Chương 348: Con chính là con gái mẹ
Vi Lan Tử Mặc
28/03/2021
“Em muốn mua đồ cho mẹ anh?”
“Chẳng phải đây là điều em nên làm à?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy phản ứng của Diệp Ân Tuấn rất thú vị.
Cô là con dâu, trong lúc mẹ chồng bị bệnh nằm viện cô không thể ở bên cạnh chăm sóc, nhưng mẹ chồng vẫn nghĩ đến sức khỏe của cô, có thế nào cô cũng phải bày tỏ chút lòng thành chứ đúng không?
Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa, chỉ cười đáp: “Anh nghe theo em hết.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ánh mắt Diệp Ân Tuấn rất dịu dàng, như muốn nhấn chìm cô ở trong đó.
“Cặp mắt đào hoa này của anh thật biết cách phóng điện, thảo nào có nhiều cô gái mê muội anh đến thế.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi cạn lời và oan ức.
“Anh không phải mắt đào hoa, mà là mắt phượng.”
“Như nhau cả thôi.”
Thẩm Hạ Lan hơi vô lý.
Diệp Ân Tuấn đành phải thuận theo ý cô.
“Được được được, em nói sao cũng được, nhưng chuyện này không thể trách anh được, mà là do vấn đề về gien.”
Câu nói này hơi dương dương tự đắc.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn ngày càng không biết xấu hổ.
Diệp Ân Tuấn tự động phớt lờ ánh mắt khinh thường của Thẩm Hạ Lan.
Hai người nắm tay nhau đi vào trung tâm thương mại gần đó.
“Mẹ thích gì nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy người làm con dâu như cô thật quá bất hiếu, cô đã kết hôn nhiều năm như thế, mà lại không biết bà cụ thích gì.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Miễn là đồ em mua thì mẹ đều thích hết.”
“Em đang nói nghiêm túc đấy.”
Không biết tại sao, Thẩm Hạ Lan lại hơi căng thẳng.
Trước giờ cô chưa từng căng thẳng thế này, cô chỉ đi mua đồ thôi mà?
Diệp Ân Tuấn thấy cô căng thẳng thì nói nhỏ: “Anh nói thật đó, mẹ không thiếu thứ gì cả, trong nhà thứ gì mà chẳng có? Em chỉ cần bảy tỏ chút tấm lòng là được. Nếu nói mẹ thật sự thiếu thứ gì, thì đó chính là ba anh, em có thể tặng ba anh cho mẹ anh không?”
“Anh nói cái gì? Em đâu phải là thần tiên.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn đang trêu mình, nhưng anh nói rất đúng, mấy năm nay bà cụ Diệp thật sự không thiếu thứ gì cả.
Chuyện này đã làm khó Thẩm Hạ Lan rồi.
“Làm sao đây? Em thật sự không biết nên tặng mẹ món đồ gì.”
“Vậy thì thôi.”
Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy cô không cần phải tặng gì cả, chỉ cần có lòng là được, nhưng Thẩm Hạ Lan cứ muốn mua.
Hai người đi dạo một vòng, rồi dừng trước cửa hàng bán bồn ngâm chân.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy thứ này rất tốt.
“Người ta thường nói dưới chân có rất nhiều huyệt vị, nếu dùng cái này chẳng phải bà cụ sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều à?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, hy vọng anh đưa ra ý kiến giúp mình.
Diệp Ân Tuấn gật đầu nói: “Ừm, cũng được.”
Hai người mua bồn ngâm chân, rồi mới quay về nhà tổ nhà họ Diệp.
Hình như nhà họ Diệp không giống như trước nữa, giờ có rất nhiều vệ sĩ đứng canh gác, hơn nữa còn rất trật tự.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, rồi im lặng, cùng Diệp Ân Tuấn quay về nhà họ Diệp.
“Bà cụ, mợ cả và cậu cả về rồi!”
Mẹ Hoàng thấy bọn họ quay về thì rất vui, vội thông báo cho bà cụ Diệp biết.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nắm tay nhau đi vào rồi, mới nhận ra bà cụ Diệp đang ngồi trên xe lăn, vui mừng nhìn bọn họ.
“Hai đứa về rồi à? Về rồi thì tốt, nào nào! Hai đứa mau ngồi xuống đi!”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều nhất thời sửng sốt.
“Mẹ, chân mẹ...”
