Chương 616: Con nhất định phải bình tĩnh
Vi Lan Tử Mặc
23/05/2021
Tay của Thẩm Hạ Lan lập tức giữ chặt lấy tay cầm của xe.
Làm sao đây?
Chẳng lẽ thật sự phải gặp anh như vậy sao?
Thẩm Hạ Lan căng thẳng đến mức tim như muốn vọt lên cổ họng.
Bây giờ cô rất mâu thuẫn, không biết cô có nên chào Diệp Ân Tuấn một tiếng không.
Đúng lúc này, Lam Thần cầm một tấm thẻ thông hành đưa cho Diệp Ân Tuấn.
“Tổng giám đốc Diệp, chúng ta cũng không phải lần đầu chào hỏi nữa rồi, chắc anh biết thân phận của tôi. Tôi nghĩ xe của tiến sĩ Phương chắc không cần cản nữa chứ? Chẳng lẽ tổng giám đốc Diệp cảm thấy tiến sĩ Phương sẽ câu kết với người của Khôn sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thẻ thông hành trong tay Lam Thần, hỏi: “Trên xe có những ai?”
“Cô Phương nhà chúng tôi và bác sĩ Diêm Vương Sống. Sức khỏe cô chủ nhà chúng tôi không tốt, nghe nói y thuật của bác sĩ Trương rất tốt, nên đã tới để khám bệnh, có điều bệnh của cô chủ nhà chúng tôi có chút phức tạp, xem trong thời gian ngắn thì không được, chỉ có thể phiền bác sĩ Trương theo chúng tôi trở về để chữa trị.”
Lời của Lam Thần khiến Diệp Ân Tuấn nhíu mày lại.
“Mở cửa xe ra, tôi nhìn qua, hi vọng anh sẽ phối hợp. Nếu đã là người của tiến sĩ Phương, đương nhiên cũng biết việc tôi làm như vậy có nghĩa là gì, cũng không cần tôi nói nhiều đâu đúng không?”
Lam Thần ngơ ra.
Đúng lúc này, Trương Linh mở cửa xe ra, Thẩm Hạ Lan vội vàng quay mặt sang một bên, vết bỏng sau lưng cô lộ rõ ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn nhìn vào, thấy thật sự là Trương Linh, bèn gật đầu, rồi anh nhìn sang Thẩm Hạ Lan, trái tim khẽ nói lên.
Từng nghe Thẩm Hạ Lan nói, Phương Đình và cô trông rất giống nhau, nhìn góc nghiêng như vậy, quả thật là giống hệt.
Nghĩ đến Thẩm Hạ Lan còn ở nhà, không thể nào xuất hiện ở đây được, huống chi người của anh cũng không báo cáo với anh Thẩm Hạ Lan có gì không ổn, nên Diệp Ân Tuấn cũng chỉ nhìn qua, sau đó lập tức đưa giấy thông hành cho Lam Thần nói: “Mấy ngày này tốt nhất đừng xuất hiện ở đây nữa. Vài ngày sau sẽ có một buổi hành động quân sự, mấy người tới thì không tiện.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Diệp đã nhắc nhở.”
Nói xong, Lam Thần mới kéo cửa xe lên, chiếc xe nhanh chóng lái đi.
Sau khi rời đi, trái tim căng thẳng của Thẩm Hạ Lan mới được thả lỏng, Diệp Tranh cũng bò từ dưới ghế bò lên.
Có điều Thẩm Hạ Lan nhanh chóng dựa vào cửa kính, nhìn Diệp Ân Tuấn đang xa dần, trái tim như bị người ta khoét ra một miếng thịt.
Đây có phải thứ gọi là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt hay không?
Từ nay về sau hai người sẽ không thể nào gặp lại nhau nữa có đúng không?
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan gần như dán chặt lên người Diệp Ân Tuấn.
Anh vẫn đẹp trai tiêu sái như vậy, vẫn chín chắn thành thục như vậy, vẫn khiến người ta say mê như vậy, nhưng từ nay về sau mọi thứ chỉ còn lại trong kí ức mà thôi.
Thậm chí đến cơ hội nói chuyện với anh cô cũng không có nữa.
