Chương 2071
Vi Lan Tử Mặc
11/12/2021
Bên ngoài truyền đến tiếng đánh chém, người phụ nữ bỗng khựng lại, mặc quần áo vào muốn đi ra ngoài, lại bị Khiếu cản lại.
“Em đi đâu? Chúng ta mới là người một nhà, em đi cùng anh được không? Em đi cùng anh! Đừng quản chuyện trong trại nữa, chỉ làm một người phụ nữ đơn thuần không được sao?”
“Hàn Khiếu, anh buông tay. Em sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, những hương thân phụ lão ấy từ nhỏ đã cung kính bảo vệ em, họ dành những thứ tốt nhất cho em, em là thiếu trại chủ của họ, bây giờ trại nhất định xảy ra chuyện rồi, em phải ra ngoài xem xem. Ba em còn ở trong nhà.”
Người phụ nữ nói rồi liền chạy ra ngoài, nhưng Hàn Khiếu dùng cổ tay đánh cô bất tỉnh.
Anh ta đau khổ nói: “Anh không quản đám người đó sống hay chết, nhưng anh không muốn nhìn thấy em chết. Em yêu, em đừng oán anh. Chỉ cần Trương Gia Trại không còn nữa, em mới thật sự thuộc về anh, mới cùng anh và con trai chúng ta sống cuộc sống của người bình thường. Anh yêu em, yêu thật vất vả. Anh chỉ muốn một mình em, một ngôi nhà mà thôi. Không có em, anh và con trai làm sao vui vẻ? Anh xin lỗi, là anh đưa đường vào trại cho những người đó, anh cũng biết họ sẽ làm gì với cả trại, cho nên anh càng không thể để em ra ngoài. Đợi tất cả đều kết thúc, chúng ta liền rời đi nơi này, mai danh ẩn tích, sống cuộc sống của chúng ta là được. Những gì hôm nay thiếu em, ngày sau anh sẽ yêu em thương em gấp bội, em đừng trách anh được không?”
Bên ngoài tiếng chém giết chấn động trời đất, khắp nơi gào khóc, nhưng những thôn dân kia lại không tìm thấy thiếu trại chủ của mình.
Tất cả mọi người ngã trong vũng máu.
Họ thậm chí có chút may mắn, may mắn thiếu trại chủ không ở đây, may mắn Trương Gia Trại rốt cuộc vẫn còn người sống.
Những tủi thân của họ, oan tình của họ, thiếu trại chủ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho họ.
Hình ảnh chuyển đổi, sau khi người phụ nữ tỉnh dậy đã hiểu rõ tất cả.
Nhìn thi thể thôn dân đầy trên mặt đất, nhìn máu nhuộm đỏ một mảnh vùng, đôi mắt người phụ nữ dần tịch mịch.
“Hàn Khiếu, sao anh có thể? Sao anh có thể?”
Đó là lần đầu tiên người phụ nữ cầm đao nhắm vào Hàn Khiếu.
Đáy mắt cô không còn dịu dàng, không còn yêu say đắm ngày thường, chỉ còn lại phẫn nộ và thù hận.
“Em yêu, em nghe anh nói.”
“Tôi không muốn nghe. Hàn Khiếu, tôi thừa nhận tôi yêu anh, nhưng anh lại khiến tôi nhìn thấy mặt tệ hại nhất của mình. Vì tình yêu với anh mà hại toàn bộ dân của trại, hại tôi trở thành người bội tín bội nghĩa. Anh lúc đó không nghĩ tới quãng đời còn lại của tôi sống thế nào sao? Tình yêu của chúng ta không nên để họ trả giá. Hàn Khiếu, chúng ta kết thúc rồi.”
Nước mắt người phụ nữ cuối cùng rơi xuống, lại mang theo tuyệt vọng và kiên định, khiến toàn thân Hàn Khiếu đều hoảng loạn. . Đam Mỹ H Văn
“Không, không kết thúc. Ngày tháng của chúng ta vừa mới bắt đầu. Chỉ cần không có Trương Gia Trại, em chính là một cô gái bình thường, em có thể cùng anh và con trai nhìn khắp sông núi biển cả, đi bất cứ đâu em muốn, những ngày tháng như vậy không phải là điều em luôn mong mỏi sao?”
“Đúng, tôi luôn mong về ngày tháng ấy, nhưng không nên là trả giá thế này. Hàn Khiếu, tôi bây giờ là tội nhân của Trương Gia Trại, trên người tôi gánh vác huyết hải thâm thù, tôi không có cách nào lại ở bên anh nữa, càng không dám vọng tưởng đến cuộc sống ngọt ngào một nhà ba người. Bây giờ anh dẫn con trai anh rời khỏi nơi này, từ giờ về sau tôi và anh nhất đao lưỡng đoạn, đời này vĩnh viễn không gặp lại. Anh đừng ép tôi, nếu không, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh, cùng tộc nhân của mình đi âm tào địa phủ bồi tội.”