Gần đây anh quá bận rộn, lại luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Thẩm Hạ Lan, cứ nghĩ có Diệp Nam Phương chăm sóc bà cụ rồi, nên anh không phải lo lắng nữa, mà Diệp Nam Phương cũng không nói cho anh biết sức khỏe bà cụ xảy ra vấn đề, giờ bỗng nhìn thấy bà cụ Diệp ngồi trên xe lăn thế này, làm mũi Diệp Ân Tuấn nhất thời hơi chua xót.
“Con xin lỗi, là do con bất hiếu.”
Diệp Ân Tuấn quỳ xuống trước mặt bà cụ Diệp ngay.
Thẩm Hạ Lan cũng khiếp sợ.
Cô luôn nghĩ rằng đã có thuốc giải độc, mặc dù bà cụ sẽ bình phục chậm một chút, nhưng không đến nỗi thế này.
Nhưng bà cụ Diệp lại hờ hững nói: “Chuyện này chẳng có gì to tát cả, nếu so với việc mẹ có thể giữ lại mạng sống, thì ông trời đã ưu ái cho mẹ lắm rồi. Bác sĩ nói chất độc đã ở trong người mẹ quá lâu, mặc dù có thuốc giải độc, nhưng cuối cùng vẫn sẽ để lại di chứng. Đôi chân này của mẹ đã mất hết sức rồi, nhưng vẫn còn cảm giác, sau này có thể từ từ hồi phục, có lẽ sẽ đứng dậy được. Các con cũng đừng đau lòng, mẹ đã lớn tuổi rồi, không tìm được người hầu hạ cho mẹ cũng được. Cả đời này mẹ đã vì các con và nhà họ Diệp rồi, chẳng lẽ giờ con không cho mẹ lười biếng chút à?”
Bà cụ càng nói thế, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy khó chịu.
“Mẹ, tụi con xin lỗi, con và Ân Tuấn nên về thăm mẹ sớm hơn mới phải.”
Thẩm Hạ Lan vội ngồi xổm trước mặt bà, nhìn bà lão hiền từ trước mặt, trong lòng cô bỗng thấy rất khó chịu.
Bà cụ Diệp nắm tay Thẩm Hạ Lan nói: “Con gái ngốc, con đã như thế rồi, sao có thể về thăm mẹ được chứ? Mẹ đã là người gần đất xa trời rồi, có bị thế nào cũng được, nhưng con thì khác. Con nhìn con xem, con kích động vì một bà già như mẹ làm gì? Thế nào? Cơ thể con đã khỏe hơn chưa? Đã đi bệnh viện khám chưa?”
“Con khám rồi ạ, bác sĩ nói mọi thứ đều rất tốt, mẹ cứ yên tâm.”
Trước mặt bà cụ Diệp, Thẩm Hạ Lan như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Diệp Ân Tuấn thấy hai người như thế thì lên tiếng: “Mẹ, Hạ Lan đã mua cho một cái bồn ngâm chân, để con cho mẹ dùng thử nhé?”
“Để em làm cho.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì định đổ nước, nhưng bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.
“Em mới bị sảy thai, nên ngồi đây nói chuyện với mẹ đi, để anh đi cho.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, rồi cầm bồn ngâm chân đi vào phòng vệ sinh.
Bà cụ Diệp nhìn bóng lưng Diệp Ân Tuấn, rồi cười nói: “Thằng bé thật sự rất hiếu thuận. Cả đời này có thể có con trai con gái như các con, là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Đều tại con không tốt, con nên bảo Ân Tuấn về thăm mẹ sớm hơn mới phải.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mẹ chồng mình thật sự quá tốt.
Nếu là mẹ chồng bình thường, nói không chừng sẽ tức giận khi con mình một tháng không về, nhưng bà cụ Diệp thì không.
Bà cụ Diệp vỗ tay cô nói: “Con phải chăm sóc mình thật tốt, mẹ nghe nói Ân Tuấn định dẫn con và tụi trẻ ra ngoài chơi đúng không?”
“Vâng ạ, tụi con dự định là thế, nhưng giờ con không muốn đi nữa, con sẽ ở cạnh chăm sóc cho mẹ, đợi khi nào mẹ khỏe lên mới về.”
