Chương 591: Cậu cố ý
Vi Lan Tử Mặc
18/05/2021
Tống Đình hơi lo lắng, hỏi: “Sếp Diệp, anh xem…”
“Gọi Tô Nam tới xem giúp bà ta.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng nghĩ tới bà ta liên thủ với người ngoài uy hiếp bắt Thẩm Hạ Lan đi là lòng anh lại thấy khó chịu và phiền muộn.
Quản gia bị lôi ra biển nhưng không ai dám lên tiếng cầu xin thay.
Diệp Ân Tuấn đi theo cano, nhìn quản gia đang vùng vẫy dưới biển, ngoi lên lặn xuống mà trong mắt không một tia gợn sóng.
Bây giờ ai động vào Thẩm Hạ Lan thì anh sẽ lấy mạng người đấy.
Sát khí này khiến những người xung quanh hít thở không thông, bầu không khí lúc này có chút ngưng trệ.
Trong tay Diệp Ân Tuấn đang cầm viên thuốc Tô Nam kê cho, anh không nói lời nào, ném viên thuốc vào miệng.
Không phải anh không biết mình bị đau dây thần kinh, cũng không phải không biết cảm giác đau ấy khó chịu như thế nào, nhưng bây giờ anh cũng chẳng quan tâm được nhiều như thế.
Sức khoẻ Thẩm Hạ Lan quá yếu, cô rơi vào tay Diệp Nam Phương, làm sao có thể tự chạy trốn được?
Hơn nữa Diệp Nam Phương là người như thế nào, đến giờ anh cũng không có chút chắc chắn.
Giọng quản gia càng lúc càng nhỏ, bị gió biển và sóng vùi lấp hơn phân nửa.
Có người tới báo cáo quản gia đã sắp không chịu được, hỏi Diệp Ân Tuấn có thật sự muốn mặc kệ không quan tâm hay không, dù sao cũng là một mạng người, họ không dám giết người.
Diệp Ân Tuấn nhìn quản gia đang hấp hối, cười lạnh lùng: “Vớt lên trước đi, chờ bà ta bình phục lại rồi tiếp tục.”
Câu nói này không mặn không nhạt, không nhanh không chậm nhưng lại khiến những người xung quanh lạnh sống lưng.
Lần này tra tấn vẫn chưa đủ, anh sẽ cho tra tấn lặp đi lặp lại, đây là tra tấn tâm lý, nếu họ là quản gia thì chỉ ước Diệp Ân Tuấn cho mình được chết một cách nhanh gọn lẹ.
Diệp Ân Tuấn không nhìn quản gia nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơn đau dây thần kinh của anh lại bắt đầu.
Cho dù uống thuốc, cho dù cố gắng kìm nén nhưng cơn đau vẫn khiến anh không chịu nổi, mà lần sau còn đau hơn lần trước.
Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng anh vẫn không nói lời nào, cứ vậy ngồi trên boong tàu khiến người khác tưởng rằng anh đang suy nghĩ, chỉ chợp mắt mà thôi.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, dục vọng muốn giết người càng lúc càng mãnh liệt.
Anh đứng dậy, mắt đỏ ngầu.
Lúc này không ai dám tiến lên nói gì với Diệp Ân Tuấn, mà trong lòng Diệp Ân Tuấn lúc này cũng đang phẫn nộ và điên tiết không nói nên lời.
Nghĩ đến hiện nay không biết Thẩm Hạ Lan đang thế nào là anh lại muốn giết người.
Diệp Ân Tuấn biết tinh thần mình có vấn đề, anh phải dành thời gian để thảo luận với Tô Nam, nhưng bây giờ thì không thể.
Cano chẳng mấy chốc đã đến rìa thành phố A, Diệp Ân Tuấn và những người khác phải xuống tàu ở đây.
Diệp Ân Tuấn nhìn xung quanh, nơi đây rất gần với thành phố A, nhưng anh không ngờ nó lại thông tới Hải Thành.
“Viết lộ trình tuyến đường lại rồi bảo Tống Đình mua lại quyền sử dụng vùng biển này cho tôi, bằng bất cứ giá nào.”
“Vâng.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì lên xe đi thẳng đến thành phố A.
Đến thành phố A một lần nữa, tâm trạng Diệp Ân Tuấn hoàn toàn khác với lần trước.
Anh đến thành phố ngầm với vẻ mặt lạnh lùng, đến tìm gặp Khôn gia.
“Tôi tưởng hợp tác của chúng ta đã đạt thành, không ngờ các ông lại hèn hạ bắt cóc vợ tôi đến đây, rốt cuộc ý các người là gì?”
Sát khí trên người Diệp Ân Tuấn đằng đằng.
Khôn gia hơi sững sờ: “Vợ cậu bị bắt cóc? Sếp Diệp đừng đùa nữa, hợp tác của chúng ta sắp thành công rồi, sao tôi lại đi đào hố chôn mình chứ?”
“Vẫn nguỵ biện phải không? Ông liên thủ với Diệp Nam Phương, không phải sự thật à? Lần này tôi về, Diệp Nam Phương đã nhân lúc tôi không có ở đó mà bắt cóc vợ tôi, trốn khỏi thành phố ngầm của ông mà ông dám nói ông không biết gì cả?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, lông mày Khôn gia nhíu lại càng sâu hơn.
“Sếp Diệp, tôi thừa nhận trước kia tôi có liên thủ cùng cậu hai Diệp, nhưng từ sau khi cậu về chúng tôi không còn liên lạc nữa.”
“Ai tin ông?”
Diệp Ân Tuấn khăng khăng rằng Diệp Nam Phương và Thẩm Hạ Lan đang ở thành phố ngầm, Khôn gia cũng không còn cách nào khác đành cho người đưa Diệp Ân Tuấn đi tìm xung quanh.
Diệp Ân Tuấn đi một vòng, đúng là không thấy bóng dáng Diệp Nam Phương và Thẩm Hạ Lan đâu, hai ánh anh bỗng trở nên u tối.
“Ông giấu họ ở đâu? Nếu tôi không tìm được vợ thì các ông đừng hòng lấy được bản thiết kế và hợp đồng trao quyền. Tôi chỉ cần vợ tôi bình an, bên nào nặng bên nào nhẹ, tôi nghĩ ông cũng biết.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Khôn gia rất muốn khóc.
“Sếp Diệp, tôi thật sự không biết cậu hai Diệp đã đưa vợ cậu đi đâu, cậu ta thật sự chưa từng tới chỗ tôi.”
“Nhưng đúng là cậu ta đã tới thành phố A của ông, ngoài chỗ ông thì cậu ta còn có thể đi đâu nữa? Khôn gia, tôi nói cho ông biết, không tìm được vợ tôi thì cùng lắm chúng ta cá chết lưới rách, cả đời này các ông cũng đừng mong lấy được thứ mình muốn.”
Diệp Ân Tuấn nói một cách dữ tợn, Khôn gia càng lo lắng hơn.
“Tôi sẽ tìm thay cậu, tôi đảm bảo sẽ tìm được họ, được không?”
“Được, tôi chờ ở đây.”
Diệp Ân Tuấn cho người của mình đi khắp mọi ngóc ngách để tìm.
Khôn gia nhanh chóng cử người đi tìm mấy người Diệp Nam Phương.
Dù có phải Khôn gia chỉ làm qua loa cho có lệ ngoài mặt hay không, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn đang chắc chắn Diệp Nam Phương ở đây, anh quyết định ở lại thành phố ngầm này luôn.
Khôn gia về phòng mình rồi gọi điện cho Diệp Nam Phương.
“Cậu đang ở đâu? Diệp Ân Tuấn tới thành phố ngầm đòi người rồi đấy cậu có biết không hả? Diệp Nam Phương, tôi không cần biết cậu có ý đồ gì nhưng bây giờ, cậu đưa người tới cho tôi ngay lập tức! Làm chậm trễ việc của người này thì cả tôi và cậu đều không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Khôn gia tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Ồ, Khôn gia nổi giận rồi à? Làm sao? Với tính cách của Diệp Ân Tuấn, không ngờ anh ta lại không băm ông thành trăm mảnh, không ngờ đấy! Hay là nói Thẩm Hạ Lan không là gì với anh ta?”
Diệp Nam Phương sung sướng khi có người gặp hoạ, nhưng Khôn gia lại tức giận suýt nhảy dựng lên.
“Diệp Nam Phương, cậu cố ý đúng không? Rốt cuộc cậu định làm gì? Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, cậu cho rằng cậu không chạy thoát thì tôi có thể chạy thoát à? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu mà làm trì hoãn việc lớn của người đó thì cả hai chúng ta đều không có kết cục tốt đâu.”
“Người đó là ai đến giờ tôi vẫn chưa biết, mấy ngày nay tôi chỉ hợp tác với ông thôi. Khôn gia, người phía trên ông là ai?”
Diệp Nam Phương hỏi thẳng.
Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh dỏng tai lên nghe.
Đây là một nơi rất bí mật, Thẩm Hạ Lan không biết mình đang ở đâu, từ sau khi bị Diệp Nam Phương đánh ngất ở cảng, khi tỉnh lại thì đã ở đây.
Diệp Nam Phương cả ngày không ra ngoài, dường như đã có chuẩn bị, tủ lạnh trong nhà chất đầy, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, không có dự định đi ra ngoài.
Đối với tất cả hành động của mình, Diệp Nam Phương cũng không giải thích hay ngăn Thẩm Hạ Lan nghe trộm, chỉ cần Thẩm Hạ Lan không ra ngoài, không rời khỏi đây thì anh ta cũng chẳng quan tâm những chuyện khác.
Điều này khiến Thẩm Hạ Lan rất tò mò và khó hiểu.
Rốt cuộc Diệp Nam Phương muốn làm gì?
Mà lúc này, khi Diệp Nam Phương nói người bên trên Khôn gia là ai, đương nhiên Thẩm Hạ Lan cũng hơi căng thẳng.
Không ngờ còn có người ở trên Khôn gia?
Lẽ nào là người mà Diệp Ân Tuấn muốn dụ ra đó?
Người muốn có bản thiết kế và hợp đồng trao quyền?
Diệp Nam Phương nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô thì cười hỏi Khôn gia: “Thế nào? Không nói được à? Không nói cũng được, ông nói cho tôi biết người bên trên ông là ai thì dù ông muốn lấy lại Thẩm Hạ Lan cũng được, một người đổi một người.”
“Có ý gì? Diệp Nam Phương, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Khôn gia nổi trận lôi đình.
Thẩm Hạ Lan cũng hơi khó hiểu.
Trên đường đi, cô có thể cảm nhận được dường như Diệp Nam Phương không cùng phe với Khôn gia, nhưng anh ta lại muôn dụ Diệp Ân Tuấn tới thành phố ngầm, rốt cuộc là vì sao?
Tóm lại Diệp Nam Phương muốn gì?
Anh ta không cần nhà họ Diệp, không cần của cải, nếu muốn thì trước đó Diệp Ân Tuấn đã cho anh ta tất cả rồi, nhưng anh ta vẫn luôn lợi dụng quyền lực của mình để tìm kiếm sếp Hoàng, tìm bản vẽ thiết kế và hợp đồng trao quyền.
Dù là Thẩm Hạ Lan hay là Diệp Ân Tuấn, dường như ai cũng đều cho rằng Diệp Nam Phương hợp tác với Khôn gia, muốn huỷ hoại nhà họ Diệp, huỷ hoại Diệp Ân Tuấn để trút đi nỗi oán giận bao năm qua. Nhưng bây giờ xem ra, hình như Diệp Nam Phương có kế hoạch khác.
Tất cả những gì anh ta làm là vì giao dịch cuối cùng sao?
Lấy Thẩm Hạ Lan cô ra đổi lấy ai?
Đầu Thẩm Hạ Lan mơ hồ, nhưng cũng chậm rãi loại trừ ý đồ của Diệp Nam Phương.
Anh ta làm nhiều như vậy chỉ vì một người, mà người đó là ai?
Thẩm Hạ Lan cũng vểnh tai lên nghe.
Nhưng Diệp Nam Phương lại lạnh mặt, nói từng chữ một: “Tôi muốn một người, chỉ cần mọi người giao người đó cho tôi thì tôi sẽ dâng hai tay Thẩm Hạ Lan cho mọi người.”
“Người nào?”
“Người đã hại sau lưng tôi trong cuộc hành động ở Vân Nam.”
Lời này của Diệp Nam Phương khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, đương nhiên Khôn gia cũng choáng váng.
“Diệp Nam Phương, ý cậu là gì? Năm đó cậu ở Vân Nam đã trải qua chuyện gì, sao chúng tôi biết được?”
“Thôi đi, nếu các người không tham gia vào hành động ở Vân Nam năm đó thì sao lại biết nhà họ Diệp có bản vẽ thiết kế và hợp đồng trao quyền các người muốn? Bao nhiêu năm nay tôi không chỉ ra, không phải vì tôi ngốc, mà là người đó được các người bảo vệ quá chặt chẽ. Tôi dùng hết mối quan hệ của mình cũng không tìm được, nên không thể không hợp tác với các người. Bây giờ Diệp Ân Tuấn đã đồng ý giao bản vẽ thiết kế và hợp đồng trao quyền cho các người, nhưng nếu không có Thẩm Hạ Lan, các người nghĩ cuộc hợp tác của các người có còn tiếp tục được nữa không? Điều tôi muốn không phải tài sản của các người, cũng không phải sự nghiệp của các người, điều tôi muốn với các người mà nói là điều không đáng kể. Ông hỏi người phía trên ông xem, vì người đó có phải sẵn sáng vứt bỏ mọi thứ hay không? Tôi cho ông một ngày, nếu trong vòng một ngày mà tôi không gặp được người đó thì tôi sẽ giết Thẩm Hạ Lan. Đến lúc đó Diệp Ân Tuấn sẽ làm gì, tôi nghĩ Khôn gia ông còn rõ hơn tôi. Dù sao chúng ta cũng là châu chấu trên cùng sợi dây đúng không?”
Diệp Nam Phương nói mà Khôn gia chỉ ước giết được anh ta.
“Diệp Nam Phương, cậu cố ý! Ngay từ đầu cậu đã cố ý hợp tác với chúng tôi đúng không? Cậu có ý gây sự với Diệp Ân Tuấn, cố ý phá nhà họ Diệp, cố ý nhằm vào Diệp Ân Tuấn để ép cậu ta tới chỗ tôi, cố ý bắt cóc Thẩm Hạ Lan để uy hiếp chúng tôi. Thật ra cậu làm vậy đều là vì người đó đúng không?”
“Đúng! Vinh nhục của nhà họ Diệp không liên quan đến tôi, tôi cũng chẳng quan tâm đến sự sống chết của Diệp Ân Tuấn, thứ tôi muốn là người đã đâm tôi một dao lần đó!”
Sự thừa nhận của Diệp Nam Phương khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
Sao có thể như vậy?
“Gọi Tô Nam tới xem giúp bà ta.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng nghĩ tới bà ta liên thủ với người ngoài uy hiếp bắt Thẩm Hạ Lan đi là lòng anh lại thấy khó chịu và phiền muộn.
Quản gia bị lôi ra biển nhưng không ai dám lên tiếng cầu xin thay.
Diệp Ân Tuấn đi theo cano, nhìn quản gia đang vùng vẫy dưới biển, ngoi lên lặn xuống mà trong mắt không một tia gợn sóng.
Bây giờ ai động vào Thẩm Hạ Lan thì anh sẽ lấy mạng người đấy.
Sát khí này khiến những người xung quanh hít thở không thông, bầu không khí lúc này có chút ngưng trệ.
Trong tay Diệp Ân Tuấn đang cầm viên thuốc Tô Nam kê cho, anh không nói lời nào, ném viên thuốc vào miệng.
Không phải anh không biết mình bị đau dây thần kinh, cũng không phải không biết cảm giác đau ấy khó chịu như thế nào, nhưng bây giờ anh cũng chẳng quan tâm được nhiều như thế.
Sức khoẻ Thẩm Hạ Lan quá yếu, cô rơi vào tay Diệp Nam Phương, làm sao có thể tự chạy trốn được?
Hơn nữa Diệp Nam Phương là người như thế nào, đến giờ anh cũng không có chút chắc chắn.
Giọng quản gia càng lúc càng nhỏ, bị gió biển và sóng vùi lấp hơn phân nửa.
Có người tới báo cáo quản gia đã sắp không chịu được, hỏi Diệp Ân Tuấn có thật sự muốn mặc kệ không quan tâm hay không, dù sao cũng là một mạng người, họ không dám giết người.
Diệp Ân Tuấn nhìn quản gia đang hấp hối, cười lạnh lùng: “Vớt lên trước đi, chờ bà ta bình phục lại rồi tiếp tục.”
Câu nói này không mặn không nhạt, không nhanh không chậm nhưng lại khiến những người xung quanh lạnh sống lưng.
Lần này tra tấn vẫn chưa đủ, anh sẽ cho tra tấn lặp đi lặp lại, đây là tra tấn tâm lý, nếu họ là quản gia thì chỉ ước Diệp Ân Tuấn cho mình được chết một cách nhanh gọn lẹ.
Diệp Ân Tuấn không nhìn quản gia nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơn đau dây thần kinh của anh lại bắt đầu.
Cho dù uống thuốc, cho dù cố gắng kìm nén nhưng cơn đau vẫn khiến anh không chịu nổi, mà lần sau còn đau hơn lần trước.
Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng anh vẫn không nói lời nào, cứ vậy ngồi trên boong tàu khiến người khác tưởng rằng anh đang suy nghĩ, chỉ chợp mắt mà thôi.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, dục vọng muốn giết người càng lúc càng mãnh liệt.
Anh đứng dậy, mắt đỏ ngầu.
Lúc này không ai dám tiến lên nói gì với Diệp Ân Tuấn, mà trong lòng Diệp Ân Tuấn lúc này cũng đang phẫn nộ và điên tiết không nói nên lời.
Nghĩ đến hiện nay không biết Thẩm Hạ Lan đang thế nào là anh lại muốn giết người.
Diệp Ân Tuấn biết tinh thần mình có vấn đề, anh phải dành thời gian để thảo luận với Tô Nam, nhưng bây giờ thì không thể.
Cano chẳng mấy chốc đã đến rìa thành phố A, Diệp Ân Tuấn và những người khác phải xuống tàu ở đây.
Diệp Ân Tuấn nhìn xung quanh, nơi đây rất gần với thành phố A, nhưng anh không ngờ nó lại thông tới Hải Thành.
“Viết lộ trình tuyến đường lại rồi bảo Tống Đình mua lại quyền sử dụng vùng biển này cho tôi, bằng bất cứ giá nào.”
“Vâng.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì lên xe đi thẳng đến thành phố A.
Đến thành phố A một lần nữa, tâm trạng Diệp Ân Tuấn hoàn toàn khác với lần trước.
Anh đến thành phố ngầm với vẻ mặt lạnh lùng, đến tìm gặp Khôn gia.
“Tôi tưởng hợp tác của chúng ta đã đạt thành, không ngờ các ông lại hèn hạ bắt cóc vợ tôi đến đây, rốt cuộc ý các người là gì?”
Sát khí trên người Diệp Ân Tuấn đằng đằng.
Khôn gia hơi sững sờ: “Vợ cậu bị bắt cóc? Sếp Diệp đừng đùa nữa, hợp tác của chúng ta sắp thành công rồi, sao tôi lại đi đào hố chôn mình chứ?”
“Vẫn nguỵ biện phải không? Ông liên thủ với Diệp Nam Phương, không phải sự thật à? Lần này tôi về, Diệp Nam Phương đã nhân lúc tôi không có ở đó mà bắt cóc vợ tôi, trốn khỏi thành phố ngầm của ông mà ông dám nói ông không biết gì cả?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, lông mày Khôn gia nhíu lại càng sâu hơn.
“Sếp Diệp, tôi thừa nhận trước kia tôi có liên thủ cùng cậu hai Diệp, nhưng từ sau khi cậu về chúng tôi không còn liên lạc nữa.”
“Ai tin ông?”
Diệp Ân Tuấn khăng khăng rằng Diệp Nam Phương và Thẩm Hạ Lan đang ở thành phố ngầm, Khôn gia cũng không còn cách nào khác đành cho người đưa Diệp Ân Tuấn đi tìm xung quanh.
Diệp Ân Tuấn đi một vòng, đúng là không thấy bóng dáng Diệp Nam Phương và Thẩm Hạ Lan đâu, hai ánh anh bỗng trở nên u tối.
“Ông giấu họ ở đâu? Nếu tôi không tìm được vợ thì các ông đừng hòng lấy được bản thiết kế và hợp đồng trao quyền. Tôi chỉ cần vợ tôi bình an, bên nào nặng bên nào nhẹ, tôi nghĩ ông cũng biết.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Khôn gia rất muốn khóc.
“Sếp Diệp, tôi thật sự không biết cậu hai Diệp đã đưa vợ cậu đi đâu, cậu ta thật sự chưa từng tới chỗ tôi.”
“Nhưng đúng là cậu ta đã tới thành phố A của ông, ngoài chỗ ông thì cậu ta còn có thể đi đâu nữa? Khôn gia, tôi nói cho ông biết, không tìm được vợ tôi thì cùng lắm chúng ta cá chết lưới rách, cả đời này các ông cũng đừng mong lấy được thứ mình muốn.”
Diệp Ân Tuấn nói một cách dữ tợn, Khôn gia càng lo lắng hơn.
“Tôi sẽ tìm thay cậu, tôi đảm bảo sẽ tìm được họ, được không?”
“Được, tôi chờ ở đây.”
Diệp Ân Tuấn cho người của mình đi khắp mọi ngóc ngách để tìm.
Khôn gia nhanh chóng cử người đi tìm mấy người Diệp Nam Phương.
Dù có phải Khôn gia chỉ làm qua loa cho có lệ ngoài mặt hay không, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn đang chắc chắn Diệp Nam Phương ở đây, anh quyết định ở lại thành phố ngầm này luôn.
Khôn gia về phòng mình rồi gọi điện cho Diệp Nam Phương.
“Cậu đang ở đâu? Diệp Ân Tuấn tới thành phố ngầm đòi người rồi đấy cậu có biết không hả? Diệp Nam Phương, tôi không cần biết cậu có ý đồ gì nhưng bây giờ, cậu đưa người tới cho tôi ngay lập tức! Làm chậm trễ việc của người này thì cả tôi và cậu đều không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Khôn gia tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Ồ, Khôn gia nổi giận rồi à? Làm sao? Với tính cách của Diệp Ân Tuấn, không ngờ anh ta lại không băm ông thành trăm mảnh, không ngờ đấy! Hay là nói Thẩm Hạ Lan không là gì với anh ta?”
Diệp Nam Phương sung sướng khi có người gặp hoạ, nhưng Khôn gia lại tức giận suýt nhảy dựng lên.
“Diệp Nam Phương, cậu cố ý đúng không? Rốt cuộc cậu định làm gì? Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, cậu cho rằng cậu không chạy thoát thì tôi có thể chạy thoát à? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu mà làm trì hoãn việc lớn của người đó thì cả hai chúng ta đều không có kết cục tốt đâu.”
“Người đó là ai đến giờ tôi vẫn chưa biết, mấy ngày nay tôi chỉ hợp tác với ông thôi. Khôn gia, người phía trên ông là ai?”
Diệp Nam Phương hỏi thẳng.
Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh dỏng tai lên nghe.
Đây là một nơi rất bí mật, Thẩm Hạ Lan không biết mình đang ở đâu, từ sau khi bị Diệp Nam Phương đánh ngất ở cảng, khi tỉnh lại thì đã ở đây.
Diệp Nam Phương cả ngày không ra ngoài, dường như đã có chuẩn bị, tủ lạnh trong nhà chất đầy, anh ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, không có dự định đi ra ngoài.
Đối với tất cả hành động của mình, Diệp Nam Phương cũng không giải thích hay ngăn Thẩm Hạ Lan nghe trộm, chỉ cần Thẩm Hạ Lan không ra ngoài, không rời khỏi đây thì anh ta cũng chẳng quan tâm những chuyện khác.
Điều này khiến Thẩm Hạ Lan rất tò mò và khó hiểu.
Rốt cuộc Diệp Nam Phương muốn làm gì?
Mà lúc này, khi Diệp Nam Phương nói người bên trên Khôn gia là ai, đương nhiên Thẩm Hạ Lan cũng hơi căng thẳng.
Không ngờ còn có người ở trên Khôn gia?
Lẽ nào là người mà Diệp Ân Tuấn muốn dụ ra đó?
Người muốn có bản thiết kế và hợp đồng trao quyền?
Diệp Nam Phương nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô thì cười hỏi Khôn gia: “Thế nào? Không nói được à? Không nói cũng được, ông nói cho tôi biết người bên trên ông là ai thì dù ông muốn lấy lại Thẩm Hạ Lan cũng được, một người đổi một người.”
“Có ý gì? Diệp Nam Phương, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Khôn gia nổi trận lôi đình.
Thẩm Hạ Lan cũng hơi khó hiểu.
Trên đường đi, cô có thể cảm nhận được dường như Diệp Nam Phương không cùng phe với Khôn gia, nhưng anh ta lại muôn dụ Diệp Ân Tuấn tới thành phố ngầm, rốt cuộc là vì sao?
Tóm lại Diệp Nam Phương muốn gì?
Anh ta không cần nhà họ Diệp, không cần của cải, nếu muốn thì trước đó Diệp Ân Tuấn đã cho anh ta tất cả rồi, nhưng anh ta vẫn luôn lợi dụng quyền lực của mình để tìm kiếm sếp Hoàng, tìm bản vẽ thiết kế và hợp đồng trao quyền.
Dù là Thẩm Hạ Lan hay là Diệp Ân Tuấn, dường như ai cũng đều cho rằng Diệp Nam Phương hợp tác với Khôn gia, muốn huỷ hoại nhà họ Diệp, huỷ hoại Diệp Ân Tuấn để trút đi nỗi oán giận bao năm qua. Nhưng bây giờ xem ra, hình như Diệp Nam Phương có kế hoạch khác.
Tất cả những gì anh ta làm là vì giao dịch cuối cùng sao?
Lấy Thẩm Hạ Lan cô ra đổi lấy ai?
Đầu Thẩm Hạ Lan mơ hồ, nhưng cũng chậm rãi loại trừ ý đồ của Diệp Nam Phương.
Anh ta làm nhiều như vậy chỉ vì một người, mà người đó là ai?
Thẩm Hạ Lan cũng vểnh tai lên nghe.
Nhưng Diệp Nam Phương lại lạnh mặt, nói từng chữ một: “Tôi muốn một người, chỉ cần mọi người giao người đó cho tôi thì tôi sẽ dâng hai tay Thẩm Hạ Lan cho mọi người.”
“Người nào?”
“Người đã hại sau lưng tôi trong cuộc hành động ở Vân Nam.”
Lời này của Diệp Nam Phương khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, đương nhiên Khôn gia cũng choáng váng.
“Diệp Nam Phương, ý cậu là gì? Năm đó cậu ở Vân Nam đã trải qua chuyện gì, sao chúng tôi biết được?”
“Thôi đi, nếu các người không tham gia vào hành động ở Vân Nam năm đó thì sao lại biết nhà họ Diệp có bản vẽ thiết kế và hợp đồng trao quyền các người muốn? Bao nhiêu năm nay tôi không chỉ ra, không phải vì tôi ngốc, mà là người đó được các người bảo vệ quá chặt chẽ. Tôi dùng hết mối quan hệ của mình cũng không tìm được, nên không thể không hợp tác với các người. Bây giờ Diệp Ân Tuấn đã đồng ý giao bản vẽ thiết kế và hợp đồng trao quyền cho các người, nhưng nếu không có Thẩm Hạ Lan, các người nghĩ cuộc hợp tác của các người có còn tiếp tục được nữa không? Điều tôi muốn không phải tài sản của các người, cũng không phải sự nghiệp của các người, điều tôi muốn với các người mà nói là điều không đáng kể. Ông hỏi người phía trên ông xem, vì người đó có phải sẵn sáng vứt bỏ mọi thứ hay không? Tôi cho ông một ngày, nếu trong vòng một ngày mà tôi không gặp được người đó thì tôi sẽ giết Thẩm Hạ Lan. Đến lúc đó Diệp Ân Tuấn sẽ làm gì, tôi nghĩ Khôn gia ông còn rõ hơn tôi. Dù sao chúng ta cũng là châu chấu trên cùng sợi dây đúng không?”
Diệp Nam Phương nói mà Khôn gia chỉ ước giết được anh ta.
“Diệp Nam Phương, cậu cố ý! Ngay từ đầu cậu đã cố ý hợp tác với chúng tôi đúng không? Cậu có ý gây sự với Diệp Ân Tuấn, cố ý phá nhà họ Diệp, cố ý nhằm vào Diệp Ân Tuấn để ép cậu ta tới chỗ tôi, cố ý bắt cóc Thẩm Hạ Lan để uy hiếp chúng tôi. Thật ra cậu làm vậy đều là vì người đó đúng không?”
“Đúng! Vinh nhục của nhà họ Diệp không liên quan đến tôi, tôi cũng chẳng quan tâm đến sự sống chết của Diệp Ân Tuấn, thứ tôi muốn là người đã đâm tôi một dao lần đó!”
Sự thừa nhận của Diệp Nam Phương khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
Sao có thể như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.