Hốc mắt Thẩm Hạ Lan tràn ngập nước mắt, nhưng cô lại luôn chịu đựng.
Bắt đầu từ nay trở đi, thật sự không thể khóc tiếp nữa.
Khóc, ngoại trừ việc khiến người khác cảm thấy cô yếu đuối ra thì không còn tác dụng gì khác nữa.
Sau khi xe của Thẩm Hạ Lan rời đi, Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng, giống như anh vừa mất đi một món đồ quan trọng gì đó vậy.
Anh ôm lấy lồng ngực mình, đột nhiên có chút đau đớn.
Chuyện gì đây?
Là vì ban nãy nhìn thấy cô chủ nhà họ Phương trông giống Thẩm Hạ Lan sao?
Anh không thể không thừa nhận, Phương Đình và Thẩm Hạ Lan thật sự rất giống nhau, hệt như hai giọt nước vậy.
Trở về anh phải điều tra xem, Đường Trình Siêu và Phương Đình rốt cuộc có mối quan hệ gì? Tại sao lại để Thẩm Hạ Lan phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của Phương Đình.
Chỉ là lúc Diệp Ân Tuấn nhất chân trời đi, lồng lực vẫn vô cùng đau đớn.
“Tổng giám đốc Diệp, anh không sao chứ?”
Cấp dưới bên cạnh thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, không khỏi hỏi một câu.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Không sao.”
Anh quay đầu lại nhìn, thấy xe của Lam Thần đã đi xa, đột nhiên anh lại nhớ Thẩm Hạ Lan, rất nhớ, rất nhớ.
“Phía trên còn có bao lâu nữa sẽ có tin tức?”
“Chắc còn một buổi chiều nữa.”
“Một buổi chiều!”
Diệp Ân Tuấn thấp gọng nói.
Còn có một buổi chiều nữa là anh có thể mở máy gọi điện cho Thẩm Hạ Lan rồi, còn một buổi chiều nữa, chuyện này sẽ hoàn toàn kết thúc rồi.
Người muốn gây chuyện bất lợi với nhà họ Diệp cũng sẽ hiện lên mặt nước, cái mạng mà Hoắc Chấn Hiên nợ nhà họ Diệp cũng nên có một cái kết rồi. Mọi chuyện đều sẽ kết thúc.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch môi lên.
Kiên trì thêm một buổi chiều nữa, anh có thể gặp được Thẩm Hạ Lan rồi.
Đến lúc đó, anh sẽ đưa cô và bọn trẻ ra ngoài chơi, nói gì thì lần này cũng không thể nuốt lời nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn cười vui vẻ hơn.
“Kiểm tra mau lên.”
“Rõ!”
Cứ như vậy, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đã bỏ lỡ nhau.
Đợi đến tối lúc tin tức truyền tới, Diệp Ân Tuấn có chút ngỡ ngàng.
Những người nhằm vào nhà họ Diệp hóa ra đều là tập đoàn tội phạm ở nước ngoài, muốn lợi dụng bản thiết kế của Diệp Ân Tuấn làm một số việc bất hợp pháp, kết quả đã bị bên quân đội một mẻ bắt gọn.
Ở phương diện này không thể thiếu công của nhà họ Diệp.
Tiệc chúc mừng Diệp Ân Tuấn quyết định không tham gia nữa, anh muốn nhanh chóng trở về Hải Thành, trở về bên cạnh Thẩm Hạ Lan, anh phải nói cho cô biết một tin tốt.
Hoắc Chấn Hiên không phải kẻ phản bội, không phải tên khốn nạn, anh ta là gián điệp.
Lúc đó Diệp Nam Phương đã trúng đạn, không thể sống nổi nữa, để đưa Hoắc Chấn Hiên đến bên kẻ địch, Diệp Nam Phương đã cầm tay Hoắc Chấn Hiên đâm vào bản thân, dùng sự hi sinh của anh để đổi lấy cơ hội cho Hoắc Chấn Hiên.
