên nhỏ giọng lại, dặn dò đầu dây điện thoại bên kia: "Liên Hoa cái gì cũng không có, nhưng con bé ấy còn sống, ta và Như Cảnh sẽ không được yên thân! Ngươi tìm thêm cho ta vài người, tạo một chút tình huống, làm cho con bé ấy bỏ mạng, sau đó dựng hiện trường ngoài ý muốn, tất cả đều à ý trời!"
Nói tới đây, đôi môi Liên Hoa hoàn toàn biến sắc, sắc mặt tái nhợt so với tình cảnh Đỗ Yến Thừa phản bội cô, còn khó coi hơn.
Ôn Ngữ sẽ không bao giờ cố ý gạt người, cô liền suy nghĩ đây là lời nói thật của bà ấy.
Tại sao bà ấy lại nói Liên thị là của bà ấy và Như Cảnh, cái gì gọi là thủ tục không có sơ hở, cái gì gọi là cô tuyệt đối không lấy được? ! Cha không phải đem Liên thị giao cho cô sao, tại sao bây giờ lại nằm trong tay hai mẹ con ác độc Ôn Ngữ và Ôn Như Cảnh!
Nơi nào xảy vấn đề? Tại sao cô lại không cẩn thật đi vào bẩy của bà ấy chứ? !
Đúng, nhất định là trong phòng nghĩ cô đã kí những tài liệu kia! Những tài liệu kia căn bản cũng không phải là đơn đăng kí kết hôn!
Ôn Ngữ thừa dịp cô mất hồn, đã đổi đơn đăng kí kết hôn thành sắp tài liệu kia, Ôn Ngữ lừa cô kí giấy từ bỏ quyền thừa kế tài sản, hơn nữa trong một khoảng thời gian ngắn bà ấy làm cho những giấy tờ kia có hiệu lực!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.