Chương 1322
Vi Lan Tử Mặc
19/10/2021
Dường như nhìn ra được sự kinh ngạc của Thẩm Hạ Lan, người đàn ông cười nói: “Quên tự giới thiệu rồi, tôi tên là Mạc Nhiên.
Hoan nghênh đến với doanh trại của tôi. Mời.”
Thẩm Hạ Lan không biết Mạc Nhiên là ai, nhưng đối phương đã tự nói ra danh tính, vậy cô cũng nên ghi nhớ trước.
Lam Thần nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng của anh ta, không khỏi cười nói: “Nếu đã đến thì cứ yên tâm, nếu như Mạc Nhiên muốn làm gì chúng ta, chúng ta phản kháng cũng không thoát được kết cục không phải sao?”
“Thật khí thế! Tôi có chút thích cô rồi đó.”
Mạc Nhiên nở nụ cười tà mị, người ở phía sau dùng súng bắt hai người Thẩm Hạ Lan đi vào trong.
Mạc Nhiên cũng đến đại sảnh làm việc.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ở đây có rất nhiều người bị bắt đến, có khoảng hai ba mươi người. Có người của các quốc gia.
Cô không biết những người này có thân phận gì, nhưng nhìn điệu bộ của Mạc Nhiên, những người này có lẽ đáng sống.
Bởi vì trong số bọn họ không có ai bị thương.
Dựa vào sự tàn bạo của những người nổi loạn như Mạc Nhiên, bọn họ chắc chắn sẽ không nhân từ với người khác. Những người này không hề bị thương, rất có khả năng là vì có giá trị lợi dụng gì đó.
“Qua đây. Thành thật một chút, nói không chững tôi sẽ giữ lại cái mạng của hai người.”
Mạc Nhiên thờ ơ nói.
Thẩm Hạ Lan và Lam Thần bị đuổi đến giữa đám người, quỳ xuống.
Lam Thần nhìn trái nhìn phải, dùng cánh tay chạm vào Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nhìn qua.
Diệp Tranh!
Thẩm Hạ Lan suýt nữa hét lên.
Diệp Tranh cũng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan.
Ánh mắt cậu bé lóe lên tia kinh ngạc, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, giống như không quen biết với Thẩm Hạ Lan.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan xúc động không thôi.
Cô không ngờ người đầu tiên mà mình gặp được khi đến Nam Phi lại là Diệp Tranh.
Trong lòng Lam Thần cũng rất vui mừng.
Bây giờ chúng ta nghĩ cách làm sao để đưa Diệp Tranh rời khỏi đây.
Mạc Nhiên nhìn mấy người Thẩm Hạ Lan, đột nhiên mỉm cười.
“Mày, ra đây.”
Tay của anh ta chỉ thẳng vào Diệp Tranh.
Lông mày của Diệp Tranh khẽ nhíu lại, dáng vẻ và thần thái kia cũng có giống với Diệp Ân Tuấn.
“Nhóc con, ra đi!”
Tên thuộc hạ thấy Diệp Tranh vẫn chưa đi ra, lập tức đạp cậu bé một phát.
Diệp Tranh không cao, bị một cái đạp này của tên thuộc hạ, trực tiếp lộn đầu xuống.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện chân của Diệp Tranh đã bị thương, đang chảy máu.
Trái tim cô đột nhiên bị nhấc lên.
“Dừng tay!”
Thẩm Hạ Lan không quan tâm đến việc Lam Thần giữ mình lại, trực tiếp đứng dậy.
“Mấy người còn có nhân tính không hả? Còn ra tay với một đứa trẻ! Nó đã bị thương rồi, mấy người bị mù sao?”
“Thằng bé là gì của cô?”
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, anh mắt có chút cao thâm khó đoán.
Thẩm Hạ Lan vội vàng đi đến, ôm Diệp Tranh vào lòng.
“Bị thương ở đâu? Có đau không? Sao không bôi thuốc cho mình?”
Hoan nghênh đến với doanh trại của tôi. Mời.”
Thẩm Hạ Lan không biết Mạc Nhiên là ai, nhưng đối phương đã tự nói ra danh tính, vậy cô cũng nên ghi nhớ trước.
Lam Thần nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được sự căng thẳng và lo lắng của anh ta, không khỏi cười nói: “Nếu đã đến thì cứ yên tâm, nếu như Mạc Nhiên muốn làm gì chúng ta, chúng ta phản kháng cũng không thoát được kết cục không phải sao?”
“Thật khí thế! Tôi có chút thích cô rồi đó.”
Mạc Nhiên nở nụ cười tà mị, người ở phía sau dùng súng bắt hai người Thẩm Hạ Lan đi vào trong.
Mạc Nhiên cũng đến đại sảnh làm việc.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ở đây có rất nhiều người bị bắt đến, có khoảng hai ba mươi người. Có người của các quốc gia.
Cô không biết những người này có thân phận gì, nhưng nhìn điệu bộ của Mạc Nhiên, những người này có lẽ đáng sống.
Bởi vì trong số bọn họ không có ai bị thương.
Dựa vào sự tàn bạo của những người nổi loạn như Mạc Nhiên, bọn họ chắc chắn sẽ không nhân từ với người khác. Những người này không hề bị thương, rất có khả năng là vì có giá trị lợi dụng gì đó.
“Qua đây. Thành thật một chút, nói không chững tôi sẽ giữ lại cái mạng của hai người.”
Mạc Nhiên thờ ơ nói.
Thẩm Hạ Lan và Lam Thần bị đuổi đến giữa đám người, quỳ xuống.
Lam Thần nhìn trái nhìn phải, dùng cánh tay chạm vào Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nhìn qua.
Diệp Tranh!
Thẩm Hạ Lan suýt nữa hét lên.
Diệp Tranh cũng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan.
Ánh mắt cậu bé lóe lên tia kinh ngạc, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, giống như không quen biết với Thẩm Hạ Lan.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan xúc động không thôi.
Cô không ngờ người đầu tiên mà mình gặp được khi đến Nam Phi lại là Diệp Tranh.
Trong lòng Lam Thần cũng rất vui mừng.
Bây giờ chúng ta nghĩ cách làm sao để đưa Diệp Tranh rời khỏi đây.
Mạc Nhiên nhìn mấy người Thẩm Hạ Lan, đột nhiên mỉm cười.
“Mày, ra đây.”
Tay của anh ta chỉ thẳng vào Diệp Tranh.
Lông mày của Diệp Tranh khẽ nhíu lại, dáng vẻ và thần thái kia cũng có giống với Diệp Ân Tuấn.
“Nhóc con, ra đi!”
Tên thuộc hạ thấy Diệp Tranh vẫn chưa đi ra, lập tức đạp cậu bé một phát.
Diệp Tranh không cao, bị một cái đạp này của tên thuộc hạ, trực tiếp lộn đầu xuống.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện chân của Diệp Tranh đã bị thương, đang chảy máu.
Trái tim cô đột nhiên bị nhấc lên.
“Dừng tay!”
Thẩm Hạ Lan không quan tâm đến việc Lam Thần giữ mình lại, trực tiếp đứng dậy.
“Mấy người còn có nhân tính không hả? Còn ra tay với một đứa trẻ! Nó đã bị thương rồi, mấy người bị mù sao?”
“Thằng bé là gì của cô?”
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, anh mắt có chút cao thâm khó đoán.
Thẩm Hạ Lan vội vàng đi đến, ôm Diệp Tranh vào lòng.
“Bị thương ở đâu? Có đau không? Sao không bôi thuốc cho mình?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.