Chương 1652
Vi Lan Tử Mặc
10/11/2021
Ấn tượng của Diệp Minh Triết về Sa Sa chính là chị hàng xóm, ấm áp giống như mẹ, ấm áp giống như Nghê Nghê.
Chị ấy sao lại hy sinh chứ?
“Chuyện là sao?”
Diệp Minh Triết phát hiện tay của mình có hơi run.
Phó Hi Thần bỗng bật khóc, cậu bé trực tiếp gọi video call cho Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết nhìn thấy Phó Hi Thần khóc nức nở thì không khỏi nhói lòng.
“Đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Diệp Minh Triết quát một tiếng, Phó Hi Thần lập tức ngừng khóc, run rẩy nói: “Ba của chị Sa Sa là thành viên đội đặc chiến, không lâu trước đi ra nước ngoài tham gia hoạt động giữ gìn hòa bình, lại ở trong quá trình bảo vệ di chuyển quần chúng bị bắn trúng. Phần tử khủng bố bắt ông ấy làm con tin, uy hiếp bên ta rút khỏi chiến trường. Chuyện này bị chị Sa Sa biết, chị ấy giấu tất cả mọi người đi tới đó, lợi dụng kỹ thuật hack tạm thời mê hoặc kẻ dịch, nhưng cuối cùng cũng không thể kiên trì quá lâu, vì để cứu ba của mình, chị Sa Sa bị giết tại chỗ. Đội trưởng, bọn họ nói chị Sa Sa chảy cực kỳ nhiều máu. Lát nữa chị Sa Sa sẽ được đưa về bằng đường hàng không, lão đại nói rằng chúng ta toàn bộ tập hợp, đến sân bay đón chị Sa Sa về nhà.”
Phó Hi Thần vừa nói vừa khóc.
Mắt của Diệp Minh Triết cũng hơi cay.
Máu!
Trong mộng cảnh khi ngủ của cậu bé dạo này đều là thứ đỏ tươi như vậy.
Nhưng cậu bé thế nào cũng không ngờ đồng đội của mình, chiến hữu của mình vậy mà máu nhuộm sa trường.
Một giọt nước mắt nóng hổi không tự chủ chảy ra từ trong hốc mắt.
“Tôi tới ngay, cậu im miệng cho tôi, không được khóc! Chị Sa Sa là niềm kiêu ngạo của đội chúng ta, chị ấy là anh hùng, là liệt sĩ! Chị ấy sắp về nhà rồi, chúng ta không thể khóc đón chị ấy về nhà được.”
Giọng nói của Diệp Minh Triết khàn khàn, nhưng lại đè nén.
Phó Hi Thần cố gắng khiến mình không khóc, nhưng cậu bé thật sự không nhịn được.
Diệp Minh Triết lập tức tắt video call, cả người nằm bò trên máy tính, vai run rẩy.
Chiến hữu luôn ở chung sớm chiều, sau này không thể gặp được nữa. Sau khi đưa chị ấy vào trong nghĩa trang liệt sĩ, trên thế giới này cũng không còn nhìn thấy chị Sa Sa nữa rồi.
Trái tim của Diệp Minh Triết vô cùng nặng nề.
Cậu bé trước giờ không biết sự tàn khốc khi chiến tranh, cho dù ở thời đại hòa bình như hiện nay, vẫn có không ít người đang hy sinh.
Cậu bé nghĩ đến sự sợ hãi khi mình nổ súng, lúc này lại cảm thấy không có đáng sợ gì cả.
Người đó đáng chết!
Người đó đã xâm phạm đất nước, uy hiếp đến ba mẹ, người đó là người vô cùng xấu xa.
Mà cậu bé, là chiến sĩ của nhân dân.
Đằng sau cậu bé còn có vô số người dân.
Bọn họ sẽ không nổ súng, cũng không có quyền nổ súng, khi chiến tranh đến, bọn họ là quần thể yếu thế nhất, mà cậu bé là quân nhân.
