Chương 2473
Vi Lan Tử Mặc
14/03/2022
Lúc trước Thẩm Hạ Lan còn ở trong phòng trò chuyện cùng Mặc Vân Thanh, lại nghe nói Tĩnh Hy đến tìm cô, nói lục công chúa có việc muốn tìm.
Cô có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đến, sau đó nghe thấy Phương Yến Nhi gọi cô là Thẩm Hạ Lan, sau đó nói rõ thân phận của cô và Diệp Ân Tuấn, hơn nữa còn nói cho cô biết Phương Chính đang lục soát cung, Diệp Ân Tuấn có khả năng đang gặp nguy hiểm, làm cô đi theo con đường bí mật này để cứu người.
Vốn Thẩm Hạ Lan còn đang nửa tin nửa ngờ, nhưng khi cô nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, lập tức vô cùng căng thẳng.
Cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ được Diệp Ân Tuấn thật sự đang ở nơi đó!
“Đúng rồi, không phải anh ở chỗ Thanh Loan sao? Sao lại chạy đến cung điện của anh họ?”
Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạc.
Cô tin chắc Thanh Loan sẽ bảo vệ Diệp Ân Tuấn thật tốt, lại không ngờ Diệp Ân Tuấn lại chạy ra ngoài.
“Em còn nói? Em không thấy đâu, em đã mất tích rồi, sao anh còn có thể ở lại đó được? Sau này anh sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình nữa, mặc kệ mấy cái quy định chết tiệt kia, nó không quan trọng bằng em.”
Diệp Ân Tuấn thử tưởng tượng nếu như Thẩm Hạ Lan không được Phương Yến Nhi cứu sẽ có hậu quả như thế nào, lập tức vô cùng sợ hãi.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng ấm áp, dựa vào lòng Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Em còn tưởng rằng anh còn có rất nhiều lời muốn nói với Thanh Loan, dù sao đã lâu lắm rồi hai người không gặp nhau.”
“Em không có ở đó, không thể nói cái gì hết, lỡ như em ghen tị thì phải làm sao?”
Diệp Ân Tuấn yên tâm, cũng có tâm trạng nói đùa với Thẩm Hạ Lan.
“Em không thèm ghen đâu, chồng của em yêu em như thế, em ghen làm gì?”
“Vậy à?”
Diệp Ân Tuấn nâng cằm Thẩm Hạ Lan lên, bắt cô không thể không nhìn thẳng vào hai mắt anh.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc Thanh Loan có làm gì em không?”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ, trên mặt lại không biểu hiện gì.
“Anh có ý gì hả? Anh đang ước gì cô ta làm gì em đúng không? Em thấy anh là đang muốn mượn đao giết người xử lý em, sao đó đi cưới người khác đúng không?”
Thẩm Hạ Lan hơi tức giận hất tay anh ra, đồng thời đẩy Diệp Ân Tuấn, giả vờ tức giận.
Diệp Ân Tuấn hơi sửng sờ, sau đó thở dài, ôm lấy cô nói nhỏ: “Nói bậy bạ cái gì đó, em biết anh không có ý này mà.”
Anh quen biết Thanh Loan rất lâu, đương nhiên càng hiểu con người của Thanh Loan hơn Thẩm Hạ Lan, ngay giây phút Thúy nói không đón được Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đã có rất nhiều suy đoán, thậm chí cảm thấy có khả năng Thanh Loan sẽ tận dụng cơ hội lần này để mượn đao giết người, cho nên lúc đó anh mới vội vàng, hoảng loạn như thế, thậm chí còn nói ra những lời nói vô cùng quyết liệt.
Nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan lại nói với anh đây không phải lỗi của Thanh Loan, là cô tự bỏ chạy, Diệp Ân Tuấn không tin những lời này.
Trong cung, Thẩm Hạ Lan chỉ có một quân cờ duy nhất là Trương Vũ, bây giờ Trương Vũ đang bị thương nặng hôn mê, cung điện Phương Nguyên cũng cách xa như thế, người duy nhất cô có thể dựa dẫm là Thanh Loan, sao lại có thể tự ý bỏ đi giữa đường được?
