Chương 258: KÍCH ĐỘNG LÀ MA QUỶ
Vi Lan Tử Mặc
06/03/2021
“Con biết tin tức của mẹ con sao?”
“Đương nhiên, nếu không con gọi ba tới làm gì?”
Thẩm Minh Triết càng ngày càng muốn ăn đòn rồi.
Cậu bé thấy bộ dạng nhẫn nhịn khó khăn của Diệp Ân Tuấn, cuối cùng không tiếp tục đùa giỡn nữa, thỉnh thoảng khiến Diệp Ân Tuấn thì có thể, nhưng nếu thật sự chọc giận Diệp Ân Tuấn, Thẩm Minh Triết vẫn sợ.
Mặc dù bây giờ thoạt nhìn Diệp Ân Tuấn hơi chật vật, nhưng Thẩm Minh Triết cũng không dám cười.
“Khụ khụ, lúc trước khi mẹ rơi xuống biển, Dương Tân nhận được tin tức đầu tiên, kỳ thật nói đúng ra, khi mẹ bị Đường Trình Siêu đưa đến tập đoàn Đường thị, Dương Tân đã biết rồi.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết làm cho con ngươi của Diệp Ân Tuấn trở nên uể oải.
“Dương Tân, quản lý Dương của Fallen Angels sao?”
“Dạ đúng, anh ta là quản lý phân bộ của Ám Dạ ở Mỹ, đã từng đặt thiết bị theo dõi trên người mẹ, bất kể mẹ đến đâu, anh ta và tổng bộ của chúng ta đều có thể nhìn thấy.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Tổng bộ của các con? Ba ngược lại đã quên, con là người thừa kế tương lai của Ám Dạ, đương nhiên biết nhiều hơn ba. Nói cách khác mẹ con gặp chuyện không may con sẽ biết đầu tiên, nhưng con lại gạt ba không nói cho ba biết, để cho ba lo lắng lâu như vậy phải không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn hơi rét run, thậm chí có chút nguy hiểm.
Thẩm Minh Triết bắt đầu bất an lui về phía sau.
“Hi hi, lão Diệp, kích động là ma quỷ! Bình tĩnh, bình tĩnh!”
“Bình tĩnh ông nội con!”
Lần này Diệp Ân Tuấn thật sự nổi giận rồi.
Anh ở bên này sốt ruột nóng nảy lo lắng cho sự sống chết của Thẩm Hạ Lan, thì con trai anh giống như ở khỉ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, bây giờ ngược lại nhảy ra nói cho anh biết, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của Ám Dạ phải không?
Đã nhiều năm rồi anh không tức giận như vậy, đặc biệt là thằng nhóc thúi trước mắt này còn là con trai của anh!
Một ông già bị con trai đùa giỡn xoay quanh, cảm giác này là như thế nào, bây giờ Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng hiểu được.
Anh trực tiếp nhấc chân đi về phía Thẩm Minh Triết.
“Lão Diệp, ba đừng kích động, ba hãy nghe con nói.”
Thẩm Minh Triết phát hiện bản thân sai rồi.
Làm sao cậu bé cho rằng mình có thể hàng phục được con dã thú như lão Diệp đây?
Thẩm Minh Triết sợ tới mức xoay người nhanh chân bỏ chạy.
“Thằng nhóc thối, con đứng lại cho ba!”
Diệp Ân Tuấn tức giận nhấc chân đuổi theo.
Quả thực Thẩm Minh Triết lúc này khóc không ra nước mắt.
“Ba cho rằng con ngốc sao? Con đứng lại, ba còn không rút một lớp da của con sao?”
“Bây giờ biết sợ rồi sao, lúc con đùa giỡn với ba sao không biết sợ đi? Đi ra ngoài vài ngày, dưới sự dẫn dắt của chú con, con cảm thấy con có thể trở mình đúng không? Con cũng không để ông già này ở trong mắt nữa phải không?”