Cuộc nói chuyện giữa bọn họ, Diệp Nam Phương có lưu lại trong điện thoại, trước khi chết đã giao cho Hoắc Chấn Hiên, Hoắc Chấn Hiên đã giao cho cấp trên.
Bây giờ vụ án đã qua năm năm, cuối cùng cũng được phá, đoạn ghi âm này cũng được nổi lên mặt nước rồi.
Mọi thứ đều là hành động quân sự do Hoắc Chấn Hiên và Diệp Nam Phương làm, đều là bí mật.
Lúc Diệp Ân Tuấn nghe thấy những điều này thì vô cùng vui mừng.
Anh biết Thẩm Hạ Lan rất để ý đến chuyện này, bây giờ thì ổn cả rồi, giữa bọn họ cũng không còn chướng ngại gì nữa, cuối cùng có thể khiến Thẩm Hạ Lan thoải mái mà sống rồi.
Diệp Ân Tuấn nóng lòng trở về chỗ ở của mình, lấy điện thoại của anh ra.
Anh vừa mở ra xem, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều nằm trong dự liệu của anh, chỉ là nhìn nửa ngày rồi cũng không thấy cuộc gọi nào của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn có chút thất vọng.
Người phụ nữ này, thật là, chẳng lẽ không lo lắng cho anh chút nào sao?
Anh xóa hết những cuộc gọi nhỡ đi, rồi nhìn thấy hai tin nhắn.
Lúc chưa mở ra, Diệp Ân Tuấn còn nghĩ là có thể là tin nhắc rác, không định xem, nhưng nghĩ một lúc, lỡ như Thẩm Hạ Lan xấu hổ, gửi tin nhắn nhớ nhung cho anh thì sao?
Diệp Ân Tuấn nhếch môi lên, lúc này mới mở tin nhắn ra.
Tin nhắn đầu tiên là của Dương Tân gửi đến.
Nội dung bên trong khiến nụ cười của Diệp Ân Tuấn ngưng đọng lại.
Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện rồi?
Tại sao Thẩm Hạ Lan không gọi điện thoại cho anh?
Mà lại là Dương Tân nhắn tới.
Tin nhắn thứ hai là một tin nhắn không có số, là chị Hoàng gửi tới.
Lúc thấy nội dung trong đó, cả người Diệp Ân Tuấn như bị sét đánh.
Không thể nào!
Anh lập tức gọi điện về nhà chính nhà họ Diệp, người nghe máy vừa hay là bà Diệp.
“Ân Tuấn, sao thế? Con sắp về nhà rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy giọng của bà Diệp, vội hỏi: “Mẹ, Hạ Lan đâu? Bảo Hạ Lan nghe máy.”
Bà Diệp do dự một lúc rồi nói: “Con bé không quá tiện, có chuyện gì con cứ nói với mẹ.”
“Có gì mà không tiện? Cô ấy là vợ của con, chẳng lẽ nghe một cuộc điện thoại thôi mà cũng không tiện sao? Cô ấy đâu rồi?”
Diệp Ân Tuấn hỏi dồn.
Bà Diệp đã nghĩ xong cách nói từ trước, im lặng một lúc rồi nói: “Ân Tuấn, mẹ nói con nghe, con nhất định phải bình tĩnh.”
“Nói.”
“Thẩm Hạ Lan chạy rồi, đưa Diệp Tranh và Nghê Nghê cùng người đàn ông nào đó chạy rồi, lúc mẹ biết được tin này thì đã không kịp nữa, cô ta còn để một tờ đơn li hôn lại cho con, đã ấn dấu tay rồi. Người phụ nữ này, từ ban đầu trái tim đã không ở chỗ con rồi, con bị nó lừa rồi. Cũng làm khó nó bao nhiêu năm nay luôn phải khiến bản thân ấm ức, giả vờ yếu đuối trước mặt con, con không biết đâu, suýt chút nữa cô ta đã làm cái eo già của mẹ gãy ra rồi. Cô ta trở lại sau năm năm là có mục đích cả đó, cô ta còn mang theo mấy hợp đồng của tập đoàn Hoàn Trí đi rồi.”