Thấy bà cụ Diệp thế này, sao Thẩm Hạ Lan có thể để mình và Diệp Ân Tuấn dẫn tụi trẻ ra ngoài chơi chứ?
Nhưng bà cụ Diệp lại cười nói: “Con đừng quan tâm đến mẹ, ở nhà có Nam Phương lo liệu rồi, nhiều năm qua, nhà họ Diệp đã mắc nợ con và tụi trẻ quá nhiều. Giờ mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, cứ để Ân Tuấn dẫn tụi con ra ngoài chơi đi! Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, muôn màu muôn vẻ, sẽ làm con và tụi trẻ cảm thấy vui vẻ hơn. Một bà già như mẹ đã bận rộn cả đời rồi, đến cuối đời thì chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở lại nhà họ Diệp, giữ gìn chút đồ mà lúc ba con còn sống đã để lại. Tụi con còn trẻ nên có cuộc sống và con đường nên bước đi khi còn trẻ, đừng vì mẹ mà bị ràng buộc lại, biết chưa?”
“Nhưng mẹ thành thế này, nếu tụi con vẫn ra ngoài chơi chẳng phải quá bất hiếu sao ạ?”
Bà cụ Diệp càng nói thế, Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy khó chịu.
“Con gái ngốc, sao con cứ như đứa bé không muốn rời xa mẹ thế? Người nào không biết còn tưởng con là con gái mẹ đó.”
Mặc dù bà cụ Diệp nói thế, nhưng ánh mắt lại rất vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan bỗng nhào vào lòng bà, khóc lóc: “Con chính là con gái mẹ.”
“Được được được, con là con gái mẹ, đừng khóc nữa, lát nữa Ân Tuấn quay lại, sẽ nghĩ mẹ bắt nạt con đó.”
Bà cụ nói xong thì bắt đầu ho khan.
Thẩm Hạ Lan vội đứng dậy rót cho bà cụ Diệp một ly nước.
Diệp Ân Tuấn ôm bồn ngâm chân đi tới, quỳ một chân xuống ngâm chân cho bà cụ Diệp.
Anh chợt nhận ra một điều, nhiều năm qua anh đã không còn thân thiết với bà cụ Diệp như vậy nữa.
Hồi nhỏ thì bà cụ Diệp không có thời gian, đến khi trưởng thành thì tới lượt anh, ngày nào anh cũng bận rộn ở công ty, tan làm rồi cũng không rảnh rỗi, không những suýt đánh mất vợ mình, mà giờ ngay cả mẹ mình cũng sắp đánh mất.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn rất áy náy.
“Mẹ, nhân viên trong trung tâm thương mại nói bồn ngâm chân này rất có tác dụng, có thể thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu dưới lòng bàn chân, khi nào mẹ rảnh thì cứ lấy ra ngâm.”
“Ừm!”
Giờ Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có nói gì, bà cụ Diệp cũng nghe theo hết.
Giờ Thẩm Hạ Lan mới chợt nhận ra bà thật sự già rồi, sự cô độc và hiu quạnh đến khó tả bao trùm lên người bà cụ Diệp, càng tạo cho bà cảm giác tang thương.
“Mẹ, mẹ muốn ăn gì? Để con xuống bếp nấu cho mẹ.”
Thẩm Hạ Lan nói xong định đứng dậy, nhưng bị bà cụ giữ lại.
“Trong bếp có mẹ Hoàng rồi, con định cướp chén cơm của mẹ Hoàng à? Hơn nữa, con vừa mới sảy thai, nên đừng đi lại nhiều quá, cứ ngồi đây nói chuyện với mẹ là được.”
Bà cụ Diệp lấy một tấm thẻ trong ngực ra đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Mặc dù con và Ân Tuấn không thiếu tiền, nhưng làm mẹ chồng, có thế nào mẹ cũng phải bày tỏ chút thành ý khi con bị sảy thai, số tiền này cũng không nhiều, nên con đừng ngăn cản mẹ. Mẹ cho thì con cứ nhận lấy, xem như đây là tiền riêng của con, sau này nếu Ân Tuấn bắt nạt con, chẳng phải con vẫn có tiền để phòng thân à?”
Bà cụ Diệp cười nói, nhưng lại làm mắt Thẩm Hạ Lan ngấn nước.
“Mẹ...”
“Con đã gọi mẹ một tiếng mẹ rồi, thì nghe lời mẹ nhận lấy đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy anh gật đầu mới nhận lấy nói: “Cảm ơn mẹ!”
