Chương 315: Em muốn anh sống thật tốt
Vi Lan Tử Mặc
20/03/2021
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng cầm điện thoại lên, là Diệp Ân Tuấn gọi tới.
Lúc này Diệp Ân Tuấn lại gọi điện thoại đến, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi lo lắng.
“Ân Tuấn, sao vậy?”
Trong giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một tia gấp rút.
Sau khi Diệp Ân Tuấn nghe thấy thì thấp giọng nói: “Căng thẳng lắm hả?”
“Đúng vậy, có một chút, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên em tham gia vào chuyện như thế này.”
Thẩm Hạ Lan không giấu giếm Diệp Ân Tuấn.
Giữa cô và Diệp Ân Tuấn không có bí mật, huống hồ gì tất cả những thứ này đều là do Diệp Ân Tuấn đã dạy cho cô, đối với Diệp Ân Tuấn, cô chẳng cần phải có lời nào để nói dối.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Có cần anh ở cùng với em không?”
“Không cần đâu.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối, cái này làm cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi mất mát.
“Bây giờ em từ chối anh, từ chối cũng thật là gọn gàng dứt khoát quá nha!”
“Khụ khụ.”
Thẩm Hạ Lan không khỏi ho khan một tiếng: “Anh biết rõ là em không có ý đó mà, em là đang quan tâm tình huống sức khỏe của anh, em không hi vọng anh quá mức mệt nhọc.”
“Anh biết mà.”
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn có chút cong lên.
Sao anh không biết tâm tư của Thẩm Hạ Lan đối với anh cơ chứ, anh chỉ muốn trêu chọc người phụ nữ này một chút thôi, không muốn để cho cô phải khẩn trương.
“Ở bên phía Tiểu Tử, em đừng lo lắng. Mặc dù thời gian trôi qua rất lâu nhưng mà em cũng phải kiên nhẫn một chút, từ nhỏ Tiểu Tử đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, cho dù có gặp chuyện gì thì cũng sẽ không lộ ra chân tướng đâu, huống hồ gì tình cảm của cô ta với Triệu Ninh vẫn còn ở đó, không có việc gì đâu.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Anh nói có phải là chúng ta quá xấu xa không, lợi dụng tình cảm của người khác để uy hiếp Tiểu Tử làm việc cho chúng ta, thật ra em cảm thấy rất không đàng hoàng.”
“Em vẫn mềm lòng.”
Diệp Ân Tuấn đã sớm ngờ đến Thẩm Hạ Lan có thể sẽ như vậy, dù sao thì đây là lần đầu tiên cô tham gia vào chuyện này, luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện sẽ có kết cục hoàn mỹ, nhưng mà trên thế giới này ở nơi nào lại có nhiều cái cục hoàn mỹ như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan cũng biết như thế này không tốt, chỉ là đối với Diệp Ân Tuấn cô mới có thể nói ra những lời nói trong lòng mình.
“Cũng bình thường, chỉ là cảm thấy có hơi khó chịu thôi.”
“Từ từ rồi sẽ quen.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói, bên kia đột nhiên vang lên tiếng điện thoại.
Thẩm Hạ Lan hơi giật mình, tâm trạng lại khẩn trương.
“Tin tức ở bên phía Tiểu Tử hả anh?”
“Anh cúp máy trước, xem tình huống như thế nào, một lát nữa sẽ thông báo cho em.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cũng cúp điện thoại.
Nghe âm thanh máy bận, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không bình tĩnh được.
Rốt cuộc là có thành công hay không đây?
Rốt cục là thím Trương có lòi ra manh mối gì không?
Chuyện này có liên quan đến bà cụ Hoắc và bà cụ Diệp, thậm chí còn là vấn đề về mạng sống của người khác.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột chờ đợi.
Bà cụ Hoắc vẫn còn đang ngủ say như cũ, máy thở vẫn còn đang nhấp nháy một cách đều đặn, nhưng mà đối với Thẩm Hạ Lan mà nói tất cả những chuyện này quả thật quá đau khổ.
Rốt cuộc đợi đến lúc cô không chịu được nữa Diệp Ân Tuấn lại gọi điện thoại đến.
“Hạ Lan, ở bên phía Tiểu Tử xảy ra chút chuyện, có lẽ là anh phải đi qua đó xem một chút.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có chút nghiêm túc.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức chìm xuống đáy cốc.
“Không phải là nói từ nhỏ Tiểu Tử đã được huấn luyện chuyên nghiệp hả, không có việc gì mà?”
“Không có việc gì lớn đâu, anh chỉ đi một chuyến là được rồi, em đừng lo lắng. Yên tâm đi, anh sẽ để cho bà em khỏe lại.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan lo lắng.
“Nói cho em biết đi, để em đi, anh ở lại bệnh viện.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp mở miệng nói.
“Không được!”
Diệp Ân Tuấn từ chối ngay.
Anh biết thân thủ của Thẩm Hạ Lan, chỉ dựa vào thân thủ của Thẩm Hạ Lan thì cô có nói cái gì anh cũng sẽ không để Thẩm Hạ Lan phải mạo hiểm.
Nhưng mà đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, hiện tại tình trạng cơ thể của Diệp Ân Tuấn cũng rất yếu.
Cô lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, lo lắng đây là một cái bẫy.
Nhưng mà hiện tại nếu như cô cứ lấy cứng đối cứng với Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan biết rằng mình sẽ không thể nói lại Diệp Ân Tuấn.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên kêu rên lên một tiếng, dọa Diệp Ân Tuấn vội vàng lên tiếng nói.
“Sao vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên bụng hơi đau thôi chút, chú với mẹ của em đi ra ngoài rồi, cũng không biết là đi đâu nữa, hiện tại có một mình em trông chừng bà nội, cũng không được. Anh xem xem có tiện đường đến chỗ em một chuyến không, mang cho em chút đồ đến đây.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có hơi yếu ớt.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên khẩn trương.
“Em muốn cái gì, anh lập tức mang qua cho em.”
“Băng vệ sinh, chắc là em sắp đến tháng rồi.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan rất nhẹ, thậm chí còn mang theo chút ngượng ngùng.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngây ngẩn cả người, dường như là không ngờ đến Thẩm Hạ Lan sẽ nói cái này.
Anh xấu hổ ho khan một tiếng: “Chờ anh một lát nữa, anh lập tức đến ngay.”
“Ừm.”
Sau khi hai người cúp điện thoại trên mặt của Thẩm Hạ Lan vẫn còn mang theo chút đỏ ửng, có điều là trong đôi mắt lại lướt qua một tia kiên định.
Cô nhanh chóng kêu Dương Tân chuẩn bị cho mình một kim tiêm gây tê rồi giấu nó vào trong ống tay áo.
Nhìn bà cụ Hoắc vẫn còn đang hôn mê, Thẩm Hạ Lan bước lên thấp giọng nói: “Bà nội, cháu biết là bây giờ cháu cần phải ở bên cạnh của bà, nhưng mà một lát nữa nếu như Diệp Ân Tuấn đến đây rồi thì cháu sẽ để cho cháu rể của bà ở bên cạnh của bà có được không ạ? Anh ấy cũng là người bệnh, hai người đúng lúc làm bạn với nhau, cháu không thể cứ tiếp tục nhìn bà nằm ngủ nặng nề như thế được, cháu cũng không thể nhìn người đàn ông mà cháu yêu xảy ra chuyện. Thím Trương luôn là người âm mưu khó đoán, cuộc đối đầu trực diện với cháu đã bắt đầu rồi, bà ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. Nếu như cháu đã biết những chuyện này thì chắc chắn là Diệp Ân Tuấn cũng đã biết, cho nên cháu không thể để cho anh ấy đi mạo hiểm nữa, một lát anh ấy đến đây bà trông chừng anh ấy dùm cháu có được không ạ? Chờ đến lúc cháu trở về cháu sẽ tự mình châm trà rót nước cho bà nội.”
Thẩm Hạ Lan nói rất rõ ràng, bà cụ Hoắc vẫn không có phản ứng gì.
Một người già bị trúng gió không nên có bộ dạng này, tất cả mọi người đều nói bà cụ Hoắc bị trúng gió, nhưng mà Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất có thể là bị trúng độc.
Cho dù là vì bà cụ Hoắc, cô cũng phải đi đến đầm rồng hang hổ của thím Trương một chuyến.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng đắp chăn cho bà cụ Hoắc, cô không nhìn thấy ngón tay của bà cụ Hoắc đang nhúc nhích.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi đến phòng bệnh, Thẩm Hạ Lan ghé vào trước giường bệnh của bà cụ Hoắc, trông có vẻ hết sức yếu ớt.
