Chương 579: Anh thật sự muốn dọa chết em sao?
Vi Lan Tử Mặc
15/05/2021
“Tại sao em có thể tốt như vậy?” Lời khen ngợi này khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút xấu hổ.
“Không phải là em tốt, chỉ là em không muốn anh trở thành tội đồ. Em biết anh rất thích quân doanh, nếu để anh lựa chọn, anh nhất định sẽ không dấn thân vào thương trường nguy hiểm như vậy. Anh vẫn thích quân doanh đúng không? Em vẫn không tài nào hiểu được, anh đang phát triển rất tốt ở trong quân đội, tại sao lại đột ngột lựa chọn xuất ngũ? Họ nói rằng anh bị thương trong quá trình truy bắt trùm ma túy ở Vân Nam, sau đó anh lựa chọn xuất ngũ. Nhưng em là vợ anh, em biết sức khỏe của anh như thế nào. Hôm nay cuối cùng em cũng biết được anh đang ở chế độ chờ lệnh xuất ngũ. Nếu đã như vậy, làm sao em có thể tạo ra một vết nhơ trong cuộc sống của anh được?”
“Em không phải là một vết nhơ, ngược lại, em là ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời anh. Anh đồng ý đưa cho bọn họ bản thiết kế, nhưng anh không nói thiết kế đó là dành cho quân đội”
“Có ý gì vậy?”.
Thẩm Hạ Lan nảy sinh mối nghi ngờ ở trong lòng.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Anh đã thiết kế lại chiếc xe tăng và bảo Minh Triết in ra, đưa cho Tô Nam rồi, Tống Đình cũng đã nhận được nó. Tô Nam cũng đã xin chỉ thị của chỉ huy quân đội và anh đã nhận được sự đồng ý, cho phép anh dẫn theo người thực hiện tác chiến. Nhắm vào đồ của quân đội chắc chắn không phải là người lương thiện, đây là mối nguy tiềm ẩn. Quân đội cũng hy vọng sẽ tìm được người đó qua sự việc này. Vì vậy, anh không định làm trái quân lệnh.”
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, nhưng mà có chuyện này cần em trợ giúp mới được”
Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
“Em trợ giúp? Em thì có thể giúp gì được?”
“Sở trường của em” Diệp Ân Tuấn nói rồi liền lấy ra bản vẽ kia, đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Nhìn đi, xem có chỗ nào bất hợp lí không?”
“Để em xem sao?” Thẩm Hạ Lan ngoài ý muốn nói. Cô biết Diệp Ân Tuấn rất có thiên phú trong lĩnh vực hội họa, thậm chí lúc trước lựa chọn thiết kế xe cũng chịu ảnh hưởng của anh.
Diệp Ân Tuấn không thích những hư danh đó, nếu như anh không tham gia cuộc thi dành riêng cho những nhà thiết kế kia thì chắc bây giờ họ cũng không phải chịu tình cảnh này.
Bây giờ anh đang bảo cô tìm ra lỗi giúp anh, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút vi diệu.
“Anh có nhầm không?”
“Không, bức tranh này được phác họa tạm thời khi em đang ở trong phòng phẫu thuật. Nó chưa hoàn thiện và có một số chi tiết chưa tốt lắm. Em là nhà thiết kế, em có thể nhìn giúp anh xem cần cải thiện chỗ nào”
Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan hơi thẹn thùng.
“Em làm sao mà xem cho anh được? Em cũng không phải là lính, không biết thể biết được cấu trúc của một chiếc xe tăng”
“Thứ anh đưa cho em xem không phải là xe tăng, bản vẽ này anh muốn giữ làm độc quyền, đây là thứ mà hai vợ chồng mình thiết kế ra, anh muốn giữ một bản làm kỉ niệm.
Diệp Ân Tuấn nói ra suy nghĩ của mình. Thẩm Hạ Lan hơi sững người, lập tức vui mừng nói.
“Anh nói là bản thiết kế chung của chúng ta có thể đưa vào thực tiễn? Anh muốn sản xuất nó sao?”
“Không được sao?”
Thẩm Hạ Lan lập tức hào hứng trở lại.
