Chương 600: Mẹ hài lòng với kết quả như thế này rồi chứ?
Vi Lan Tử Mặc
19/05/2021
“Ba, ba sẽ chết sao?”
Diệp Tranh còn đang ngân dài giọng, nhưng Phương Ngôn đã không thể nào trả lời cậu bé được rồi.
Không khí tĩnh mịch trong phòng phẫu thuật đột nhiên lắng xuống, yên ắng đến nghẹt thở.
Thẩm Hạ Lan cũng không thể kìm lòng được nữa, đi vào bên trong kéo Diệp Tranh đang bám trong lồng ngực Phương Ngôn ra ngoài.
Khóe mắt Phương Ngôn vẫn còn treo nước mắt, nhưng hô hấp đã ngừng lại rồi.
Diệp Tranh vẫn luôn nhìn anh ta, hỏi: “Ba, ba sẽ chết sao?”
“Diệp Tranh, con đừng như vậy!”
Thẩm Hạ Lan lòng đau như cắt, xót xa vô cùng. Cô ôm chặt Diệp Tranh vào lòng, vẫn luôn nghe thấy Diệp Tranh lặp lại cùng một câu hỏi: “Ba sẽ chết sao?”
“Ba sẽ ở trên trời dõi theo Diệp Tranh.”
“Ba sẽ không chết đâu.”
Diệp Tranh cuối cùng cũng khóc rồi, giọng nói nghẹn ngào yếu ớt kia càng khiến lòng người như bị xé nát.
Thẩm Hạ Lan muốn ôm Diệp Tranh ra ngoài, thế nhưng cậu bé lại kéo lấy cánh tay của Phương Ngôn, nói như thế nào cũng không chịu buông.
“Ba, ba đã hứa với con sẽ dắt con ra ngoài chơi, ba đã hứa với con sẽ kể chuyện cổ tích cho con nghe, ba đã hứa với con rất nhiều chuyện, ba còn chưa có làm mà. Ba, ba thức dậy đi, không được ngủ nữa, ba thức dậy đi có được không?”
Cậu bé vùng vằng khỏi cái ôm của Thẩm Hạ Lan, lắc lắc cánh tay của Phương Ngôn, cầu xin hết lần này tới lần khác.
“Con sẽ không ngang bướng nữa đâu, con sẽ ngoan ngoãn, con sẽ thật nghe lời ba. Ba bảo con làm gì, con cũng sẽ không cãi lại nữa, con đều nghe theo ba hết có được không? Ba, ba thức dậy đi mà! Ba mau thức dậy đi!”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Tranh như thế, điều mà cô lo lắng nhất vẫn đã xảy ra rồi. Cô kéo tay Diệp Tranh lại, nói: “Diệp Tranh, con đừng như vậy nữa. Con cứ như thế, ba của con sẽ rất buồn.”
“Con muốn ba! Mẹ, mẹ kêu ba chú ý tới con một chút đi có được không? Con sai rồi, con thật sự sai rồi, con sẽ không dám nữa đâu, con nhất định sẽ nghe lời ba nói mà. Mẹ kêu ba chú ý tới con một chút đi được không?”
Diệp Tranh ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn Thẩm Hạ Lan, đau khổ như thế, buồn bã như thế, người ở đây bị ánh mắt đó giằng xéo đau lòng đến chết mất.
“Diệp Tranh, mẹ đưa con về nhà.”
“Con không muốn! Con muốn ở cùng với ba! Con muốn ba!”
“Diệp Tranh, con còn có mẹ, còn có bác cả, còn có Minh Triết, còn có bà nội, còn có Nghê Nghê, con còn có rất rất nhiều người thân trong nhà, mọi người ai cũng đều sẽ yêu thương con!”
“Nhưng mọi người không ai là ba 1 của con hết!”
Câu này của Diệp Tranh khiến Thẩm Hạ Lan lập tức ngẩn người.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình đã đối xử rất tốt với Diệp Tranh, nhưng lại không ngờ rằng trong lòng của cậu bé, không có ai quan trọng bằng người thân của mình, bằng ba mẹ ruột của mình.
Ngày đó, lúc Diệp Tranh biết được ai mới là ba mẹ ruột của mình, tình cảm luôn được cân bằng trong lòng cậu bé đã bị lệch đi. Bây giờ, người mà cậu bé xem là người thân duy nhất của mình cũng không còn nữa, thái độ của Diệp Tranh thật sự khiến Thẩm Hạ Lan lo lắng.