Lời bà Diệp nói Diệp Ân Tuấn không thể nghe vào chữ nào, anh chỉ nghe thấy Thẩm Hạ Lan để lại đơn li hôn rồi chạy rồi thôi.
Chạy rồi?
Tật sao?
Vậy tại sao lại có số điện thoại lạ nói Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi?
Diệp Ân Tuấn im lặng.
Bà Diệp thao thao bất tuyệt một lúc lâu Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì, bà ta không khỏi ngừng lại.
“Ân Tuấn, con đang nghe sao? Mẹ biết con chưa thể nào chấp nhận sự thật này ngay được, nhưng sự thật chính là như vậy. Từ lúc ban đầu trái tim của Diệp Ân Tuấn đã không ở chỗ con rồi, thiệt cho con đối xử tình sâu nghĩa trọng với nó như vậy. Con nghe mẹ nói, đàn ông, nâng lên được thì buông xuống được, ngày khác mẹ sẽ giới thiệu cho con một cô gái tốt hơn, đảm bảo là tốt hơn nó. Con đừng buồn quá, còn có mẹ ở bên cạnh con mà, có đúng không?”
“Dương Tân đâu?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên lên tiếng, dọa bà Diệp một phen.
Bà ta nhíu mày lại, nói: “Dương Tân đưa Thẩm Hạ Lan đi cùng rồi, mọi người đều đã nhìn thấy. Cậu ta chính là người đàn ông kia của Thẩm Hạ Lan.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cúp máy.
Dương Tân và Thẩm Hạ Lan?
Sao có thể chứ!
Nếu như tin nhắn của số điện thoại lạ kia là thật, vậy bây giờ Thẩm Hạ Lan đang như thế nào?
Toàn thân bị thương, hay câm rồi?
Vừa nghĩ đến đây, trái tim Diệp Ân Tuấn lại thấy đua đớn.
Anh đột nhiên nhớ đến chiếc xe của Lâm Thần lái đi trưa nay.
Người bên trong vô cùng giống Thẩm Hạ Lan.
Không!
Không phải giống, mà chính là cô!
Đó là Thẩm Hạ Lan?
Anh mù quáng để vợ mình đi ngang qua mình sao?
Nhưng tại sao Thẩm Hạ Lan lại không nói với anh? Tại sao phải giả vờ không quen biết anh?
Là vì lúc cô cần anh nhất, anh lại không ở bên cô sao?
Trái tim Diệp Ân Tuấn chợt trở nên đau đớn.
“Người đâu, gọi điện thoại cho tiến sĩ Phương, cứ nói tôi biết bệnh tình của cô Phương.”
“Rõ!”
Cấp dưới nhanh chóng đã truyền tin đến, Phương Đình thật sự bị bệnh rồi, bệnh đến mức không thể ngồi dậy được.
Không thể ngồi dậy được đương nhiên không thể đến thành phố A tìm Trương Linh khám bệnh được, vì vậy người trong xe trưa nay chính là Thẩm Hạ Lan!
Sau khi Diệp Ân Tuấn xác nhận, anh nói với cấp dưới: “Tìm ra Lâm Thần, bằng bất cứ mọi giá phải tìm được Lâm Thần!”
“Rõ!”
Mọi người đều đi tìm tung tích của Lâm Thần, Diệp Ân Tuấn lại nhanh chóng gọi điện thoại cho Dương Tân, tiếc là máy của Dương Tân đang trong trại thái khóa máy.
Cũng phải, nếu như Dương Tân bị đổ oan, vậy điện thoại của anh ta không thể nào đang mở được, vì một khi có tin nhắn và điện thoại, nhà họ Diệp có thể lợi dụng điều này để tìm ra nơi ẩn náu của Dương Tân.
Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Diệp Ân Tuấn nhớ đến trước khi đi Diệp Ân Tuấn còn cười nói với anh, ngọt ngào như vậy, hạnh phúc như vậy, sao chớp mắt, còn chưa tới hai ngày mà mọi thứ đã thay đổi rồi?
Không!
Sẽ không đâu!
Chắc chắn mọi chuyện này là giả!
Thẩm Hạ Lan vẫn đang trong nhà đợi anh trở về đúng không?