Diệp Ân Tuấn càng nói càng tức giận.
Vẫn luôn biết Thẩm Minh Triết nghịch ngợm hơn Diệp Tranh, nhưng không nghĩ tới đứa nhỏ này lại không biết nặng nhẹ như vậy.
Thẩm Minh Triết không dám ngừng lại, vừa chạy vừa nói: "Sao con lại không để ba vào mắt được? Không phải con đã trở về rồi sao? Không phải là con muốn nói cho ba biết sao? Ba không thể bình tĩnh một chút được hả? Không thể thân thiện với con một chút được hả? Tốt xấu gì con cũng là con của ba!”
“Con còn biết con là con ba à! Ha! Thẩm Minh Triết, con đứng lại cho ba.”
Diệp Ân Tuấn đuổi theo Thẩm Minh Triết chạy vài vòng trong nhà kho, lúc này mới phát hiện thể lực của thằng nhóc thúi này rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều.
Thẩm Minh Triết lại lắc đầu như trống bỏi.
“Con không ngốc đâu. Trừ phi ba đồng ý với con ba không đánh con thì con mới đứng lại nói chuyện.”
“Được! Ba không đánh con! Con dừng lại đi!”
Diệp Ân Tuấn thở hổn hển.
Thằng nhóc này chạy thật nhanh.
“Thật sao?”
Thẩm Minh Triết không chắc chắn lắm hỏi Diệp Ân Tuấn.
“Thật!”
Diệp Ân Tuấn đứng lại.
Thẩm Minh Triết bán tín bán nghi đến gần Diệp Ân Tuấn, phát hiện anh không có ý động thủ nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi cậu bé thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên Diệp Ân Tuấn ra tay, túm lấy cánh tay cậu bé kéo một cái, Thẩm Minh Triết lập tức ngã vào trong lòng Diệp Ân Tuấn.
“A! Lão Diệp! Ba nói không giữ lời, ba không biết xấu hổ! Ba lừa gạt con nít! Ba! A!”
Thẩm Minh Triết còn chưa nói xong, cái mông đã bị đánh một cái thật mạnh.
Diệp Ân Tuấn tức giận nói: "Ba không đánh con, không đánh con mới là lạ! Thằng nhóc thối nhà con, không dạy dỗ con một chút, con đã thành tinh rồi phải không? Con chạy đi! Con chạy tiếp đi! Con xem ba có đánh gãy chân con không!”
Thẩm Minh Triết cảm thấy mông của mình cũng muốn đứng lên luôn rồi.
Diệp Ân Tuấn muốn xuống tay cũng không che được.
“Lão Diệp, con sai rồi, con sai rồi được chưa? Đừng đánh nữa! Ai u, đau! Ba, ba ơi!”
Thẩm Minh Triết trực tiếp sử dụng thủ đoạn.
Một tiếng "ba" với tiếng ba "ba" này làm sao Diệp Ân Tuấn nỡ xuống tay được.
Anh tức giận buông Thẩm Minh Triế tra nói: "Đừng tưởng rằng con gọi hai tiếng “ba” thì ba sẽ tha cho con, nói, mẹ con đâu?”
Thẩm Minh Triết xoa xoa cái mông nhỏ đáng thương của mình, vẻ mặt không thay đồi gì nói: "Con vốn định nói rồi, là ba nhất định phải đánh con. Ba có biết, ba là xử phạt trẻ vị thành niên, con có thể đi kiện ba.”
“Bản lĩnh lớn rồi phải không? Ba xem thử là con tố cáo ba nhanh hơn, hay là ba đánh con nhanh hơn.”
Thực sự Diệp Ân Tuấn không muốn dùng vũ lực với con trai, nhưng mà thằng nhóc thúi này quả thực khiến anh quá giận rồi.
Thẩm Minh Triết uất ức nói: "Con nói ba không được đánh con nữa, nếu không cả đời con cũng không cho ba gặp mẹ nữa.”
“Con dám!”
“Con thử xem!”
Thẩm Minh Triết cứng cổ, vẻ mặt kêu gào nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn tức ngực phát đau, một hơi không lên, phun ra một ngụm máu.
“Lão Diệp!”
Thẩm Minh Triết bị dọa sợ.
“Lão Diệp, ba không sao chứ?”
“Không chết được đâu.”
Mấy ngày nay Diệp Ân Tuấn hơi tức giận, trong cổ họng luôn có tơ máu, bây giờ ho ra một ngụm máu mủ, ngược lại dễ chịu hơn rất nhiều.
Lần này Thẩm Minh Triết không dám tùy tiện làm càn.
Cậu bé cẩn thận nhìn Diệp Ân Tuấn, đôi mắt phượng xinh đẹp thỉnh thoảng lại nhìn Diệp Ân Tuấn, giống như sợ anh đột nhiên té xỉu.
Thấy con trai như vậy, cơn tức của Diệp Ân Tuấn cũng tiêu tan.
Dù sao cũng đã lâu không gặp Thẩm Minh Triết, thằng nhóc này hình như cao hơn một chút, cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều.
“Ba không sao, con đừng lo lắng.”
Diệp Ân Tuấn không thể không mở miệng an ủi Thẩm Minh Triết.
Ai ngờ Thẩm Minh Triết khóc "Oa" lên, sau đó chui đầu vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, khóc đến đau lòng, khiến cho Diệp Ân Tuấn bất ngờ trở tay không kịp.
“Làm sao vậy?”
“Mông đau! Hu hu!”
Thẩm Minh Triết nhân cơ hội bắt đầu làm nũng.
Khóe môi Diệp Ân Tuấn bất giác cong lên.
“Đau thật à?”
“Đau thật!”
“Cởi quần ra để ba xem có chảy máu không nhé.”
Khi Diệp Ân Tuấn nói chuyện muốn cởi quần của Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết sợ tới mức vội vàng nhảy ra khỏi vòng tay của Diệp Ân Tuấn, một đôi mắt xếch hơi u oán nhìn Diệp Ân Tuấn, bộ dạng giống như nhìn tội ác tày trời của anh.
“Đừng nhìn ba như vậy, đấu với ba, con còn non lắm. Sao vậy? Còn muốn mông nở hoa nữa phải không?”
“Lão Diệp, ba là người đàn ông khốn kiếp đáng ghét như vậy, ba nói tại sao mẹ con lại thích chú chứ?”
Thẩm Minh Triết hung hăng nói.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy lời này thật dễ nghe.
“Ba và mẹ con trời sinh một đôi rồi.”
“Phì, thật không biết xấu hổ.”
Thẩm Minh Triết bĩu môi, lúc này mới ngồi xuống trên tấm vải rách.
“Lúc mẹ bị Dư Khinh Hồng làm cho hôn mê, thật ra bọn con không biết, chỉ là sau đó máy theo dõi trên người mẹ bắt đầu hoạt động, khi đó Dương Tân mới chú ý tới có gì đó không đúng. Tình hình lúc đó của mẹ là người ở trái phép, sẽ không đi ra ngoài một mình, mà chúng con đã điều tra, Tiêu Ái ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên mẹ không thể chủ động ra ngoài một mình, chỉ có một khả năng là bị người đưa ra ngoài. Cho nên khi Dương Tân này nói cho chúng con biết tin tức này, con đã nhanh chóng cắt video trước cửa nhà Tiêu Ái vào máy tính, tất cả đều thấy được hết. Nhưng lúc đó cũng không biết Đường Trình Siêu muốn làm gì, cho nên cũng không thông báo cho ba.”
Lúc nói tới đây, giọng nói của Thẩm Minh Triết hơi nhỏ lại.
Diệp Ân Tuấn nhìn cậu bé, rồi ôm cậu bé vào lòng.
“Không xuống tay được với Đường Trình Siêu phải không? Hay là trong tiềm thức của con hoàn toàn không tin Đường Trình Siêu sẽ làm tổn thương mẹ con?”
Thẩm Minh Triết trầm mặc.
Năm năm qua, nói thật, Đường Trình Siêu đối xử với cậu thật sự rất tốt.
Cậu bé thích máy tính, Đường Trình Siêu lập tức tìm được hacker tốt nhất dạy cậu. Cậu bé thích vẽ tranh, Đường Trình Siêu cũng sẽ cùng cậu bé đi học lớp vẽ tranh. Thậm chí anh ta sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào cậu bé cần, nghiễm nhiên bù đắp cho Thẩm Minh Triết khát vọng của cậu bé với cha.
Nhưng một người như vậy, đột nhiên có một ngày, cậu bé phát hiện Đường Trình Siêu làm gì đó với Thẩm Nghê Nghê, phát hiện Đường Trình Siêu hủy bỏ thân phận của mẹ. Để cho mẹ biến thành người nhập cư trái phép, hơn nữa lúc đuổi theo mẹ đến cùng, Thẩm Minh Triết bối rối.
Cậu bé cảm thấy tất cả đều thay đổi, thậm chí cũng không phản ứng kịp, cho nên lúc ấy cậu bé thật sự rối rắm lắm, cũng không tin Đường Trình Siêu sẽ làm gì mẹ cậu bé, dù sao năm năm qua, Đường Trình Siêu đối xử với ba mẹ con bọn họ thật tốt, tốt không có gì để nói, không phải sao?
Hôm nay bị Diệp Ân Tuấn vạch trần như vậy, Thẩm Minh Triết cảm thấy trên mặt không nhịn được, thậm chí cảm thấy nóng rát hơi đau.
Tự nhiên cậu bé không nhịn được quay đầu đi không nhìn Diệp Ân Tuấn nữa, nhưng thân thể nho nhỏ lại hơi run rẩy.
Diệp Ân Tuấn thở dài một tiếng, một lần nữa ôm cậu bé vào lòng, thấp giọng nói: "Cả đời này con người phải trải qua rất nhiều chuyện, luôn phải có rất nhiều lựa chọn và chọn lọc. Đã từng là người quan trọng nhất đối với con, có lẽ một ngày nào đó sẽ phản bội con, con phải kiên cường lên một chút, không thể cứ như vậy bị đánh ngã, dù sao con đường sống sau này của con còn rất dài rất dài.”
“Ba không trách con sao?”
Thẩm Minh Triết khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đã chứa đầy nước mắt, làm cho người ta thoạt nhìn hết sức đau lòng.
“Trách con cái gì?”
“Trách con không thông báo trước cho ba, trách con còn có ảo tưởng với chú ấy, trách con để cho mẹ phải trải qua tất cả, đều là lỗi của con.”
Thẩm Minh Triết vội vàng cúi đầu, cảm giác rất đau khổ.
Diệp Ân Tuấn xoa đầu của bé dịu dàng nói: "Con là con trai của chúng ta, tất nhiên sẽ có lựa chọn đúng đắn, mặc kệ con làm cái gì, ba và mẹ con cũng sẽ không trách con, dù sao con còn nhỏ.”
“Nhưng mẹ lại vì vậy mà bị đẩy vào trong biển lớn. Lúc ấy mẹ hôn mê bất tỉnh, nước biển lạnh như vậy, nếu không phải Dương Tân kịp thời chạy tới, nếu như không có một chiếc tàu chở hàng đi qua nơi đó, có thể mẹ thật sự...”
Câu nói kế tiếp Thẩm Minh Triết không nói được nữa.
Cho tới bây giờ cậu bé vẫn còn sợ hãi.
Làm thế nào cậu bé cũng không quên được khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của mẹ trên màn hình máy tính, trong lòng xúc động bao nhiêu.
Cậu bé càng không thể tin được, cha nuôi Đường Trình Siêu bình thường vẫn luôn kính ngưỡng, nay lại có thể muốn khiến mẹ mất mạng ở đây!
“Đương nhiên, nếu không con gọi ba tới làm gì?”
Thẩm Minh Triết càng ngày càng muốn ăn đòn rồi.
Cậu bé thấy bộ dạng nhẫn nhịn khó khăn của Diệp Ân Tuấn, cuối cùng không tiếp tục đùa giỡn nữa, thỉnh thoảng khiến Diệp Ân Tuấn thì có thể, nhưng nếu thật sự chọc giận Diệp Ân Tuấn, Thẩm Minh Triết vẫn sợ.
Mặc dù bây giờ thoạt nhìn Diệp Ân Tuấn hơi chật vật, nhưng Thẩm Minh Triết cũng không dám cười.
“Khụ khụ, lúc trước khi mẹ rơi xuống biển, Dương Tân nhận được tin tức đầu tiên, kỳ thật nói đúng ra, khi mẹ bị Đường Trình Siêu đưa đến tập đoàn Đường thị, Dương Tân đã biết rồi.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết làm cho con ngươi của Diệp Ân Tuấn trở nên uể oải.
“Dương Tân, quản lý Dương của Fallen Angels sao?”
“Dạ đúng, anh ta là quản lý phân bộ của Ám Dạ ở Mỹ, đã từng đặt thiết bị theo dõi trên người mẹ, bất kể mẹ đến đâu, anh ta và tổng bộ của chúng ta đều có thể nhìn thấy.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Tổng bộ của các con? Ba ngược lại đã quên, con là người thừa kế tương lai của Ám Dạ, đương nhiên biết nhiều hơn ba. Nói cách khác mẹ con gặp chuyện không may con sẽ biết đầu tiên, nhưng con lại gạt ba không nói cho ba biết, để cho ba lo lắng lâu như vậy phải không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn hơi rét run, thậm chí có chút nguy hiểm.
Thẩm Minh Triết bắt đầu bất an lui về phía sau.
“Hi hi, lão Diệp, kích động là ma quỷ! Bình tĩnh, bình tĩnh!”
“Bình tĩnh ông nội con!”
Lần này Diệp Ân Tuấn thật sự nổi giận rồi.
Anh ở bên này sốt ruột nóng nảy lo lắng cho sự sống chết của Thẩm Hạ Lan, thì con trai anh giống như ở khỉ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, bây giờ ngược lại nhảy ra nói cho anh biết, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của Ám Dạ phải không?
Đã nhiều năm rồi anh không tức giận như vậy, đặc biệt là thằng nhóc thúi trước mắt này còn là con trai của anh!
Một ông già bị con trai đùa giỡn xoay quanh, cảm giác này là như thế nào, bây giờ Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng hiểu được.
Anh trực tiếp nhấc chân đi về phía Thẩm Minh Triết.
“Lão Diệp, ba đừng kích động, ba hãy nghe con nói.”
Thẩm Minh Triết phát hiện bản thân sai rồi.
Làm sao cậu bé cho rằng mình có thể hàng phục được con dã thú như lão Diệp đây?
Thẩm Minh Triết sợ tới mức xoay người nhanh chân bỏ chạy.
“Thằng nhóc thối, con đứng lại cho ba!”
Diệp Ân Tuấn tức giận nhấc chân đuổi theo.
Quả thực Thẩm Minh Triết lúc này khóc không ra nước mắt.
“Ba cho rằng con ngốc sao? Con đứng lại, ba còn không rút một lớp da của con sao?”
“Bây giờ biết sợ rồi sao, lúc con đùa giỡn với ba sao không biết sợ đi? Đi ra ngoài vài ngày, dưới sự dẫn dắt của chú con, con cảm thấy con có thể trở mình đúng không? Con cũng không để ông già này ở trong mắt nữa phải không?”
Diệp Ân Tuấn càng nói càng tức giận.
Vẫn luôn biết Thẩm Minh Triết nghịch ngợm hơn Diệp Tranh, nhưng không nghĩ tới đứa nhỏ này lại không biết nặng nhẹ như vậy.
Thẩm Minh Triết không dám ngừng lại, vừa chạy vừa nói: "Sao con lại không để ba vào mắt được? Không phải con đã trở về rồi sao? Không phải là con muốn nói cho ba biết sao? Ba không thể bình tĩnh một chút được hả? Không thể thân thiện với con một chút được hả? Tốt xấu gì con cũng là con của ba!”
“Con còn biết con là con ba à! Ha! Thẩm Minh Triết, con đứng lại cho ba.”
Diệp Ân Tuấn đuổi theo Thẩm Minh Triết chạy vài vòng trong nhà kho, lúc này mới phát hiện thể lực của thằng nhóc thúi này rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều.
Thẩm Minh Triết lại lắc đầu như trống bỏi.
“Con không ngốc đâu. Trừ phi ba đồng ý với con ba không đánh con thì con mới đứng lại nói chuyện.”
“Được! Ba không đánh con! Con dừng lại đi!”
Diệp Ân Tuấn thở hổn hển.
Thằng nhóc này chạy thật nhanh.
“Thật sao?”
Thẩm Minh Triết không chắc chắn lắm hỏi Diệp Ân Tuấn.
“Thật!”
Diệp Ân Tuấn đứng lại.
Thẩm Minh Triết bán tín bán nghi đến gần Diệp Ân Tuấn, phát hiện anh không có ý động thủ nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi cậu bé thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên Diệp Ân Tuấn ra tay, túm lấy cánh tay cậu bé kéo một cái, Thẩm Minh Triết lập tức ngã vào trong lòng Diệp Ân Tuấn.
“A! Lão Diệp! Ba nói không giữ lời, ba không biết xấu hổ! Ba lừa gạt con nít! Ba! A!”
Thẩm Minh Triết còn chưa nói xong, cái mông đã bị đánh một cái thật mạnh.
Diệp Ân Tuấn tức giận nói: "Ba không đánh con, không đánh con mới là lạ! Thằng nhóc thối nhà con, không dạy dỗ con một chút, con đã thành tinh rồi phải không? Con chạy đi! Con chạy tiếp đi! Con xem ba có đánh gãy chân con không!”
Thẩm Minh Triết cảm thấy mông của mình cũng muốn đứng lên luôn rồi.
Diệp Ân Tuấn muốn xuống tay cũng không che được.
“Lão Diệp, con sai rồi, con sai rồi được chưa? Đừng đánh nữa! Ai u, đau! Ba, ba ơi!”
Thẩm Minh Triết trực tiếp sử dụng thủ đoạn.
Một tiếng "ba" với tiếng ba "ba" này làm sao Diệp Ân Tuấn nỡ xuống tay được.
Anh tức giận buông Thẩm Minh Triế tra nói: "Đừng tưởng rằng con gọi hai tiếng “ba” thì ba sẽ tha cho con, nói, mẹ con đâu?”
Thẩm Minh Triết xoa xoa cái mông nhỏ đáng thương của mình, vẻ mặt không thay đồi gì nói: "Con vốn định nói rồi, là ba nhất định phải đánh con. Ba có biết, ba là xử phạt trẻ vị thành niên, con có thể đi kiện ba.”
“Bản lĩnh lớn rồi phải không? Ba xem thử là con tố cáo ba nhanh hơn, hay là ba đánh con nhanh hơn.”
Thực sự Diệp Ân Tuấn không muốn dùng vũ lực với con trai, nhưng mà thằng nhóc thúi này quả thực khiến anh quá giận rồi.
Thẩm Minh Triết uất ức nói: "Con nói ba không được đánh con nữa, nếu không cả đời con cũng không cho ba gặp mẹ nữa.”
“Con dám!”
“Con thử xem!”
Thẩm Minh Triết cứng cổ, vẻ mặt kêu gào nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn tức ngực phát đau, một hơi không lên, phun ra một ngụm máu.
“Lão Diệp!”
Thẩm Minh Triết bị dọa sợ.
“Lão Diệp, ba không sao chứ?”
“Không chết được đâu.”
Mấy ngày nay Diệp Ân Tuấn hơi tức giận, trong cổ họng luôn có tơ máu, bây giờ ho ra một ngụm máu mủ, ngược lại dễ chịu hơn rất nhiều.
Lần này Thẩm Minh Triết không dám tùy tiện làm càn.
Cậu bé cẩn thận nhìn Diệp Ân Tuấn, đôi mắt phượng xinh đẹp thỉnh thoảng lại nhìn Diệp Ân Tuấn, giống như sợ anh đột nhiên té xỉu.
Thấy con trai như vậy, cơn tức của Diệp Ân Tuấn cũng tiêu tan.
Dù sao cũng đã lâu không gặp Thẩm Minh Triết, thằng nhóc này hình như cao hơn một chút, cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều.
“Ba không sao, con đừng lo lắng.”
Diệp Ân Tuấn không thể không mở miệng an ủi Thẩm Minh Triết.
Ai ngờ Thẩm Minh Triết khóc "Oa" lên, sau đó chui đầu vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, khóc đến đau lòng, khiến cho Diệp Ân Tuấn bất ngờ trở tay không kịp.
“Làm sao vậy?”
“Mông đau! Hu hu!”
Thẩm Minh Triết nhân cơ hội bắt đầu làm nũng.
Khóe môi Diệp Ân Tuấn bất giác cong lên.
“Đau thật à?”
“Đau thật!”
“Cởi quần ra để ba xem có chảy máu không nhé.”
Khi Diệp Ân Tuấn nói chuyện muốn cởi quần của Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết sợ tới mức vội vàng nhảy ra khỏi vòng tay của Diệp Ân Tuấn, một đôi mắt xếch hơi u oán nhìn Diệp Ân Tuấn, bộ dạng giống như nhìn tội ác tày trời của anh.
“Đừng nhìn ba như vậy, đấu với ba, con còn non lắm. Sao vậy? Còn muốn mông nở hoa nữa phải không?”
“Lão Diệp, ba là người đàn ông khốn kiếp đáng ghét như vậy, ba nói tại sao mẹ con lại thích chú chứ?”
Thẩm Minh Triết hung hăng nói.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy lời này thật dễ nghe.
“Ba và mẹ con trời sinh một đôi rồi.”
“Phì, thật không biết xấu hổ.”
Thẩm Minh Triết bĩu môi, lúc này mới ngồi xuống trên tấm vải rách.
“Lúc mẹ bị Dư Khinh Hồng làm cho hôn mê, thật ra bọn con không biết, chỉ là sau đó máy theo dõi trên người mẹ bắt đầu hoạt động, khi đó Dương Tân mới chú ý tới có gì đó không đúng. Tình hình lúc đó của mẹ là người ở trái phép, sẽ không đi ra ngoài một mình, mà chúng con đã điều tra, Tiêu Ái ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên mẹ không thể chủ động ra ngoài một mình, chỉ có một khả năng là bị người đưa ra ngoài. Cho nên khi Dương Tân này nói cho chúng con biết tin tức này, con đã nhanh chóng cắt video trước cửa nhà Tiêu Ái vào máy tính, tất cả đều thấy được hết. Nhưng lúc đó cũng không biết Đường Trình Siêu muốn làm gì, cho nên cũng không thông báo cho ba.”
Lúc nói tới đây, giọng nói của Thẩm Minh Triết hơi nhỏ lại.
Diệp Ân Tuấn nhìn cậu bé, rồi ôm cậu bé vào lòng.
“Không xuống tay được với Đường Trình Siêu phải không? Hay là trong tiềm thức của con hoàn toàn không tin Đường Trình Siêu sẽ làm tổn thương mẹ con?”
