Chương 1392
Vi Lan Tử Mặc
25/10/2021
Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay cho cô một sự an ủi thầm lặng.
“Anh Tuấn, chúng tôi đi theo Trương Vũ kia vào khách sạn, cậu ta trực tiếp vào phòng 806. Căn phòng kia nghe nói đã được đặt trước một tuần rồi.”
Nghe thủ hạ nói như vậy, Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
Một tuần trước?
Khi đó Trương Vũ còn chưa đến Vân Nam.
“Nói tiếp.”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt mở miệng.
Thủ hạ thấp giọng nói: “Sau khi chúng tôi theo cậu ta đi lên, thuê một căn phòng cách vách, mở sân thượng cửa sổ ra, loáng thoáng nghe thấy một giọng nữ, về phần nói cái gì, chúng tôi thật đúng là không nghe rõ lắm.”
Giọng nữ?
Thẩm Hạ Lan chau mày.
Trương Vũ có bạn gái?
Không phải chứ.
Khoảng thời gian này, Trương Vũ vẫn luôn huấn luyện đặc biệt, mà người thân cận nhất với cậu ta là Trương Mẫn đã sớm qua đời, như vậy người phụ nữ kia sẽ là ai?
Lông mày của Diệp Ân Tuấn cũng hơi nhíu lại.
Giọng nữ?
Thật sự là sương mù nặng nề mà.
“Biết rồi, cứ tiếp tục đi theo, tốt nhất có thể biết được người phụ nữ đó là ai.”
“Vâng.”
Sau khi thủ hạ đi xuống, Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Hôm nay là sinh nhật anh, không nên suy nghĩ mấy chuyện này, mất hứng.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy không tốt.
“Tiếp theo có sắp xếp gì?”
“Ngắm sao?”
Thẩm Hạ Lan cảm giác mình giống như là cô bé mười tám mười chín tuổi, cùng người yêu nằm giữa đồng ruộng nhìn những ánh sáng loe lóe trên không trung, cũng rất lãng mạn.
Nhưng mà bây giờ mùa này nằm giữa ruộng thì thôi đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy đáy mắt của Thẩm Hạ Lan có những ngôi sao sáng lên, không khỏi cười nói: “Được.”
Hai người lái xe trở về thuyền.
Trên thuyền đã được người chùi dọn sạch sẽ rồi, ngay cả một chút mùi cũng không có.
Thẩm Hạ Lan không khỏi nhớ đến người đàn ông có đôi mắt giống với Phương Nguyên kia.
Cũng không biết là điện hạ thứ mấy, bây giờ bị ném xuống biển, thù này cũng xem như đã kết rồi.
Thẩm Hạ Lan xuống phòng bếp làm chút thức ăn, nằm trên thuyền với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn mở nắp khoang tàu ra, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ở đây có một lớp thủy tinh, màn đêm bên ngoài như ở ngay trước mắt, vô cùng xinh đẹp.
“Woa, ông xã, anh cũng thật tài tình?”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói ngắm sao còn sợ bị đông lạnh, bây giờ thì tốt rồi, nằm trong khoang tàu ấm áp, bên trên là trời sao mênh mông, cảm giác này quả thật quá tốt.
“Anh Tuấn, chúng tôi đi theo Trương Vũ kia vào khách sạn, cậu ta trực tiếp vào phòng 806. Căn phòng kia nghe nói đã được đặt trước một tuần rồi.”
Nghe thủ hạ nói như vậy, Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
Một tuần trước?
Khi đó Trương Vũ còn chưa đến Vân Nam.
“Nói tiếp.”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt mở miệng.
Thủ hạ thấp giọng nói: “Sau khi chúng tôi theo cậu ta đi lên, thuê một căn phòng cách vách, mở sân thượng cửa sổ ra, loáng thoáng nghe thấy một giọng nữ, về phần nói cái gì, chúng tôi thật đúng là không nghe rõ lắm.”
Giọng nữ?
Thẩm Hạ Lan chau mày.
Trương Vũ có bạn gái?
Không phải chứ.
Khoảng thời gian này, Trương Vũ vẫn luôn huấn luyện đặc biệt, mà người thân cận nhất với cậu ta là Trương Mẫn đã sớm qua đời, như vậy người phụ nữ kia sẽ là ai?
Lông mày của Diệp Ân Tuấn cũng hơi nhíu lại.
Giọng nữ?
Thật sự là sương mù nặng nề mà.
“Biết rồi, cứ tiếp tục đi theo, tốt nhất có thể biết được người phụ nữ đó là ai.”
“Vâng.”
Sau khi thủ hạ đi xuống, Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Hôm nay là sinh nhật anh, không nên suy nghĩ mấy chuyện này, mất hứng.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy không tốt.
“Tiếp theo có sắp xếp gì?”
“Ngắm sao?”
Thẩm Hạ Lan cảm giác mình giống như là cô bé mười tám mười chín tuổi, cùng người yêu nằm giữa đồng ruộng nhìn những ánh sáng loe lóe trên không trung, cũng rất lãng mạn.
Nhưng mà bây giờ mùa này nằm giữa ruộng thì thôi đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy đáy mắt của Thẩm Hạ Lan có những ngôi sao sáng lên, không khỏi cười nói: “Được.”
Hai người lái xe trở về thuyền.
Trên thuyền đã được người chùi dọn sạch sẽ rồi, ngay cả một chút mùi cũng không có.
Thẩm Hạ Lan không khỏi nhớ đến người đàn ông có đôi mắt giống với Phương Nguyên kia.
Cũng không biết là điện hạ thứ mấy, bây giờ bị ném xuống biển, thù này cũng xem như đã kết rồi.
Thẩm Hạ Lan xuống phòng bếp làm chút thức ăn, nằm trên thuyền với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn mở nắp khoang tàu ra, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ở đây có một lớp thủy tinh, màn đêm bên ngoài như ở ngay trước mắt, vô cùng xinh đẹp.
“Woa, ông xã, anh cũng thật tài tình?”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói ngắm sao còn sợ bị đông lạnh, bây giờ thì tốt rồi, nằm trong khoang tàu ấm áp, bên trên là trời sao mênh mông, cảm giác này quả thật quá tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.