Chương 242: LÀM GIÁM ĐỊNH NGƯỜI THÂN
Vi Lan Tử Mặc
02/03/2021
"Đương nhiên là được ạ!"
Thẩm Hạ Lan không cho rằng đây là chuyện gì lớn.
Lấy máu mà thôi, chuyện này ở trong nước cũng rất bình thường. Hơn nữa, Tiêu Ái nói sẽ nghĩ cách xử lý thân phận của mình, Thẩm Hạ Lan vẫn rất cảm động.
Cho dù không biết xác suất thành công của chuyện này là bao nhiêu, nhưng luôn có chút hi vọng, không phải sao?
Nghe được Thẩm Hạ Lan đồng ý, trong lòng Tiêu Ái cũng không quá dễ chịu.
Bà ta khẽ nói: "Cháu đi theo tôi. Ở đây lại có phòng lấy máu xét nghiệm."
"À!"
Thẩm Hạ Lan rất ngoan ngoãn đi theo phía sau Tiêu Ái.
Dọc đường đi có rất nhiều người chào hỏi Tiêu Ái. Nhưng Tiêu Ái lại dường như không nghe được, vẻ mặt hoảng hốt.
Cho dù Thẩm Hạ Lan cảm thấy bà ta rất kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi.
Hai người đi tới phòng lấy máu xét nghiệm. Tiêu Ái nói với người ở bên trong: "Lấy mẫu máu cho cô ấy."
"Được, bộ trưởng Tiêu."
Người phòng lấy máu xét nghiệm nhanh chóng rút máu cho Thẩm Hạ Lan xong.
Tiêu Ái nói với cô: "Hạ Lan, cháu tạm thời về văn phòng làm việc chờ tôi. Bên tôi còn hơi việc, lát nữa sẽ qua tìm cháu."
"Được!"
Thẩm Hạ Lan không nghi ngờ bà ta, lập tức quay lại văn phòng của Tiêu Ái.
Tiêu Ái thấy cô đi xa, mới nói với người phòng lấy máu xét nghệp: "Lấy chút máu xét nghiệm, còn lại thì cất đi. Tôi còn cần dùng máu này vào việc khác."
"Được, bộ trưởng Tiêu, ngài chờ một lát."
Người của phòng lấy máu xét nghiệp nhanh chóng lấy máu của Thẩm Hạ Lan cất đi, sau đó chia một phần cho Tiêu Ái.
Tiêu Ái cầm máu đi thẳng ra khỏi đại sứ quán, lái xe đi qua bệnh viện ban ngành có liên quan.
"Tôi muốn làm một lần giám định người thân, nhanh nhất cần mấy ngày?"
"Nhanh nhất cũng cần hai đến ba ngày."
Đối phương có quen biết với Tiêu Ái, thấy Tiêu Ái đặc biệt thận trọng nên khẽ nói: "Nếu gấp quá thì một ngày rưỡi cũng được. Nhưng chúng tôi cần phải tăng ca."
"Làm phiền rồi."
Tiêu Ái đưa hai phần máu tới.
"Đây là thông tin tuyệt mật, không ai được tiết lộ. Đặc biệt là kết quả giám định."
Tiêu Ái trịnh trọng làm đối phương cảm thấy hơi áp lực.
Sau khi rời khỏi ban ngành liên quan, lúc này Tiêu Ái mới trở lại văn phòng.
Bởi vì Thẩm Hạ Lan chờ quá lâu, đã nằm ghé đầu trên bàn làm việc của Tiêu Ái ngủ mất rồi.
Nhìn Thẩm Hạ Lan ngủ say, trong lòng Tiêu Ái vô cùng phức tạp.
Bà ta cởi áo khoác của mình và khoác lên trên vai Thẩm Hạ Lan, sau đó đứng dậy đi tới ngăn kéo bên cạnh, dùng mật khẩu mở ra một ngăn và lấy mấy tấm ảnh từ trong đó ra.
Trong hình không ngờ là ảnh chụp và bà ta với Hoắc Chấn Phong khi còn trẻ.