Thẩm Minh Triết trầm mặc.
Năm năm qua, nói thật, Đường Trình Siêu đối xử với cậu thật sự rất tốt.
Cậu bé thích máy tính, Đường Trình Siêu lập tức tìm được hacker tốt nhất dạy cậu. Cậu bé thích vẽ tranh, Đường Trình Siêu cũng sẽ cùng cậu bé đi học lớp vẽ tranh. Thậm chí anh ta sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào cậu bé cần, nghiễm nhiên bù đắp cho Thẩm Minh Triết khát vọng của cậu bé với cha.
Nhưng một người như vậy, đột nhiên có một ngày, cậu bé phát hiện Đường Trình Siêu làm gì đó với Thẩm Nghê Nghê, phát hiện Đường Trình Siêu hủy bỏ thân phận của mẹ. Để cho mẹ biến thành người nhập cư trái phép, hơn nữa lúc đuổi theo mẹ đến cùng, Thẩm Minh Triết bối rối.
Cậu bé cảm thấy tất cả đều thay đổi, thậm chí cũng không phản ứng kịp, cho nên lúc ấy cậu bé thật sự rối rắm lắm, cũng không tin Đường Trình Siêu sẽ làm gì mẹ cậu bé, dù sao năm năm qua, Đường Trình Siêu đối xử với ba mẹ con bọn họ thật tốt, tốt không có gì để nói, không phải sao?
Hôm nay bị Diệp Ân Tuấn vạch trần như vậy, Thẩm Minh Triết cảm thấy trên mặt không nhịn được, thậm chí cảm thấy nóng rát hơi đau.
Tự nhiên cậu bé không nhịn được quay đầu đi không nhìn Diệp Ân Tuấn nữa, nhưng thân thể nho nhỏ lại hơi run rẩy.
Diệp Ân Tuấn thở dài một tiếng, một lần nữa ôm cậu bé vào lòng, thấp giọng nói: "Cả đời này con người phải trải qua rất nhiều chuyện, luôn phải có rất nhiều lựa chọn và chọn lọc. Đã từng là người quan trọng nhất đối với con, có lẽ một ngày nào đó sẽ phản bội con, con phải kiên cường lên một chút, không thể cứ như vậy bị đánh ngã, dù sao con đường sống sau này của con còn rất dài rất dài.”
“Ba không trách con sao?”
Thẩm Minh Triết khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đã chứa đầy nước mắt, làm cho người ta thoạt nhìn hết sức đau lòng.
“Trách con cái gì?”
“Trách con không thông báo trước cho ba, trách con còn có ảo tưởng với chú ấy, trách con để cho mẹ phải trải qua tất cả, đều là lỗi của con.”
Thẩm Minh Triết vội vàng cúi đầu, cảm giác rất đau khổ.
Diệp Ân Tuấn xoa đầu của bé dịu dàng nói: "Con là con trai của chúng ta, tất nhiên sẽ có lựa chọn đúng đắn, mặc kệ con làm cái gì, ba và mẹ con cũng sẽ không trách con, dù sao con còn nhỏ.”
“Nhưng mẹ lại vì vậy mà bị đẩy vào trong biển lớn. Lúc ấy mẹ hôn mê bất tỉnh, nước biển lạnh như vậy, nếu không phải Dương Tân kịp thời chạy tới, nếu như không có một chiếc tàu chở hàng đi qua nơi đó, có thể mẹ thật sự...”
Câu nói kế tiếp Thẩm Minh Triết không nói được nữa.
Cho tới bây giờ cậu bé vẫn còn sợ hãi.
Làm thế nào cậu bé cũng không quên được khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của mẹ trên màn hình máy tính, trong lòng xúc động bao nhiêu.
Cậu bé càng không thể tin được, cha nuôi Đường Trình Siêu bình thường vẫn luôn kính ngưỡng, nay lại có thể muốn khiến mẹ mất mạng ở đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.