Chương 2370
Vi Lan Tử Mặc
16/02/2022
Cũng chỉ có lúc này Tiêu Nguyệt mới nhận ra Hoắc Chấn Ninh đã già.
Làn da chảy xệ, da mặt cũng không còn mịn màng đàn hồi nữa. Tuy chân mày và đôi mắt vẫn như trong trí nhớ nhưng đáng tiếc trong mắt ông ta đã có dấu vết của sự thăng trầm và né tránh, ông ta không còn là thiếu niên hăng hái thuở nào.
Nói không hận là giả.
Giờ phút này Tiêu Nguyệt rất muốn băm vằm Quốc chủ ra thành trăm mảnh.
Thế nhưng bà biết, bản thân phải nhẫn nhịn. Bao nhiêu năm nay bà luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của Quốc chủ, đáng tiếc mãi không thành công. Nhưng giờ khắc này bà lại có một suy nghĩ điên rồ, dù có đồng quy vu tận, dù phải hy sinh tất cả bà cũng muốn đòi lại công bằng cho Hoắc Chấn Ninh từ Quốc chủ.
Cuối cùng, Tiêu Nguyệt không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ và ngủ thiếp đi trong vòng tay của Hoắc Chấn Ninh.
Hai người cả đêm trằn trọc.
Hôm sau khi ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, Hoắc Chấn Ninh là người thức dậy trước.
Ánh nắng ấm áp và rực rỡ khiến ông ta cảm thấy như cách một đời, thậm chí trong phút chốc còn không biết mình đang đâu, hôm nay là ngày tháng năm nào, mãi đến khi sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc.
“Anh tỉnh rồi?”
Giọng nói của Tiêu Nguyệt mang theo sự lười biếng và ngại ngùng khi thức dậy vào buổi sáng, khiến cả người Hoắc Chấn Ninh cứng ngắc nhưng lại không biết phải làm sao.
“Anh đói không? Muốn ăn gì em sẽ làm cho anh.”
Tiêu Nguyệt nhìn đồng hồ mới hơn sáu giờ, trong bếp hẳn là có chỗ cho bà tự mình nấu nướng.
Tuy bà là phu nhân thứ bảy của Quốc chủ nhưng bà chưa từng chính tay nấu canh cho bất kỳ người đàn ông nào ngoài Hoắc Chấn Ninh ra.
Hoắc Chấn Ninh không biết phải trả lời thế nào, ông ta muốn nói với Tiêu Nguyệt không cần phải như vậy, nhưng ông ta không biết nói như vậy có thích hợp không, có khiến Tiêu Nguyệt đau lòng không cho nên dứt khoát giữ im lặng.
Tiêu Nguyệt thật sự cũng không phải muốn hỏi ý kiến của Hoắc Chấn Ninh, tự lẩm bẩm một mình: “Em nấu trứng trà cho anh được không? Em nhớ trước kia anh rất thích món này.”
Trứng trà sao?
Hoắc Chấn Ninh cảm giác như thời gian không được ăn món này dài như một đời vậy, bây giờ nghĩ đến mùi vị quen thuộc trong trí nhớ, ông ta không khỏi nuốt nước miếng.
Tiêu Nguyệt nhạy bén phát hiện ra điểm này, bất chợt mỉm cười.
Nụ cười tươi tắn và rạng rỡ của bà khiến Hoắc Chấn Ninh nhìn một lúc cũng không biết mình nên duy trì cái gì nữa.
Làn da chảy xệ, da mặt cũng không còn mịn màng đàn hồi nữa. Tuy chân mày và đôi mắt vẫn như trong trí nhớ nhưng đáng tiếc trong mắt ông ta đã có dấu vết của sự thăng trầm và né tránh, ông ta không còn là thiếu niên hăng hái thuở nào.
Nói không hận là giả.
Giờ phút này Tiêu Nguyệt rất muốn băm vằm Quốc chủ ra thành trăm mảnh.
Thế nhưng bà biết, bản thân phải nhẫn nhịn. Bao nhiêu năm nay bà luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của Quốc chủ, đáng tiếc mãi không thành công. Nhưng giờ khắc này bà lại có một suy nghĩ điên rồ, dù có đồng quy vu tận, dù phải hy sinh tất cả bà cũng muốn đòi lại công bằng cho Hoắc Chấn Ninh từ Quốc chủ.
Cuối cùng, Tiêu Nguyệt không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ và ngủ thiếp đi trong vòng tay của Hoắc Chấn Ninh.
Hai người cả đêm trằn trọc.
Hôm sau khi ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, Hoắc Chấn Ninh là người thức dậy trước.
Ánh nắng ấm áp và rực rỡ khiến ông ta cảm thấy như cách một đời, thậm chí trong phút chốc còn không biết mình đang đâu, hôm nay là ngày tháng năm nào, mãi đến khi sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc.
“Anh tỉnh rồi?”
Giọng nói của Tiêu Nguyệt mang theo sự lười biếng và ngại ngùng khi thức dậy vào buổi sáng, khiến cả người Hoắc Chấn Ninh cứng ngắc nhưng lại không biết phải làm sao.
“Anh đói không? Muốn ăn gì em sẽ làm cho anh.”
Tiêu Nguyệt nhìn đồng hồ mới hơn sáu giờ, trong bếp hẳn là có chỗ cho bà tự mình nấu nướng.
Tuy bà là phu nhân thứ bảy của Quốc chủ nhưng bà chưa từng chính tay nấu canh cho bất kỳ người đàn ông nào ngoài Hoắc Chấn Ninh ra.
Hoắc Chấn Ninh không biết phải trả lời thế nào, ông ta muốn nói với Tiêu Nguyệt không cần phải như vậy, nhưng ông ta không biết nói như vậy có thích hợp không, có khiến Tiêu Nguyệt đau lòng không cho nên dứt khoát giữ im lặng.
Tiêu Nguyệt thật sự cũng không phải muốn hỏi ý kiến của Hoắc Chấn Ninh, tự lẩm bẩm một mình: “Em nấu trứng trà cho anh được không? Em nhớ trước kia anh rất thích món này.”
Trứng trà sao?
Hoắc Chấn Ninh cảm giác như thời gian không được ăn món này dài như một đời vậy, bây giờ nghĩ đến mùi vị quen thuộc trong trí nhớ, ông ta không khỏi nuốt nước miếng.
Tiêu Nguyệt nhạy bén phát hiện ra điểm này, bất chợt mỉm cười.
Nụ cười tươi tắn và rạng rỡ của bà khiến Hoắc Chấn Ninh nhìn một lúc cũng không biết mình nên duy trì cái gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.