“Diệp Tranh, chỉ cần con đồng ý, mẹ và bác hai của con sẽ là ba và mẹ của con.”
Diệp Tranh im lặng không lên tiếng, cậu bé dựa vào cánh tay của Phương Ngôn, thậm chí là cởi giày trèo lên đài phẫu thuật, cuộn người nằm trong khuỷu tay của Phương Ngôn.
Cậu bé ôm lấy eo của Phương Ngôn, thấp giọng nói: “Ba, ba ôm con một cái có được không? Diệp Tranh muốn được ba ôm một cái, giống như lúc nãy ba ôm con vậy, ôm con một cái có được không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảnh này, nước mắt chỉ có thể tuôn thẳng ra ngoài.
Cô có chút không kìm nén được tâm trạng, chạy ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn đã tỉnh lại rồi, nhìn thấy nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan, bất giác hỏi: “Sao thế?”
“Phương Ngôn đi rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghẹn ngào nói, sau đó nhào vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn, nói: “Em sợ Diệp Tranh cũng buông xuôi mất.”
“Sẽ không đâu!”
Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ lưng của cô an ủi, trong lòng lại có chút lo lắng.
“Diệp Tranh còn ở trong đó?”
“Vâng! Anh vào xem thằng bé chút đi.”
Thẩm Hạ Lan buông Diệp Ân Tuấn ra.
Cảnh tượng đó thật sự quá bi thương, khiến lòng người đau đến vỡ vụn, cô chịu không nổi.
Khoảnh khắc Diệp Ân Tuấn mở cửa phòng phẫu thuật ra, cả người giống như bị đóng đinh ngay tại chỗ.
Phương Ngôn đã tắt thở rồi, thế nhưng Diệp Tranh lại cứ thế nắm lấy tay của Phương Ngôn cuộn bản thân mình lại, hết lần này tới lần khác vẫn là câu nói: “Ba, ba ôm Diệp Tranh một cái được không? Diệp Tranh sẽ không ương bướng nữa đâu.”
Diệp Ân Tuấn trong con ngươi thoáng phủ một màng sương mỏng.
Anh nhanh chóng đi đến ôm lấy Diệp Tranh ra khỏi lồng ngực của Phương Ngôn.
“Thả con ra! Con muốn ba! Con muốn ba!”
Diệp Tranh điên cuồng giãy giụa.
Diệp Ân Tuấn lại kiên quyết một mực ôm chầm lấy cậu bé vào trong ngực, nói: “Diệp Tranh, con bình tĩnh lại đi, ba con đã đi rồi!”
“Bác nói bậy! Con muốn ba! Con muốn ba! Con muốn ba cục cưng! Con không cần bác!”
Cậu bé gào to khóc lóc, âm thanh tức tưởi kia thật khiến người khác nghe thấy cũng phải rơi nước mắt theo.
Diệp Ân Tuấn chảy nước mắt, lại nói với người ở bên ngoài: “Khiêng người đi cho tôi!”
“Đừng! Đừng mà! Đừng đụng đến ba Một của con!”
Diệp Tranh giãy giụa, thậm chí giống như không còn muốn sống nữa cắn tay của Diệp Ân Tuấn, nghiến thật chặt giống như đã dùng hết sức lực của bản thân.
Diệp Ân Tuấn cảm giác tay mình khẽ nhói, còn bị rách da, thế nhưng anh vẫn luôn ôm chặt lấy Diệp Tranh, để người khác đẩy Phương Ngôn ra ngoài.
Diêm Vương Sống nhìn thấy cảnh này cũng đau lòng nói: “Đứa bé đáng thương, để tôi ôm nó một cái vậy.”
“Tránh ra!”
Khắp cả người Diệp Ân Tuấn lúc này toát ra một vẻ lạnh lùng tới đáng sợ, thậm chí không khí quanh mặt đều giống như sắp đóng băng cả rồi.
Thẩm Hạ Lan biết, là bởi vì cái chết của Phương Ngôn và trạng thái suy sụp của Diệp Tranh đã khiến Diệp Ân Tuấn giận dữ đến thế.
