Chương 1930
Vi Lan Tử Mặc
22/11/2021
Thẩm Hạ Lan cũng nghe thấy tiếng nhạc này, không khỏi ngây ra một lúc.
Cô quen với chuông điện thoại của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà hiển nhiên tiếng chuông này không phải là tiếng chuông mà cô quen thuộc. “Xảy ra chuyện gì vậy, hay là ở bên phía Tử Thu có vấn đề gì?”
Thẩm Hạ Lan vô thức hỏi.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Không có chuyện gì đâu, anh đều đã dặn dò xong hết rồi, cuộc điện thoại này là của Tử Thu gọi tới, anh đi nghe điện thoại đây, em ngâm một chút đi” “Được rồi.” Nghe thấy là của Hạ Tử Thu gọi tới, Thẩm Hạ Lan không có ý tiếp tục hỏi sâu vào, bởi vì cô biết mức độ trung thành của Hạ Tử Thu đối với Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới hoàn toàn tĩnh lặng lại.
Suối nước nóng ở đây thật là tốt, mang đến cho cô cảm giác mỗi một cọng lông trên người đều muốn giãn ra, vô cùng dễ chịu.
Bất tri bất giác, Thẩm Hạ Lan dựa vào suối nước nóng rồi ngủ thiếp đi. Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra thì trực tiếp nhấn nút trả lời.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không tốt cho lắm.
Hạ Tử Thu biết ngày hôm nay anh dẫn bọn nhỏ với vợ đến đây đi du lịch, nhưng mà vẫn gọi điện thoại làm phiền anh, vậy thì chỉ có thể nói đó là chuyện quan trọng.
Nghe cái giọng điệu lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn, Hạ Tử Thu không phân biệt được lúc này Diệp Ân Tuấn có tực giận hay không, chỉ là vội vàng nói: “Người của bên trên đến rồi, đang điều tra xem ở quanh đây có tung tích của anh không?”
Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên dừng lại, lập tức cười lạnh rồi nói: “Đúng là kiên nhẫn nhỉ, người nào vậy?”
“Tham mưu trưởng Trương, không biết là nghe theo mệnh lệnh của ai, gióng trống khua chiêng tìm anh, làm như anh là tội phạm chạy trốn vậy đó, điều này không khỏi làm tôi nhớ đến rất nhiều năm trước tôi bị xóa tên truy nã.
Hạ Tử Thu châm chọc nói, trong lời nói còn mang theo một tia giễu cợt.
Diệp Ân Tuấn hơi híp mắt lại, thấp giọng nói: “Biết rồi, anh sắp xếp một chút đi, nếu như bọn họ đã muốn tìm thì cứ tìm, chắc có lẽ là không đến Cửu Long Trì được đấu”
“Đúng vậy, bọn họ đều cho rằng anh đang chạy trốn, ai có thể nghĩ tới anh lại nhàn nhã thoải mái dẫn vợ con mình đi du lịch cơ chứ. Nhưng mà vì để đề phòng vạn nhất, anh vẫn nên chú ý một chút đi, dù sao thì ông ta cũng không phải là loại người lương thiện gì, mấy năm nay cũng có chút thành tích đó.”
Trong giọng nói của Hạ Tử Thu lộ ra một tia lo lắng.
“Ừ, tôi biết làm như thế nào mà”
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, anh nhìn non xanh nước biếc ở bên ngoài, không khỏi cười lạnh.
Rốt cuộc là những người đó vì cái gì mà truy bắt anh, anh cũng không rõ ràng cho lắm.
Chẳng lẽ là bởi vì Trương Linh là người của Trương Gia Trại, mà anh và Trương Linh có tiếp xúc với nhau lại tạo nên tiếng động lớn như thế?
Tốt xấu gì anh cũng là người có vị thế, thậm chí còn là một nhân vật kêu mưa gọi gió, vậy mà lại hô hò tìm anh như thế này, thậm chí còn không tiếc tạo ra tình thể như anh là tội phạm chạy trốn, rốt cuộc là có ý gì?
Mà tình hình của ông cụ Tiếu ở lại cùng với người nhà họ Hoắc như thế nào rồi?
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn vẫn lo lắng, anh lại gọi điện thoại cho Hạ Tử Thu. “Hiện tại ông cụ Tiêu như thế nào rồi?” “Đang bị hạn chế ở trong, cắt đứt tất cả liên lạc, giống như là giam lỏng…” Lời nói của Hạ Tử Thu làm ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lạnh đi mấy phần.