“Tất nhiên là có thể rồi!”
“Đừng quá gắng sức, mặc dù anh đã đáp ứng giao cho bọn họ nhưng lại không hẹn thời gian cụ thể, chúng ta cũng nên diễn trò một chút cho thú vị. Hơn nữa, hiện tại Sếp Hoàng đang ở Canada để họp, phải mất một thời gian nữa mới quay lại, còn rất nhiều thời gian cho chúng ta. Anh cũng sợ em ở nhà chán quá nên mới để em thiết kế cái này, nếu vì chuyện này mà em không thể nghỉ ngơi tốt thì anh sẽ không để em làm nữa.”
“Không muốn!”
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói xong thì lập tức ôm lấy bản thiết kế, giữ chặt trong lòng không chịu buông tay, tính tình trẻ con của cô khiến anh không khỏi bật cười.
“Biết nhà họ Diệp giờ không còn gì nữa rồi nên thấy hối hận khi gả cho anh sao? Mặc dù anh vẫn còn công ty nhưng đúng là nhà họ Diệp đã không bằng trước kia nữa rồi”
Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Cô trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn một chút rồi nói: “Em gả cho anh không phải là vì tiền, huống hồ em cũng là nhà thiết kế mà, em có thể nuôi anh”
“Nuôi anh sao?”
Diệp Ân Tuấn lần đầu nghe thấy có người phụ nữ muốn nuôi anh.
Không ít người vì để trèo lên được nhà họ Diệp mà không tiếc rẻ tự trọng, sẵn sàng hi sinh mọi thứ để bám được vào tiền tài, danh vọng của nhà họ Diệp, chưa từng có ai lại nói muốn nuôi anh”
Bây giờ nhìn cô gái suy nhược ở trước mắt, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy được sự chân tình từ trên người cô. Anh suýt chút nữa đã để tuột mất cô gái tốt này. Diệp Ân Tuấn lại xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Được, anh chờ em nuôi anh”
Nói xong, anh lấy từ trong ngăn kéo ra một tập tài liệu, đưa cho Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan sững sờ, cô mở ra nhìn, hai bàn tay lập tức trở nên run rẩy, tập tài liệu cũng rơi luôn xuống đất.
“Cái này, cái này, cái này.”
“Là thật!” Thứ mà Diệp Ân Tuấn đưa cho cô chính là bản hợp đồng nhượng lại mười giếng khoan dầu mỏ của người Ả Rập. Điều nay biểu thị cho sự giàu có đến nhường nào, Thẩm Hạ Lan đoán chừng cũng không thể nghĩ tới. Cô hơi kinh ngạc nhìn Diệp Ân Tuấn, cảm thấy mọi thứ đều không chân thực chút nào. Thấy bộ dạng của cô, Diệp Ân Tuấn cười thoải mái.
“Bị dọa sợ rồi sao?”
“Không phải anh nói 80% tài sản nhà họ Diệp đều quyên hết rồi sao?”
“Đã quyên hết rồi, đây là của cải anh tự tay làm ra. Chồng em có tuyệt không?” Diệp Ân Tuấn cố tình nói để mong được khen ngợi. Thẩm Hạ Lan lại dùng ánh mắt như nhìn quái vật nói với anh: “Làm sao có thể như vậy được? Giếng dầu mỏ là vật trân quý của Ả Rập, anh đã làm gì để có được những mười cái?”
“Không việc gì mà chồng em không làm được. Khi còn ở quân khu, tham gia hoạt động gìn giữ hòa bình ở nước ngoài và vô tình cứu được hoàng tử Ả Rập. Để cảm ơn anh, vua của họ muốn gửi cho anh một mỏ dầu vào lúc đó. Anh là quân nhân, Bị tôi từ chối Nhưng sau khi tôi tiếp quản nhà họ Diệp, tài sản nhà họ Diệp tặng hết, số tiền còn lại phải chi tiêu quá lớn, tôi dùng hết tiền cùng vua Ả Rập mua mười mỏ dầu.
