Chương 2270
Vi Lan Tử Mặc
22/01/2022
Em làm tổn thương mình một phần, anh sẽ phế một cánh tay của anh, nếu như em còn uống thuốc độc tự tử, anh sẽ cắt một miếng thịt của mình. anh không quan tâm mình sống hay chết, dù
sao anh sống cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại anh muốn xem xem hai chúng ta ai tàn nhẫn hơn ai.”
Hàn Hi Thần không hề nói đùa, đột nhiên khiến trong lòng dời sông lấp biển.
“Anh cho rằng có thể dọa được em sao? Hàn Hi Thần, hai chúng ta đều đã xé rách mặt rồi, anh lấy bản thân mình để uy hiếp em! Đúng là nực cười! em chỉ mong sao anh chết đi anh có biết
không? Anh là con trai của Hàn Khiếu, anh chết rồi em mới vui vẻ!”
Dao Lạc tức giận đẩy Hàn Hi Thần ra.
Trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, nước mắt đồng thời cũng bay ngang dọc rất mãnh liệt.
Cô sợ Hàn Hi Thần có tình cảm sâu đậm với mình, thật sự rất sợ.
Anh ta sao có thể không cần con chứ?
Anh ta mới 30 tuổi, còn một cuộc đời rất dài, mà cô chẳng qua chỉ là một cơ thể bị khiếm khuyết, bao nhiêu năm nay hành hạ cơ thể như vậy, cũng không biết còn có thể làm mẹ được không.
Hàn Hi Thần không tranh cãi với cô nữa, chỉ lấy ra một con dao quân dụng từ trong giày da, chém một nhát vào cánh tay của mình.
Con dao giơ lên rồi lại rơi xuống, Hàn Hi Thần đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nhưng lại không phát ra tiếng, một miếng thịt đột nhiên rơi trên giường của Dao Lạc, máu tươi nhễ nhại.
“A!”
Dao Lạc đột nhiên hét lên một tiếng.
“Hàn Hi Thần, anh điên rồi sao?”
Cô không quan tâm tối qua mình mới làm phẫu thuật phá thai vẫn còn yếu, càng không quan tâm sự thiêu đốt trong dạ dày, giây phút nhìn thấy Hà Hi Thần tự làm hại mình, trái tim Dao Lạc đau
đến mức muốn nổ tung.
Cô lập tức vén chăn lên, hoảng loạn đến mức ngã xuống giường, nhưng cũng không quan tâm đến cơ thể mình, mà ôm chặt lấy cánh tay Hàn Hi Thần, hai tay loạn xạ che vết thương cho anh
ta.
Dao Lạc bị vết thương kia kích thích mà lập tức nổi giận.
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Cô muốn quay người ấn chuông cấp cứu, nhưng lại bị Hàn Hi Thần nắm chặt lấy cánh tay cô.
“Còn muốn uống thuốc độc tự tự không?”
Sắc mặt anh ta tái nhợt, nhưng đôi mắt kia lại nhìn chằm chằm vào Dao Lạc, chỉ cần cô dám nói còn anh sẽ lại cắt một miếng thịt của mình.
Dao Lạc lập tức sụp đổ.
“Anh chính là một tên điên! Hàn Hi Thần, anh chính là một tên điên! Anh để một người phụ nữ lúc nào cũng muốn giết anh ở bên cạnh, không phải não anh có vấn đề đấy chứ?”
“Đúng!”
Hàn Hi Thần nhìn Dao Lạc, nói từng chữ từng chữ một: “Đời này anh chưa từng muốn có thứ gì, ngay cả cái mạng này, Hàn Khiếu muốn thì có thể lấy đi, nhưng bây giờ thứ duy nhất mà anh
muốn chỉ có em. Lâm Dao Lạc, anh không đùa với em. Nếu em còn dám uống thuốc độc, dám tự sát thử xem.
Cho dù lên trời hay xuống hoàng tuyền, anh đều sẽ không bỏ qua cho em. Em là của anh, sống hay chết cũng đều là của anh. Anh không đồng ý, cho dù Diêm Vương đến cũng không thể đưa
em đi. Em hãy nhớ lấy cho anh, em là người phụ nữ của Hàn Hi Thần anh, cả đời này đều là như vậy. Dám chết một lần nữa, anh sẽ cắt một lỗ trên người mình. Em không đau lòng cũng không
sao, cắt chơi là được rồi.”
“Anh chính là một tên điên!”
Dao Lạc khóc thét, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng ấn chuông cấp cứu.
Lúc bác sĩ đến, trong phòng bệnh đều là mùi máu, bọn họ sợ đến mức muốn lập tức đẩy Hàn Hi Thần vào phòng cấp cứu, nhưng lại bị Hàn Hi Thần cự tuyệt.
“Chỉ cần băng bó, khâu viết thương cho anh ở đây, để cho cô ấy nhìn.”
