Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 271: Tôi nhớ ra rồi

Tả Nhi Thiển

28/11/2018

Ông phải nói thế nào với Thiếu Khuynh, những bác sĩ chữa khỏi chân cho nó năm năm trước, bây giờ nhìn ảnh chụp x quang của nó, xem quét CT và bệnh án, đều bất đắc dĩ lắc đầu nói không có biện pháp, nói thần kinh bị cắt đứt trừ khi có thể tự mọc lại, nếu không tuyệt đối không thể nào hoàn toàn hồi phục. . . . . .

"Thiếu Khuynh, con —— con nghỉ ngơi thật tốt, cái gì cũng đừng nghĩ nhiều. . . ." Đến cuối cùng, ông cũng chỉ lộp bộp nặn ra hai câu như vậy, có lẽ giống như Alex nói, ông cần khuyên nhủ con trai nhiều hơn.

"Cha, Liên Hoa, Tiểu Bạch, mọi người cũng đừng đau lòng. . . . . ." Triển Thiếu Khuynh nhìn vẻ mặt sa sút tinh thần của cha, trong mắt cũng có nước mắt rung chuyển, anh cử động đôi môi nhẹ nhàng nói: "Con không sao, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con đều sẽ sống sót . . . . . . Cho dù phải vĩnh viễn ngồi xe lăn, con cũng sẽ không chán chường như đưa đám nữa, sẽ không bao giờ để cho mọi người lo lắng nữa. . . . . ."

"Được —— Được!" Ông vui mừng mà gật gật đầu: "Thiếu Khuynh, cha vĩnh viễn sẽ không buông tay, con an tâm dưỡng bệnh, cha nhất định sẽ tìm được biện pháp cứu trị cho con! Con nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không xảy ra tình trạng kia, nhất định sẽ có biện pháp, Thiếu Khuynh, không cho phép con buông tha!"

"Vâng. . . . . ." Triển Thiếu Khuynh mệt mỏi gật đầu một cái, nói rất lâu rồi, thể lực của anh có chút không chịu đựng nổi.

Bác sĩ thấy thế, tiến lên khuyên can ba người thăm bệnh rời đi, để bệnh nhân nghỉ ngơi. Mặc dù Liên Hoa và ông có chút không dứt, nhưng vẫn đi cẩn thận bước ra phòng chăm sóc đặc biệt.

“Cha cha!" Tiểu Bạch đi tới cửa, lại chạy về nhẹ nhàng nằm ở bên tai của Triển Thiếu Khuynh, nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với anh: "Cha, chúng ta tới so ai là dũng giả một lần có được không! Nếu như cha có thể khôi phục, cha có thể giống như ngày đó tiếp tục giúp con và mẹ, con nguyện ý chia một nửa mẹ cho cha, cho phép cha làm nửa người đàn ông của mẹ!"

Mặt Tiểu Bạch lưu luyến không thôi giống như bị cắt thịt, nhưng bé dám cắn răng hứa hẹn, lỗ vốn muốn giao dịch với Triển Thiếu Khuynh.

"Chỉ có một nửa? Con chỉ chịu phân cho cha một nửa thôi hả?" Triển Thiếu Khuynh cười khẽ, nếu như không phải là bây giờ, nếu như không phải là khi anh trọng thương sắp tê liệt, nếu là lúc trước hay bất luận lúc nào, anh nghe Tiểu Bạch nói những lời này, cũng sẽ vui điên mất.

Điều này chứng tỏ Tiểu Bạch đã đón nhận anh là cha, đối với Tiểu Bạch thì Liên Hoa là toàn thế giới của bé, bé chịu nhường ra một nửa cũng đã là cắt nửa trời rồi, cùng cha chia đều Liên Hoa, đây là nhượng bộ lớn nhất của bé.



Thế nhưng lúc này Triển Thiếu Khuynh không hề cảm nhận được hạnh phúc, anh biết thân thể của mình, anh gần như không thể khôi phục. . . . . .

Anh không hy vọng vì ân cứu mạng mà bắt buộc Liên Hoa và Tiểu Bạch, về sau anh sẽ là một người tàn tật bị bại liệt, mặc dù sẽ yêu Liên Hoa và Tiểu Bạch như cũ, nhưng nếu như mẹ con hai người có lựa chọn tốt hơn, anh sẽ nhịn đau thả cô rời đi.

Vĩnh viễn không thể đứng lên là không có biện pháp xứng đôi với Liên Hoa, không cách nào sát cánh cùng bay với người thương, chuyện này với anh mà nói là trào phúng, đối với Liên Hoa cũng là tổn thương.

"Tiểu Bạch!" Liên Hoa tiến lên kéo con trai qua, nhẹ nhàng hôn lên trên môi Triển Thiếu Khuynh: "Thiếu Khuynh, em lệnh cho anh không cho phép nghĩ gì cả, em và Tiểu Bạch sẽ một mực bên cạnh anh, anh tốt nhất tỉnh lại một chút cho em!"

Ánh mắt của Triển Thiếu Khuynh chợt lóe, xúc cảm mềm mại trên môi như chuồn chuồn lướt nước, còn chưa xâm nhập cũng đã biến mất, nhìn Liên Hoa h kéo Tiểu Bạch đi xa, có lẽ, anh còn có hi vọng, vẫn có thể có tương lai tốt đẹp?