Cô muốn bế Diệp Tranh, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không cho phép bất kì ai đụng vào cậu bé.
Diệp Tranh vẫn không ngừng khóc rống trong lòng của Diệp Ân Tuấn, anh bế cậu bé đi ngang qua Thẩm Hạ Lan, lại giống như không nhận ra được sự tồn tại của cô ở đó.
Diệp Tranh gào khóc, cuối cùng ngất đi vì kiệt sức.
Diệp Ân Tuấn ôm cậu bé thật chặt, ôm chặt thật chặt.
Anh nhìn di thể của Phương Ngôn, hung tợn nói: “Nếu như anh còn sống, tôi nhất định sẽ đánh anh một trận ra trò. Nếu đã không thể cho thằng bé một mái ấm hoàn chỉnh, không thể cho nó tình thương của một người ba, vì sao còn phải trở về nữa? Vì sao lại trở về với khuôn mặt của Nam Phương? Phương Ngôn chứ gì? Tôi sẽ không biết ơn anh đâu. Mặc dù anh vì Nam Phương, thế nhưng tôi sẽ không biết ơn anh. Diệp Tranh là đứa con trai duy nhất của Nam Phương, anh lại làm tổn thương tới người thân thương nhất của nó. Cho dù anh có làm bao nhiêu chuyện vì Nam Phương đi nữa, chỉ dựa vào mỗi chuyện này, tôi sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn không bao giờ.”
Diệp Ân Tuấn ôm Diệp Tranh lên xe, Diêm Vương Sống lúc này cũng không tiện cản lại. Mặc dù biết lần này Diệp Tranh không chắc có còn trở về không, nhưng bà cũng không tiện ngăn cản người kia mang người đi.
Thẩm Hạ Lan cũng trở về cùng với Diệp Ân Tuấn, lúc đi ngang qua Khôn, cô căm phẫn nói: “Tốt nhất là mấy người có thể chịu đựng được lửa giận của nhà họ Diệp.”
Khôn chau mày, Thẩm Hạ Lan phớt lờ ông ta, đi thẳng ra xe.
Lúc Diêm Vương Sống đi ra ngoài, Khôn vội vã đi lên đón.
“Linh, đây là anh Hoắc, anh ấy rất quan trọng đối với anh, em thấy có thể nào…”
“Không thể!”
Diêm Vương Sống – Trương Linh thẳng thừng từ chối Khôn.
“Linh, anh ấy rất quan trọng đối với anh!”
“Ai cũng đều quan trọng hơn tôi và đứa bé. Mấy năm trước tôi nói với anh hãy ở lại bên cạnh tôi và đứa bé, anh nói người kia rất quan trọng. Hôm nay tôi khó khăn lắm mới thu nhận được một học trò, nghĩ rằng có thể giúp tôi toại nguyện mong muốn được làm mẹ, anh lại tới phá hủy. Anh hại chết ba của học trò tôi, anh lại còn mặt mũi bảo tôi giúp anh cứu người? Bây giờ lại vẫn là câu người này rất quan trọng đối với anh. Khôn, có phải bất kể là người nào cũng đều quan trọng hơn tôi và đứa bé đúng không?”
Lời nói của Trương Linh lập tức khiến Khôn cứng họng.
“Đây là chuyện ngoài ý muốn, thật đó.”
“Nếu là người khác nói ngoài ý muốn thì tôi sẽ tin, nhưng nếu là anh nói thì không. Cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không cứu người này. Anh ta chỉ là mất máu quá nhiều, bây giờ vẫn không có nguy hiểm tới tính mạng đâu. Nếu như anh cứ ở đây chậm trễ, chỉ sợ anh ta sẽ mất mạng thật đó. Tranh thủ bây giờ nhanh chóng đưa anh ta đi đi, nếu không anh sẽ hối hận không kịp.”
Đây là lời khuyên cuối cùng mà Trương Linh dùng tư cách vợ chồng nói với ông ta.
Khôn còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại thôi.
“Cậu hai nhà họ Diệp vừa mới đưa vào đây…”
“Chết rồi!”
Trương Linh nói xong xoay người rời đi.
Khôn sững sờ tại chỗ.
“Chết rồi?”
Mặc dù anh ta muốn dành thời gian cấp cứu với Phương Ngôn, nhưng không ngờ rằng sẽ khiến Phương Ngôn chết.
