Chương 1384
Vi Lan Tử Mặc
25/10/2021
Người xung quanh nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ra tay, lập tức xông về phía anh, thậm chí rất kiêu ngạo mà nổ súng về phía Diệp Ân Tuấn.
“Không! Ân Tuấn!”
Tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhói lên.
Đúng lúc này, thuyền của bọn họ đột nhiên rung lắc.
Mấy người đều không có chuẩn bị, vội vàng muốn giữ thăng bằng, đương nhiên không có cơ hội nổ sung.
Đúng lúc này, Diệp Ân Tuấn đột nhiên bắt lấy cổ tay của người đàn ông.
Người đàn ông chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, súng ngắn rớt xuống.
“Lão đại!”
Mấy người nhìn thấy người đàn ông bị Diệp Ân Tuấn khống chế, không khỏi sợ ném chuột vỡ bình.
Lúc này, từ đáy biển có mấy người lộ ra, làm Thẩm Hạ Lan sợ đến mức muốn ra tay, chợt nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Người của chúng ta.”
“A?”
Thẩm Hạ Lan hơi nhích vào.
Bốn năm người từ đáy biển nhảy lên, “Lão đại.”
Mấy người gọi Diệp Ân Tuấn là lão đại, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có cảm giác rất không ổn.
Lão đại?
Sao lại giống như là xã hội đen.
Nhưng mà đã biết rõ là người của mình, cô cũng yên lòng.
Người đàn ông cau mày, có vẻ không phục lắm.
“Anh là ai?”
Diệp Ân Tuấn lại cười lạnh nói: “Tôi cũng không hỏi anh là ai, anh có cần phải hỏi tôi không?”
Thẩm Hạ Lan bước lên giơ chân, trực tiếp đá vào bụng người đàn ông.
Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn: “Cô…”
“Cô cái gì mà cô? Tôi hận nhất người khác cầm súng chĩa vào người của tôi. Anh ở trên thuyền của chúng tôi còn ra lệnh với chúng tôi, anh cho rằng anh là ai chứ? Còn dám uy hiếp chồng tôi, còn dám uy hiếp tôi, tôi đánh chết anh!”
Thẩm Hạ Lan cả bụng tức.
Thật vất vả đón một cái sinh nhật với Diệp Ân Tuấn, thế mà lại đụng phải một tên bệnh thần kinh bắt mình như vậy, quả thật quá buồn bực, quá giận rồi.
Cô bước lên quyền đấm cước đá một trận.
Diệp Ân Tuấn không ngăn lại, nhưng mà khóe miệng người xung quanh đều co lại.
Chị dâu này thật là hung dữ.
Người đàn ông muốn đánh lại, nhưng nhìn xung quanh bốn cây súng máy nhằm vào mình và người của mình, anh ta cũng bỏ mặc phản kháng.
Vốn tưởng rằng một người phụ nữ như Thẩm Hạ Lan đánh mấy cái thì thôi, ai mà ngờ Thẩm Hạ Lan là người luyện võ, từng quyền từng quyền đều thật sự, đánh đến mức anh ta có chút cảm giác xuất huyết trong.
“Khốn nạn! Tôi thề tôi nhất định phải…”
“Anh thề cái rắm mà thề, anh đi chết đi.”
Thẩm Hạ Lan căn bản cũng không cho anh ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp cầm lấy khăn lau bên cạnh nhét vào miệng anh ta.
“Ô ô ô, cô….”
Người đàn ông tức giận đến mức trừng muốn nổ mắt.
Không thể không nói, cái vẻ đó thật sự có chút dọa người, Thẩm Hạ Lan hơi dừng một chút, lập tức càng bực.
“Anh trừng cái gì mà trừng? Con mắt lớn quá phải không? Anh có tin tôi cho người lấy dao móc xuống làm bi bắn không?”
“Không! Ân Tuấn!”
Tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhói lên.
Đúng lúc này, thuyền của bọn họ đột nhiên rung lắc.
Mấy người đều không có chuẩn bị, vội vàng muốn giữ thăng bằng, đương nhiên không có cơ hội nổ sung.
Đúng lúc này, Diệp Ân Tuấn đột nhiên bắt lấy cổ tay của người đàn ông.
Người đàn ông chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, súng ngắn rớt xuống.
“Lão đại!”
Mấy người nhìn thấy người đàn ông bị Diệp Ân Tuấn khống chế, không khỏi sợ ném chuột vỡ bình.
Lúc này, từ đáy biển có mấy người lộ ra, làm Thẩm Hạ Lan sợ đến mức muốn ra tay, chợt nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Người của chúng ta.”
“A?”
Thẩm Hạ Lan hơi nhích vào.
Bốn năm người từ đáy biển nhảy lên, “Lão đại.”
Mấy người gọi Diệp Ân Tuấn là lão đại, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có cảm giác rất không ổn.
Lão đại?
Sao lại giống như là xã hội đen.
Nhưng mà đã biết rõ là người của mình, cô cũng yên lòng.
Người đàn ông cau mày, có vẻ không phục lắm.
“Anh là ai?”
Diệp Ân Tuấn lại cười lạnh nói: “Tôi cũng không hỏi anh là ai, anh có cần phải hỏi tôi không?”
Thẩm Hạ Lan bước lên giơ chân, trực tiếp đá vào bụng người đàn ông.
Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn: “Cô…”
“Cô cái gì mà cô? Tôi hận nhất người khác cầm súng chĩa vào người của tôi. Anh ở trên thuyền của chúng tôi còn ra lệnh với chúng tôi, anh cho rằng anh là ai chứ? Còn dám uy hiếp chồng tôi, còn dám uy hiếp tôi, tôi đánh chết anh!”
Thẩm Hạ Lan cả bụng tức.
Thật vất vả đón một cái sinh nhật với Diệp Ân Tuấn, thế mà lại đụng phải một tên bệnh thần kinh bắt mình như vậy, quả thật quá buồn bực, quá giận rồi.
Cô bước lên quyền đấm cước đá một trận.
Diệp Ân Tuấn không ngăn lại, nhưng mà khóe miệng người xung quanh đều co lại.
Chị dâu này thật là hung dữ.
Người đàn ông muốn đánh lại, nhưng nhìn xung quanh bốn cây súng máy nhằm vào mình và người của mình, anh ta cũng bỏ mặc phản kháng.
Vốn tưởng rằng một người phụ nữ như Thẩm Hạ Lan đánh mấy cái thì thôi, ai mà ngờ Thẩm Hạ Lan là người luyện võ, từng quyền từng quyền đều thật sự, đánh đến mức anh ta có chút cảm giác xuất huyết trong.
“Khốn nạn! Tôi thề tôi nhất định phải…”
“Anh thề cái rắm mà thề, anh đi chết đi.”
Thẩm Hạ Lan căn bản cũng không cho anh ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp cầm lấy khăn lau bên cạnh nhét vào miệng anh ta.
“Ô ô ô, cô….”
Người đàn ông tức giận đến mức trừng muốn nổ mắt.
Không thể không nói, cái vẻ đó thật sự có chút dọa người, Thẩm Hạ Lan hơi dừng một chút, lập tức càng bực.
“Anh trừng cái gì mà trừng? Con mắt lớn quá phải không? Anh có tin tôi cho người lấy dao móc xuống làm bi bắn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.