Diệp Ân Tuấn không ngừng an ủi bản thân, rồi nhanh chóng trở về Hải Thành.
Làm sao đây?
Chẳng lẽ thật sự phải gặp anh như vậy sao?
Thẩm Hạ Lan căng thẳng đến mức tim như muốn vọt lên cổ họng.
Bây giờ cô rất mâu thuẫn, không biết cô có nên chào Diệp Ân Tuấn một tiếng không.
Đúng lúc này, Lam Thần cầm một tấm thẻ thông hành đưa cho Diệp Ân Tuấn.
“Tổng giám đốc Diệp, chúng ta cũng không phải lần đầu chào hỏi nữa rồi, chắc anh biết thân phận của tôi. Tôi nghĩ xe của tiến sĩ Phương chắc không cần cản nữa chứ? Chẳng lẽ tổng giám đốc Diệp cảm thấy tiến sĩ Phương sẽ câu kết với người của Khôn sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thẻ thông hành trong tay Lam Thần, hỏi: “Trên xe có những ai?”
“Cô Phương nhà chúng tôi và bác sĩ Diêm Vương Sống. Sức khỏe cô chủ nhà chúng tôi không tốt, nghe nói y thuật của bác sĩ Trương rất tốt, nên đã tới để khám bệnh, có điều bệnh của cô chủ nhà chúng tôi có chút phức tạp, xem trong thời gian ngắn thì không được, chỉ có thể phiền bác sĩ Trương theo chúng tôi trở về để chữa trị.”
Lời của Lam Thần khiến Diệp Ân Tuấn nhíu mày lại.
“Mở cửa xe ra, tôi nhìn qua, hi vọng anh sẽ phối hợp. Nếu đã là người của tiến sĩ Phương, đương nhiên cũng biết việc tôi làm như vậy có nghĩa là gì, cũng không cần tôi nói nhiều đâu đúng không?”
Lam Thần ngơ ra.
Đúng lúc này, Trương Linh mở cửa xe ra, Thẩm Hạ Lan vội vàng quay mặt sang một bên, vết bỏng sau lưng cô lộ rõ ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn nhìn vào, thấy thật sự là Trương Linh, bèn gật đầu, rồi anh nhìn sang Thẩm Hạ Lan, trái tim khẽ nói lên.
Từng nghe Thẩm Hạ Lan nói, Phương Đình và cô trông rất giống nhau, nhìn góc nghiêng như vậy, quả thật là giống hệt.
Nghĩ đến Thẩm Hạ Lan còn ở nhà, không thể nào xuất hiện ở đây được, huống chi người của anh cũng không báo cáo với anh Thẩm Hạ Lan có gì không ổn, nên Diệp Ân Tuấn cũng chỉ nhìn qua, sau đó lập tức đưa giấy thông hành cho Lam Thần nói: “Mấy ngày này tốt nhất đừng xuất hiện ở đây nữa. Vài ngày sau sẽ có một buổi hành động quân sự, mấy người tới thì không tiện.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Diệp đã nhắc nhở.”
Nói xong, Lam Thần mới kéo cửa xe lên, chiếc xe nhanh chóng lái đi.
Sau khi rời đi, trái tim căng thẳng của Thẩm Hạ Lan mới được thả lỏng, Diệp Tranh cũng bò từ dưới ghế bò lên.
Có điều Thẩm Hạ Lan nhanh chóng dựa vào cửa kính, nhìn Diệp Ân Tuấn đang xa dần, trái tim như bị người ta khoét ra một miếng thịt.
Đây có phải thứ gọi là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt hay không?
Từ nay về sau hai người sẽ không thể nào gặp lại nhau nữa có đúng không?
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan gần như dán chặt lên người Diệp Ân Tuấn.
Anh vẫn đẹp trai tiêu sái như vậy, vẫn chín chắn thành thục như vậy, vẫn khiến người ta say mê như vậy, nhưng từ nay về sau mọi thứ chỉ còn lại trong kí ức mà thôi.
Thậm chí đến cơ hội nói chuyện với anh cô cũng không có nữa.