Đối với bọn họ mà nói, Phương Ngôn là Diệp Nam Phương, mà Diệp Nam Phương là người mà Diệp Ân Tuấn quan tâm nhất. Bây giờ anh ta lại chết trong tay thuộc hạ của ông ta, Khôn quả thực không dám nghĩ tới hậu quả.
ông ta đột nhiên rùng mình, nói với người bên cạnh: “Nhanh! Chuẩn bị phi thuyền hay máy bay trực thăng gì cũng được, nhanh đưa anh Hoắc tới thành phố lớn chữa trị! Tôi sẽ đi cùng để tránh có chuyện không hay xảy ra, mấy người ở lại đi.”
Khôn nói xong, cũng không quan tâm tới chuyện người khác nghĩ như thế nào liền dắt theo Hoắc Chấn Hiên bỏ chạy.
Người kia rời đi chưa được lâu, Diệp Ân Tuấn đã trực tiếp ra lệnh cho Tống Đình.
“Bằng bất cứ giá nào, phối hợp với cảnh sát, bới cả thành phố ngầm lên cho tôi!”
“Vâng!”
Sau khi nhận được lệnh, Tống Đình không mất quá nhiều thời gian đã hoàn toàn hủy diệt được thành phố ngầm vốn sầm uất từ lâu. Cảnh sát cũng tham dự, đã lục ra được một lượng tang vật lớn.
Lúc Khôn nhận được tin tức, trán đã toát mồ hôi lạnh.
May mà Trương Linh nhắc nhở ông ta mới đi sớm hơn một bước, nếu không thì bây giờ nói không chừng đã bị bắt rồi.
Hoắc Chấn Hiên lại nhắm mắt không có nói gì, cũng không ai biết được anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan quay trở lại Hải Thành, Diệp Ân Tuấn về thẳng nhà, không trì hoãn một giây phút nào.
Bà cụ Diệp nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trở về, vốn dĩ định trực tiếp quay người rời đi, nhưng nhìn thấy Diệp Tranh đang nằm trong lồng ngực của anh lại bất giác dừng chân.
“Diệp Tranh sao vậy?”
“Sao vậy? Mẹ nói thử xem bị sao vậy? Phương Ngôn chết rồi, có phải là kế hoạch của mẹ hay không? mẹ biết hết tất cả những chuyện này có đúng không? Nếu không thì mẹ đã không giúp Phương Ngôn tới đối phó với tôi. mẹ và Phương Ngôn đều biết Nam Phương đã qua đời năm năm trước rồi nhưng vẫn luôn giấu giếm tôi, ngày Nam Phương quay về, mẹ thừa biết cậu ta là giả, bản thân cậu ta cũng biết mình là giả, thế nhưng mấy người có nghĩ tới, Diệp Tranh có cho rằng đây là giả hay không? Thằng bé tận mắt nhìn thấy “ba” nó chết trước mặt, mấy người có nghĩ tới một đứa con nít bốn tuổi có thể chịu đựng nổi cú sốc đó hay không? Vì một người đã chết mà quay lại dày vò đứa bé mà em ấy yêu thương nhất, mẹ, cả đời này của mẹ sống uổng phí quá rồi!”
Những lời nói này của Diệp Ân Tuấn rất nặng, nặng tới nỗi khiến bà cụ Diệp không thể nào đứng vững được.
“Mẹ chỉ là muốn báo thù cho Nam Phương! Người kia ẩn trốn quá kỹ, bọn ta dùng tất cả những mối quan hệ cũng không tìm ra được gã ta, mẹ và Phương Ngôn chỉ có thể đưa ra hạ sách này!”
“Bây giờ, mẹ hài lòng với kết quả như thế này rồi chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thẳng bà cụ Diệp.
Bà cụ Diệp lại đột nhiên đứng không vững.
Bà loạng choạng ngồi xuống ghế sa-lông, lắc đầu nói: “Mẹ cũng không muốn, mẹ thật sự không muốn cho Phương Ngôn chết. Thậm chí, mẹ đã xem nó như là con trai của mẹ, mẹ…”
“Cũng may là Diệp Tranh không xảy ra chuyện gì, nếu như thằng bé có mệnh hệ gì, tôi xem thử mẹ có hối hận suốt đời hay không!”