Mấy ngày tiếp theo, Triển Thiếu Khuynh hoàn toàn không có cơ hội ngẫm nghĩ những vấn đề này, thời gian hôn mê của anh dài gấp mấy lần lúc tỉnh táo, thân thể của anh đang không ngừng băng bó lại, cơ hội anh thấy cha, Liên Hoa và Tiểu Bạch cũng không nhiều. . . . . .

Gần đây J cảm thấy không khí trong biệt thự có gì đó không đúng, cho dù thần kinh thô như cột điện, anh cũng cảm thấy Triển gia đang căng thẳng.

J vùi đầu suy nghĩ sâu xa, người làm, quản gia tất cả đều có vẻ mặt vội vã nghiêm túc, Tiểu Bạch, lão đại và người đẹp cũng đều mất bóng. Lúc ấy lão đại rõ ràng nói qua chờ sau khi trở lại, sẽ phải thu nhận anh làm đồ đệ mà? Nhưng bọn họ đi đâu rồi, đi Nam Cực sao, đã mấy ngày rồi, thế nào cho đến bây giờ còn chưa trở về!

J nóng lòng không dứt, anh đã đợi bốn năm ngày rồi, nhưng hỏi thăm về chuyện cuối cùng lão đại đi nơi nào, từng người làm trong biệt thự đều cho anh mặt lạnh, anh nổi giận, nếu tất cả mọi người không nói cho anh, như vậy anh tự mình đi tra!

Cầm máy vi tính lên đánh một lúc, J xâm lấn mạng Internet di động của thành phố K, trực tiếp định vị số điện thoại di động của Tiểu Bạch, J cười hắc hắc, anh biết phải đi đâu bắt người rồi!

Xuống xe taxi, J nhìn chung quanh ở trong bệnh viện, một bên y tá tiến lên hỏi anh tìm ai, thế nhưng anh lại lắc đầu cúi đầu không nói, vẫn men theo hệ thống định vị trong máy vi tính đi, anh đang chậm rãi tới gần điện thoại di động của Tiểu Bạch.



"A, Tiểu Bạch!" Bỗng dưng, J thấy Tiểu Bạch ở dưới một cây đại thụ trong vườn hoa, vẫy tay, J xông lên ôm lấy Tiểu Bạch: "A, Tiểu Bạch hóa ra cậu ở chỗ này! Ha ha, có phải lão đại cũng ở gần đây không? Mọi người ở đây làm gì, lão đại đồng ý dạy tôi phép toán mã hóa và chương trình mới, đừng tưởng rằng mọi người núp ở bệnh viện là có thể tránh được!"

"Cậu chủ nhỏ!" Hộ vệ nghiêm túc ở một bên, tiến lên cản J.

"Dạy cái gì mà dạy!" Tiểu Bạch bị J ôm thật cao, hai chân của bé giãy giụa trên không trung, giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "J anh thả tôi xuống, cha không có cách nào dạy cho anh rồi, anh không cần quấy rối ở đây!"

Vẻ mặt hộ vệ buông lỏng, người nước ngoài này hình như là người quen biết của cậu chủ nhỏ, anh ta không muốn làm mất hứng cảm xúc của cậu chủ nhỏ, vẫn là yên lặng theo dõi biến đổi thôi.

"Tại sao? Người Trung Quốc không phải rất giữ lời hứa sao? Làm sao có thể đổi ý chuyện đã hứa với tôi!" Thần kinh của J nổi lên nghi ngờ, suy nghĩ một lúc, anh thả Tiểu Bạch xuống đất, dùng ngón tay mập mạp xoa đầu của Tiểu Bạch: "À, nhất định là Tiểu Bạch không muốn cho tôi học đúng không? Tôi không nói với cậu nữa..., tôi đi tìm lão đại, tôi phải hỏi anh ấy một chút!" Anh cầm máy vi tính lên, lại bắt đầu sưu tầm mã số của Triển Thiếu Khuynh.

"J, không cho phép anh đi!" Tiểu Bạch giương tay ngăn ở trước mặt J: "Cha tôi bị thương, anh không nhìn thấy sao, trên mặt tôi cũng còn có vết thương, vết thương của cha rất nặng, có thể vĩnh viễn không có cách nào dạy anh bất cứ điều gì!"

"Hả?" Lúc này J mới phát hiện ra thịt non màu hồng trên mặt Tiểu Bạch, kinh ngạc hỏi: "Sao rồi, lão đại xảy ra chuyện gì?!"

"Hu hu hu——" Tiểu Bạch lã chã chực khóc, kéo J qua nói hết, bé kể hết chuyện những ngày qua lại một lần, nói đến chẩn đoán bệnh của bác sĩ, hốc mắt bé đỏ lên: "Bác sĩ nói nhiều khả năng chân sẽ không tốt lên được, trừ khi những thứ bị tổn thương kia xuất hiện kỳ tích, giống đuôi con thằn lằn tự mọc lại, nếu không thì không tốt lên được. . . . . ."

"Lão đại bị thương nghiêm trọng như thế sao! Giống đuôi con thằn lằn tự mọc lại. . . . . ." J nghe Tiểu Bạch nói, sắc mặt tái nhợt, khi Tiểu Bạch nói đến câu cuối cùng, anh chợt cảm thấy hình ảnh đó giống như rất quen thuộc, anh hình như đã gặp qua cảnh này, là ở nơi nào. . . . . .

"A!" J chợt sợ hãi kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook