Chương 1238
Vi Lan Tử Mặc
10/10/2021
Cúp điện thoại xong, Hồ Ngọc Duyên cũng đã về, mang theo mấy món ăn cho Tống Dật Hiên.
Tổng Dật Hiên cau mày, không hỏi han gì về việc cô ta về nhà.
“Sao thế? Sếp Diệp tới làm gì vậy?” Hồ Ngọc Duyên đổi hoa tươi mới mua cho Tống Dật Hiên.
“Tối muộn rồi, em còn đổi làm gì nữa?”
Tống Dật Hiên thấy Hồ Ngọc Duyên đúng là không có việc gì làm nên mới về chuyện ra. Hồ Ngọc Duyên cười nói: “Nhìn hoa đẹp như vậy mà không thấy vui hơn à?”
“Không, hơn nữa tôi bị dị ứng với phấn hoa”
“Xàm xí! Nếu anh bị dị ứng phấn hoa thật thì hoa hôm nay để suốt một ngày, đã bị dị ứng từ lâu rồi. Không muốn nói chuyện Sếp Diệp tới đây thì thôi, em còn không thèm nghe nhé!
Hồ Ngọc Duyên hừ lạnh một tiếng, đi thu dọn những thứ khác. Tống Dật Hiên nhìn cô ta, chợt hỏi: “Em thấy Từ Hiền Trang thế nào?”
“Từ Hiền Trang? Sinh viên nghèo kia à?”
Giọng điệu mỉa mai của Hồ Ngọc Duyên khiến Tống Dật Hiên hơi nhíu mày. . Truyện hay luôn có tại — T R U м t г ц у e n .ME —
“Em đừng có mở miệng là sinh viên nghèo được không? Nhà người ta có cố tình nghèo đâu.”
“Cô ta nghèo cũng không xấu hổ, nhưng cô ta lấy nghèo làm cái cớ đi lừa gạt người khác mới là đáng xấu hổ, mới khiến em coi thường”
Hồ Ngọc Duyên nói vậy khiến Tống Dật Hiên nghe ra điều gì đó.
“Từ từ, cái gì mà lấy nghèo làm cớ? Có phải em biết gì không?”
“Đương nhiên là biết rồi, Từ Hiền Trang dây dưa trước sau với mấy kẻ có tiền để tài trợ học phí cho cô ả, chỉ có đám đàn ông ngu ngốc các anh mới bị vẻ ngoài yếu đuối mong manh của cô ả lừa thôi. Em thấy rất nhiều sinh viên có điều kiện gia đình không tốt, nhưng bọn họ học ngày tới làm thêm, lấy lượng đi trả tiền học phí và tiền sinh hoạt, sao người khác làm được, cải cô gái Từ Hiền Trang đó lại không làm được chứ? Sinh viên đầu học
nhiều như vậy, sao cô ta cứ phải một mực muốn người khác giúp chứ? Nhưng người giúp cô ta không phải năm sáu mươi tuổi thì là già hơn thế, đẹp trai phong độ như anh là người duy nhất. Chắc đấy chính là hi vọng anh cho cô ta đấy.”
Tổng Dật Hiên nghe không lọt tại những gì Hồ Ngọc Duyên nói.
“Gì mà tôi cho cô ta hy vọng chứ? Tôi cho cô ta hy vọng gì? Mọi người không nói thì tôi còn không biết tới cô ta”
“Thôi thôi thôi, không quen mà lúc anh bị tai nạn xe, bác sĩ lại gọi cho cô ta trước à? Tống Dật Hiên, là anh thì anh có tin không? Hồ Ngọc Duyên nói chua ngoa. Trong mắt Tống Dật Hiên hiện lên vẻ u ám.
Tai nạn xe là ngoài ý muốn, bản thân lưu lại số điện thoại cũng là vì trước đây lúc quyên tặng cần phải lưu lại, nhưng anh ta thật sự chưa từng tiếp xúc với Từ Hiền Trang kia.
Bây giờ nghe Hồ Ngọc Duyên nói vậy, nhất là khi bản thân bị tai nạn mà Từ Hiền Trang lại có thể biết trước, chỉ thế thôi đã khiến Tống Dật Hiên rất
phản cảm rồi, giống như cuộc sống của mình bị người ta theo dõi đưa tin bất cứ lúc nào, một chút riêng tư cũng không có.
Anh ta tự tìm rắc rối lớn như vậy cho mình lúc nào vậy? Tống Dật Hiên càng cau chặt mày hơn.
Hồ Ngọc Duyên nhìn anh ta như vậy, không khỏi thở dài một hơi nói: “Anh không phải rối rắm nữa, có em đây rồi, Từ Hiền Trang không dám tới đây gây chuyện đâu, yên tâm đi”
“Cô ta không tới đây, mà trực tiếp đi tìm Hạ Lan rồi”
“Hả? Tìm em họ làm gì?” Hồ Ngọc Duyên không hiểu. Tống Dật Hiên cũng không biết, nhưng có Diệp Ân Tuấn ở đó rồi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Không lâu sau, trợ lý đã gửi tư liệu của Từ Hiền Trang tới, bao gồm việc cô ta được bao nhiêu người tài trợ cũng đánh dấu rất rõ. Tống Dật Hiên không xem thì không biết, vừa xem đã bị dọa cho nhảy dựng. Từ Hiền Trang kia đúng là tài giỏi, có tới một nửa số danh nhân thượng lưu ở Hải thành từng quyên tặng cho cô ta. Tổng Dật Hiên cau mày. Khi xem tới video ở bãi đỗ xe, sắc mặt Tống Dật Hiên lại trở nên khó coi.
Từ Hiền Trang lái xe tới phía trước xe của Thẩm Hạ Lan, tiến lên một chút lại lùi về, tiên tiến lùi lùi bốn năm lần, đều đâm vào cùng một chỗ. Anh ta không kìm được Zoom to vẻ mặt của Từ Hiền Trang, dữ tợn ác độc cỡ nào. Một cô gái mới mười tám mười chín tuổi, có phải là kỳ quái quá không?
Hồ Ngọc Duyên nhìn biểu cảm của anh thì biết đã tra được gì đó rồi, cô lại gần nhìn lướt qua, đột nhiên hừ lạnh nói: “Nhìn đi, em đã nói cô ả này không đơn giản mà, đây đâu phải ăn vạ, là điển hình của việc tự gây chuyện đấy. Nhưng đụng xe như vậy, em họ không sao chứ?”
Nói xong cô ta mới phát hiện mình hỏi thừa.
“Đúng rồi, nếu có sao thì đã không xuất hiện trước mặt anh rồi, đầu óc em thật là… Tống Dật Hiên, anh định làm thế nào?”
Hồ Ngọc Duyên nói vậy khiến Tống Dật Hiên hơi khựng lại, sau đó tắt máy đi.
“Bên Hạ Lan có Diệp Ân Tuấn rồi, không cần tôi làm gì nữa.”
Tổng Dật Hiên cau mày, không hỏi han gì về việc cô ta về nhà.
“Sao thế? Sếp Diệp tới làm gì vậy?” Hồ Ngọc Duyên đổi hoa tươi mới mua cho Tống Dật Hiên.
“Tối muộn rồi, em còn đổi làm gì nữa?”
Tống Dật Hiên thấy Hồ Ngọc Duyên đúng là không có việc gì làm nên mới về chuyện ra. Hồ Ngọc Duyên cười nói: “Nhìn hoa đẹp như vậy mà không thấy vui hơn à?”
“Không, hơn nữa tôi bị dị ứng với phấn hoa”
“Xàm xí! Nếu anh bị dị ứng phấn hoa thật thì hoa hôm nay để suốt một ngày, đã bị dị ứng từ lâu rồi. Không muốn nói chuyện Sếp Diệp tới đây thì thôi, em còn không thèm nghe nhé!
Hồ Ngọc Duyên hừ lạnh một tiếng, đi thu dọn những thứ khác. Tống Dật Hiên nhìn cô ta, chợt hỏi: “Em thấy Từ Hiền Trang thế nào?”
“Từ Hiền Trang? Sinh viên nghèo kia à?”
Giọng điệu mỉa mai của Hồ Ngọc Duyên khiến Tống Dật Hiên hơi nhíu mày. . Truyện hay luôn có tại — T R U м t г ц у e n .ME —
“Em đừng có mở miệng là sinh viên nghèo được không? Nhà người ta có cố tình nghèo đâu.”
“Cô ta nghèo cũng không xấu hổ, nhưng cô ta lấy nghèo làm cái cớ đi lừa gạt người khác mới là đáng xấu hổ, mới khiến em coi thường”
Hồ Ngọc Duyên nói vậy khiến Tống Dật Hiên nghe ra điều gì đó.
“Từ từ, cái gì mà lấy nghèo làm cớ? Có phải em biết gì không?”
“Đương nhiên là biết rồi, Từ Hiền Trang dây dưa trước sau với mấy kẻ có tiền để tài trợ học phí cho cô ả, chỉ có đám đàn ông ngu ngốc các anh mới bị vẻ ngoài yếu đuối mong manh của cô ả lừa thôi. Em thấy rất nhiều sinh viên có điều kiện gia đình không tốt, nhưng bọn họ học ngày tới làm thêm, lấy lượng đi trả tiền học phí và tiền sinh hoạt, sao người khác làm được, cải cô gái Từ Hiền Trang đó lại không làm được chứ? Sinh viên đầu học
nhiều như vậy, sao cô ta cứ phải một mực muốn người khác giúp chứ? Nhưng người giúp cô ta không phải năm sáu mươi tuổi thì là già hơn thế, đẹp trai phong độ như anh là người duy nhất. Chắc đấy chính là hi vọng anh cho cô ta đấy.”
Tổng Dật Hiên nghe không lọt tại những gì Hồ Ngọc Duyên nói.
“Gì mà tôi cho cô ta hy vọng chứ? Tôi cho cô ta hy vọng gì? Mọi người không nói thì tôi còn không biết tới cô ta”
“Thôi thôi thôi, không quen mà lúc anh bị tai nạn xe, bác sĩ lại gọi cho cô ta trước à? Tống Dật Hiên, là anh thì anh có tin không? Hồ Ngọc Duyên nói chua ngoa. Trong mắt Tống Dật Hiên hiện lên vẻ u ám.
Tai nạn xe là ngoài ý muốn, bản thân lưu lại số điện thoại cũng là vì trước đây lúc quyên tặng cần phải lưu lại, nhưng anh ta thật sự chưa từng tiếp xúc với Từ Hiền Trang kia.
Bây giờ nghe Hồ Ngọc Duyên nói vậy, nhất là khi bản thân bị tai nạn mà Từ Hiền Trang lại có thể biết trước, chỉ thế thôi đã khiến Tống Dật Hiên rất
phản cảm rồi, giống như cuộc sống của mình bị người ta theo dõi đưa tin bất cứ lúc nào, một chút riêng tư cũng không có.
Anh ta tự tìm rắc rối lớn như vậy cho mình lúc nào vậy? Tống Dật Hiên càng cau chặt mày hơn.
Hồ Ngọc Duyên nhìn anh ta như vậy, không khỏi thở dài một hơi nói: “Anh không phải rối rắm nữa, có em đây rồi, Từ Hiền Trang không dám tới đây gây chuyện đâu, yên tâm đi”
“Cô ta không tới đây, mà trực tiếp đi tìm Hạ Lan rồi”
“Hả? Tìm em họ làm gì?” Hồ Ngọc Duyên không hiểu. Tống Dật Hiên cũng không biết, nhưng có Diệp Ân Tuấn ở đó rồi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Không lâu sau, trợ lý đã gửi tư liệu của Từ Hiền Trang tới, bao gồm việc cô ta được bao nhiêu người tài trợ cũng đánh dấu rất rõ. Tống Dật Hiên không xem thì không biết, vừa xem đã bị dọa cho nhảy dựng. Từ Hiền Trang kia đúng là tài giỏi, có tới một nửa số danh nhân thượng lưu ở Hải thành từng quyên tặng cho cô ta. Tổng Dật Hiên cau mày. Khi xem tới video ở bãi đỗ xe, sắc mặt Tống Dật Hiên lại trở nên khó coi.
Từ Hiền Trang lái xe tới phía trước xe của Thẩm Hạ Lan, tiến lên một chút lại lùi về, tiên tiến lùi lùi bốn năm lần, đều đâm vào cùng một chỗ. Anh ta không kìm được Zoom to vẻ mặt của Từ Hiền Trang, dữ tợn ác độc cỡ nào. Một cô gái mới mười tám mười chín tuổi, có phải là kỳ quái quá không?
Hồ Ngọc Duyên nhìn biểu cảm của anh thì biết đã tra được gì đó rồi, cô lại gần nhìn lướt qua, đột nhiên hừ lạnh nói: “Nhìn đi, em đã nói cô ả này không đơn giản mà, đây đâu phải ăn vạ, là điển hình của việc tự gây chuyện đấy. Nhưng đụng xe như vậy, em họ không sao chứ?”
Nói xong cô ta mới phát hiện mình hỏi thừa.
“Đúng rồi, nếu có sao thì đã không xuất hiện trước mặt anh rồi, đầu óc em thật là… Tống Dật Hiên, anh định làm thế nào?”
Hồ Ngọc Duyên nói vậy khiến Tống Dật Hiên hơi khựng lại, sau đó tắt máy đi.
“Bên Hạ Lan có Diệp Ân Tuấn rồi, không cần tôi làm gì nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.