Khi đó, Hoắc Chấn Phong còn chưa phải là người lính, chỉ là một họa sĩ, nghệ thuật gia.
Ông ta thích đi du sơn ngoạn thủy, thích vẽ tất cả mọi thứ đẹp mắt. Bọn họ quen biết nhau trong một lần triển lãm tranh. Bởi vì có chung ngôn ngữ, hai người đã nhanh chóng rơi vào bể tình.
Khi đó Tiêu Ái luôn cảm thấy bọn họ cuối cùng sẽ đến được với nhau, sẽ trở thành một đôi khiến người ta hâm mộ. Nhưng không ngờ Hoắc Chấn Phong lại đi mất.
Ông ta không để lại một câu nào, đi thẳng vào chiến trường.
Đó là khoảng thời gian u ám đối với Tiêu Ái.
Bà ta không biết ông ta đang ở đâu, lại phát hiện mình có thai.
Ở thời đó, chưa cưới đã có thai sẽ bị người ta nhạo báng, đặc biệt là như gia đình của bà, người ta lại càng không tha thứ.
Tiêu Ái đã từng nghĩ tới chuyện bỏ đứa trẻ này. Nhưng mỗi lần đi bệnh viện, bà ta đều không nỡ. Đuối cùng càng lúc càng nhiều tháng, bà ta cảm giác đứa trẻ máy thai trong bụng, cũng lại càng luyến tiếc.
Bà ta rời khỏi nhà, rời khỏi trường học, rời khỏi tất cả bạn bè và người thân, lén đi tới một sơn thôn nhỏ chờ sinh.
Vào giây phút bà ta sinh đứa trẻ ra, bà ta mới phát hiện mình không có cách nào nuôi nấng đứa trẻ này.
Bà ta chưa từng kết hôn, bà ta còn có tiền đồ tốt, bà ta không thể phá hỏng cả đời mình vì đứa trẻ này được.
Lúc đó ở trong bệnh viện đó còn có một cặp vợ chồng sinh con. Hai vợ chồng này cũng đi ra ngoài vẽ vật thực, rất trẻ tuổi, rất ân ái. Nhưng đứa trẻ của bọn họ vừa sinh ra đã chết.
Tiêu Ái không biết lúc đó mình bị ma quỷ mê hoặc thế nào, lại dùng tiền mua chuộc bác sĩ trong bệnh viện, trả con gái của mình cho hai vợ chồng này, mà bà ta lại ôm đứa trẻ đã chết kia rời khỏi bệnh viện.
Sau khi bà ta xử lý sơ qua cho đứa trẻ kia xong, sợ có người tìm tung tích của đứa trẻ, lúc này mới nhận nuôi một đứa bé từ cô nhi viện về nuôi, mang về Hải Thành, đồng thời đưa đứa trẻ vào cô nhi viện ngay trước mặt tất cả mọi người.
Lúc đó bà ta sinh ra được đứa con gái, lại cố ý nhận nuôi một đứa con trai, chính là không muốn để cho người nhà họ Hoắc tìm được đứa trẻ kia.
Nhưng bà ta tuyệt đối không ngờ được, mấy năm sau lại truyền đến tin tức của Hoắc Chấn Phong, ông ta đã chết ngoài trận chiến!
Vào giây phút đó, Tiêu Ái có cảm giác như trời cũng sụp xuống.
Sao ông ấy có thể chết chứ?
Bà ta quay về, tìm kiếm con gái ruột của mình như điên. Đó là máu mủ duy nhất giữa bà ta và Hoắc Chấn Phong. Nhưng đôi vợ chồng kia căn bản không phải là người trong thôn đó. Bọn họ chẳng qua chỉ đi vào đó vẽ vật thực, đi qua đó mà thôi.
Sau khi sinh con xong, hai vợ chồng này lại rời đi, không ai biết bọn họ đi đâu.
Biển người mênh mông, Tiêu Ái lại bỏ lỡ máu mủ của mình như vậy. Bà ta tìm suốt nhiều năm nhưng không hề có bất kỳ tin tức nào.
Bây giờ bà ta nhìn tấm ảnh trước mắt, hồi tưởng lại từng cảnh sống chung với Hoắc Chấn Phong, nước mắt lập tức hoen mi.