Sự quyết đoán này của Diệp Ân Tuấn không phải người nào cũng có được. Mặc dù anh cứu được thái tử một nước, nhưng nếu như vua của nước đó không đồng ý nguyện vọng của anh thì anh có nhiều tiền đến đâu cũng không mua nổi
mỏ dầu. Thẩm Hạ Lan biết chắc chắn việc này không đơn giản như lời Diệp Ân Tuấn nói, nhưng tại sao anh lại làm được như vậy, anh có năng lực siêu nhiên nào à? Quả nhiên người đàn ông mà cô yêu, quá ưu tú, quá phi thường! Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo ngẩng mặt lên.
“Anh cũng thật là lợi hại, em chưa từng nghe nói nhà họ Diệp có mỏ dầu bao giờ? “Ừm, đây là bí mật nhà họ Diệp, cả bản thiết kế cũng là bí mật luôn, người biết chỉ có mẹ anh, anh, Nam Phương, nhưng bây giờ thì không còn thế nữa rồi, Khôn gia đã biết chuyện, những thế lực sau lưng hắn cũng biết hết rồi, ngay cả em không nói ra thì mọi người cũng đều biết” Diệp Ân Tuấn nói tới đây, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót.
Thẩm Hạ Lan hiểu được.
Khó phòng trộm trong nhà! “Vậy người nói ra bí mật là Nam Phương? Tại sao anh ta lại làm như vậy?”
“Lòng người khó đoán, anh cũng rất muốn biết, nhưng phải từ từ mới hiểu hết được.” Diệp Ân Tuấn nói xong, lại đem tập tài liệu khác đưa cho cô.
“Cái gì vậy?”
“Cho em xem!” Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút khó hiểu.
Lượng tin tức hôm nay cô tiếp thu quá lớn, không biết cô có còn tâm lý để tiếp tục nhận lượng thông tin mới từ nhà họ Diệp hay không.
Cái gọi là của cải không được tiết lộ.
Tài sản lớn như vậy của nhà họ Diệp đều bị truyền ra ngoài, chẳng trách trong nhà không yên, khắp nơi đều có những toan tính, lừa lọc.
Rốt cuộc, con người chết vì tiền và chim chết vì thức ăn. Thẩm Hạ Lan cầm tập tài liệu và không muốn mở nó ra.
“Bỏ đi, em không xem nữa đâu, em chỉ cần biết anh là chồng em được rồi, giờ tự dưng phát hiện anh là phú ông thì em tự ti đến nhường nào cơ chứ?”
Thẩm Hạ Lan mím môi, vẻ mặt bất lực.
Cô thật sự không biết Diệp Ân Tuấn lại giàu có như vậy, nếu như biết sớm hơn, cô không biết mình có đủ dũng khí để lấy anh hay không. Diệp Ân Tuấn thích thú trước vẻ ngoài dễ thương của cô.
Anh vươn tay vuốt mũi Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Tự ti cái gì? Mở ra đi, anh hứa sau khi em mở ra, anh sẽ là người cảm thấy tự ti.”
“Tại sao?”
“Mở ra xem đi!”
Dưới sự thúc giục của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan mở tệp tài liệu, nhưng lần này cô ném thẳng nó xuống đất.
“Diệp Ân Tuấn, anh thật sự muốn dọa chết em sao?” Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, giọng nói run run. Đây là hợp đồng ủy quyền, hợp đồng chuyển nhượng. Diệp Ân Tuấn đã chuyển tất cả mười mỏ dầu ở Ả Rập sang tên của cô! Nói cách khác, cô hiện là chủ sở hữu của những mỏ dầu kia. Chỉ cần cô muốn, cô sẽ có vô số tiền của.
“Em không muốn!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.
Diệp Nam Tư cười nói: “Anh sẽ giao bản thân và nhà họ Diệp lại cho em. Sau này em có làm gì thì cũng phải nghĩ đến, nếu như em gặp chuyện thì nhà họ Diệp sẽ ra sao? Anh sẽ ra sao? Còn những người làm việc dưới trướng nhà họ Diệp thì sao? Đến lúc đó xem xem em còn tùy hứng làm việc nữa không?”
Con người Thẩm Hạ Lan lập tức ươn ướt.
“Không phải em cố ý đâu, chỉ là em quá lo lắng cho anh mà thôi.”
