Chương 2397
Vi Lan Tử Mặc
23/02/2022
Cảm giác được cơ thể thơm ngát mềm mại trong ngực, khiến Diệp Ân Tuấn có chút rung động, lại nghe Thẩm Hạ Lan nói: “Có phải ấm áp hơn nhiều hay không?”
“Ừ.”
Giọng Diệp Ân Tuấn hơi khàn đi.
Đâu chỉ ấm áp, mà là quá ấm áp rồi.
Diệp Ân Tuấn khẽ cười, Thẩm Hạ Lan cũng cong khóe môi. . truyện xuyên nhanh
“Diệp Ân Tuấn, anh nói nơi này là vùng ngoại thành phải không? Sao không hề có người đi lại thế? Anh xem chúng ta đã ở đây lâu như vậy rồi, thế mà không hề nhìn thấy bất kỳ xe hay người nào đi qua.”
Thẩm Hạ Lan mẫn cảm nhận ra nơi này rất hoang vắng.
Con ngươi Diệp Ân Tuấn hơi co lại, anh nhìn xung quanh một chút, khẽ nói: “Không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đừng rời khỏi tầm mắt của anh là được.”
“Trời lạnh như vậy, em có thể đi chỗ nào chứ?”
Thẩm Hạ Lan khẽ nói, cảm giác chân cẳng hơi lạnh, cô bắt đầu dậm chân, định dùng cách vận động để cho cơ thể nóng lên một chút.
Diệp Ân Tuấn xoa xoa bàn tay cô, không ngừng hà hơi, nhìn cái mũi nhỏ cóng đến đỏ bừng của Thẩm Hạ Lan mà thầm có chút đau lòng.
“Là sơ suất của anh, trước khi đến nên xem tình hình thời tiết bên này.”
“Cũng không trách anh được, vừa rời khỏi Trương Gia Trại đã lập tức ngồi máy bay đến đây, dù anh muốn mua gì thì ở Trương Gia Trại cũng chưa chắc có thể mua được. Thanh Loan chắc sắp đến rồi nhỉ? Chúng ta kiên trì một chút là được, kiên trì một chút.”
Thẩm Hạ Lan cười hì hì, cảm xúc lạc quan bao phủ Diệp Ân Tuấn, khiến anh cũng không cảm thấy lạnh như vậy.
Hai người đã chờ ở đây hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy người của Thanh Loan đến, sắc mặt Diệp Ân Tuấn dần có chút khó coi rồi.
Anh lại gọi điện cho Thanh Loan.
“Người của cô đang ở đâu?”
“Đã trên đường đi rồi, vị trí của hai người quá xa, nơi đó là khu vực không người, cho nên muốn đi vào cần tốn chút công phu và có chút phiền phức. Đại ca Diệp, sao hai người lại hạ cánh ở đó chứ?”
Thanh Loan cũng có chút bất đắc dĩ.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.
Khu không người à?
Nước T vốn không lớn, sao có thể để một khu vực không người qua lại chứ?
“Khu không người này trước kia chưa từng có ai ở sao? Nơi này không có bức xạ hạt nhân gì đó chứ? Cô phải nói tôi biết, tôi đưa theo vợ tôi tới.”
Âm thanh của Diệp Ân Tuấn hết sức sốt ruột và lạnh lùng.
Thẩm Hạ Lan giật nảy mình.
Bức xạ hạt nhân?
Không đến mức đó chứ?
Lời của Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa đã làm cho Thanh Loan bị sặc.
“Ừ.”
Giọng Diệp Ân Tuấn hơi khàn đi.
Đâu chỉ ấm áp, mà là quá ấm áp rồi.
Diệp Ân Tuấn khẽ cười, Thẩm Hạ Lan cũng cong khóe môi. . truyện xuyên nhanh
“Diệp Ân Tuấn, anh nói nơi này là vùng ngoại thành phải không? Sao không hề có người đi lại thế? Anh xem chúng ta đã ở đây lâu như vậy rồi, thế mà không hề nhìn thấy bất kỳ xe hay người nào đi qua.”
Thẩm Hạ Lan mẫn cảm nhận ra nơi này rất hoang vắng.
Con ngươi Diệp Ân Tuấn hơi co lại, anh nhìn xung quanh một chút, khẽ nói: “Không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đừng rời khỏi tầm mắt của anh là được.”
“Trời lạnh như vậy, em có thể đi chỗ nào chứ?”
Thẩm Hạ Lan khẽ nói, cảm giác chân cẳng hơi lạnh, cô bắt đầu dậm chân, định dùng cách vận động để cho cơ thể nóng lên một chút.
Diệp Ân Tuấn xoa xoa bàn tay cô, không ngừng hà hơi, nhìn cái mũi nhỏ cóng đến đỏ bừng của Thẩm Hạ Lan mà thầm có chút đau lòng.
“Là sơ suất của anh, trước khi đến nên xem tình hình thời tiết bên này.”
“Cũng không trách anh được, vừa rời khỏi Trương Gia Trại đã lập tức ngồi máy bay đến đây, dù anh muốn mua gì thì ở Trương Gia Trại cũng chưa chắc có thể mua được. Thanh Loan chắc sắp đến rồi nhỉ? Chúng ta kiên trì một chút là được, kiên trì một chút.”
Thẩm Hạ Lan cười hì hì, cảm xúc lạc quan bao phủ Diệp Ân Tuấn, khiến anh cũng không cảm thấy lạnh như vậy.
Hai người đã chờ ở đây hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy người của Thanh Loan đến, sắc mặt Diệp Ân Tuấn dần có chút khó coi rồi.
Anh lại gọi điện cho Thanh Loan.
“Người của cô đang ở đâu?”
“Đã trên đường đi rồi, vị trí của hai người quá xa, nơi đó là khu vực không người, cho nên muốn đi vào cần tốn chút công phu và có chút phiền phức. Đại ca Diệp, sao hai người lại hạ cánh ở đó chứ?”
Thanh Loan cũng có chút bất đắc dĩ.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.
Khu không người à?
Nước T vốn không lớn, sao có thể để một khu vực không người qua lại chứ?
“Khu không người này trước kia chưa từng có ai ở sao? Nơi này không có bức xạ hạt nhân gì đó chứ? Cô phải nói tôi biết, tôi đưa theo vợ tôi tới.”
Âm thanh của Diệp Ân Tuấn hết sức sốt ruột và lạnh lùng.
Thẩm Hạ Lan giật nảy mình.
Bức xạ hạt nhân?
Không đến mức đó chứ?
Lời của Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa đã làm cho Thanh Loan bị sặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.