Bà ta lại nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say. Nếu đây thật sự là con gái của bọn họ, bà ta nên làm gì?
Tiêu Ái vô cùng xoắn xuýt.
Thẩm Hạ Lan ngủ một giấc này cũng rất say. Trong mơ, cô thấy mình bị người ta truy sát. Đường Trình Siêu cứ đuổi theo cô như phát điên, nói thế nào cũng không chịu buông tay. Mà Diệp Ân Tuấn vì bảo vệ cô, bị Đường Trình Siêu bắn một phát.
Máu đỏ này làm Thẩm Hạ Lan sợ tới mức hét lên một tiếng, lập tức từ trong lúc ngủ bừng tỉnh lại.
Tiêu Ái vội vàng cất đồ, đồng thời điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Sao vậy? Cháu gặp ác mộng à?"
Giọng Tiêu Ái bình thản nhưng bàn tay phía dưới lại run lẩy bẩy.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn Tiêu Ái, lúc này mới chợt nhận ra mình đang ở đâu.
"Đúng vậy, cháu mới gặp ác mộng, thật đáng sợ!"
Thẩm Hạ Lan vỗ ngực mình giống như một đứa trẻ, sau đó đột nhiên cảm thấy mình như vậy thật ngu ngốc, xấu hổ thả tay xuống, nhìn về phía Tiêu Ái cười ngây ngô.
"Hì hì, dì Tiêu, có phải cháu ngủ quá lâu không? Thật ngại quá, sao dì không gọi cháu dậy chứ?"
"Không sao, dù sao cũng không có chuyện gì cần làm."
Tiêu Ái cười khẽ, cất tấm ảnh trong tay và khóa lại.
Thẩm Hạ Lan thật ra không có thòi quen thăm dò chuyện riêng tư của người khác. Cô có thể cảm giác được tâm trạng của Tiêu Ái hôm nay rất không ôn, nhưng Tiêu Ái không nói, cô cũng không hỏi.
"Cháu đói bụng không? Chúng ta về nhà, tôi nấu món ngon cho cháu."
Tiêu Ái đột nhiên mở miệng, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan có cảm giác vừa mừng vừa lo.
Mặc dù ở chung không lâu, nhưng cô có thể cảm giác được Tiêu Ái không phải là một người thường xuyên thích nấu ăn, lâu như vậy đều là cô nấu cho Tiêu Ái ăn.
Nhưng hôm nay Tiêu Ái có nhã hứng, cô sẽ không quấy nhiễu.
"Được!"
Thẩm Hạ Lan trả lời rất dứt khoát.
Tiêu Ái vừa cười vừa nói: "Cháu thích ăn gì?"
Trong ánh mắt bà ta càng thêm dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiêu Ái có gì đó khác thường nhưng lại không nói ra được.
"Cháu thì cái gì cũng thích ăn hết, cháu không kén ăn. Từ nhỏ ba mẹ cháu đã nói với cháu, trẻ con mà kiêng ăn thì không lớn lên được. Dì xem, bây giờ nhìn tôi tốt như vậy là vì cháu không kén ăn đấy."
Thẩm Hạ Lan vui vẻ nói.
Tiêu Ái đột nhiên hỏi: "Ba mẹ cháu có tốt với cháu không?"
"Tốt ạ. Bọn họ khá tốt với cháu. Ba mẹ cháu chỉ có mỗi một đứa con là cháu. Cháu nghe ba cháu nói, khi mẹ cháu sinh ra cháu, tử cung bị tổn thương, về sau không thể có con nữa. Bọn họ lại dồn hết yêu thương cho cháu. Mấy năm nay, chỉ cần cháu muốn, cháu thích, bọn họ đều sẽ cố gắng thỏa mãn cháu. Đáng tiếc là vụ lửa lớn năm năm trước làm bọn họ tưởng cháu đã chết, còn đau lòng nhiều năm đấy. Bây giờ cháu thật vất vả mới trở về được. Cháu nhất định phải cố gắng hiếu thảo với bọn họ."