“Con ngoan!”
Ba người lại trò chuyện một lát, Diệp Ân Tuấn cũng ngâm chân cho bà cụ xong rồi, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, thì Diệp Nam Phương cũng quay về.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan chính thức gặp mặt Diệp Nam Phương.
Lần trước lúc cô đứng trên ranh giới sống chết, suýt xem Diệp Nam Phương thành Diệp Ân Tuấn, sau đó cô cũng không có thời gian gặp mặt anh ta, nên giờ cô vẫn ngẩn người khi nhìn thấy anh ta.
Diệp Nam Phương thật sự giống hệt Diệp Ân Tuấn.
“Chào chị dâu.”
Diệp Nam Phương khẽ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền trên mặt, trông có vẻ hoạt bát, không nghiêm túc như Diệp Ân Tuấn.
“Chào cậu Nam Phương.”
Thẩm Hạ Lan hơi mất tự nhiên, dù gì cô cũng chưa quen với việc nhìn thấy một người giống hệt chồng mình đứng trước mặt mình.
“Em tránh ra một bên đi, không thấy chị dâu em hơi căng thẳng à?”
Diệp Ân Tuấn đá vào người Diệp Nam Phương ngay.
Diệp Nam Phương tủi thân nói với bà cụ: “Mẹ, mẹ nhìn anh xem, giờ còn biết bắt nạt con nữa. Không những ném công ty to lớn đó cho con, mà giờ còn thấy con chướng mắt khi đứng trước mặt anh ấy nữa.”
“Nếu con không muốn anh con chướng mắt, thì mau tìm một cô con dâu về đây cho mẹ. À đúng rồi, Diệp Tranh đâu? Chẳng phải con dẫn thằng bé đi à?”
Diệp Nam Phương nghe bà cụ Diệp nói thế thì nhất thời ngẩn người, rồi thốt lên: “Con quên thằng bé mất rồi, có lẽ thằng bé đã bị con nhốt trong văn phòng rồi.”
Nói xong, anh vội chạy ra ngoài, Thẩm Hạ Lan thấy thế thì khóe miệng khẽ giật.
Chú út này thật sự có thể quản lý một công ty ư?
“Chẳng phải đây là điều em nên làm à?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy phản ứng của Diệp Ân Tuấn rất thú vị.
Cô là con dâu, trong lúc mẹ chồng bị bệnh nằm viện cô không thể ở bên cạnh chăm sóc, nhưng mẹ chồng vẫn nghĩ đến sức khỏe của cô, có thế nào cô cũng phải bày tỏ chút lòng thành chứ đúng không?
Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa, chỉ cười đáp: “Anh nghe theo em hết.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ánh mắt Diệp Ân Tuấn rất dịu dàng, như muốn nhấn chìm cô ở trong đó.
“Cặp mắt đào hoa này của anh thật biết cách phóng điện, thảo nào có nhiều cô gái mê muội anh đến thế.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi cạn lời và oan ức.
“Anh không phải mắt đào hoa, mà là mắt phượng.”
“Như nhau cả thôi.”
Thẩm Hạ Lan hơi vô lý.
Diệp Ân Tuấn đành phải thuận theo ý cô.
“Được được được, em nói sao cũng được, nhưng chuyện này không thể trách anh được, mà là do vấn đề về gien.”
Câu nói này hơi dương dương tự đắc.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn ngày càng không biết xấu hổ.
Diệp Ân Tuấn tự động phớt lờ ánh mắt khinh thường của Thẩm Hạ Lan.
Hai người nắm tay nhau đi vào trung tâm thương mại gần đó.
“Mẹ thích gì nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy người làm con dâu như cô thật quá bất hiếu, cô đã kết hôn nhiều năm như thế, mà lại không biết bà cụ thích gì.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Miễn là đồ em mua thì mẹ đều thích hết.”
“Em đang nói nghiêm túc đấy.”
Không biết tại sao, Thẩm Hạ Lan lại hơi căng thẳng.
Trước giờ cô chưa từng căng thẳng thế này, cô chỉ đi mua đồ thôi mà?