Cô có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đến, sau đó nghe thấy Phương Yến Nhi gọi cô là Thẩm Hạ Lan, sau đó nói rõ thân phận của cô và Diệp Ân Tuấn, hơn nữa còn nói cho cô biết Phương Chính đang lục soát cung, Diệp Ân Tuấn có khả năng đang gặp nguy hiểm, làm cô đi theo con đường bí mật này để cứu người.
Vốn Thẩm Hạ Lan còn đang nửa tin nửa ngờ, nhưng khi cô nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, lập tức vô cùng căng thẳng.
Cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ được Diệp Ân Tuấn thật sự đang ở nơi đó!
“Đúng rồi, không phải anh ở chỗ Thanh Loan sao? Sao lại chạy đến cung điện của anh họ?”
Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạc.
Cô tin chắc Thanh Loan sẽ bảo vệ Diệp Ân Tuấn thật tốt, lại không ngờ Diệp Ân Tuấn lại chạy ra ngoài.
“Em còn nói? Em không thấy đâu, em đã mất tích rồi, sao anh còn có thể ở lại đó được? Sau này anh sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình nữa, mặc kệ mấy cái quy định chết tiệt kia, nó không quan trọng bằng em.”
Diệp Ân Tuấn thử tưởng tượng nếu như Thẩm Hạ Lan không được Phương Yến Nhi cứu sẽ có hậu quả như thế nào, lập tức vô cùng sợ hãi.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng ấm áp, dựa vào lòng Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Em còn tưởng rằng anh còn có rất nhiều lời muốn nói với Thanh Loan, dù sao đã lâu lắm rồi hai người không gặp nhau.”
“Em không có ở đó, không thể nói cái gì hết, lỡ như em ghen tị thì phải làm sao?”
Diệp Ân Tuấn yên tâm, cũng có tâm trạng nói đùa với Thẩm Hạ Lan.
“Em không thèm ghen đâu, chồng của em yêu em như thế, em ghen làm gì?”
“Vậy à?”
Diệp Ân Tuấn nâng cằm Thẩm Hạ Lan lên, bắt cô không thể không nhìn thẳng vào hai mắt anh.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc Thanh Loan có làm gì em không?”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ, trên mặt lại không biểu hiện gì.
“Anh có ý gì hả? Anh đang ước gì cô ta làm gì em đúng không? Em thấy anh là đang muốn mượn đao giết người xử lý em, sao đó đi cưới người khác đúng không?”
Thẩm Hạ Lan hơi tức giận hất tay anh ra, đồng thời đẩy Diệp Ân Tuấn, giả vờ tức giận.
Diệp Ân Tuấn hơi sửng sờ, sau đó thở dài, ôm lấy cô nói nhỏ: “Nói bậy bạ cái gì đó, em biết anh không có ý này mà.”
Anh quen biết Thanh Loan rất lâu, đương nhiên càng hiểu con người của Thanh Loan hơn Thẩm Hạ Lan, ngay giây phút Thúy nói không đón được Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đã có rất nhiều suy đoán, thậm chí cảm thấy có khả năng Thanh Loan sẽ tận dụng cơ hội lần này để mượn đao giết người, cho nên lúc đó anh mới vội vàng, hoảng loạn như thế, thậm chí còn nói ra những lời nói vô cùng quyết liệt.
Nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan lại nói với anh đây không phải lỗi của Thanh Loan, là cô tự bỏ chạy, Diệp Ân Tuấn không tin những lời này.
Trong cung, Thẩm Hạ Lan chỉ có một quân cờ duy nhất là Trương Vũ, bây giờ Trương Vũ đang bị thương nặng hôn mê, cung điện Phương Nguyên cũng cách xa như thế, người duy nhất cô có thể dựa dẫm là Thanh Loan, sao lại có thể tự ý bỏ đi giữa đường được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.