Khi Thẩm Hạ Lan nhắc tới ba mẹ nhà họ Thẩm lại đặc biệt chân thành.
Cô đúng là có hơi nhớ ba mẹ. Còn có Diệp Tranh, còn có Nghê Nghê, còn có bà cụ Diệp.
Ôi!
Cũng không biết bao giờ mới có thể trở về.
Tâm trạng Thẩm Hạ Lan hơi sa sút.
Tiêu Ái nghe vậy, trong lòng rất áy náy, nhưng lại cảm thấy được an ủi. Cũng may mấy năm nay cô được chăm sóc rất tốt, không phải sao? Dù sao cũng tốt hơn theo bà ta hối hả ngược xuôi.
"Đi thôi, về nhà nào!"
Tiêu Ái mỉm cười, sau đó mặc áo khoác của mình vào, đi ra ngoài trước.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới chú ý thấy áo khoác của Tiêu Ái không ngờ lại ở trên vai của mình.
Nói cách khác, vừa rồi khi cô ngủ đã khoác áo khoác của Tiêu Ái?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình càng lúc càng càn rỡ, sao ở trước mặt Tiêu Ái lại càng lúc càng tùy hứng chứ?
Cô vội vàng đuổi theo Tiêu Ái.
"Dì Tiêu, để cháu lái xe cho. Cháu mới ngủ một giấc, rất tỉnh tháo."
Thẩm Hạ Lan thấy tinh thần Tiêu Ái không tốt lắm, vội vàng mở miệng.
"Được!"
Tiêu Ái đưa chìa khóa xe cho Thẩm Hạ Lan.
Hai người lên xe. Tiêu Ái hình như rất mệt mỏi, lại nhắm mắt luôn.
Thẩm Hạ Lan cũng không nói lời nào, thậm chí còn chu đáo mở hệ thống sưởi trong xe lên.
Khi xe khởi động, Tiêu Ái dường như đã ngủ rồi.
Thẩm Hạ Lan cố gắng lái xe thật êm, không nhanh không chậm trở lại biệt thự.
Cô vừa định đánh thức Tiêu Ái thì bà ta đã mở mắt ra.
"Dì Tiêu, dì tỉnh rồi à? Chúng ta về đến nhà rồi."
"Ừ!"
Tiêu Ái nhìn Thẩm Hạ Lan mỉm cười, sau đó mới xuống xe.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiêu Ái hôm nay dường như đặc biệt thích cười, hơn nữa ánh mắt bà ta hình như rất dịu dàng, rất giống với ánh mắt của mẹ.
Cô cảm thấy mình thật sự quá nhớ nhà rồi.
Cũng không biết bao giờ mới có thể về nhà?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xuống xe, theo Tiêu Ái vào biệt thự.
"Dì Tiêu, để cháu giúp dì một tay."
Thẩm Hạ Lan xắn tay áo của mình lên, lại bị Tiêu Ái đẩy ra khỏi phòng bếp.
"Hôm nay không cần tới cháu, cháu ra ngoài xem ti vi đi."
Thẩm Hạ Lan có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì. Cô quay lại phòng khách, bật ti vi lên. Trên đó vẫn còn thông báo treo giải thưởng về cô. Bây giờ giá đã lên đến mười ngàn đô la mỹ rồi.
Xem ra Đường Trình Siêu thật sự sẵn sàng bỏ hết vốn liếng để tìm được cô.
Thẩm Hạ Lan càng xem càng thấy phiền muộn. Cô tắt ti vi, cầm bút định vẽ một chút, lại nhìn thấy những bản vẽ bị người ta xé nát.
Ngoại trừ Tiêu Ái thì chỉ có Dư Khinh Hồng là người có thể vào căn biệt thự này. Rõ ràng, đây là Dư Khinh Hồng làm.
Người phụ nữ này lại giống như đứa trẻ, xé nát tất cả những bức tranh của Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn đặt ở trên bàn trà đầy khiêu khích.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, cảm thấy nực cười trước hành vi ấu trĩ của cô ta.
Vì không để cho Tiêu Ái tức giận, cô nhanh chóng thu dọn số giấy vụn, nhưng lại phát hiện ra một góc tấm hình ở bên chân bàn trà.