“Hạ Lan!”
Diệp Ân Tuấn đau lòng muốn chết đi được, anh vội vàng bước lên.
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì ngẩng đầu lên, sắc mặt tiều tụy làm trái tim của Diệp Ân Tuấn càng bị nhíu chặt hơn.
“Em khó chịu lắm hả, em có muốn đi gặp bác sĩ một lát không?”
Diệp Ân Tuấn lo lắng muốn chết, ánh mắt đó làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi áy náy, nhưng mà lại chợt loé lên.
“Em không sao đâu, có lẽ chính lại bị lạnh thôi, bụng hơi đau.”
“Để anh xoa xoa cho em.”
Diệp Ân Tuấn đặt băng vệ sinh qua một bên, quỳ trên mặt đất nhẹ nhàng vén áo của Thẩm Hạ Lan lên, vươn tay vào trong bụng của cô.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, rất ấm áp, lúc đặt ở trên bụng của cô cô chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm thuận theo bàn tay của Diệp Ân Tuấn mà thẩm thấu vào trong da thịt cô từng chút một, thẩm thấu vào trong máu của cô.
Người đàn ông này sẽ không nói những lời nói ngọt ngào, nhưng mà vẫn luôn dành cho cô sự quan tâm và sự bảo vệ tốt nhất vào lúc cô đang cần nhất.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh, trong lòng lại có từng gợn sóng lăn tăn.
Người đàn ông như thế này, sao cô có thể nỡ để anh đi mạo hiểm được đây?
Huống hồ gì sức khỏe của anh còn không tốt, vết thương trên người vẫn còn chưa lành lại.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan lấy kim tiêm gây tê từ trong tay áo ra, bất động thanh sắc nắm ở trong tay, thấp giọng nói: “Ân Tuấn.”
“Hả?”
Diệp Ân Tuấn cho là Thẩm Hạ Lan vẫn thấy khó chịu, giọng nói cũng nhẹ hơn rất nhiều, lực đạo trên bàn tay lại tăng thêm mấy phần.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có từng hơi ấm đang bao quanh mình một lần nữa, khóe mắt trở nên hơi ướt át đáy mắt lại tràn ra thâm tình.
“Diệp Ân Tuấn, em yêu anh.”
Cô đột nhiên thổ lộ làm Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ, nhưng mà lại không nhìn thấy một tia dịu dàng nào.
“Ừm, anh biết rồi.”
Diệp Ân Tuấn cười nhẹ nói.
Thẩm Hạ Lan nhìn nụ cười của anh đẹp đến như vậy, quyến rũ như vậy, cô cảm thấy là cả đời mình cũng nhìn không đủ.
“Em có từng nói với anh là dung mạo của anh rất đẹp trai không?”
“Hình như là chưa.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan của ngày hôm nay không giống với bình thường, trông có vẻ như rất lo lắng.
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Em yên tâm đi, dựa vào thân thủ của anh, chẳng có mấy người làm gì được anh đâu, huống hồ gì cho dù là đầm rồng hang hổ, thím Trương cũng sẽ không làm gì anh, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ mang thuốc giải trở về.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lại nóng lên, vội vàng xoay đầu sang nơi khác, thấp giọng nói: “Anh tự tin như vậy luôn hả? Rốt cuộc thím Trương có lai lịch như thế nào, chẳng lẽ bác sĩ ở bệnh viện đều không thể có thuốc giải được sao?”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu.
“Thím Trương xuất thân trong một gia đình đông y, bọn họ có một vài bí pháp không thể truyền ra ngoài, mặc dù bác sĩ có thể để xem bệnh nhưng mà có một vài loại thuốc độc cần có thời gian nghiên cứu chế tạo ra. Anh nghĩ mặc kệ là bà cụ Hoắc hay là mẹ của anh, có lẽ cũng không thể chờ được đến lúc bác sĩ chế tạo được thuốc giải rồi được cứu, trước mắt thím Trương chính là niềm hy vọng duy nhất của chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể bí quá hóa liều mà thử một lần thôi.”
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn cảm thấy thím Trương vô cùng thần bí, nhưng mà liên quan đến thân phận của thím Trương, không ai có thể điều tra rõ ràng, giống như là luôn được người khác vô hình bảo vệ.
