Chương 1468
Vi Lan Tử Mặc
01/11/2021
Gương mặt Diệp Ân Tuấn mơ màng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Dù sao cũng chính là đừng động vào em!”
Lập trường Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên định. Diệp Ân Tuấn không biết vợ mình lại bị cái gì kích thích, nhưng mà vợ đã nói thì đều là đúng, không đúng cũng phải đúng. Anh nhớ quy tắc này, vội vàng gật đầu nói: “Được, không đụng” Lời này không có vấn đề gì, lại làm Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, cảm thấy Diệp Ân Tuấn quá đáng ghét.
“Em muốn đi ra ngoài” Cô chu môi lên, có chút uất ức nói. Diệp Ân Tuấn kinh ngạc nói: “Vậy thì đi ra ngoài đi, cũng không ai lập kết giới không cho em đi ra ngoài cả?”
Anh hiếm khi hài hước, lại chọc cho Thẩm Hạ Lan tức chết.
“Anh bế em lên lầu trước, em không muốn phải gặp người khác nữa!”
Thẩm Hạ Lan quả thật muốn khóc. Lúc này Diệp Ân Tuấn mới ý thức được Thẩm Hạ Lan khó chịu.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Anh đừng quan tâm, anh bế em hay không?”
“Em vừa rồi còn nói, con ở nhà không cho anh đụng vào em!” Diệp Ân Tuấn nói lời này làm Thẩm Hạ Lan bị nghẹn một cái.
“Được, Diệp Ân Tuấn đêm nay anh bắt đầu ngủ sofa đi!”
Cơ thể vội vàng đẩy anh ra. Không phải chỉ là mất mặt sao. Cô cũng mất hết rồi. Thẩm Hạ Lan giận đùng đùng đi qua phòng khách, đi thẳng lên lầu. Cô đi đường mang theo gió, Diệp Tranh muốn bỏ qua cũng khó.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngơ ngác. “Đây là làm sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh.
Diệp Tranh đương nhiên không thể nói cho Diệp Ân Tuấn là vì mình nói đến vấn đề kinh nguyệt của phụ nữ, vội vàng nói: “Có phải mẹ gần đây có chút mệt mỏi? Có chút mất cân đối Hormone?”
“Ừm?”
Diệp Ân Tuấn một đầu sương mù.
Diệp Tranh lập tức vội vàng đứng dậy nói: “Cái đó ba à, ba có thể gọi điện thoại cho chú Tô Nam, hỏi xem cơ thể mẹ điều trị thế nào rồi.”
“À đúng. Phải hỏi một chút”
Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu.
Diệp Tranh nhân cơ hội cầm sách y vào phòng ngủ.
Diệp Ân Tuấn còn chưa kịp gọi điện thoại Tô Nam, điện thoại của Trạm Dực đã gọi đến.
“Đã về rồi?” “Ừm, đã về rồi.”
Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu. “Đến quân khu một chuyến, có việc gấp.” Trạm Dực nói xong cúp điện thoại, giọng điệu không quá tốt.
Diệp Ân Tuấn cũng không biết Trạm Dực tìm mình có chuyện gì, nhưng mà nghe giọng điệu giống như là rất khó giải quyết, anh nhìn lên lầu, không thể không đi lên được.
“Hạ Lan”
Anh muốn mở cửa, mới phát hiện Thẩm Hạ Lan đã khóa trái cửa. Thẩm Hạ Lan nghe thấy giọng của Diệp Ân Tuấn, không khỏi nhớ đến ánh mắt hai người con trai nhìn mình.
Hu hu!
Không sống được.
“Dù sao cũng chính là đừng động vào em!”
Lập trường Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên định. Diệp Ân Tuấn không biết vợ mình lại bị cái gì kích thích, nhưng mà vợ đã nói thì đều là đúng, không đúng cũng phải đúng. Anh nhớ quy tắc này, vội vàng gật đầu nói: “Được, không đụng” Lời này không có vấn đề gì, lại làm Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, cảm thấy Diệp Ân Tuấn quá đáng ghét.
“Em muốn đi ra ngoài” Cô chu môi lên, có chút uất ức nói. Diệp Ân Tuấn kinh ngạc nói: “Vậy thì đi ra ngoài đi, cũng không ai lập kết giới không cho em đi ra ngoài cả?”
Anh hiếm khi hài hước, lại chọc cho Thẩm Hạ Lan tức chết.
“Anh bế em lên lầu trước, em không muốn phải gặp người khác nữa!”
Thẩm Hạ Lan quả thật muốn khóc. Lúc này Diệp Ân Tuấn mới ý thức được Thẩm Hạ Lan khó chịu.
“Rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Anh đừng quan tâm, anh bế em hay không?”
“Em vừa rồi còn nói, con ở nhà không cho anh đụng vào em!” Diệp Ân Tuấn nói lời này làm Thẩm Hạ Lan bị nghẹn một cái.
“Được, Diệp Ân Tuấn đêm nay anh bắt đầu ngủ sofa đi!”
Cơ thể vội vàng đẩy anh ra. Không phải chỉ là mất mặt sao. Cô cũng mất hết rồi. Thẩm Hạ Lan giận đùng đùng đi qua phòng khách, đi thẳng lên lầu. Cô đi đường mang theo gió, Diệp Tranh muốn bỏ qua cũng khó.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngơ ngác. “Đây là làm sao vậy? Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh.
Diệp Tranh đương nhiên không thể nói cho Diệp Ân Tuấn là vì mình nói đến vấn đề kinh nguyệt của phụ nữ, vội vàng nói: “Có phải mẹ gần đây có chút mệt mỏi? Có chút mất cân đối Hormone?”
“Ừm?”
Diệp Ân Tuấn một đầu sương mù.
Diệp Tranh lập tức vội vàng đứng dậy nói: “Cái đó ba à, ba có thể gọi điện thoại cho chú Tô Nam, hỏi xem cơ thể mẹ điều trị thế nào rồi.”
“À đúng. Phải hỏi một chút”
Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu.
Diệp Tranh nhân cơ hội cầm sách y vào phòng ngủ.
Diệp Ân Tuấn còn chưa kịp gọi điện thoại Tô Nam, điện thoại của Trạm Dực đã gọi đến.
“Đã về rồi?” “Ừm, đã về rồi.”
Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu. “Đến quân khu một chuyến, có việc gấp.” Trạm Dực nói xong cúp điện thoại, giọng điệu không quá tốt.
Diệp Ân Tuấn cũng không biết Trạm Dực tìm mình có chuyện gì, nhưng mà nghe giọng điệu giống như là rất khó giải quyết, anh nhìn lên lầu, không thể không đi lên được.
“Hạ Lan”
Anh muốn mở cửa, mới phát hiện Thẩm Hạ Lan đã khóa trái cửa. Thẩm Hạ Lan nghe thấy giọng của Diệp Ân Tuấn, không khỏi nhớ đến ánh mắt hai người con trai nhìn mình.
Hu hu!
Không sống được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.