Cô quen với chuông điện thoại của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà hiển nhiên tiếng chuông này không phải là tiếng chuông mà cô quen thuộc. “Xảy ra chuyện gì vậy, hay là ở bên phía Tử Thu có vấn đề gì?”
Thẩm Hạ Lan vô thức hỏi.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Không có chuyện gì đâu, anh đều đã dặn dò xong hết rồi, cuộc điện thoại này là của Tử Thu gọi tới, anh đi nghe điện thoại đây, em ngâm một chút đi” “Được rồi.” Nghe thấy là của Hạ Tử Thu gọi tới, Thẩm Hạ Lan không có ý tiếp tục hỏi sâu vào, bởi vì cô biết mức độ trung thành của Hạ Tử Thu đối với Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại đi ra ngoài.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới hoàn toàn tĩnh lặng lại.
Suối nước nóng ở đây thật là tốt, mang đến cho cô cảm giác mỗi một cọng lông trên người đều muốn giãn ra, vô cùng dễ chịu.
Bất tri bất giác, Thẩm Hạ Lan dựa vào suối nước nóng rồi ngủ thiếp đi. Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra thì trực tiếp nhấn nút trả lời.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không tốt cho lắm.
Hạ Tử Thu biết ngày hôm nay anh dẫn bọn nhỏ với vợ đến đây đi du lịch, nhưng mà vẫn gọi điện thoại làm phiền anh, vậy thì chỉ có thể nói đó là chuyện quan trọng.
Nghe cái giọng điệu lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn, Hạ Tử Thu không phân biệt được lúc này Diệp Ân Tuấn có tực giận hay không, chỉ là vội vàng nói: “Người của bên trên đến rồi, đang điều tra xem ở quanh đây có tung tích của anh không?”
Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên dừng lại, lập tức cười lạnh rồi nói: “Đúng là kiên nhẫn nhỉ, người nào vậy?”
“Tham mưu trưởng Trương, không biết là nghe theo mệnh lệnh của ai, gióng trống khua chiêng tìm anh, làm như anh là tội phạm chạy trốn vậy đó, điều này không khỏi làm tôi nhớ đến rất nhiều năm trước tôi bị xóa tên truy nã.
Hạ Tử Thu châm chọc nói, trong lời nói còn mang theo một tia giễu cợt.
Diệp Ân Tuấn hơi híp mắt lại, thấp giọng nói: “Biết rồi, anh sắp xếp một chút đi, nếu như bọn họ đã muốn tìm thì cứ tìm, chắc có lẽ là không đến Cửu Long Trì được đấu”
“Đúng vậy, bọn họ đều cho rằng anh đang chạy trốn, ai có thể nghĩ tới anh lại nhàn nhã thoải mái dẫn vợ con mình đi du lịch cơ chứ. Nhưng mà vì để đề phòng vạn nhất, anh vẫn nên chú ý một chút đi, dù sao thì ông ta cũng không phải là loại người lương thiện gì, mấy năm nay cũng có chút thành tích đó.”
Trong giọng nói của Hạ Tử Thu lộ ra một tia lo lắng.
“Ừ, tôi biết làm như thế nào mà”
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, anh nhìn non xanh nước biếc ở bên ngoài, không khỏi cười lạnh.
Rốt cuộc là những người đó vì cái gì mà truy bắt anh, anh cũng không rõ ràng cho lắm.
Chẳng lẽ là bởi vì Trương Linh là người của Trương Gia Trại, mà anh và Trương Linh có tiếp xúc với nhau lại tạo nên tiếng động lớn như thế?
Tốt xấu gì anh cũng là người có vị thế, thậm chí còn là một nhân vật kêu mưa gọi gió, vậy mà lại hô hò tìm anh như thế này, thậm chí còn không tiếc tạo ra tình thể như anh là tội phạm chạy trốn, rốt cuộc là có ý gì?
Mà tình hình của ông cụ Tiếu ở lại cùng với người nhà họ Hoắc như thế nào rồi?
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn vẫn lo lắng, anh lại gọi điện thoại cho Hạ Tử Thu. “Hiện tại ông cụ Tiêu như thế nào rồi?” “Đang bị hạn chế ở trong, cắt đứt tất cả liên lạc, giống như là giam lỏng…” Lời nói của Hạ Tử Thu làm ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lạnh đi mấy phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.