Diệp Ân Tuấn thấy cô căng thẳng thì nói nhỏ: “Anh nói thật đó, mẹ không thiếu thứ gì cả, trong nhà thứ gì mà chẳng có? Em chỉ cần bảy tỏ chút tấm lòng là được. Nếu nói mẹ thật sự thiếu thứ gì, thì đó chính là ba anh, em có thể tặng ba anh cho mẹ anh không?”
“Anh nói cái gì? Em đâu phải là thần tiên.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn đang trêu mình, nhưng anh nói rất đúng, mấy năm nay bà cụ Diệp thật sự không thiếu thứ gì cả.
Chuyện này đã làm khó Thẩm Hạ Lan rồi.
“Làm sao đây? Em thật sự không biết nên tặng mẹ món đồ gì.”
“Vậy thì thôi.”
Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy cô không cần phải tặng gì cả, chỉ cần có lòng là được, nhưng Thẩm Hạ Lan cứ muốn mua.
Hai người đi dạo một vòng, rồi dừng trước cửa hàng bán bồn ngâm chân.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy thứ này rất tốt.
“Người ta thường nói dưới chân có rất nhiều huyệt vị, nếu dùng cái này chẳng phải bà cụ sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều à?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, hy vọng anh đưa ra ý kiến giúp mình.
Diệp Ân Tuấn gật đầu nói: “Ừm, cũng được.”
Hai người mua bồn ngâm chân, rồi mới quay về nhà tổ nhà họ Diệp.
Hình như nhà họ Diệp không giống như trước nữa, giờ có rất nhiều vệ sĩ đứng canh gác, hơn nữa còn rất trật tự.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, rồi im lặng, cùng Diệp Ân Tuấn quay về nhà họ Diệp.
“Bà cụ, mợ cả và cậu cả về rồi!”
Mẹ Hoàng thấy bọn họ quay về thì rất vui, vội thông báo cho bà cụ Diệp biết.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nắm tay nhau đi vào rồi, mới nhận ra bà cụ Diệp đang ngồi trên xe lăn, vui mừng nhìn bọn họ.
“Hai đứa về rồi à? Về rồi thì tốt, nào nào! Hai đứa mau ngồi xuống đi!”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều nhất thời sửng sốt.
“Mẹ, chân mẹ...”
Gần đây anh quá bận rộn, lại luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Thẩm Hạ Lan, cứ nghĩ có Diệp Nam Phương chăm sóc bà cụ rồi, nên anh không phải lo lắng nữa, mà Diệp Nam Phương cũng không nói cho anh biết sức khỏe bà cụ xảy ra vấn đề, giờ bỗng nhìn thấy bà cụ Diệp ngồi trên xe lăn thế này, làm mũi Diệp Ân Tuấn nhất thời hơi chua xót.
“Con xin lỗi, là do con bất hiếu.”
Diệp Ân Tuấn quỳ xuống trước mặt bà cụ Diệp ngay.
Thẩm Hạ Lan cũng khiếp sợ.
Cô luôn nghĩ rằng đã có thuốc giải độc, mặc dù bà cụ sẽ bình phục chậm một chút, nhưng không đến nỗi thế này.
Nhưng bà cụ Diệp lại hờ hững nói: “Chuyện này chẳng có gì to tát cả, nếu so với việc mẹ có thể giữ lại mạng sống, thì ông trời đã ưu ái cho mẹ lắm rồi. Bác sĩ nói chất độc đã ở trong người mẹ quá lâu, mặc dù có thuốc giải độc, nhưng cuối cùng vẫn sẽ để lại di chứng. Đôi chân này của mẹ đã mất hết sức rồi, nhưng vẫn còn cảm giác, sau này có thể từ từ hồi phục, có lẽ sẽ đứng dậy được. Các con cũng đừng đau lòng, mẹ đã lớn tuổi rồi, không tìm được người hầu hạ cho mẹ cũng được. Cả đời này mẹ đã vì các con và nhà họ Diệp rồi, chẳng lẽ giờ con không cho mẹ lười biếng chút à?”
Bà cụ càng nói thế, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy khó chịu.
“Mẹ, tụi con xin lỗi, con và Ân Tuấn nên về thăm mẹ sớm hơn mới phải.”
Thẩm Hạ Lan vội ngồi xổm trước mặt bà, nhìn bà lão hiền từ trước mặt, trong lòng cô bỗng thấy rất khó chịu.
