Chương 1526
Vi Lan Tử Mặc
05/11/2021
Vu Phong đã nói loại độc này không màu không mùi, một khi tiến vào trong cơ thể con người thì sẽ xảy ra thay đổi rất lớn, làm cho Thẩm Hạ Lan đau khổ đến chết.
Tại sao bây giờ Diệp Minh Triết lại nói là không có chuyện gì?
Trong mắt của Diệp Minh Triết là một mảnh lạnh lùng.
“Mẹ của tôi phúc lớn mạng lớn, đương nhiên sẽ không có chuyện gì, về phần dì…”
Cậu bé không nói, nhưng mà lại làm cho Dư Khinh Hồng không tự chủ rùng mình một cái.
Một đứa nhỏ mới có bốn năm tuổi, thế mà lại mang đến cho cô ta một loại cảm giác áp lực vô cùng lớn.
Không!
Là sợ hãi!
Cảm giác sợ hãi phát ra từ bên trong!
Không ai thèm quan tâm biểu cảm của Dư Khinh Hồng.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ném Dư Khinh Hồng cho thủ hạ, mình thì nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.
Tiêu Niệm Vi cũng rất kinh ngạc.
Bạch Tử Đồng đã nghiên cứu ra thuốc giải rồi?
Suy nghĩ này làm cho cô ta vui vẻ, nhanh chóng đi vào trong.
Diệp Minh Triết trực tiếp lấy một cây ngân châm từ trong ống tay áo, tia sáng lạnh lẽo đó dọa Dư Khinh Hồng vùng vẫy.
“Mày muốn làm cái gì?”
“Lúc nãy tôi đã gọi điện thoại cho Diệp Tranh, cậu ấy nói cho tôi biết đâm cây kim này vào một huyệt vị trong cơ thể của con người, sẽ làm cho người đó sống không bằng chết, còn kêu không thành tiếng, không thể động đậy. Đây là lần thí nghiệm đầu tiên của tôi, có lẽ là tìm vị trí không chuẩn xác cho lắm, không chừng sẽ đâm chết dì, dì phải chuẩn bị tâm lý đó.”
Diệp Minh Triết nói rất lãnh đạm, làm cho Dư Khinh Hồng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
“Mày bị điên rồi! Tao nói cho mày biết, đừng có tưởng là con nít giết người thì sẽ không chịu phạt, mày cũng phải chết thôi!”
“Đúng vậy đó, giết người thì đền mạng, dì cũng hiểu đạo lý đó mà, nhưng mà tại sao dì cứ làm ra mấy loại chuyện ngu ngốc ấy? Dì muốn giết mẹ của tôi, chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả à?”
Diệp Minh Triết đột nhiên lại cười.
Nụ cười của nó vô cùng đẹp, nhưng lại làm cho Dư Khinh Hồng run sợ trong lòng.
“Không, mày không thể, a!”
Cô ta còn chưa nói xong thì Diệp Minh Triết đã đâm vào huyệt vị nào đó trong cơ thể của cô ta.
Tiếng kêu im bặt lại.
Cơn đau kịch liệt làm toàn thân của Dư Khinh Hồng co rút, giống như là có một vạn con kiến đang gặm cắn mình, vừa đau lại vừa ngứa.
Nước mắt của cô ta không ngừng rơi ra, cầu xin nhìn Diệp Minh Triết, hi vọng là cậu bé có thể cho mình thoải mái một chút, nhưng mà Diệp Minh Triết lại cười nói: “Mặc dù tôi là một đứa con nít, nhưng mà tôi cũng biết giết người là phạm tội, cho nên tôi sẽ không giết dì. Trước khi mẹ của tôi không có chuyện gì, dì cứ nên chịu đựng như thế đi.”
Nói xong, cậu bé ra lệnh cho thủ hạ ném Dư Khinh Hồng vào một nơi hẻo lánh, sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng của Thẩm Hạ Lan.