Hốc mắt Thẩm Hạ Lan tràn ngập nước mắt, nhưng cô lại luôn chịu đựng.
Bắt đầu từ nay trở đi, thật sự không thể khóc tiếp nữa.
Khóc, ngoại trừ việc khiến người khác cảm thấy cô yếu đuối ra thì không còn tác dụng gì khác nữa.
Sau khi xe của Thẩm Hạ Lan rời đi, Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng, giống như anh vừa mất đi một món đồ quan trọng gì đó vậy.
Anh ôm lấy lồng ngực mình, đột nhiên có chút đau đớn.
Chuyện gì đây?
Là vì ban nãy nhìn thấy cô chủ nhà họ Phương trông giống Thẩm Hạ Lan sao?
Anh không thể không thừa nhận, Phương Đình và Thẩm Hạ Lan thật sự rất giống nhau, hệt như hai giọt nước vậy.
Trở về anh phải điều tra xem, Đường Trình Siêu và Phương Đình rốt cuộc có mối quan hệ gì? Tại sao lại để Thẩm Hạ Lan phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của Phương Đình.
Chỉ là lúc Diệp Ân Tuấn nhất chân trời đi, lồng lực vẫn vô cùng đau đớn.
“Tổng giám đốc Diệp, anh không sao chứ?”
Cấp dưới bên cạnh thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, không khỏi hỏi một câu.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Không sao.”
Anh quay đầu lại nhìn, thấy xe của Lam Thần đã đi xa, đột nhiên anh lại nhớ Thẩm Hạ Lan, rất nhớ, rất nhớ.
“Phía trên còn có bao lâu nữa sẽ có tin tức?”
“Chắc còn một buổi chiều nữa.”
“Một buổi chiều!”
Diệp Ân Tuấn thấp gọng nói.
Còn có một buổi chiều nữa là anh có thể mở máy gọi điện cho Thẩm Hạ Lan rồi, còn một buổi chiều nữa, chuyện này sẽ hoàn toàn kết thúc rồi.
Người muốn gây chuyện bất lợi với nhà họ Diệp cũng sẽ hiện lên mặt nước, cái mạng mà Hoắc Chấn Hiên nợ nhà họ Diệp cũng nên có một cái kết rồi. Mọi chuyện đều sẽ kết thúc.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch môi lên.
Kiên trì thêm một buổi chiều nữa, anh có thể gặp được Thẩm Hạ Lan rồi.
Đến lúc đó, anh sẽ đưa cô và bọn trẻ ra ngoài chơi, nói gì thì lần này cũng không thể nuốt lời nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn cười vui vẻ hơn.
“Kiểm tra mau lên.”
“Rõ!”
Cứ như vậy, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đã bỏ lỡ nhau.
Đợi đến tối lúc tin tức truyền tới, Diệp Ân Tuấn có chút ngỡ ngàng.
Những người nhằm vào nhà họ Diệp hóa ra đều là tập đoàn tội phạm ở nước ngoài, muốn lợi dụng bản thiết kế của Diệp Ân Tuấn làm một số việc bất hợp pháp, kết quả đã bị bên quân đội một mẻ bắt gọn.
Ở phương diện này không thể thiếu công của nhà họ Diệp.
Tiệc chúc mừng Diệp Ân Tuấn quyết định không tham gia nữa, anh muốn nhanh chóng trở về Hải Thành, trở về bên cạnh Thẩm Hạ Lan, anh phải nói cho cô biết một tin tốt.
Hoắc Chấn Hiên không phải kẻ phản bội, không phải tên khốn nạn, anh ta là gián điệp.
Lúc đó Diệp Nam Phương đã trúng đạn, không thể sống nổi nữa, để đưa Hoắc Chấn Hiên đến bên kẻ địch, Diệp Nam Phương đã cầm tay Hoắc Chấn Hiên đâm vào bản thân, dùng sự hi sinh của anh để đổi lấy cơ hội cho Hoắc Chấn Hiên.
Cuộc nói chuyện giữa bọn họ, Diệp Nam Phương có lưu lại trong điện thoại, trước khi chết đã giao cho Hoắc Chấn Hiên, Hoắc Chấn Hiên đã giao cho cấp trên.