“Cho nên em đã biết được tầm quan trọng của mình chưa? Em cho rằng cuộc sống không có em đối với anh mà nói sẽ như thế nào? Em bảo anh làm sao đối mặt với chính mình? Làm sao đối mặt với các con? Hạ Lan, lần này em thật sự khiến anh sợ chết khiếp, em có biết không?” Nếu có thể, anh muốn trói chặt em bên mình, tốt nhất là để em hòa vào máu thịt của anh, để em không phải lo lắng cho anh.”
Thẩm Hạ Lan thấy được sự sợ hãi và lo lắng ở trong mắt của Diệp Ân Tuấn.
Một người không sợ sống chết ở trên chiến trường, một người tung hoành khắp các mặt trận, một người đủ sức làm chủ được số phận của mình, vậy mà lại lo lắng vì cô!
Thẩm Hạ Lan lập tức cay cay khóe mắt. Cô ôm lấy cổ Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Không, em sẽ không như vậy nữa, em cũng sợ chết mà? Lần này sinh ly tử biệt, em hứa sẽ không có lần sau”
“Anh không tin sự đảm bảo này của em, nhận lấy mấy thứ này thì anh mới tin.” Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy phiền muộn.
“Tài sản lớn quá, em sợ..”
“Em sợ gì? Từ nay em đã là sếp của anh, anh sẽ làm việc cho em, nếu em thấy anh làm không tốt thì có thể sa thải anh. Sau này anh sẽ phải dựa vào sắc mặt em mà làm việc, sếp Thẩm ạ”
Thẩm Hạ Lan cảm động trước trò đùa của Diệp Ân Tuấn.
Cô biết anh làm vậy là đang giao hết tất cả cho cô. Thần Hạ Lan nói nhỏ: “Anh không sợ em mang theo số tiền này bỏ chạy hay sao?”
“Không sợ, trái tim của em ở chỗ của anh.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan vui vẻ trở lại, cô ôm lấy khuôn mặt của anh, nhìn anh trìu mến.
Cô từ từ, chậm rãi đến gần đôi môi mỏng của Diệp Ân Tuấn. Hơi thở hòa quyện vào với nhau, khoảng cách rút ngắn lại, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Không phải là em tốt, chỉ là em không muốn anh trở thành tội đồ. Em biết anh rất thích quân doanh, nếu để anh lựa chọn, anh nhất định sẽ không dấn thân vào thương trường nguy hiểm như vậy. Anh vẫn thích quân doanh đúng không? Em vẫn không tài nào hiểu được, anh đang phát triển rất tốt ở trong quân đội, tại sao lại đột ngột lựa chọn xuất ngũ? Họ nói rằng anh bị thương trong quá trình truy bắt trùm ma túy ở Vân Nam, sau đó anh lựa chọn xuất ngũ. Nhưng em là vợ anh, em biết sức khỏe của anh như thế nào. Hôm nay cuối cùng em cũng biết được anh đang ở chế độ chờ lệnh xuất ngũ. Nếu đã như vậy, làm sao em có thể tạo ra một vết nhơ trong cuộc sống của anh được?”
“Em không phải là một vết nhơ, ngược lại, em là ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời anh. Anh đồng ý đưa cho bọn họ bản thiết kế, nhưng anh không nói thiết kế đó là dành cho quân đội”
“Có ý gì vậy?”.
Thẩm Hạ Lan nảy sinh mối nghi ngờ ở trong lòng.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Anh đã thiết kế lại chiếc xe tăng và bảo Minh Triết in ra, đưa cho Tô Nam rồi, Tống Đình cũng đã nhận được nó. Tô Nam cũng đã xin chỉ thị của chỉ huy quân đội và anh đã nhận được sự đồng ý, cho phép anh dẫn theo người thực hiện tác chiến. Nhắm vào đồ của quân đội chắc chắn không phải là người lương thiện, đây là mối nguy tiềm ẩn. Quân đội cũng hy vọng sẽ tìm được người đó qua sự việc này. Vì vậy, anh không định làm trái quân lệnh.”
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, nhưng mà có chuyện này cần em trợ giúp mới được”
Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
“Em trợ giúp? Em thì có thể giúp gì được?”