Người phụ nữ rất yếu ớt, nhưng lại quyết tuyệt.
“Em đi đâu? Chúng ta mới là người một nhà, em đi cùng anh được không? Em đi cùng anh! Đừng quản chuyện trong trại nữa, chỉ làm một người phụ nữ đơn thuần không được sao?”
“Hàn Khiếu, anh buông tay. Em sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, những hương thân phụ lão ấy từ nhỏ đã cung kính bảo vệ em, họ dành những thứ tốt nhất cho em, em là thiếu trại chủ của họ, bây giờ trại nhất định xảy ra chuyện rồi, em phải ra ngoài xem xem. Ba em còn ở trong nhà.”
Người phụ nữ nói rồi liền chạy ra ngoài, nhưng Hàn Khiếu dùng cổ tay đánh cô bất tỉnh.
Anh ta đau khổ nói: “Anh không quản đám người đó sống hay chết, nhưng anh không muốn nhìn thấy em chết. Em yêu, em đừng oán anh. Chỉ cần Trương Gia Trại không còn nữa, em mới thật sự thuộc về anh, mới cùng anh và con trai chúng ta sống cuộc sống của người bình thường. Anh yêu em, yêu thật vất vả. Anh chỉ muốn một mình em, một ngôi nhà mà thôi. Không có em, anh và con trai làm sao vui vẻ? Anh xin lỗi, là anh đưa đường vào trại cho những người đó, anh cũng biết họ sẽ làm gì với cả trại, cho nên anh càng không thể để em ra ngoài. Đợi tất cả đều kết thúc, chúng ta liền rời đi nơi này, mai danh ẩn tích, sống cuộc sống của chúng ta là được. Những gì hôm nay thiếu em, ngày sau anh sẽ yêu em thương em gấp bội, em đừng trách anh được không?”
Bên ngoài tiếng chém giết chấn động trời đất, khắp nơi gào khóc, nhưng những thôn dân kia lại không tìm thấy thiếu trại chủ của mình.
Tất cả mọi người ngã trong vũng máu.
Họ thậm chí có chút may mắn, may mắn thiếu trại chủ không ở đây, may mắn Trương Gia Trại rốt cuộc vẫn còn người sống.
Những tủi thân của họ, oan tình của họ, thiếu trại chủ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho họ.
Hình ảnh chuyển đổi, sau khi người phụ nữ tỉnh dậy đã hiểu rõ tất cả.
Nhìn thi thể thôn dân đầy trên mặt đất, nhìn máu nhuộm đỏ một mảnh vùng, đôi mắt người phụ nữ dần tịch mịch.
“Hàn Khiếu, sao anh có thể? Sao anh có thể?”
Đó là lần đầu tiên người phụ nữ cầm đao nhắm vào Hàn Khiếu.
Đáy mắt cô không còn dịu dàng, không còn yêu say đắm ngày thường, chỉ còn lại phẫn nộ và thù hận.
“Em yêu, em nghe anh nói.”
“Tôi không muốn nghe. Hàn Khiếu, tôi thừa nhận tôi yêu anh, nhưng anh lại khiến tôi nhìn thấy mặt tệ hại nhất của mình. Vì tình yêu với anh mà hại toàn bộ dân của trại, hại tôi trở thành người bội tín bội nghĩa. Anh lúc đó không nghĩ tới quãng đời còn lại của tôi sống thế nào sao? Tình yêu của chúng ta không nên để họ trả giá. Hàn Khiếu, chúng ta kết thúc rồi.”
Nước mắt người phụ nữ cuối cùng rơi xuống, lại mang theo tuyệt vọng và kiên định, khiến toàn thân Hàn Khiếu đều hoảng loạn. . Đam Mỹ H Văn
“Không, không kết thúc. Ngày tháng của chúng ta vừa mới bắt đầu. Chỉ cần không có Trương Gia Trại, em chính là một cô gái bình thường, em có thể cùng anh và con trai nhìn khắp sông núi biển cả, đi bất cứ đâu em muốn, những ngày tháng như vậy không phải là điều em luôn mong mỏi sao?”
“Đúng, tôi luôn mong về ngày tháng ấy, nhưng không nên là trả giá thế này. Hàn Khiếu, tôi bây giờ là tội nhân của Trương Gia Trại, trên người tôi gánh vác huyết hải thâm thù, tôi không có cách nào lại ở bên anh nữa, càng không dám vọng tưởng đến cuộc sống ngọt ngào một nhà ba người. Bây giờ anh dẫn con trai anh rời khỏi nơi này, từ giờ về sau tôi và anh nhất đao lưỡng đoạn, đời này vĩnh viễn không gặp lại. Anh đừng ép tôi, nếu không, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh, cùng tộc nhân của mình đi âm tào địa phủ bồi tội.”
Người phụ nữ rất yếu ớt, nhưng lại quyết tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.