Thẩm Hạ Lan không cho rằng đây là chuyện gì lớn.
Lấy máu mà thôi, chuyện này ở trong nước cũng rất bình thường. Hơn nữa, Tiêu Ái nói sẽ nghĩ cách xử lý thân phận của mình, Thẩm Hạ Lan vẫn rất cảm động.
Cho dù không biết xác suất thành công của chuyện này là bao nhiêu, nhưng luôn có chút hi vọng, không phải sao?
Nghe được Thẩm Hạ Lan đồng ý, trong lòng Tiêu Ái cũng không quá dễ chịu.
Bà ta khẽ nói: "Cháu đi theo tôi. Ở đây lại có phòng lấy máu xét nghiệm."
"À!"
Thẩm Hạ Lan rất ngoan ngoãn đi theo phía sau Tiêu Ái.
Dọc đường đi có rất nhiều người chào hỏi Tiêu Ái. Nhưng Tiêu Ái lại dường như không nghe được, vẻ mặt hoảng hốt.
Cho dù Thẩm Hạ Lan cảm thấy bà ta rất kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi.
Hai người đi tới phòng lấy máu xét nghiệm. Tiêu Ái nói với người ở bên trong: "Lấy mẫu máu cho cô ấy."
"Được, bộ trưởng Tiêu."
Người phòng lấy máu xét nghiệm nhanh chóng rút máu cho Thẩm Hạ Lan xong.
Tiêu Ái nói với cô: "Hạ Lan, cháu tạm thời về văn phòng làm việc chờ tôi. Bên tôi còn hơi việc, lát nữa sẽ qua tìm cháu."
"Được!"
Thẩm Hạ Lan không nghi ngờ bà ta, lập tức quay lại văn phòng của Tiêu Ái.
Tiêu Ái thấy cô đi xa, mới nói với người phòng lấy máu xét nghệp: "Lấy chút máu xét nghiệm, còn lại thì cất đi. Tôi còn cần dùng máu này vào việc khác."
"Được, bộ trưởng Tiêu, ngài chờ một lát."
Người của phòng lấy máu xét nghiệp nhanh chóng lấy máu của Thẩm Hạ Lan cất đi, sau đó chia một phần cho Tiêu Ái.
Tiêu Ái cầm máu đi thẳng ra khỏi đại sứ quán, lái xe đi qua bệnh viện ban ngành có liên quan.
"Tôi muốn làm một lần giám định người thân, nhanh nhất cần mấy ngày?"
"Nhanh nhất cũng cần hai đến ba ngày."
Đối phương có quen biết với Tiêu Ái, thấy Tiêu Ái đặc biệt thận trọng nên khẽ nói: "Nếu gấp quá thì một ngày rưỡi cũng được. Nhưng chúng tôi cần phải tăng ca."
"Làm phiền rồi."
Tiêu Ái đưa hai phần máu tới.
"Đây là thông tin tuyệt mật, không ai được tiết lộ. Đặc biệt là kết quả giám định."
Tiêu Ái trịnh trọng làm đối phương cảm thấy hơi áp lực.
Sau khi rời khỏi ban ngành liên quan, lúc này Tiêu Ái mới trở lại văn phòng.
Bởi vì Thẩm Hạ Lan chờ quá lâu, đã nằm ghé đầu trên bàn làm việc của Tiêu Ái ngủ mất rồi.
Nhìn Thẩm Hạ Lan ngủ say, trong lòng Tiêu Ái vô cùng phức tạp.
Bà ta cởi áo khoác của mình và khoác lên trên vai Thẩm Hạ Lan, sau đó đứng dậy đi tới ngăn kéo bên cạnh, dùng mật khẩu mở ra một ngăn và lấy mấy tấm ảnh từ trong đó ra.
Trong hình không ngờ là ảnh chụp và bà ta với Hoắc Chấn Phong khi còn trẻ.
Khi đó, Hoắc Chấn Phong còn chưa phải là người lính, chỉ là một họa sĩ, nghệ thuật gia.