“Sở trường của em” Diệp Ân Tuấn nói rồi liền lấy ra bản vẽ kia, đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Nhìn đi, xem có chỗ nào bất hợp lí không?”
“Để em xem sao?” Thẩm Hạ Lan ngoài ý muốn nói. Cô biết Diệp Ân Tuấn rất có thiên phú trong lĩnh vực hội họa, thậm chí lúc trước lựa chọn thiết kế xe cũng chịu ảnh hưởng của anh.
Diệp Ân Tuấn không thích những hư danh đó, nếu như anh không tham gia cuộc thi dành riêng cho những nhà thiết kế kia thì chắc bây giờ họ cũng không phải chịu tình cảnh này.
Bây giờ anh đang bảo cô tìm ra lỗi giúp anh, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút vi diệu.
“Anh có nhầm không?”
“Không, bức tranh này được phác họa tạm thời khi em đang ở trong phòng phẫu thuật. Nó chưa hoàn thiện và có một số chi tiết chưa tốt lắm. Em là nhà thiết kế, em có thể nhìn giúp anh xem cần cải thiện chỗ nào”
Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan hơi thẹn thùng.
“Em làm sao mà xem cho anh được? Em cũng không phải là lính, không biết thể biết được cấu trúc của một chiếc xe tăng”
“Thứ anh đưa cho em xem không phải là xe tăng, bản vẽ này anh muốn giữ làm độc quyền, đây là thứ mà hai vợ chồng mình thiết kế ra, anh muốn giữ một bản làm kỉ niệm.
Diệp Ân Tuấn nói ra suy nghĩ của mình. Thẩm Hạ Lan hơi sững người, lập tức vui mừng nói.
“Anh nói là bản thiết kế chung của chúng ta có thể đưa vào thực tiễn? Anh muốn sản xuất nó sao?”
“Không được sao?”
Thẩm Hạ Lan lập tức hào hứng trở lại.
“Tất nhiên là có thể rồi!”
“Đừng quá gắng sức, mặc dù anh đã đáp ứng giao cho bọn họ nhưng lại không hẹn thời gian cụ thể, chúng ta cũng nên diễn trò một chút cho thú vị. Hơn nữa, hiện tại Sếp Hoàng đang ở Canada để họp, phải mất một thời gian nữa mới quay lại, còn rất nhiều thời gian cho chúng ta. Anh cũng sợ em ở nhà chán quá nên mới để em thiết kế cái này, nếu vì chuyện này mà em không thể nghỉ ngơi tốt thì anh sẽ không để em làm nữa.”
“Không muốn!”
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói xong thì lập tức ôm lấy bản thiết kế, giữ chặt trong lòng không chịu buông tay, tính tình trẻ con của cô khiến anh không khỏi bật cười.
“Biết nhà họ Diệp giờ không còn gì nữa rồi nên thấy hối hận khi gả cho anh sao? Mặc dù anh vẫn còn công ty nhưng đúng là nhà họ Diệp đã không bằng trước kia nữa rồi”
Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Cô trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn một chút rồi nói: “Em gả cho anh không phải là vì tiền, huống hồ em cũng là nhà thiết kế mà, em có thể nuôi anh”
“Nuôi anh sao?”
Diệp Ân Tuấn lần đầu nghe thấy có người phụ nữ muốn nuôi anh.
Không ít người vì để trèo lên được nhà họ Diệp mà không tiếc rẻ tự trọng, sẵn sàng hi sinh mọi thứ để bám được vào tiền tài, danh vọng của nhà họ Diệp, chưa từng có ai lại nói muốn nuôi anh”
Bây giờ nhìn cô gái suy nhược ở trước mắt, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy được sự chân tình từ trên người cô. Anh suýt chút nữa đã để tuột mất cô gái tốt này. Diệp Ân Tuấn lại xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Được, anh chờ em nuôi anh”
Nói xong, anh lấy từ trong ngăn kéo ra một tập tài liệu, đưa cho Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan sững sờ, cô mở ra nhìn, hai bàn tay lập tức trở nên run rẩy, tập tài liệu cũng rơi luôn xuống đất.