Diệp Ân Tuấn nói xong, ôm Diệp Tranh đi thẳng lên lầu, cũng không liếc nhìn bà cụ Diệp lấy một lần.
Thẩm Hạ Lan đi theo sau Diệp Ân Tuấn, lúc nhìn thấy mẹ Diệp đột nhiên lại không biết đối mặt với bà ta như thế nào.
“Hạ Lan, con cũng đang trách mẹ sao?”
Bà cụ Diệp nhếch nhác đáng thương nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp quay đầu đi nơi khác.
Đúng lúc này, phía lầu trên đột nhiên truyền tới từng tiếng vang, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Diệp Tranh còn đang ngân dài giọng, nhưng Phương Ngôn đã không thể nào trả lời cậu bé được rồi.
Không khí tĩnh mịch trong phòng phẫu thuật đột nhiên lắng xuống, yên ắng đến nghẹt thở.
Thẩm Hạ Lan cũng không thể kìm lòng được nữa, đi vào bên trong kéo Diệp Tranh đang bám trong lồng ngực Phương Ngôn ra ngoài.
Khóe mắt Phương Ngôn vẫn còn treo nước mắt, nhưng hô hấp đã ngừng lại rồi.
Diệp Tranh vẫn luôn nhìn anh ta, hỏi: “Ba, ba sẽ chết sao?”
“Diệp Tranh, con đừng như vậy!”
Thẩm Hạ Lan lòng đau như cắt, xót xa vô cùng. Cô ôm chặt Diệp Tranh vào lòng, vẫn luôn nghe thấy Diệp Tranh lặp lại cùng một câu hỏi: “Ba sẽ chết sao?”
“Ba sẽ ở trên trời dõi theo Diệp Tranh.”
“Ba sẽ không chết đâu.”
Diệp Tranh cuối cùng cũng khóc rồi, giọng nói nghẹn ngào yếu ớt kia càng khiến lòng người như bị xé nát.
Thẩm Hạ Lan muốn ôm Diệp Tranh ra ngoài, thế nhưng cậu bé lại kéo lấy cánh tay của Phương Ngôn, nói như thế nào cũng không chịu buông.
“Ba, ba đã hứa với con sẽ dắt con ra ngoài chơi, ba đã hứa với con sẽ kể chuyện cổ tích cho con nghe, ba đã hứa với con rất nhiều chuyện, ba còn chưa có làm mà. Ba, ba thức dậy đi, không được ngủ nữa, ba thức dậy đi có được không?”
Cậu bé vùng vằng khỏi cái ôm của Thẩm Hạ Lan, lắc lắc cánh tay của Phương Ngôn, cầu xin hết lần này tới lần khác.
“Con sẽ không ngang bướng nữa đâu, con sẽ ngoan ngoãn, con sẽ thật nghe lời ba. Ba bảo con làm gì, con cũng sẽ không cãi lại nữa, con đều nghe theo ba hết có được không? Ba, ba thức dậy đi mà! Ba mau thức dậy đi!”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Tranh như thế, điều mà cô lo lắng nhất vẫn đã xảy ra rồi. Cô kéo tay Diệp Tranh lại, nói: “Diệp Tranh, con đừng như vậy nữa. Con cứ như thế, ba của con sẽ rất buồn.”
“Con muốn ba! Mẹ, mẹ kêu ba chú ý tới con một chút đi có được không? Con sai rồi, con thật sự sai rồi, con sẽ không dám nữa đâu, con nhất định sẽ nghe lời ba nói mà. Mẹ kêu ba chú ý tới con một chút đi được không?”
Diệp Tranh ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn Thẩm Hạ Lan, đau khổ như thế, buồn bã như thế, người ở đây bị ánh mắt đó giằng xéo đau lòng đến chết mất.
“Diệp Tranh, mẹ đưa con về nhà.”
“Con không muốn! Con muốn ở cùng với ba! Con muốn ba!”
“Diệp Tranh, con còn có mẹ, còn có bác cả, còn có Minh Triết, còn có bà nội, còn có Nghê Nghê, con còn có rất rất nhiều người thân trong nhà, mọi người ai cũng đều sẽ yêu thương con!”
“Nhưng mọi người không ai là ba 1 của con hết!”