Bà cụ Diệp nắm tay Thẩm Hạ Lan nói: “Con gái ngốc, con đã như thế rồi, sao có thể về thăm mẹ được chứ? Mẹ đã là người gần đất xa trời rồi, có bị thế nào cũng được, nhưng con thì khác. Con nhìn con xem, con kích động vì một bà già như mẹ làm gì? Thế nào? Cơ thể con đã khỏe hơn chưa? Đã đi bệnh viện khám chưa?”
“Con khám rồi ạ, bác sĩ nói mọi thứ đều rất tốt, mẹ cứ yên tâm.”
Trước mặt bà cụ Diệp, Thẩm Hạ Lan như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Diệp Ân Tuấn thấy hai người như thế thì lên tiếng: “Mẹ, Hạ Lan đã mua cho một cái bồn ngâm chân, để con cho mẹ dùng thử nhé?”
“Để em làm cho.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì định đổ nước, nhưng bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.
“Em mới bị sảy thai, nên ngồi đây nói chuyện với mẹ đi, để anh đi cho.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, rồi cầm bồn ngâm chân đi vào phòng vệ sinh.
Bà cụ Diệp nhìn bóng lưng Diệp Ân Tuấn, rồi cười nói: “Thằng bé thật sự rất hiếu thuận. Cả đời này có thể có con trai con gái như các con, là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi.”
“Đều tại con không tốt, con nên bảo Ân Tuấn về thăm mẹ sớm hơn mới phải.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mẹ chồng mình thật sự quá tốt.
Nếu là mẹ chồng bình thường, nói không chừng sẽ tức giận khi con mình một tháng không về, nhưng bà cụ Diệp thì không.
Bà cụ Diệp vỗ tay cô nói: “Con phải chăm sóc mình thật tốt, mẹ nghe nói Ân Tuấn định dẫn con và tụi trẻ ra ngoài chơi đúng không?”
“Vâng ạ, tụi con dự định là thế, nhưng giờ con không muốn đi nữa, con sẽ ở cạnh chăm sóc cho mẹ, đợi khi nào mẹ khỏe lên mới về.”
Thấy bà cụ Diệp thế này, sao Thẩm Hạ Lan có thể để mình và Diệp Ân Tuấn dẫn tụi trẻ ra ngoài chơi chứ?
Nhưng bà cụ Diệp lại cười nói: “Con đừng quan tâm đến mẹ, ở nhà có Nam Phương lo liệu rồi, nhiều năm qua, nhà họ Diệp đã mắc nợ con và tụi trẻ quá nhiều. Giờ mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, cứ để Ân Tuấn dẫn tụi con ra ngoài chơi đi! Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, muôn màu muôn vẻ, sẽ làm con và tụi trẻ cảm thấy vui vẻ hơn. Một bà già như mẹ đã bận rộn cả đời rồi, đến cuối đời thì chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở lại nhà họ Diệp, giữ gìn chút đồ mà lúc ba con còn sống đã để lại. Tụi con còn trẻ nên có cuộc sống và con đường nên bước đi khi còn trẻ, đừng vì mẹ mà bị ràng buộc lại, biết chưa?”
“Nhưng mẹ thành thế này, nếu tụi con vẫn ra ngoài chơi chẳng phải quá bất hiếu sao ạ?”
Bà cụ Diệp càng nói thế, Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy khó chịu.
“Con gái ngốc, sao con cứ như đứa bé không muốn rời xa mẹ thế? Người nào không biết còn tưởng con là con gái mẹ đó.”
Mặc dù bà cụ Diệp nói thế, nhưng ánh mắt lại rất vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan bỗng nhào vào lòng bà, khóc lóc: “Con chính là con gái mẹ.”
“Được được được, con là con gái mẹ, đừng khóc nữa, lát nữa Ân Tuấn quay lại, sẽ nghĩ mẹ bắt nạt con đó.”
Bà cụ nói xong thì bắt đầu ho khan.
Thẩm Hạ Lan vội đứng dậy rót cho bà cụ Diệp một ly nước.
Diệp Ân Tuấn ôm bồn ngâm chân đi tới, quỳ một chân xuống ngâm chân cho bà cụ Diệp.
Anh chợt nhận ra một điều, nhiều năm qua anh đã không còn thân thiết với bà cụ Diệp như vậy nữa.