Bây giờ vụ án đã qua năm năm, cuối cùng cũng được phá, đoạn ghi âm này cũng được nổi lên mặt nước rồi.
Mọi thứ đều là hành động quân sự do Hoắc Chấn Hiên và Diệp Nam Phương làm, đều là bí mật.
Lúc Diệp Ân Tuấn nghe thấy những điều này thì vô cùng vui mừng.
Anh biết Thẩm Hạ Lan rất để ý đến chuyện này, bây giờ thì ổn cả rồi, giữa bọn họ cũng không còn chướng ngại gì nữa, cuối cùng có thể khiến Thẩm Hạ Lan thoải mái mà sống rồi.
Diệp Ân Tuấn nóng lòng trở về chỗ ở của mình, lấy điện thoại của anh ra.
Anh vừa mở ra xem, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều nằm trong dự liệu của anh, chỉ là nhìn nửa ngày rồi cũng không thấy cuộc gọi nào của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn có chút thất vọng.
Người phụ nữ này, thật là, chẳng lẽ không lo lắng cho anh chút nào sao?
Anh xóa hết những cuộc gọi nhỡ đi, rồi nhìn thấy hai tin nhắn.
Lúc chưa mở ra, Diệp Ân Tuấn còn nghĩ là có thể là tin nhắc rác, không định xem, nhưng nghĩ một lúc, lỡ như Thẩm Hạ Lan xấu hổ, gửi tin nhắn nhớ nhung cho anh thì sao?
Diệp Ân Tuấn nhếch môi lên, lúc này mới mở tin nhắn ra.
Tin nhắn đầu tiên là của Dương Tân gửi đến.
Nội dung bên trong khiến nụ cười của Diệp Ân Tuấn ngưng đọng lại.
Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện rồi?
Tại sao Thẩm Hạ Lan không gọi điện thoại cho anh?
Mà lại là Dương Tân nhắn tới.
Tin nhắn thứ hai là một tin nhắn không có số, là chị Hoàng gửi tới.
Lúc thấy nội dung trong đó, cả người Diệp Ân Tuấn như bị sét đánh.
Không thể nào!
Anh lập tức gọi điện về nhà chính nhà họ Diệp, người nghe máy vừa hay là bà Diệp.
“Ân Tuấn, sao thế? Con sắp về nhà rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy giọng của bà Diệp, vội hỏi: “Mẹ, Hạ Lan đâu? Bảo Hạ Lan nghe máy.”
Bà Diệp do dự một lúc rồi nói: “Con bé không quá tiện, có chuyện gì con cứ nói với mẹ.”
“Có gì mà không tiện? Cô ấy là vợ của con, chẳng lẽ nghe một cuộc điện thoại thôi mà cũng không tiện sao? Cô ấy đâu rồi?”
Diệp Ân Tuấn hỏi dồn.
Bà Diệp đã nghĩ xong cách nói từ trước, im lặng một lúc rồi nói: “Ân Tuấn, mẹ nói con nghe, con nhất định phải bình tĩnh.”
“Nói.”
“Thẩm Hạ Lan chạy rồi, đưa Diệp Tranh và Nghê Nghê cùng người đàn ông nào đó chạy rồi, lúc mẹ biết được tin này thì đã không kịp nữa, cô ta còn để một tờ đơn li hôn lại cho con, đã ấn dấu tay rồi. Người phụ nữ này, từ ban đầu trái tim đã không ở chỗ con rồi, con bị nó lừa rồi. Cũng làm khó nó bao nhiêu năm nay luôn phải khiến bản thân ấm ức, giả vờ yếu đuối trước mặt con, con không biết đâu, suýt chút nữa cô ta đã làm cái eo già của mẹ gãy ra rồi. Cô ta trở lại sau năm năm là có mục đích cả đó, cô ta còn mang theo mấy hợp đồng của tập đoàn Hoàn Trí đi rồi.”
Lời bà Diệp nói Diệp Ân Tuấn không thể nghe vào chữ nào, anh chỉ nghe thấy Thẩm Hạ Lan để lại đơn li hôn rồi chạy rồi thôi.