Ông ta thích đi du sơn ngoạn thủy, thích vẽ tất cả mọi thứ đẹp mắt. Bọn họ quen biết nhau trong một lần triển lãm tranh. Bởi vì có chung ngôn ngữ, hai người đã nhanh chóng rơi vào bể tình.
Khi đó Tiêu Ái luôn cảm thấy bọn họ cuối cùng sẽ đến được với nhau, sẽ trở thành một đôi khiến người ta hâm mộ. Nhưng không ngờ Hoắc Chấn Phong lại đi mất.
Ông ta không để lại một câu nào, đi thẳng vào chiến trường.
Đó là khoảng thời gian u ám đối với Tiêu Ái.
Bà ta không biết ông ta đang ở đâu, lại phát hiện mình có thai.
Ở thời đó, chưa cưới đã có thai sẽ bị người ta nhạo báng, đặc biệt là như gia đình của bà, người ta lại càng không tha thứ.
Tiêu Ái đã từng nghĩ tới chuyện bỏ đứa trẻ này. Nhưng mỗi lần đi bệnh viện, bà ta đều không nỡ. Đuối cùng càng lúc càng nhiều tháng, bà ta cảm giác đứa trẻ máy thai trong bụng, cũng lại càng luyến tiếc.
Bà ta rời khỏi nhà, rời khỏi trường học, rời khỏi tất cả bạn bè và người thân, lén đi tới một sơn thôn nhỏ chờ sinh.
Vào giây phút bà ta sinh đứa trẻ ra, bà ta mới phát hiện mình không có cách nào nuôi nấng đứa trẻ này.
Bà ta chưa từng kết hôn, bà ta còn có tiền đồ tốt, bà ta không thể phá hỏng cả đời mình vì đứa trẻ này được.
Lúc đó ở trong bệnh viện đó còn có một cặp vợ chồng sinh con. Hai vợ chồng này cũng đi ra ngoài vẽ vật thực, rất trẻ tuổi, rất ân ái. Nhưng đứa trẻ của bọn họ vừa sinh ra đã chết.
Tiêu Ái không biết lúc đó mình bị ma quỷ mê hoặc thế nào, lại dùng tiền mua chuộc bác sĩ trong bệnh viện, trả con gái của mình cho hai vợ chồng này, mà bà ta lại ôm đứa trẻ đã chết kia rời khỏi bệnh viện.
Sau khi bà ta xử lý sơ qua cho đứa trẻ kia xong, sợ có người tìm tung tích của đứa trẻ, lúc này mới nhận nuôi một đứa bé từ cô nhi viện về nuôi, mang về Hải Thành, đồng thời đưa đứa trẻ vào cô nhi viện ngay trước mặt tất cả mọi người.
Lúc đó bà ta sinh ra được đứa con gái, lại cố ý nhận nuôi một đứa con trai, chính là không muốn để cho người nhà họ Hoắc tìm được đứa trẻ kia.
Nhưng bà ta tuyệt đối không ngờ được, mấy năm sau lại truyền đến tin tức của Hoắc Chấn Phong, ông ta đã chết ngoài trận chiến!
Vào giây phút đó, Tiêu Ái có cảm giác như trời cũng sụp xuống.
Sao ông ấy có thể chết chứ?
Bà ta quay về, tìm kiếm con gái ruột của mình như điên. Đó là máu mủ duy nhất giữa bà ta và Hoắc Chấn Phong. Nhưng đôi vợ chồng kia căn bản không phải là người trong thôn đó. Bọn họ chẳng qua chỉ đi vào đó vẽ vật thực, đi qua đó mà thôi.
Sau khi sinh con xong, hai vợ chồng này lại rời đi, không ai biết bọn họ đi đâu.
Biển người mênh mông, Tiêu Ái lại bỏ lỡ máu mủ của mình như vậy. Bà ta tìm suốt nhiều năm nhưng không hề có bất kỳ tin tức nào.
Bây giờ bà ta nhìn tấm ảnh trước mắt, hồi tưởng lại từng cảnh sống chung với Hoắc Chấn Phong, nước mắt lập tức hoen mi.