Câu này của Diệp Tranh khiến Thẩm Hạ Lan lập tức ngẩn người.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình đã đối xử rất tốt với Diệp Tranh, nhưng lại không ngờ rằng trong lòng của cậu bé, không có ai quan trọng bằng người thân của mình, bằng ba mẹ ruột của mình.
Ngày đó, lúc Diệp Tranh biết được ai mới là ba mẹ ruột của mình, tình cảm luôn được cân bằng trong lòng cậu bé đã bị lệch đi. Bây giờ, người mà cậu bé xem là người thân duy nhất của mình cũng không còn nữa, thái độ của Diệp Tranh thật sự khiến Thẩm Hạ Lan lo lắng.
“Diệp Tranh, chỉ cần con đồng ý, mẹ và bác hai của con sẽ là ba và mẹ của con.”
Diệp Tranh im lặng không lên tiếng, cậu bé dựa vào cánh tay của Phương Ngôn, thậm chí là cởi giày trèo lên đài phẫu thuật, cuộn người nằm trong khuỷu tay của Phương Ngôn.
Cậu bé ôm lấy eo của Phương Ngôn, thấp giọng nói: “Ba, ba ôm con một cái có được không? Diệp Tranh muốn được ba ôm một cái, giống như lúc nãy ba ôm con vậy, ôm con một cái có được không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảnh này, nước mắt chỉ có thể tuôn thẳng ra ngoài.
Cô có chút không kìm nén được tâm trạng, chạy ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn đã tỉnh lại rồi, nhìn thấy nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan, bất giác hỏi: “Sao thế?”
“Phương Ngôn đi rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghẹn ngào nói, sau đó nhào vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn, nói: “Em sợ Diệp Tranh cũng buông xuôi mất.”
“Sẽ không đâu!”
Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ lưng của cô an ủi, trong lòng lại có chút lo lắng.
“Diệp Tranh còn ở trong đó?”
“Vâng! Anh vào xem thằng bé chút đi.”
Thẩm Hạ Lan buông Diệp Ân Tuấn ra.
Cảnh tượng đó thật sự quá bi thương, khiến lòng người đau đến vỡ vụn, cô chịu không nổi.
Khoảnh khắc Diệp Ân Tuấn mở cửa phòng phẫu thuật ra, cả người giống như bị đóng đinh ngay tại chỗ.
Phương Ngôn đã tắt thở rồi, thế nhưng Diệp Tranh lại cứ thế nắm lấy tay của Phương Ngôn cuộn bản thân mình lại, hết lần này tới lần khác vẫn là câu nói: “Ba, ba ôm Diệp Tranh một cái được không? Diệp Tranh sẽ không ương bướng nữa đâu.”
Diệp Ân Tuấn trong con ngươi thoáng phủ một màng sương mỏng.
Anh nhanh chóng đi đến ôm lấy Diệp Tranh ra khỏi lồng ngực của Phương Ngôn.
“Thả con ra! Con muốn ba! Con muốn ba!”
Diệp Tranh điên cuồng giãy giụa.
Diệp Ân Tuấn lại kiên quyết một mực ôm chầm lấy cậu bé vào trong ngực, nói: “Diệp Tranh, con bình tĩnh lại đi, ba con đã đi rồi!”
“Bác nói bậy! Con muốn ba! Con muốn ba! Con muốn ba cục cưng! Con không cần bác!”
Cậu bé gào to khóc lóc, âm thanh tức tưởi kia thật khiến người khác nghe thấy cũng phải rơi nước mắt theo.
Diệp Ân Tuấn chảy nước mắt, lại nói với người ở bên ngoài: “Khiêng người đi cho tôi!”
“Đừng! Đừng mà! Đừng đụng đến ba Một của con!”
Diệp Tranh giãy giụa, thậm chí giống như không còn muốn sống nữa cắn tay của Diệp Ân Tuấn, nghiến thật chặt giống như đã dùng hết sức lực của bản thân.
Diệp Ân Tuấn cảm giác tay mình khẽ nhói, còn bị rách da, thế nhưng anh vẫn luôn ôm chặt lấy Diệp Tranh, để người khác đẩy Phương Ngôn ra ngoài.
Diêm Vương Sống nhìn thấy cảnh này cũng đau lòng nói: “Đứa bé đáng thương, để tôi ôm nó một cái vậy.”
“Tránh ra!”
Khắp cả người Diệp Ân Tuấn lúc này toát ra một vẻ lạnh lùng tới đáng sợ, thậm chí không khí quanh mặt đều giống như sắp đóng băng cả rồi.
Thẩm Hạ Lan biết, là bởi vì cái chết của Phương Ngôn và trạng thái suy sụp của Diệp Tranh đã khiến Diệp Ân Tuấn giận dữ đến thế.
Cô muốn bế Diệp Tranh, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không cho phép bất kì ai đụng vào cậu bé.
Diệp Tranh vẫn không ngừng khóc rống trong lòng của Diệp Ân Tuấn, anh bế cậu bé đi ngang qua Thẩm Hạ Lan, lại giống như không nhận ra được sự tồn tại của cô ở đó.
Diệp Tranh gào khóc, cuối cùng ngất đi vì kiệt sức.
Diệp Ân Tuấn ôm cậu bé thật chặt, ôm chặt thật chặt.
Anh nhìn di thể của Phương Ngôn, hung tợn nói: “Nếu như anh còn sống, tôi nhất định sẽ đánh anh một trận ra trò. Nếu đã không thể cho thằng bé một mái ấm hoàn chỉnh, không thể cho nó tình thương của một người ba, vì sao còn phải trở về nữa? Vì sao lại trở về với khuôn mặt của Nam Phương? Phương Ngôn chứ gì? Tôi sẽ không biết ơn anh đâu. Mặc dù anh vì Nam Phương, thế nhưng tôi sẽ không biết ơn anh. Diệp Tranh là đứa con trai duy nhất của Nam Phương, anh lại làm tổn thương tới người thân thương nhất của nó. Cho dù anh có làm bao nhiêu chuyện vì Nam Phương đi nữa, chỉ dựa vào mỗi chuyện này, tôi sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn không bao giờ.”
Diệp Ân Tuấn ôm Diệp Tranh lên xe, Diêm Vương Sống lúc này cũng không tiện cản lại. Mặc dù biết lần này Diệp Tranh không chắc có còn trở về không, nhưng bà cũng không tiện ngăn cản người kia mang người đi.
Thẩm Hạ Lan cũng trở về cùng với Diệp Ân Tuấn, lúc đi ngang qua Khôn, cô căm phẫn nói: “Tốt nhất là mấy người có thể chịu đựng được lửa giận của nhà họ Diệp.”
Khôn chau mày, Thẩm Hạ Lan phớt lờ ông ta, đi thẳng ra xe.
Lúc Diêm Vương Sống đi ra ngoài, Khôn vội vã đi lên đón.
“Linh, đây là anh Hoắc, anh ấy rất quan trọng đối với anh, em thấy có thể nào…”
“Không thể!”
Diêm Vương Sống – Trương Linh thẳng thừng từ chối Khôn.
“Linh, anh ấy rất quan trọng đối với anh!”
“Ai cũng đều quan trọng hơn tôi và đứa bé. Mấy năm trước tôi nói với anh hãy ở lại bên cạnh tôi và đứa bé, anh nói người kia rất quan trọng. Hôm nay tôi khó khăn lắm mới thu nhận được một học trò, nghĩ rằng có thể giúp tôi toại nguyện mong muốn được làm mẹ, anh lại tới phá hủy. Anh hại chết ba của học trò tôi, anh lại còn mặt mũi bảo tôi giúp anh cứu người? Bây giờ lại vẫn là câu người này rất quan trọng đối với anh. Khôn, có phải bất kể là người nào cũng đều quan trọng hơn tôi và đứa bé đúng không?”
Lời nói của Trương Linh lập tức khiến Khôn cứng họng.
“Đây là chuyện ngoài ý muốn, thật đó.”
“Nếu là người khác nói ngoài ý muốn thì tôi sẽ tin, nhưng nếu là anh nói thì không. Cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không cứu người này. Anh ta chỉ là mất máu quá nhiều, bây giờ vẫn không có nguy hiểm tới tính mạng đâu. Nếu như anh cứ ở đây chậm trễ, chỉ sợ anh ta sẽ mất mạng thật đó. Tranh thủ bây giờ nhanh chóng đưa anh ta đi đi, nếu không anh sẽ hối hận không kịp.”
