Chương 1497
Vi Lan Tử Mặc
03/11/2021
Thẩm Hạ Lan nói rất rõ ràng.
Diệp Ân Tuấn vội gật đầu, có điều trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Lần nào cũng nói không được phép chạm vào cô, nhưng lần nào cũng không thể ngăn chặn sự quyến rũ nam tính của anh không phải sao?
Diệp Ân Tuấn lần đầu tiên cảm thấy trông đẹp trai vẫn có chỗ tốt.
Thẩm Hạ Lan lại không biết trong lòng Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, vội đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Diệp Ân Tuấn đến phòng sát vách tắm rửa, sau đó thay bộ đồ khác, lúc này mới đi xuống lầu.
Diệp Tranh ở phòng khách đọc sách, Diệp Nghê Nghê vừa ăn đồ ngon vừa xem phim hoạt hình, cười khúc khích từng trận trông rất vui vẻ.
Diệp Ân Tuấn không có làm phiền bọn chúng, mà đi thẳng đến thư phòng.
Diệp Minh Triết vẫn đang viết code, sau khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến, lông mày hơi nhíu lại.
“Mặt mày rạng rỡ đến trước mặt con khoe khoang hay sao?”
Lời Diệp Minh Triết nói ra kèm theo một chút khiêu khích.
Diệp Ân Tuấn lại nói với tâm trạng rất tốt: “Loại chuyện này con chỉ có thể ngưỡng mộ đố kỵ thôi, trừ phi con bây giờ thành niên.”
“Lão Diệp, ba thật vô sỉ.”
Diệp Minh Triết trực tiếp cúi đầu, lười để ý anh.
Diệp Ân Tuấn ngồi ở trước mặt anh với một tâm trạng tốt, thuận tay cầm code mà Diệp Minh Triết viết lên liếc nhìn rồi nói: “code này sai rồi.”
“Sai chỗ nào chứ?”
Diệp Minh Triết hơi sững người.
Diệp Ân Tuấn tùy tiện cầm chiếc bút ở bên cạnh viết xoẹt xoẹt một chuỗi code.
Mắt của Diệp Minh Triết lập tức sáng lên.
Không thể không nói, gừng càng già càng cay.
Diệp Minh Triết có chút khâm phục nói: “Con không nghĩ đến cái này.”
“Cho nên con vẫn cần phải cố gắng. Lát nữa ba và mẹ con dẫn Nghê Nghê và Diệp Tranh đến trường đua ngựa, buổi tối không quay về, con một mình ở nhà không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề.”
Diệp Minh Triết lắc đầu.
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến vấn đề tâm lý của Diệp Minh Triết, không khỏi nói: “Như này là được rồi, con chuẩn bị đi, lát nữa ba đưa con đến chỗ Tô Nam, tối nay con ở nhà họ Tô một tối, ngày mai cũng không cần đi đi về về nữa, con thấy được không?”
Diệp Minh Triết biết Diệp Ân Tuấn là đang lo lắng cậu bé một mình ở nhà vào buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng, thậm chí bị chuyện nổ súng tiếp tục quấy nhiễu khó mà đi vào giấc ngủ mới sắp xếp như vậy.
Cậu bé gật đầu nói: “Được.”
“Ngoan.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp đưa tay vuốt ve đầu của Diệp Minh Triết, khiến Diệp Minh Triết lườm cho.
“Đừng xoa tóc của con.”
“Lúc mẹ con xoa con sao không phản kháng?”
Diệp Minh Triết hờ hững liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, nói: “Mẹ con mang thai mười tháng mới sinh ra con, cái mạng này của con đều là mẹ cho, ba có thể so được chuyện này với mẹ sao?”
Diệp Ân Tuấn vội gật đầu, có điều trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Lần nào cũng nói không được phép chạm vào cô, nhưng lần nào cũng không thể ngăn chặn sự quyến rũ nam tính của anh không phải sao?
Diệp Ân Tuấn lần đầu tiên cảm thấy trông đẹp trai vẫn có chỗ tốt.
Thẩm Hạ Lan lại không biết trong lòng Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, vội đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Diệp Ân Tuấn đến phòng sát vách tắm rửa, sau đó thay bộ đồ khác, lúc này mới đi xuống lầu.
Diệp Tranh ở phòng khách đọc sách, Diệp Nghê Nghê vừa ăn đồ ngon vừa xem phim hoạt hình, cười khúc khích từng trận trông rất vui vẻ.
Diệp Ân Tuấn không có làm phiền bọn chúng, mà đi thẳng đến thư phòng.
Diệp Minh Triết vẫn đang viết code, sau khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến, lông mày hơi nhíu lại.
“Mặt mày rạng rỡ đến trước mặt con khoe khoang hay sao?”
Lời Diệp Minh Triết nói ra kèm theo một chút khiêu khích.
Diệp Ân Tuấn lại nói với tâm trạng rất tốt: “Loại chuyện này con chỉ có thể ngưỡng mộ đố kỵ thôi, trừ phi con bây giờ thành niên.”
“Lão Diệp, ba thật vô sỉ.”
Diệp Minh Triết trực tiếp cúi đầu, lười để ý anh.
Diệp Ân Tuấn ngồi ở trước mặt anh với một tâm trạng tốt, thuận tay cầm code mà Diệp Minh Triết viết lên liếc nhìn rồi nói: “code này sai rồi.”
“Sai chỗ nào chứ?”
Diệp Minh Triết hơi sững người.
Diệp Ân Tuấn tùy tiện cầm chiếc bút ở bên cạnh viết xoẹt xoẹt một chuỗi code.
Mắt của Diệp Minh Triết lập tức sáng lên.
Không thể không nói, gừng càng già càng cay.
Diệp Minh Triết có chút khâm phục nói: “Con không nghĩ đến cái này.”
“Cho nên con vẫn cần phải cố gắng. Lát nữa ba và mẹ con dẫn Nghê Nghê và Diệp Tranh đến trường đua ngựa, buổi tối không quay về, con một mình ở nhà không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề.”
Diệp Minh Triết lắc đầu.
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến vấn đề tâm lý của Diệp Minh Triết, không khỏi nói: “Như này là được rồi, con chuẩn bị đi, lát nữa ba đưa con đến chỗ Tô Nam, tối nay con ở nhà họ Tô một tối, ngày mai cũng không cần đi đi về về nữa, con thấy được không?”
Diệp Minh Triết biết Diệp Ân Tuấn là đang lo lắng cậu bé một mình ở nhà vào buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng, thậm chí bị chuyện nổ súng tiếp tục quấy nhiễu khó mà đi vào giấc ngủ mới sắp xếp như vậy.
Cậu bé gật đầu nói: “Được.”
“Ngoan.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp đưa tay vuốt ve đầu của Diệp Minh Triết, khiến Diệp Minh Triết lườm cho.
“Đừng xoa tóc của con.”
“Lúc mẹ con xoa con sao không phản kháng?”
Diệp Minh Triết hờ hững liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, nói: “Mẹ con mang thai mười tháng mới sinh ra con, cái mạng này của con đều là mẹ cho, ba có thể so được chuyện này với mẹ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.