Lời nói của Hàn Hi Thần khiến bác sĩ có chút kinh hãi.
sao anh sống cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại anh muốn xem xem hai chúng ta ai tàn nhẫn hơn ai.”
Hàn Hi Thần không hề nói đùa, đột nhiên khiến trong lòng dời sông lấp biển.
“Anh cho rằng có thể dọa được em sao? Hàn Hi Thần, hai chúng ta đều đã xé rách mặt rồi, anh lấy bản thân mình để uy hiếp em! Đúng là nực cười! em chỉ mong sao anh chết đi anh có biết
không? Anh là con trai của Hàn Khiếu, anh chết rồi em mới vui vẻ!”
Dao Lạc tức giận đẩy Hàn Hi Thần ra.
Trong lòng cô vô cùng hoảng loạn, nước mắt đồng thời cũng bay ngang dọc rất mãnh liệt.
Cô sợ Hàn Hi Thần có tình cảm sâu đậm với mình, thật sự rất sợ.
Anh ta sao có thể không cần con chứ?
Anh ta mới 30 tuổi, còn một cuộc đời rất dài, mà cô chẳng qua chỉ là một cơ thể bị khiếm khuyết, bao nhiêu năm nay hành hạ cơ thể như vậy, cũng không biết còn có thể làm mẹ được không.
Hàn Hi Thần không tranh cãi với cô nữa, chỉ lấy ra một con dao quân dụng từ trong giày da, chém một nhát vào cánh tay của mình.
Con dao giơ lên rồi lại rơi xuống, Hàn Hi Thần đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nhưng lại không phát ra tiếng, một miếng thịt đột nhiên rơi trên giường của Dao Lạc, máu tươi nhễ nhại.
“A!”
Dao Lạc đột nhiên hét lên một tiếng.
“Hàn Hi Thần, anh điên rồi sao?”
Cô không quan tâm tối qua mình mới làm phẫu thuật phá thai vẫn còn yếu, càng không quan tâm sự thiêu đốt trong dạ dày, giây phút nhìn thấy Hà Hi Thần tự làm hại mình, trái tim Dao Lạc đau
đến mức muốn nổ tung.
Cô lập tức vén chăn lên, hoảng loạn đến mức ngã xuống giường, nhưng cũng không quan tâm đến cơ thể mình, mà ôm chặt lấy cánh tay Hàn Hi Thần, hai tay loạn xạ che vết thương cho anh
ta.
Dao Lạc bị vết thương kia kích thích mà lập tức nổi giận.
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Cô muốn quay người ấn chuông cấp cứu, nhưng lại bị Hàn Hi Thần nắm chặt lấy cánh tay cô.
“Còn muốn uống thuốc độc tự tự không?”
Sắc mặt anh ta tái nhợt, nhưng đôi mắt kia lại nhìn chằm chằm vào Dao Lạc, chỉ cần cô dám nói còn anh sẽ lại cắt một miếng thịt của mình.
Dao Lạc lập tức sụp đổ.
“Anh chính là một tên điên! Hàn Hi Thần, anh chính là một tên điên! Anh để một người phụ nữ lúc nào cũng muốn giết anh ở bên cạnh, không phải não anh có vấn đề đấy chứ?”
“Đúng!”
Hàn Hi Thần nhìn Dao Lạc, nói từng chữ từng chữ một: “Đời này anh chưa từng muốn có thứ gì, ngay cả cái mạng này, Hàn Khiếu muốn thì có thể lấy đi, nhưng bây giờ thứ duy nhất mà anh
muốn chỉ có em. Lâm Dao Lạc, anh không đùa với em. Nếu em còn dám uống thuốc độc, dám tự sát thử xem.
Cho dù lên trời hay xuống hoàng tuyền, anh đều sẽ không bỏ qua cho em. Em là của anh, sống hay chết cũng đều là của anh. Anh không đồng ý, cho dù Diêm Vương đến cũng không thể đưa
em đi. Em hãy nhớ lấy cho anh, em là người phụ nữ của Hàn Hi Thần anh, cả đời này đều là như vậy. Dám chết một lần nữa, anh sẽ cắt một lỗ trên người mình. Em không đau lòng cũng không
sao, cắt chơi là được rồi.”
“Anh chính là một tên điên!”
Dao Lạc khóc thét, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng ấn chuông cấp cứu.
Lúc bác sĩ đến, trong phòng bệnh đều là mùi máu, bọn họ sợ đến mức muốn lập tức đẩy Hàn Hi Thần vào phòng cấp cứu, nhưng lại bị Hàn Hi Thần cự tuyệt.
“Chỉ cần băng bó, khâu viết thương cho anh ở đây, để cho cô ấy nhìn.”
Lời nói của Hàn Hi Thần khiến bác sĩ có chút kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.