Lúc Tiêu Niệm Vi và Diệp Ân Tuấn đi vào trong phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan, Bạch Tử Đồng có chút ngơ ngác ngồi nhìn Thẩm Hạ Lan.
Tại sao bây giờ Diệp Minh Triết lại nói là không có chuyện gì?
Trong mắt của Diệp Minh Triết là một mảnh lạnh lùng.
“Mẹ của tôi phúc lớn mạng lớn, đương nhiên sẽ không có chuyện gì, về phần dì…”
Cậu bé không nói, nhưng mà lại làm cho Dư Khinh Hồng không tự chủ rùng mình một cái.
Một đứa nhỏ mới có bốn năm tuổi, thế mà lại mang đến cho cô ta một loại cảm giác áp lực vô cùng lớn.
Không!
Là sợ hãi!
Cảm giác sợ hãi phát ra từ bên trong!
Không ai thèm quan tâm biểu cảm của Dư Khinh Hồng.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ném Dư Khinh Hồng cho thủ hạ, mình thì nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.
Tiêu Niệm Vi cũng rất kinh ngạc.
Bạch Tử Đồng đã nghiên cứu ra thuốc giải rồi?
Suy nghĩ này làm cho cô ta vui vẻ, nhanh chóng đi vào trong.
Diệp Minh Triết trực tiếp lấy một cây ngân châm từ trong ống tay áo, tia sáng lạnh lẽo đó dọa Dư Khinh Hồng vùng vẫy.
“Mày muốn làm cái gì?”
“Lúc nãy tôi đã gọi điện thoại cho Diệp Tranh, cậu ấy nói cho tôi biết đâm cây kim này vào một huyệt vị trong cơ thể của con người, sẽ làm cho người đó sống không bằng chết, còn kêu không thành tiếng, không thể động đậy. Đây là lần thí nghiệm đầu tiên của tôi, có lẽ là tìm vị trí không chuẩn xác cho lắm, không chừng sẽ đâm chết dì, dì phải chuẩn bị tâm lý đó.”
Diệp Minh Triết nói rất lãnh đạm, làm cho Dư Khinh Hồng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
“Mày bị điên rồi! Tao nói cho mày biết, đừng có tưởng là con nít giết người thì sẽ không chịu phạt, mày cũng phải chết thôi!”
“Đúng vậy đó, giết người thì đền mạng, dì cũng hiểu đạo lý đó mà, nhưng mà tại sao dì cứ làm ra mấy loại chuyện ngu ngốc ấy? Dì muốn giết mẹ của tôi, chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả à?”
Diệp Minh Triết đột nhiên lại cười.
Nụ cười của nó vô cùng đẹp, nhưng lại làm cho Dư Khinh Hồng run sợ trong lòng.
“Không, mày không thể, a!”
Cô ta còn chưa nói xong thì Diệp Minh Triết đã đâm vào huyệt vị nào đó trong cơ thể của cô ta.
Tiếng kêu im bặt lại.
Cơn đau kịch liệt làm toàn thân của Dư Khinh Hồng co rút, giống như là có một vạn con kiến đang gặm cắn mình, vừa đau lại vừa ngứa.
Nước mắt của cô ta không ngừng rơi ra, cầu xin nhìn Diệp Minh Triết, hi vọng là cậu bé có thể cho mình thoải mái một chút, nhưng mà Diệp Minh Triết lại cười nói: “Mặc dù tôi là một đứa con nít, nhưng mà tôi cũng biết giết người là phạm tội, cho nên tôi sẽ không giết dì. Trước khi mẹ của tôi không có chuyện gì, dì cứ nên chịu đựng như thế đi.”
Nói xong, cậu bé ra lệnh cho thủ hạ ném Dư Khinh Hồng vào một nơi hẻo lánh, sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng của Thẩm Hạ Lan.
Lúc Tiêu Niệm Vi và Diệp Ân Tuấn đi vào trong phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan, Bạch Tử Đồng có chút ngơ ngác ngồi nhìn Thẩm Hạ Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.