Chương 2192
Vi Lan Tử Mặc
02/01/2022
Thẩm Hạ Lan nhận ra sắc mặt của Diệp Ân Tuấn khác thường, đương nhiên cô cũng nghĩ đến lần trúng cổ đó.
Vốn dĩ lần đó còn tưởng rằng cô mang thai, thế mà lại làm cô bị giày vò một trận vì cổ độc.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh hơn mấy phần.
Hóa ra là Hàn Khiếu, Lúc đó đã cảm thấy người phụ nữ ấy không có bản lĩnh lớn như thế, còn tưởng là do Vu Phong làm, không nghĩ tới là có liên quan với Hàn Khiếu.
Nói cách khác, Hàn Khiếu và Vu Phong là cùng một đám người? Hoặc là nói hai người bọn họ có quan hệ hợp tác?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan càng lạnh lẽo hơn.
Mặc dù Dao Lạc đang chăm sóc cho Hàn Hi Thần, nhưng mà bất cứ lúc nào cũng chú ý đến bọn người Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, lúc cô ta cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, đột nhiên lại đề phòng hơn một chút.
“Các người muốn làm cái gì? Tôi nói cho các người biết, ở bên ngoài đều là người nhà họ Hàn, chỉ cần tôi kêu lên một tiếng, các người chạy không thoát đâu.”
“Tôi không có ác ý với anh ta.”
Hiếm khi Diệp Ân Tuấn lại mở miệng giải thích.
Bây giờ Hàn Hi Thần đã bình tĩnh lại, giống như là ngủ thiếp đi, lại làm cho người ta thấy lo lắng.
Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn rất phức tạp, nhưng mà anh vẫn không điều khiển được mà bước chân đi tới.
Trong đầu của anh xuất hiện bộ dạng Hàn Hi Thần bật khóc trước bia mộ của Diệp Nam Phương ở khu mộ của Diệp Nam Phương.
Cuối cùng, người đàn ông này không máu lạnh như thế.
Lúc Diệp Ân Tuấn bước qua, Dao Lạc liền vô cùng đề phòng, lại bị Thẩm Hạ Lan kéo đến ngồi ở một bên, nhưng mà mắt của cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, một khi Diệp Ân Tuấn muốn làm gì đó với Hàn Hi Thần, cô ta sẽ phản đòn bất cứ lúc nào.
Đối với sự khẩn trương của Dao Lạc, Diệp Ân Tuấn bất giác bật cười một tiếng, anh nói: “Cô rất trung thành với anh ta.”
Dao Lạc không nói chuyện, cảm xúc không bị lời nói của Diệp Ân Tuấn ảnh hưởng, cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Diệp Ân Tuấn không quan tâm tới Dao Lạc nữa, mà là bắt đầu nhìn vết thương ở trên người Hàn Hi Thần.
Trên người của anh ta đều là vết sẹo, vết thương mới vết thương cũ chồng chất vào nhau, nhiều nhất chính là vết dao.
Lúc anh nhìn thấy vết thương ở vị trí tim Hàn Hi Thần, có vẻ là Diệp Ân Tuấn đã hiểu gì đó.
Lần nào người đàn ông này cũng dùng máu của mình để dẫn dụ cổ trùng à?
Anh ta điên rồi hả?
Hay là cảm thấy anh ta bất tử?
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi đỏ lên, trái tim cũng nghẹn dữ dội.
Ba anh em bọn họ, nếu so sánh thì có vẻ như chỉ có một mình Diệp Nam Phương là sống tự tại một chút, nhưng mà cũng là người đoản mệnh nhất, mà hai anh em bọn họ có được tính là cá mè một lứa không?
Vốn dĩ lần đó còn tưởng rằng cô mang thai, thế mà lại làm cô bị giày vò một trận vì cổ độc.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh hơn mấy phần.
Hóa ra là Hàn Khiếu, Lúc đó đã cảm thấy người phụ nữ ấy không có bản lĩnh lớn như thế, còn tưởng là do Vu Phong làm, không nghĩ tới là có liên quan với Hàn Khiếu.
Nói cách khác, Hàn Khiếu và Vu Phong là cùng một đám người? Hoặc là nói hai người bọn họ có quan hệ hợp tác?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan càng lạnh lẽo hơn.
Mặc dù Dao Lạc đang chăm sóc cho Hàn Hi Thần, nhưng mà bất cứ lúc nào cũng chú ý đến bọn người Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, lúc cô ta cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, đột nhiên lại đề phòng hơn một chút.
“Các người muốn làm cái gì? Tôi nói cho các người biết, ở bên ngoài đều là người nhà họ Hàn, chỉ cần tôi kêu lên một tiếng, các người chạy không thoát đâu.”
“Tôi không có ác ý với anh ta.”
Hiếm khi Diệp Ân Tuấn lại mở miệng giải thích.
Bây giờ Hàn Hi Thần đã bình tĩnh lại, giống như là ngủ thiếp đi, lại làm cho người ta thấy lo lắng.
Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn rất phức tạp, nhưng mà anh vẫn không điều khiển được mà bước chân đi tới.
Trong đầu của anh xuất hiện bộ dạng Hàn Hi Thần bật khóc trước bia mộ của Diệp Nam Phương ở khu mộ của Diệp Nam Phương.
Cuối cùng, người đàn ông này không máu lạnh như thế.
Lúc Diệp Ân Tuấn bước qua, Dao Lạc liền vô cùng đề phòng, lại bị Thẩm Hạ Lan kéo đến ngồi ở một bên, nhưng mà mắt của cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, một khi Diệp Ân Tuấn muốn làm gì đó với Hàn Hi Thần, cô ta sẽ phản đòn bất cứ lúc nào.
Đối với sự khẩn trương của Dao Lạc, Diệp Ân Tuấn bất giác bật cười một tiếng, anh nói: “Cô rất trung thành với anh ta.”
Dao Lạc không nói chuyện, cảm xúc không bị lời nói của Diệp Ân Tuấn ảnh hưởng, cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Diệp Ân Tuấn không quan tâm tới Dao Lạc nữa, mà là bắt đầu nhìn vết thương ở trên người Hàn Hi Thần.
Trên người của anh ta đều là vết sẹo, vết thương mới vết thương cũ chồng chất vào nhau, nhiều nhất chính là vết dao.
Lúc anh nhìn thấy vết thương ở vị trí tim Hàn Hi Thần, có vẻ là Diệp Ân Tuấn đã hiểu gì đó.
Lần nào người đàn ông này cũng dùng máu của mình để dẫn dụ cổ trùng à?
Anh ta điên rồi hả?
Hay là cảm thấy anh ta bất tử?
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi đỏ lên, trái tim cũng nghẹn dữ dội.
Ba anh em bọn họ, nếu so sánh thì có vẻ như chỉ có một mình Diệp Nam Phương là sống tự tại một chút, nhưng mà cũng là người đoản mệnh nhất, mà hai anh em bọn họ có được tính là cá mè một lứa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.