Người này là ai, Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng cô hiểu là hiện tại bọn họ vô cùng nguy hiểm.
Cô đã biết thím Trương chính là hi vọng duy nhất của mình, như vậy thím Trương chắc chắn sẽ không tùy tiện rơi vào bẫy.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có hơi vội vàng xúc động, lúc trước để Tiểu Tử phối hợp với mình có lẽ thật sự có chút ngu xuẩn.
Nhưng mà cô cũng không nói gì về chuyện này với Diệp Ân Tuấn, cô chuyện dịu dàng nhìn Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Anh sẽ bình an trở về mà có đúng không?”
“Đúng vậy.”
Diệp Ân Tuấn an ủi Thẩm Hạ Lan, lộ ra một nụ cười đẹp mắt.
Thẩm Hạ Lan nhẹ tay sờ lên đầu của Diệp Ân Tuấn, sau đó thuận theo đó mà trượt xuống dưới, đến cổ của anh thì dừng lại
“Diệp Ân Tuấn, anh phải biết rằng em thật sự không hi vọng anh chịu phải một chút tổn thương nào, loại cảm xúc này cùng với sự lo lắng của anh đối với em là giống nhau.”
“Anh hiểu mà, em yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ cho mình, em đừng lo lắng cho anh.”
Diệp Ân Tuấn nhìn nỗi lo trong mắt của Thẩm Hạ Lan, anh không khỏi cười nói.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, bỗng nhiên lại mỉm cười với Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Nhớ kỹ lời của em, em chỉ hi vọng anh sống tốt, mặc kệ lúc nào anh cũng đều phải cẩn thận.”
“Anh sẽ mà.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đã khá hơn một chút, chắc là bụng cũng đã bớt đau, anh rút tay của mình về, đồng thời thả áo của Thẩm Hạ Lan xuống, lúc anh còn muốn nói cái gì đó lại đột nhiên nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Diệp Ân Tuấn, em xin lỗi.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, còn chưa kịp hỏi cái gì thì một chất lỏng lạnh lẽo đã đẩy vào động mạch chủ phần cổ của anh.
“Hạ Lan, em…”
Anh vô cùng kinh ngạc, nhưng mà lại không thể chống đối với tác dụng của thuốc, trực tiếp ngất xỉu ở trên đùi của Thẩm Hạ Lan.
Lúc này Diệp Ân Tuấn lại gọi điện thoại đến, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi lo lắng.
“Ân Tuấn, sao vậy?”
Trong giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một tia gấp rút.
Sau khi Diệp Ân Tuấn nghe thấy thì thấp giọng nói: “Căng thẳng lắm hả?”
“Đúng vậy, có một chút, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên em tham gia vào chuyện như thế này.”
Thẩm Hạ Lan không giấu giếm Diệp Ân Tuấn.
Giữa cô và Diệp Ân Tuấn không có bí mật, huống hồ gì tất cả những thứ này đều là do Diệp Ân Tuấn đã dạy cho cô, đối với Diệp Ân Tuấn, cô chẳng cần phải có lời nào để nói dối.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Có cần anh ở cùng với em không?”
“Không cần đâu.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối, cái này làm cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi mất mát.
“Bây giờ em từ chối anh, từ chối cũng thật là gọn gàng dứt khoát quá nha!”
“Khụ khụ.”
Thẩm Hạ Lan không khỏi ho khan một tiếng: “Anh biết rõ là em không có ý đó mà, em là đang quan tâm tình huống sức khỏe của anh, em không hi vọng anh quá mức mệt nhọc.”
“Anh biết mà.”
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn có chút cong lên.
Sao anh không biết tâm tư của Thẩm Hạ Lan đối với anh cơ chứ, anh chỉ muốn trêu chọc người phụ nữ này một chút thôi, không muốn để cho cô phải khẩn trương.
“Ở bên phía Tiểu Tử, em đừng lo lắng. Mặc dù thời gian trôi qua rất lâu nhưng mà em cũng phải kiên nhẫn một chút, từ nhỏ Tiểu Tử đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, cho dù có gặp chuyện gì thì cũng sẽ không lộ ra chân tướng đâu, huống hồ gì tình cảm của cô ta với Triệu Ninh vẫn còn ở đó, không có việc gì đâu.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Anh nói có phải là chúng ta quá xấu xa không, lợi dụng tình cảm của người khác để uy hiếp Tiểu Tử làm việc cho chúng ta, thật ra em cảm thấy rất không đàng hoàng.”