Chạy rồi?
Tật sao?
Vậy tại sao lại có số điện thoại lạ nói Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi?
Diệp Ân Tuấn im lặng.
Bà Diệp thao thao bất tuyệt một lúc lâu Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì, bà ta không khỏi ngừng lại.
“Ân Tuấn, con đang nghe sao? Mẹ biết con chưa thể nào chấp nhận sự thật này ngay được, nhưng sự thật chính là như vậy. Từ lúc ban đầu trái tim của Diệp Ân Tuấn đã không ở chỗ con rồi, thiệt cho con đối xử tình sâu nghĩa trọng với nó như vậy. Con nghe mẹ nói, đàn ông, nâng lên được thì buông xuống được, ngày khác mẹ sẽ giới thiệu cho con một cô gái tốt hơn, đảm bảo là tốt hơn nó. Con đừng buồn quá, còn có mẹ ở bên cạnh con mà, có đúng không?”
“Dương Tân đâu?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên lên tiếng, dọa bà Diệp một phen.
Bà ta nhíu mày lại, nói: “Dương Tân đưa Thẩm Hạ Lan đi cùng rồi, mọi người đều đã nhìn thấy. Cậu ta chính là người đàn ông kia của Thẩm Hạ Lan.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cúp máy.
Dương Tân và Thẩm Hạ Lan?
Sao có thể chứ!
Nếu như tin nhắn của số điện thoại lạ kia là thật, vậy bây giờ Thẩm Hạ Lan đang như thế nào?
Toàn thân bị thương, hay câm rồi?
Vừa nghĩ đến đây, trái tim Diệp Ân Tuấn lại thấy đua đớn.
Anh đột nhiên nhớ đến chiếc xe của Lâm Thần lái đi trưa nay.
Người bên trong vô cùng giống Thẩm Hạ Lan.
Không!
Không phải giống, mà chính là cô!
Đó là Thẩm Hạ Lan?
Anh mù quáng để vợ mình đi ngang qua mình sao?
Nhưng tại sao Thẩm Hạ Lan lại không nói với anh? Tại sao phải giả vờ không quen biết anh?
Là vì lúc cô cần anh nhất, anh lại không ở bên cô sao?
Trái tim Diệp Ân Tuấn chợt trở nên đau đớn.
“Người đâu, gọi điện thoại cho tiến sĩ Phương, cứ nói tôi biết bệnh tình của cô Phương.”
“Rõ!”
Cấp dưới nhanh chóng đã truyền tin đến, Phương Đình thật sự bị bệnh rồi, bệnh đến mức không thể ngồi dậy được.
Không thể ngồi dậy được đương nhiên không thể đến thành phố A tìm Trương Linh khám bệnh được, vì vậy người trong xe trưa nay chính là Thẩm Hạ Lan!
Sau khi Diệp Ân Tuấn xác nhận, anh nói với cấp dưới: “Tìm ra Lâm Thần, bằng bất cứ mọi giá phải tìm được Lâm Thần!”
“Rõ!”
Mọi người đều đi tìm tung tích của Lâm Thần, Diệp Ân Tuấn lại nhanh chóng gọi điện thoại cho Dương Tân, tiếc là máy của Dương Tân đang trong trại thái khóa máy.
Cũng phải, nếu như Dương Tân bị đổ oan, vậy điện thoại của anh ta không thể nào đang mở được, vì một khi có tin nhắn và điện thoại, nhà họ Diệp có thể lợi dụng điều này để tìm ra nơi ẩn náu của Dương Tân.
Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Diệp Ân Tuấn nhớ đến trước khi đi Diệp Ân Tuấn còn cười nói với anh, ngọt ngào như vậy, hạnh phúc như vậy, sao chớp mắt, còn chưa tới hai ngày mà mọi thứ đã thay đổi rồi?
Không!
Sẽ không đâu!
Chắc chắn mọi chuyện này là giả!
Thẩm Hạ Lan vẫn đang trong nhà đợi anh trở về đúng không?
Diệp Ân Tuấn không ngừng an ủi bản thân, rồi nhanh chóng trở về Hải Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.