“Cái này, cái này, cái này.”
“Là thật!” Thứ mà Diệp Ân Tuấn đưa cho cô chính là bản hợp đồng nhượng lại mười giếng khoan dầu mỏ của người Ả Rập. Điều nay biểu thị cho sự giàu có đến nhường nào, Thẩm Hạ Lan đoán chừng cũng không thể nghĩ tới. Cô hơi kinh ngạc nhìn Diệp Ân Tuấn, cảm thấy mọi thứ đều không chân thực chút nào. Thấy bộ dạng của cô, Diệp Ân Tuấn cười thoải mái.
“Bị dọa sợ rồi sao?”
“Không phải anh nói 80% tài sản nhà họ Diệp đều quyên hết rồi sao?”
“Đã quyên hết rồi, đây là của cải anh tự tay làm ra. Chồng em có tuyệt không?” Diệp Ân Tuấn cố tình nói để mong được khen ngợi. Thẩm Hạ Lan lại dùng ánh mắt như nhìn quái vật nói với anh: “Làm sao có thể như vậy được? Giếng dầu mỏ là vật trân quý của Ả Rập, anh đã làm gì để có được những mười cái?”
“Không việc gì mà chồng em không làm được. Khi còn ở quân khu, tham gia hoạt động gìn giữ hòa bình ở nước ngoài và vô tình cứu được hoàng tử Ả Rập. Để cảm ơn anh, vua của họ muốn gửi cho anh một mỏ dầu vào lúc đó. Anh là quân nhân, Bị tôi từ chối Nhưng sau khi tôi tiếp quản nhà họ Diệp, tài sản nhà họ Diệp tặng hết, số tiền còn lại phải chi tiêu quá lớn, tôi dùng hết tiền cùng vua Ả Rập mua mười mỏ dầu.
Sự quyết đoán này của Diệp Ân Tuấn không phải người nào cũng có được. Mặc dù anh cứu được thái tử một nước, nhưng nếu như vua của nước đó không đồng ý nguyện vọng của anh thì anh có nhiều tiền đến đâu cũng không mua nổi
mỏ dầu. Thẩm Hạ Lan biết chắc chắn việc này không đơn giản như lời Diệp Ân Tuấn nói, nhưng tại sao anh lại làm được như vậy, anh có năng lực siêu nhiên nào à? Quả nhiên người đàn ông mà cô yêu, quá ưu tú, quá phi thường! Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo ngẩng mặt lên.
“Anh cũng thật là lợi hại, em chưa từng nghe nói nhà họ Diệp có mỏ dầu bao giờ? “Ừm, đây là bí mật nhà họ Diệp, cả bản thiết kế cũng là bí mật luôn, người biết chỉ có mẹ anh, anh, Nam Phương, nhưng bây giờ thì không còn thế nữa rồi, Khôn gia đã biết chuyện, những thế lực sau lưng hắn cũng biết hết rồi, ngay cả em không nói ra thì mọi người cũng đều biết” Diệp Ân Tuấn nói tới đây, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót.
Thẩm Hạ Lan hiểu được.
Khó phòng trộm trong nhà! “Vậy người nói ra bí mật là Nam Phương? Tại sao anh ta lại làm như vậy?”
“Lòng người khó đoán, anh cũng rất muốn biết, nhưng phải từ từ mới hiểu hết được.” Diệp Ân Tuấn nói xong, lại đem tập tài liệu khác đưa cho cô.
“Cái gì vậy?”
“Cho em xem!” Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút khó hiểu.
Lượng tin tức hôm nay cô tiếp thu quá lớn, không biết cô có còn tâm lý để tiếp tục nhận lượng thông tin mới từ nhà họ Diệp hay không.
Cái gọi là của cải không được tiết lộ.
Tài sản lớn như vậy của nhà họ Diệp đều bị truyền ra ngoài, chẳng trách trong nhà không yên, khắp nơi đều có những toan tính, lừa lọc.
Rốt cuộc, con người chết vì tiền và chim chết vì thức ăn. Thẩm Hạ Lan cầm tập tài liệu và không muốn mở nó ra.