“Em vẫn mềm lòng.”
Diệp Ân Tuấn đã sớm ngờ đến Thẩm Hạ Lan có thể sẽ như vậy, dù sao thì đây là lần đầu tiên cô tham gia vào chuyện này, luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện sẽ có kết cục hoàn mỹ, nhưng mà trên thế giới này ở nơi nào lại có nhiều cái cục hoàn mỹ như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan cũng biết như thế này không tốt, chỉ là đối với Diệp Ân Tuấn cô mới có thể nói ra những lời nói trong lòng mình.
“Cũng bình thường, chỉ là cảm thấy có hơi khó chịu thôi.”
“Từ từ rồi sẽ quen.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói, bên kia đột nhiên vang lên tiếng điện thoại.
Thẩm Hạ Lan hơi giật mình, tâm trạng lại khẩn trương.
“Tin tức ở bên phía Tiểu Tử hả anh?”
“Anh cúp máy trước, xem tình huống như thế nào, một lát nữa sẽ thông báo cho em.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cũng cúp điện thoại.
Nghe âm thanh máy bận, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không bình tĩnh được.
Rốt cuộc là có thành công hay không đây?
Rốt cục là thím Trương có lòi ra manh mối gì không?
Chuyện này có liên quan đến bà cụ Hoắc và bà cụ Diệp, thậm chí còn là vấn đề về mạng sống của người khác.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột chờ đợi.
Bà cụ Hoắc vẫn còn đang ngủ say như cũ, máy thở vẫn còn đang nhấp nháy một cách đều đặn, nhưng mà đối với Thẩm Hạ Lan mà nói tất cả những chuyện này quả thật quá đau khổ.
Rốt cuộc đợi đến lúc cô không chịu được nữa Diệp Ân Tuấn lại gọi điện thoại đến.
“Hạ Lan, ở bên phía Tiểu Tử xảy ra chút chuyện, có lẽ là anh phải đi qua đó xem một chút.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có chút nghiêm túc.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức chìm xuống đáy cốc.
“Không phải là nói từ nhỏ Tiểu Tử đã được huấn luyện chuyên nghiệp hả, không có việc gì mà?”
“Không có việc gì lớn đâu, anh chỉ đi một chuyến là được rồi, em đừng lo lắng. Yên tâm đi, anh sẽ để cho bà em khỏe lại.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan lo lắng.
“Nói cho em biết đi, để em đi, anh ở lại bệnh viện.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp mở miệng nói.
“Không được!”
Diệp Ân Tuấn từ chối ngay.
Anh biết thân thủ của Thẩm Hạ Lan, chỉ dựa vào thân thủ của Thẩm Hạ Lan thì cô có nói cái gì anh cũng sẽ không để Thẩm Hạ Lan phải mạo hiểm.
Nhưng mà đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, hiện tại tình trạng cơ thể của Diệp Ân Tuấn cũng rất yếu.
Cô lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, lo lắng đây là một cái bẫy.
Nhưng mà hiện tại nếu như cô cứ lấy cứng đối cứng với Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan biết rằng mình sẽ không thể nói lại Diệp Ân Tuấn.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên kêu rên lên một tiếng, dọa Diệp Ân Tuấn vội vàng lên tiếng nói.
“Sao vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên bụng hơi đau thôi chút, chú với mẹ của em đi ra ngoài rồi, cũng không biết là đi đâu nữa, hiện tại có một mình em trông chừng bà nội, cũng không được. Anh xem xem có tiện đường đến chỗ em một chuyến không, mang cho em chút đồ đến đây.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có hơi yếu ớt.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn lập tức trở nên khẩn trương.
“Em muốn cái gì, anh lập tức mang qua cho em.”
“Băng vệ sinh, chắc là em sắp đến tháng rồi.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan rất nhẹ, thậm chí còn mang theo chút ngượng ngùng.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngây ngẩn cả người, dường như là không ngờ đến Thẩm Hạ Lan sẽ nói cái này.
Anh xấu hổ ho khan một tiếng: “Chờ anh một lát nữa, anh lập tức đến ngay.”
“Ừm.”
Sau khi hai người cúp điện thoại trên mặt của Thẩm Hạ Lan vẫn còn mang theo chút đỏ ửng, có điều là trong đôi mắt lại lướt qua một tia kiên định.