Thiên chức của cậu bé chính là bảo vệ người dân.
Chị ấy sao lại hy sinh chứ?
“Chuyện là sao?”
Diệp Minh Triết phát hiện tay của mình có hơi run.
Phó Hi Thần bỗng bật khóc, cậu bé trực tiếp gọi video call cho Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết nhìn thấy Phó Hi Thần khóc nức nở thì không khỏi nhói lòng.
“Đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Diệp Minh Triết quát một tiếng, Phó Hi Thần lập tức ngừng khóc, run rẩy nói: “Ba của chị Sa Sa là thành viên đội đặc chiến, không lâu trước đi ra nước ngoài tham gia hoạt động giữ gìn hòa bình, lại ở trong quá trình bảo vệ di chuyển quần chúng bị bắn trúng. Phần tử khủng bố bắt ông ấy làm con tin, uy hiếp bên ta rút khỏi chiến trường. Chuyện này bị chị Sa Sa biết, chị ấy giấu tất cả mọi người đi tới đó, lợi dụng kỹ thuật hack tạm thời mê hoặc kẻ dịch, nhưng cuối cùng cũng không thể kiên trì quá lâu, vì để cứu ba của mình, chị Sa Sa bị giết tại chỗ. Đội trưởng, bọn họ nói chị Sa Sa chảy cực kỳ nhiều máu. Lát nữa chị Sa Sa sẽ được đưa về bằng đường hàng không, lão đại nói rằng chúng ta toàn bộ tập hợp, đến sân bay đón chị Sa Sa về nhà.”
Phó Hi Thần vừa nói vừa khóc.
Mắt của Diệp Minh Triết cũng hơi cay.
Máu!
Trong mộng cảnh khi ngủ của cậu bé dạo này đều là thứ đỏ tươi như vậy.
Nhưng cậu bé thế nào cũng không ngờ đồng đội của mình, chiến hữu của mình vậy mà máu nhuộm sa trường.
Một giọt nước mắt nóng hổi không tự chủ chảy ra từ trong hốc mắt.
“Tôi tới ngay, cậu im miệng cho tôi, không được khóc! Chị Sa Sa là niềm kiêu ngạo của đội chúng ta, chị ấy là anh hùng, là liệt sĩ! Chị ấy sắp về nhà rồi, chúng ta không thể khóc đón chị ấy về nhà được.”
Giọng nói của Diệp Minh Triết khàn khàn, nhưng lại đè nén.
Phó Hi Thần cố gắng khiến mình không khóc, nhưng cậu bé thật sự không nhịn được.
Diệp Minh Triết lập tức tắt video call, cả người nằm bò trên máy tính, vai run rẩy.
Chiến hữu luôn ở chung sớm chiều, sau này không thể gặp được nữa. Sau khi đưa chị ấy vào trong nghĩa trang liệt sĩ, trên thế giới này cũng không còn nhìn thấy chị Sa Sa nữa rồi.
Trái tim của Diệp Minh Triết vô cùng nặng nề.
Cậu bé trước giờ không biết sự tàn khốc khi chiến tranh, cho dù ở thời đại hòa bình như hiện nay, vẫn có không ít người đang hy sinh.
Cậu bé nghĩ đến sự sợ hãi khi mình nổ súng, lúc này lại cảm thấy không có đáng sợ gì cả.
Người đó đáng chết!
Người đó đã xâm phạm đất nước, uy hiếp đến ba mẹ, người đó là người vô cùng xấu xa.
Mà cậu bé, là chiến sĩ của nhân dân.
Đằng sau cậu bé còn có vô số người dân.
Bọn họ sẽ không nổ súng, cũng không có quyền nổ súng, khi chiến tranh đến, bọn họ là quần thể yếu thế nhất, mà cậu bé là quân nhân.
Thiên chức của cậu bé chính là bảo vệ người dân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.