“Bỏ đi, em không xem nữa đâu, em chỉ cần biết anh là chồng em được rồi, giờ tự dưng phát hiện anh là phú ông thì em tự ti đến nhường nào cơ chứ?”
Thẩm Hạ Lan mím môi, vẻ mặt bất lực.
Cô thật sự không biết Diệp Ân Tuấn lại giàu có như vậy, nếu như biết sớm hơn, cô không biết mình có đủ dũng khí để lấy anh hay không. Diệp Ân Tuấn thích thú trước vẻ ngoài dễ thương của cô.
Anh vươn tay vuốt mũi Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Tự ti cái gì? Mở ra đi, anh hứa sau khi em mở ra, anh sẽ là người cảm thấy tự ti.”
“Tại sao?”
“Mở ra xem đi!”
Dưới sự thúc giục của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan mở tệp tài liệu, nhưng lần này cô ném thẳng nó xuống đất.
“Diệp Ân Tuấn, anh thật sự muốn dọa chết em sao?” Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, giọng nói run run. Đây là hợp đồng ủy quyền, hợp đồng chuyển nhượng. Diệp Ân Tuấn đã chuyển tất cả mười mỏ dầu ở Ả Rập sang tên của cô! Nói cách khác, cô hiện là chủ sở hữu của những mỏ dầu kia. Chỉ cần cô muốn, cô sẽ có vô số tiền của.
“Em không muốn!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.
Diệp Nam Tư cười nói: “Anh sẽ giao bản thân và nhà họ Diệp lại cho em. Sau này em có làm gì thì cũng phải nghĩ đến, nếu như em gặp chuyện thì nhà họ Diệp sẽ ra sao? Anh sẽ ra sao? Còn những người làm việc dưới trướng nhà họ Diệp thì sao? Đến lúc đó xem xem em còn tùy hứng làm việc nữa không?”
Con người Thẩm Hạ Lan lập tức ươn ướt.
“Không phải em cố ý đâu, chỉ là em quá lo lắng cho anh mà thôi.”
“Cho nên em đã biết được tầm quan trọng của mình chưa? Em cho rằng cuộc sống không có em đối với anh mà nói sẽ như thế nào? Em bảo anh làm sao đối mặt với chính mình? Làm sao đối mặt với các con? Hạ Lan, lần này em thật sự khiến anh sợ chết khiếp, em có biết không?” Nếu có thể, anh muốn trói chặt em bên mình, tốt nhất là để em hòa vào máu thịt của anh, để em không phải lo lắng cho anh.”
Thẩm Hạ Lan thấy được sự sợ hãi và lo lắng ở trong mắt của Diệp Ân Tuấn.
Một người không sợ sống chết ở trên chiến trường, một người tung hoành khắp các mặt trận, một người đủ sức làm chủ được số phận của mình, vậy mà lại lo lắng vì cô!
Thẩm Hạ Lan lập tức cay cay khóe mắt. Cô ôm lấy cổ Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Không, em sẽ không như vậy nữa, em cũng sợ chết mà? Lần này sinh ly tử biệt, em hứa sẽ không có lần sau”
“Anh không tin sự đảm bảo này của em, nhận lấy mấy thứ này thì anh mới tin.” Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy phiền muộn.
“Tài sản lớn quá, em sợ..”
“Em sợ gì? Từ nay em đã là sếp của anh, anh sẽ làm việc cho em, nếu em thấy anh làm không tốt thì có thể sa thải anh. Sau này anh sẽ phải dựa vào sắc mặt em mà làm việc, sếp Thẩm ạ”
Thẩm Hạ Lan cảm động trước trò đùa của Diệp Ân Tuấn.
Cô biết anh làm vậy là đang giao hết tất cả cho cô. Thần Hạ Lan nói nhỏ: “Anh không sợ em mang theo số tiền này bỏ chạy hay sao?”
“Không sợ, trái tim của em ở chỗ của anh.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan vui vẻ trở lại, cô ôm lấy khuôn mặt của anh, nhìn anh trìu mến.
Cô từ từ, chậm rãi đến gần đôi môi mỏng của Diệp Ân Tuấn. Hơi thở hòa quyện vào với nhau, khoảng cách rút ngắn lại, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.