Cô nhanh chóng kêu Dương Tân chuẩn bị cho mình một kim tiêm gây tê rồi giấu nó vào trong ống tay áo.
Nhìn bà cụ Hoắc vẫn còn đang hôn mê, Thẩm Hạ Lan bước lên thấp giọng nói: “Bà nội, cháu biết là bây giờ cháu cần phải ở bên cạnh của bà, nhưng mà một lát nữa nếu như Diệp Ân Tuấn đến đây rồi thì cháu sẽ để cho cháu rể của bà ở bên cạnh của bà có được không ạ? Anh ấy cũng là người bệnh, hai người đúng lúc làm bạn với nhau, cháu không thể cứ tiếp tục nhìn bà nằm ngủ nặng nề như thế được, cháu cũng không thể nhìn người đàn ông mà cháu yêu xảy ra chuyện. Thím Trương luôn là người âm mưu khó đoán, cuộc đối đầu trực diện với cháu đã bắt đầu rồi, bà ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ. Nếu như cháu đã biết những chuyện này thì chắc chắn là Diệp Ân Tuấn cũng đã biết, cho nên cháu không thể để cho anh ấy đi mạo hiểm nữa, một lát anh ấy đến đây bà trông chừng anh ấy dùm cháu có được không ạ? Chờ đến lúc cháu trở về cháu sẽ tự mình châm trà rót nước cho bà nội.”
Thẩm Hạ Lan nói rất rõ ràng, bà cụ Hoắc vẫn không có phản ứng gì.
Một người già bị trúng gió không nên có bộ dạng này, tất cả mọi người đều nói bà cụ Hoắc bị trúng gió, nhưng mà Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất có thể là bị trúng độc.
Cho dù là vì bà cụ Hoắc, cô cũng phải đi đến đầm rồng hang hổ của thím Trương một chuyến.
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng đắp chăn cho bà cụ Hoắc, cô không nhìn thấy ngón tay của bà cụ Hoắc đang nhúc nhích.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi đến phòng bệnh, Thẩm Hạ Lan ghé vào trước giường bệnh của bà cụ Hoắc, trông có vẻ hết sức yếu ớt.
“Hạ Lan!”
Diệp Ân Tuấn đau lòng muốn chết đi được, anh vội vàng bước lên.
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì ngẩng đầu lên, sắc mặt tiều tụy làm trái tim của Diệp Ân Tuấn càng bị nhíu chặt hơn.
“Em khó chịu lắm hả, em có muốn đi gặp bác sĩ một lát không?”
Diệp Ân Tuấn lo lắng muốn chết, ánh mắt đó làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi áy náy, nhưng mà lại chợt loé lên.
“Em không sao đâu, có lẽ chính lại bị lạnh thôi, bụng hơi đau.”
“Để anh xoa xoa cho em.”
Diệp Ân Tuấn đặt băng vệ sinh qua một bên, quỳ trên mặt đất nhẹ nhàng vén áo của Thẩm Hạ Lan lên, vươn tay vào trong bụng của cô.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, rất ấm áp, lúc đặt ở trên bụng của cô cô chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm thuận theo bàn tay của Diệp Ân Tuấn mà thẩm thấu vào trong da thịt cô từng chút một, thẩm thấu vào trong máu của cô.
Người đàn ông này sẽ không nói những lời nói ngọt ngào, nhưng mà vẫn luôn dành cho cô sự quan tâm và sự bảo vệ tốt nhất vào lúc cô đang cần nhất.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh, trong lòng lại có từng gợn sóng lăn tăn.
Người đàn ông như thế này, sao cô có thể nỡ để anh đi mạo hiểm được đây?
Huống hồ gì sức khỏe của anh còn không tốt, vết thương trên người vẫn còn chưa lành lại.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan lấy kim tiêm gây tê từ trong tay áo ra, bất động thanh sắc nắm ở trong tay, thấp giọng nói: “Ân Tuấn.”
“Hả?”
Diệp Ân Tuấn cho là Thẩm Hạ Lan vẫn thấy khó chịu, giọng nói cũng nhẹ hơn rất nhiều, lực đạo trên bàn tay lại tăng thêm mấy phần.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có từng hơi ấm đang bao quanh mình một lần nữa, khóe mắt trở nên hơi ướt át đáy mắt lại tràn ra thâm tình.
