Chương 2584
Vi Lan Tử Mặc
11/04/2022
Phương Chính nhíu chặt mày, khẽ nói: “Để tôi đi kiểm tra thử, rồi lát nữa sẽ gọi cho chú.”
Dứt lời, ông cũng không đợi Phương Nghị nói gì, mà cúp máy ngay.
Phương Chính nhanh chóng tìm thấy đội thị vệ của mình, rồi khẽ căn dặn: “Các cậu mau phái một đội đi tìm cậu Vu, mặc kệ cậu ấy đang làm gì, cũng phải dẫn người tới chỗ của tôi.”
“Vâng.
Đội thị vệ nhanh chóng rời đi.
Phương Viên luôn nhìn chằm chằm Phương Chính, thấy đội thị vệ đi rất gấp gáp, tất nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh liền sai người đuổi theo.
Phương Chính bỗng thấy hơi bất an.
Ông chưa từng bất an thế này, nhất là thái độ của Phương Nghị, chẳng lẽ Vu Phong thật sự đã xảy ra chuyện rồi ư?
Nhưng nơi này là hoàng cung, ông đã cho Vu Phong quyền lợi tuyệt đối rồi, nên không ai dám động vào cậu ta.
Ông lại nhìn hai đứa con trai của mình, giờ bọn họ đều bị quấn lấy không thể bỏ đi được, mà người của bọn họ cũng bị ông theo dõi sát sao, hoàn toàn không có cơ hội để xuống tay, do đó nếu Vu Phong thật sự xảy ra chuyện, có lẽ cậu ta đã một mình rời khỏi cung.
Nếu người ngoài cung muốn đối phó với Vu Phong, e rằng chỉ có Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn là có khả năng nhất.
“Người đâu, mau đi điều tra tung tích của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cho Tôi.
Phương Chính vốn định nới rộng tấm lưới, để bắt Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vào trong, nhưng giờ xem ra bọn họ rất có bản lĩnh, bọn họ đã rời khỏi cung điện rồi ư?
Là ai?
Ai đã cho bọn họ làm được điều đó?
Phương Chính lại quan sát Phương Nguyên và Phương Viên, thậm chí còn nghĩ tới Thanh Loan, nhưng bọn họ đều không có thời gian để gây án.
Khoan đãt Phương Yến Nhi!
Phương Chính chợt nhớ tới cô con gái †hứ sáu này của mình.
Phương Yến Nhi luôn mang tới cảm giác tồn tại rất thấp, hôm nay chỉ lộ mặt ở đầu quốc yến, rồi không biết đã đi đâu, chẳng lẽ là cô ta?
Một khi Phương Chính đã sinh nghỉ thì không dễ dàng bỏ xuống, ông gọi đội thị vệ vào, khẽ dặn: “Cậu đi gọi lục công chúa tới đây, mặc kệ cô ta đang làm gì, cũng phải trói đến thư phòng cho tôi.”
Giờ đáy mắt Phương Chính đã hiện lên sát ý.
Con gái vốn dùng để liên hôn, nếu giờ Phương Yến Nhi thật sự giúp đỡ hai người Thẩm Hạ Lan đối phó với ông, thì ông cũng không ngại tự tay giải quyết con nghiệt nữ này.
Giờ Phương Yến Nhi không hề hay biết Phương Chính đang nhắm vào mình, cô nhìn người đàn ông bị hôn mê đưa tới trước mặt mình, rồi gương mặt xinh đẹp nhất thời đỏ ửng.
“Lục công chúa, tôi đã mang người này tới cho cô rồi, nhưng tính anh ta rất quật cường, lỡ lát nữa anh ta tỉnh lại, e rằng lục công chúa sẽ không trò chuyện được, không bằng để tôi tìm người trói tay chân anh ta lại trước.”
Tĩnh Hy nhìn Phương Yến Nhi, không khỏi lên tiếng.
Dứt lời, ông cũng không đợi Phương Nghị nói gì, mà cúp máy ngay.
Phương Chính nhanh chóng tìm thấy đội thị vệ của mình, rồi khẽ căn dặn: “Các cậu mau phái một đội đi tìm cậu Vu, mặc kệ cậu ấy đang làm gì, cũng phải dẫn người tới chỗ của tôi.”
“Vâng.
Đội thị vệ nhanh chóng rời đi.
Phương Viên luôn nhìn chằm chằm Phương Chính, thấy đội thị vệ đi rất gấp gáp, tất nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh liền sai người đuổi theo.
Phương Chính bỗng thấy hơi bất an.
Ông chưa từng bất an thế này, nhất là thái độ của Phương Nghị, chẳng lẽ Vu Phong thật sự đã xảy ra chuyện rồi ư?
Nhưng nơi này là hoàng cung, ông đã cho Vu Phong quyền lợi tuyệt đối rồi, nên không ai dám động vào cậu ta.
Ông lại nhìn hai đứa con trai của mình, giờ bọn họ đều bị quấn lấy không thể bỏ đi được, mà người của bọn họ cũng bị ông theo dõi sát sao, hoàn toàn không có cơ hội để xuống tay, do đó nếu Vu Phong thật sự xảy ra chuyện, có lẽ cậu ta đã một mình rời khỏi cung.
Nếu người ngoài cung muốn đối phó với Vu Phong, e rằng chỉ có Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn là có khả năng nhất.
“Người đâu, mau đi điều tra tung tích của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cho Tôi.
Phương Chính vốn định nới rộng tấm lưới, để bắt Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vào trong, nhưng giờ xem ra bọn họ rất có bản lĩnh, bọn họ đã rời khỏi cung điện rồi ư?
Là ai?
Ai đã cho bọn họ làm được điều đó?
Phương Chính lại quan sát Phương Nguyên và Phương Viên, thậm chí còn nghĩ tới Thanh Loan, nhưng bọn họ đều không có thời gian để gây án.
Khoan đãt Phương Yến Nhi!
Phương Chính chợt nhớ tới cô con gái †hứ sáu này của mình.
Phương Yến Nhi luôn mang tới cảm giác tồn tại rất thấp, hôm nay chỉ lộ mặt ở đầu quốc yến, rồi không biết đã đi đâu, chẳng lẽ là cô ta?
Một khi Phương Chính đã sinh nghỉ thì không dễ dàng bỏ xuống, ông gọi đội thị vệ vào, khẽ dặn: “Cậu đi gọi lục công chúa tới đây, mặc kệ cô ta đang làm gì, cũng phải trói đến thư phòng cho tôi.”
Giờ đáy mắt Phương Chính đã hiện lên sát ý.
Con gái vốn dùng để liên hôn, nếu giờ Phương Yến Nhi thật sự giúp đỡ hai người Thẩm Hạ Lan đối phó với ông, thì ông cũng không ngại tự tay giải quyết con nghiệt nữ này.
Giờ Phương Yến Nhi không hề hay biết Phương Chính đang nhắm vào mình, cô nhìn người đàn ông bị hôn mê đưa tới trước mặt mình, rồi gương mặt xinh đẹp nhất thời đỏ ửng.
“Lục công chúa, tôi đã mang người này tới cho cô rồi, nhưng tính anh ta rất quật cường, lỡ lát nữa anh ta tỉnh lại, e rằng lục công chúa sẽ không trò chuyện được, không bằng để tôi tìm người trói tay chân anh ta lại trước.”
Tĩnh Hy nhìn Phương Yến Nhi, không khỏi lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.