Chương 2185
Vi Lan Tử Mặc
31/12/2021
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, có chút đau lòng.
Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Bây giờ còn chủ nghĩa đàn ông nữa hả? Em không sao đâu, không bằng như vậy đi, hai người chúng ta đều nghỉ ngơi một lát, chờ đến lúc tỉnh lại rồi nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này, đến lúc đó cũng có thể lực rồi, không phải sao?”
“Được thôi.”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan.
Hai người rúc vào nhau, không bao lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở đều đều của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô đã ngủ, lúc này mới thở dài một hơi, sau đó lại nhìn cạm bẫy ở phía trên, cảm thấy chắc là không có nguy hiểm gì, mí mắt có hơi nặng nề, lúc này mới ngủ thiếp đi.
Sau khi Diệp Ân Tuấn ngủ rồi, Thẩm Hạ Lan lại mở mắt ra.
Đôi mắt của cô có chút lấp lánh, không có một tia buồn ngủ.
Bây giờ ở bên ngoài, cho dù có buồn ngủ thì cô cũng không dám chợp mắt, sợ là đột nhiên có chuyện gì đó sẽ uy hiếp bọn họ, mà nếu như cô không ngủ chắc chắn là Diệp Ân Tuấn cũng sẽ không chịu nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay Diệp Ân Tuấn vẫn luôn nằm trong tình trạng mệt mỏi và căng thẳng, anh nên nghỉ ngơi từ sớm.
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng trườn ra khỏi cánh tay của anh, sau đó cởi áo khoác của mình khoác lên trên người Diệp Ân Tuấn, mình thì lấy ra một cây súng ngắn mang theo người đề phòng.
Giấc ngủ này của Diệp Ân Tuấn trôi qua bốn năm tiếng đồng hồ.
Chờ đến lúc anh mở mắt ra nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang canh gác, mà dưới mắt của cô đều là quầng thâm, anh biết Thẩm Hạ Lan căn bản không được nghỉ ngơi.
“Cái người phụ nữ này…”
“Em không sao đâu, không có buồn ngủ.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, trong nụ cười dịu dàng mang theo một tia ấm áp, lập tức tràn ngập cả đáy lòng Diệp Ân Tuấn.
“Được rồi, anh nghỉ ngơi xong rồi, em ngủ một lát đi, nếu không thì có đi ra ngoài đi nữa em cũng không có sức lực.”
“Được.”
Gật đầu, Thẩm Hạ Lan không còn do dự gì nữa, cô trực tiếp nhắm mắt ngủ ở một bên.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy gần đây vợ mình có hơi gầy gò, không khỏi đau lòng, chờ sau khi ra ngoài anh nhất định phải làm thức ăn ngon cho Thẩm Hạ Lan bồi bổ.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ngủ rồi, Diệp Ân Tuấn mới phát hiện Thẩm Hạ Lan có bố trí chướng ngại vật xung quanh, thậm chí là ở phía trên cũng có thiết kế một vài chướng ngại vật, nếu như có người nào xuống đây thì sẽ lập tức đánh thức bọn họ.
Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan thông minh, chỉ là không nghĩ tới cô có thể sử dụng thiết kế của xe hơi để dùng ở đây, không thể nhịn được mà cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Thừa dịp Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ, đầu óc Diệp Ân Tuấn bắt đầu suy nghĩ.
Tin tức chú hai Hoắc ở đây là thật hay là giả?
Sẽ không phải là Hàn Hi Thần vì để lừa gạt mình lên núi để né tránh lần ám sát thứ hai của Hàn Khiếu đó chứ?
Chỉ đến khả năng này, Diệp Ân Tuấn có chút nóng nảy, nhưng mà bây giờ gọi điện thoại hỏi thăm đám nhỏ Diệp Nghê Nghê sẽ dễ dàng bị lộ hành tung của bọn họ.
Nếu như suy đoán của mình là chính xác, vậy thì rất có thể chú hai Hoắc căn bản không ở đây.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn có chút tức giận.
Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Bây giờ còn chủ nghĩa đàn ông nữa hả? Em không sao đâu, không bằng như vậy đi, hai người chúng ta đều nghỉ ngơi một lát, chờ đến lúc tỉnh lại rồi nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này, đến lúc đó cũng có thể lực rồi, không phải sao?”
“Được thôi.”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan.
Hai người rúc vào nhau, không bao lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở đều đều của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô đã ngủ, lúc này mới thở dài một hơi, sau đó lại nhìn cạm bẫy ở phía trên, cảm thấy chắc là không có nguy hiểm gì, mí mắt có hơi nặng nề, lúc này mới ngủ thiếp đi.
Sau khi Diệp Ân Tuấn ngủ rồi, Thẩm Hạ Lan lại mở mắt ra.
Đôi mắt của cô có chút lấp lánh, không có một tia buồn ngủ.
Bây giờ ở bên ngoài, cho dù có buồn ngủ thì cô cũng không dám chợp mắt, sợ là đột nhiên có chuyện gì đó sẽ uy hiếp bọn họ, mà nếu như cô không ngủ chắc chắn là Diệp Ân Tuấn cũng sẽ không chịu nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay Diệp Ân Tuấn vẫn luôn nằm trong tình trạng mệt mỏi và căng thẳng, anh nên nghỉ ngơi từ sớm.
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng trườn ra khỏi cánh tay của anh, sau đó cởi áo khoác của mình khoác lên trên người Diệp Ân Tuấn, mình thì lấy ra một cây súng ngắn mang theo người đề phòng.
Giấc ngủ này của Diệp Ân Tuấn trôi qua bốn năm tiếng đồng hồ.
Chờ đến lúc anh mở mắt ra nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang canh gác, mà dưới mắt của cô đều là quầng thâm, anh biết Thẩm Hạ Lan căn bản không được nghỉ ngơi.
“Cái người phụ nữ này…”
“Em không sao đâu, không có buồn ngủ.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, trong nụ cười dịu dàng mang theo một tia ấm áp, lập tức tràn ngập cả đáy lòng Diệp Ân Tuấn.
“Được rồi, anh nghỉ ngơi xong rồi, em ngủ một lát đi, nếu không thì có đi ra ngoài đi nữa em cũng không có sức lực.”
“Được.”
Gật đầu, Thẩm Hạ Lan không còn do dự gì nữa, cô trực tiếp nhắm mắt ngủ ở một bên.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy gần đây vợ mình có hơi gầy gò, không khỏi đau lòng, chờ sau khi ra ngoài anh nhất định phải làm thức ăn ngon cho Thẩm Hạ Lan bồi bổ.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ngủ rồi, Diệp Ân Tuấn mới phát hiện Thẩm Hạ Lan có bố trí chướng ngại vật xung quanh, thậm chí là ở phía trên cũng có thiết kế một vài chướng ngại vật, nếu như có người nào xuống đây thì sẽ lập tức đánh thức bọn họ.
Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan thông minh, chỉ là không nghĩ tới cô có thể sử dụng thiết kế của xe hơi để dùng ở đây, không thể nhịn được mà cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Thừa dịp Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ, đầu óc Diệp Ân Tuấn bắt đầu suy nghĩ.
Tin tức chú hai Hoắc ở đây là thật hay là giả?
Sẽ không phải là Hàn Hi Thần vì để lừa gạt mình lên núi để né tránh lần ám sát thứ hai của Hàn Khiếu đó chứ?
Chỉ đến khả năng này, Diệp Ân Tuấn có chút nóng nảy, nhưng mà bây giờ gọi điện thoại hỏi thăm đám nhỏ Diệp Nghê Nghê sẽ dễ dàng bị lộ hành tung của bọn họ.
Nếu như suy đoán của mình là chính xác, vậy thì rất có thể chú hai Hoắc căn bản không ở đây.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn có chút tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.