“Diệp Ân Tuấn, em yêu anh.”
Cô đột nhiên thổ lộ làm Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ, nhưng mà lại không nhìn thấy một tia dịu dàng nào.
“Ừm, anh biết rồi.”
Diệp Ân Tuấn cười nhẹ nói.
Thẩm Hạ Lan nhìn nụ cười của anh đẹp đến như vậy, quyến rũ như vậy, cô cảm thấy là cả đời mình cũng nhìn không đủ.
“Em có từng nói với anh là dung mạo của anh rất đẹp trai không?”
“Hình như là chưa.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan của ngày hôm nay không giống với bình thường, trông có vẻ như rất lo lắng.
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Em yên tâm đi, dựa vào thân thủ của anh, chẳng có mấy người làm gì được anh đâu, huống hồ gì cho dù là đầm rồng hang hổ, thím Trương cũng sẽ không làm gì anh, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ mang thuốc giải trở về.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lại nóng lên, vội vàng xoay đầu sang nơi khác, thấp giọng nói: “Anh tự tin như vậy luôn hả? Rốt cuộc thím Trương có lai lịch như thế nào, chẳng lẽ bác sĩ ở bệnh viện đều không thể có thuốc giải được sao?”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu.
“Thím Trương xuất thân trong một gia đình đông y, bọn họ có một vài bí pháp không thể truyền ra ngoài, mặc dù bác sĩ có thể để xem bệnh nhưng mà có một vài loại thuốc độc cần có thời gian nghiên cứu chế tạo ra. Anh nghĩ mặc kệ là bà cụ Hoắc hay là mẹ của anh, có lẽ cũng không thể chờ được đến lúc bác sĩ chế tạo được thuốc giải rồi được cứu, trước mắt thím Trương chính là niềm hy vọng duy nhất của chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể bí quá hóa liều mà thử một lần thôi.”
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn cảm thấy thím Trương vô cùng thần bí, nhưng mà liên quan đến thân phận của thím Trương, không ai có thể điều tra rõ ràng, giống như là luôn được người khác vô hình bảo vệ.
Người này là ai, Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng cô hiểu là hiện tại bọn họ vô cùng nguy hiểm.
Cô đã biết thím Trương chính là hi vọng duy nhất của mình, như vậy thím Trương chắc chắn sẽ không tùy tiện rơi vào bẫy.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có hơi vội vàng xúc động, lúc trước để Tiểu Tử phối hợp với mình có lẽ thật sự có chút ngu xuẩn.
Nhưng mà cô cũng không nói gì về chuyện này với Diệp Ân Tuấn, cô chuyện dịu dàng nhìn Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Anh sẽ bình an trở về mà có đúng không?”
“Đúng vậy.”
Diệp Ân Tuấn an ủi Thẩm Hạ Lan, lộ ra một nụ cười đẹp mắt.
Thẩm Hạ Lan nhẹ tay sờ lên đầu của Diệp Ân Tuấn, sau đó thuận theo đó mà trượt xuống dưới, đến cổ của anh thì dừng lại
“Diệp Ân Tuấn, anh phải biết rằng em thật sự không hi vọng anh chịu phải một chút tổn thương nào, loại cảm xúc này cùng với sự lo lắng của anh đối với em là giống nhau.”
“Anh hiểu mà, em yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ cho mình, em đừng lo lắng cho anh.”
Diệp Ân Tuấn nhìn nỗi lo trong mắt của Thẩm Hạ Lan, anh không khỏi cười nói.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, bỗng nhiên lại mỉm cười với Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Nhớ kỹ lời của em, em chỉ hi vọng anh sống tốt, mặc kệ lúc nào anh cũng đều phải cẩn thận.”
“Anh sẽ mà.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đã khá hơn một chút, chắc là bụng cũng đã bớt đau, anh rút tay của mình về, đồng thời thả áo của Thẩm Hạ Lan xuống, lúc anh còn muốn nói cái gì đó lại đột nhiên nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Diệp Ân Tuấn, em xin lỗi.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, còn chưa kịp hỏi cái gì thì một chất lỏng lạnh lẽo đã đẩy vào động mạch chủ phần cổ của anh.
“Hạ Lan, em…”
Anh vô cùng kinh ngạc, nhưng mà lại không thể chống đối với tác dụng của thuốc, trực tiếp ngất xỉu ở trên đùi của Thẩm Hạ Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.