Bà ta lại nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say. Nếu đây thật sự là con gái của bọn họ, bà ta nên làm gì?
Tiêu Ái vô cùng xoắn xuýt.
Thẩm Hạ Lan ngủ một giấc này cũng rất say. Trong mơ, cô thấy mình bị người ta truy sát. Đường Trình Siêu cứ đuổi theo cô như phát điên, nói thế nào cũng không chịu buông tay. Mà Diệp Ân Tuấn vì bảo vệ cô, bị Đường Trình Siêu bắn một phát.
Máu đỏ này làm Thẩm Hạ Lan sợ tới mức hét lên một tiếng, lập tức từ trong lúc ngủ bừng tỉnh lại.
Tiêu Ái vội vàng cất đồ, đồng thời điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Sao vậy? Cháu gặp ác mộng à?"
Giọng Tiêu Ái bình thản nhưng bàn tay phía dưới lại run lẩy bẩy.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn Tiêu Ái, lúc này mới chợt nhận ra mình đang ở đâu.
"Đúng vậy, cháu mới gặp ác mộng, thật đáng sợ!"
Thẩm Hạ Lan vỗ ngực mình giống như một đứa trẻ, sau đó đột nhiên cảm thấy mình như vậy thật ngu ngốc, xấu hổ thả tay xuống, nhìn về phía Tiêu Ái cười ngây ngô.
"Hì hì, dì Tiêu, có phải cháu ngủ quá lâu không? Thật ngại quá, sao dì không gọi cháu dậy chứ?"
"Không sao, dù sao cũng không có chuyện gì cần làm."
Tiêu Ái cười khẽ, cất tấm ảnh trong tay và khóa lại.
Thẩm Hạ Lan thật ra không có thòi quen thăm dò chuyện riêng tư của người khác. Cô có thể cảm giác được tâm trạng của Tiêu Ái hôm nay rất không ôn, nhưng Tiêu Ái không nói, cô cũng không hỏi.
"Cháu đói bụng không? Chúng ta về nhà, tôi nấu món ngon cho cháu."
Tiêu Ái đột nhiên mở miệng, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan có cảm giác vừa mừng vừa lo.
Mặc dù ở chung không lâu, nhưng cô có thể cảm giác được Tiêu Ái không phải là một người thường xuyên thích nấu ăn, lâu như vậy đều là cô nấu cho Tiêu Ái ăn.
Nhưng hôm nay Tiêu Ái có nhã hứng, cô sẽ không quấy nhiễu.
"Được!"
Thẩm Hạ Lan trả lời rất dứt khoát.
Tiêu Ái vừa cười vừa nói: "Cháu thích ăn gì?"
Trong ánh mắt bà ta càng thêm dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiêu Ái có gì đó khác thường nhưng lại không nói ra được.
"Cháu thì cái gì cũng thích ăn hết, cháu không kén ăn. Từ nhỏ ba mẹ cháu đã nói với cháu, trẻ con mà kiêng ăn thì không lớn lên được. Dì xem, bây giờ nhìn tôi tốt như vậy là vì cháu không kén ăn đấy."
Thẩm Hạ Lan vui vẻ nói.
Tiêu Ái đột nhiên hỏi: "Ba mẹ cháu có tốt với cháu không?"
"Tốt ạ. Bọn họ khá tốt với cháu. Ba mẹ cháu chỉ có mỗi một đứa con là cháu. Cháu nghe ba cháu nói, khi mẹ cháu sinh ra cháu, tử cung bị tổn thương, về sau không thể có con nữa. Bọn họ lại dồn hết yêu thương cho cháu. Mấy năm nay, chỉ cần cháu muốn, cháu thích, bọn họ đều sẽ cố gắng thỏa mãn cháu. Đáng tiếc là vụ lửa lớn năm năm trước làm bọn họ tưởng cháu đã chết, còn đau lòng nhiều năm đấy. Bây giờ cháu thật vất vả mới trở về được. Cháu nhất định phải cố gắng hiếu thảo với bọn họ."
Khi Thẩm Hạ Lan nhắc tới ba mẹ nhà họ Thẩm lại đặc biệt chân thành.