Hồi nhỏ thì bà cụ Diệp không có thời gian, đến khi trưởng thành thì tới lượt anh, ngày nào anh cũng bận rộn ở công ty, tan làm rồi cũng không rảnh rỗi, không những suýt đánh mất vợ mình, mà giờ ngay cả mẹ mình cũng sắp đánh mất.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn rất áy náy.
“Mẹ, nhân viên trong trung tâm thương mại nói bồn ngâm chân này rất có tác dụng, có thể thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu dưới lòng bàn chân, khi nào mẹ rảnh thì cứ lấy ra ngâm.”
“Ừm!”
Giờ Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có nói gì, bà cụ Diệp cũng nghe theo hết.
Giờ Thẩm Hạ Lan mới chợt nhận ra bà thật sự già rồi, sự cô độc và hiu quạnh đến khó tả bao trùm lên người bà cụ Diệp, càng tạo cho bà cảm giác tang thương.
“Mẹ, mẹ muốn ăn gì? Để con xuống bếp nấu cho mẹ.”
Thẩm Hạ Lan nói xong định đứng dậy, nhưng bị bà cụ giữ lại.
“Trong bếp có mẹ Hoàng rồi, con định cướp chén cơm của mẹ Hoàng à? Hơn nữa, con vừa mới sảy thai, nên đừng đi lại nhiều quá, cứ ngồi đây nói chuyện với mẹ là được.”
Bà cụ Diệp lấy một tấm thẻ trong ngực ra đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Mặc dù con và Ân Tuấn không thiếu tiền, nhưng làm mẹ chồng, có thế nào mẹ cũng phải bày tỏ chút thành ý khi con bị sảy thai, số tiền này cũng không nhiều, nên con đừng ngăn cản mẹ. Mẹ cho thì con cứ nhận lấy, xem như đây là tiền riêng của con, sau này nếu Ân Tuấn bắt nạt con, chẳng phải con vẫn có tiền để phòng thân à?”
Bà cụ Diệp cười nói, nhưng lại làm mắt Thẩm Hạ Lan ngấn nước.
“Mẹ...”
“Con đã gọi mẹ một tiếng mẹ rồi, thì nghe lời mẹ nhận lấy đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy anh gật đầu mới nhận lấy nói: “Cảm ơn mẹ!”
“Con ngoan!”
Ba người lại trò chuyện một lát, Diệp Ân Tuấn cũng ngâm chân cho bà cụ xong rồi, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, thì Diệp Nam Phương cũng quay về.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan chính thức gặp mặt Diệp Nam Phương.
Lần trước lúc cô đứng trên ranh giới sống chết, suýt xem Diệp Nam Phương thành Diệp Ân Tuấn, sau đó cô cũng không có thời gian gặp mặt anh ta, nên giờ cô vẫn ngẩn người khi nhìn thấy anh ta.
Diệp Nam Phương thật sự giống hệt Diệp Ân Tuấn.
“Chào chị dâu.”
Diệp Nam Phương khẽ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền trên mặt, trông có vẻ hoạt bát, không nghiêm túc như Diệp Ân Tuấn.
“Chào cậu Nam Phương.”
Thẩm Hạ Lan hơi mất tự nhiên, dù gì cô cũng chưa quen với việc nhìn thấy một người giống hệt chồng mình đứng trước mặt mình.
“Em tránh ra một bên đi, không thấy chị dâu em hơi căng thẳng à?”
Diệp Ân Tuấn đá vào người Diệp Nam Phương ngay.
Diệp Nam Phương tủi thân nói với bà cụ: “Mẹ, mẹ nhìn anh xem, giờ còn biết bắt nạt con nữa. Không những ném công ty to lớn đó cho con, mà giờ còn thấy con chướng mắt khi đứng trước mặt anh ấy nữa.”
“Nếu con không muốn anh con chướng mắt, thì mau tìm một cô con dâu về đây cho mẹ. À đúng rồi, Diệp Tranh đâu? Chẳng phải con dẫn thằng bé đi à?”
Diệp Nam Phương nghe bà cụ Diệp nói thế thì nhất thời ngẩn người, rồi thốt lên: “Con quên thằng bé mất rồi, có lẽ thằng bé đã bị con nhốt trong văn phòng rồi.”
Nói xong, anh vội chạy ra ngoài, Thẩm Hạ Lan thấy thế thì khóe miệng khẽ giật.
Chú út này thật sự có thể quản lý một công ty ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.