Cô đúng là có hơi nhớ ba mẹ. Còn có Diệp Tranh, còn có Nghê Nghê, còn có bà cụ Diệp.
Ôi!
Cũng không biết bao giờ mới có thể trở về.
Tâm trạng Thẩm Hạ Lan hơi sa sút.
Tiêu Ái nghe vậy, trong lòng rất áy náy, nhưng lại cảm thấy được an ủi. Cũng may mấy năm nay cô được chăm sóc rất tốt, không phải sao? Dù sao cũng tốt hơn theo bà ta hối hả ngược xuôi.
"Đi thôi, về nhà nào!"
Tiêu Ái mỉm cười, sau đó mặc áo khoác của mình vào, đi ra ngoài trước.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới chú ý thấy áo khoác của Tiêu Ái không ngờ lại ở trên vai của mình.
Nói cách khác, vừa rồi khi cô ngủ đã khoác áo khoác của Tiêu Ái?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình càng lúc càng càn rỡ, sao ở trước mặt Tiêu Ái lại càng lúc càng tùy hứng chứ?
Cô vội vàng đuổi theo Tiêu Ái.
"Dì Tiêu, để cháu lái xe cho. Cháu mới ngủ một giấc, rất tỉnh tháo."
Thẩm Hạ Lan thấy tinh thần Tiêu Ái không tốt lắm, vội vàng mở miệng.
"Được!"
Tiêu Ái đưa chìa khóa xe cho Thẩm Hạ Lan.
Hai người lên xe. Tiêu Ái hình như rất mệt mỏi, lại nhắm mắt luôn.
Thẩm Hạ Lan cũng không nói lời nào, thậm chí còn chu đáo mở hệ thống sưởi trong xe lên.
Khi xe khởi động, Tiêu Ái dường như đã ngủ rồi.
Thẩm Hạ Lan cố gắng lái xe thật êm, không nhanh không chậm trở lại biệt thự.
Cô vừa định đánh thức Tiêu Ái thì bà ta đã mở mắt ra.
"Dì Tiêu, dì tỉnh rồi à? Chúng ta về đến nhà rồi."
"Ừ!"
Tiêu Ái nhìn Thẩm Hạ Lan mỉm cười, sau đó mới xuống xe.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiêu Ái hôm nay dường như đặc biệt thích cười, hơn nữa ánh mắt bà ta hình như rất dịu dàng, rất giống với ánh mắt của mẹ.
Cô cảm thấy mình thật sự quá nhớ nhà rồi.
Cũng không biết bao giờ mới có thể về nhà?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xuống xe, theo Tiêu Ái vào biệt thự.
"Dì Tiêu, để cháu giúp dì một tay."
Thẩm Hạ Lan xắn tay áo của mình lên, lại bị Tiêu Ái đẩy ra khỏi phòng bếp.
"Hôm nay không cần tới cháu, cháu ra ngoài xem ti vi đi."
Thẩm Hạ Lan có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì. Cô quay lại phòng khách, bật ti vi lên. Trên đó vẫn còn thông báo treo giải thưởng về cô. Bây giờ giá đã lên đến mười ngàn đô la mỹ rồi.
Xem ra Đường Trình Siêu thật sự sẵn sàng bỏ hết vốn liếng để tìm được cô.
Thẩm Hạ Lan càng xem càng thấy phiền muộn. Cô tắt ti vi, cầm bút định vẽ một chút, lại nhìn thấy những bản vẽ bị người ta xé nát.
Ngoại trừ Tiêu Ái thì chỉ có Dư Khinh Hồng là người có thể vào căn biệt thự này. Rõ ràng, đây là Dư Khinh Hồng làm.
Người phụ nữ này lại giống như đứa trẻ, xé nát tất cả những bức tranh của Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn đặt ở trên bàn trà đầy khiêu khích.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, cảm thấy nực cười trước hành vi ấu trĩ của cô ta.
Vì không để cho Tiêu Ái tức giận, cô nhanh chóng thu dọn số giấy vụn, nhưng lại phát hiện ra một góc tấm hình ở bên chân bàn trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.