Đây là lời khuyên cuối cùng mà Trương Linh dùng tư cách vợ chồng nói với ông ta.
Khôn còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại thôi.
“Cậu hai nhà họ Diệp vừa mới đưa vào đây…”
“Chết rồi!”
Trương Linh nói xong xoay người rời đi.
Khôn sững sờ tại chỗ.
“Chết rồi?”
Mặc dù anh ta muốn dành thời gian cấp cứu với Phương Ngôn, nhưng không ngờ rằng sẽ khiến Phương Ngôn chết.
Đối với bọn họ mà nói, Phương Ngôn là Diệp Nam Phương, mà Diệp Nam Phương là người mà Diệp Ân Tuấn quan tâm nhất. Bây giờ anh ta lại chết trong tay thuộc hạ của ông ta, Khôn quả thực không dám nghĩ tới hậu quả.
ông ta đột nhiên rùng mình, nói với người bên cạnh: “Nhanh! Chuẩn bị phi thuyền hay máy bay trực thăng gì cũng được, nhanh đưa anh Hoắc tới thành phố lớn chữa trị! Tôi sẽ đi cùng để tránh có chuyện không hay xảy ra, mấy người ở lại đi.”
Khôn nói xong, cũng không quan tâm tới chuyện người khác nghĩ như thế nào liền dắt theo Hoắc Chấn Hiên bỏ chạy.
Người kia rời đi chưa được lâu, Diệp Ân Tuấn đã trực tiếp ra lệnh cho Tống Đình.
“Bằng bất cứ giá nào, phối hợp với cảnh sát, bới cả thành phố ngầm lên cho tôi!”
“Vâng!”
Sau khi nhận được lệnh, Tống Đình không mất quá nhiều thời gian đã hoàn toàn hủy diệt được thành phố ngầm vốn sầm uất từ lâu. Cảnh sát cũng tham dự, đã lục ra được một lượng tang vật lớn.
Lúc Khôn nhận được tin tức, trán đã toát mồ hôi lạnh.
May mà Trương Linh nhắc nhở ông ta mới đi sớm hơn một bước, nếu không thì bây giờ nói không chừng đã bị bắt rồi.
Hoắc Chấn Hiên lại nhắm mắt không có nói gì, cũng không ai biết được anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan quay trở lại Hải Thành, Diệp Ân Tuấn về thẳng nhà, không trì hoãn một giây phút nào.
Bà cụ Diệp nhìn thấy Diệp Ân Tuấn trở về, vốn dĩ định trực tiếp quay người rời đi, nhưng nhìn thấy Diệp Tranh đang nằm trong lồng ngực của anh lại bất giác dừng chân.
“Diệp Tranh sao vậy?”
“Sao vậy? Mẹ nói thử xem bị sao vậy? Phương Ngôn chết rồi, có phải là kế hoạch của mẹ hay không? mẹ biết hết tất cả những chuyện này có đúng không? Nếu không thì mẹ đã không giúp Phương Ngôn tới đối phó với tôi. mẹ và Phương Ngôn đều biết Nam Phương đã qua đời năm năm trước rồi nhưng vẫn luôn giấu giếm tôi, ngày Nam Phương quay về, mẹ thừa biết cậu ta là giả, bản thân cậu ta cũng biết mình là giả, thế nhưng mấy người có nghĩ tới, Diệp Tranh có cho rằng đây là giả hay không? Thằng bé tận mắt nhìn thấy “ba” nó chết trước mặt, mấy người có nghĩ tới một đứa con nít bốn tuổi có thể chịu đựng nổi cú sốc đó hay không? Vì một người đã chết mà quay lại dày vò đứa bé mà em ấy yêu thương nhất, mẹ, cả đời này của mẹ sống uổng phí quá rồi!”
Những lời nói này của Diệp Ân Tuấn rất nặng, nặng tới nỗi khiến bà cụ Diệp không thể nào đứng vững được.
“Mẹ chỉ là muốn báo thù cho Nam Phương! Người kia ẩn trốn quá kỹ, bọn ta dùng tất cả những mối quan hệ cũng không tìm ra được gã ta, mẹ và Phương Ngôn chỉ có thể đưa ra hạ sách này!”
“Bây giờ, mẹ hài lòng với kết quả như thế này rồi chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thẳng bà cụ Diệp.
Bà cụ Diệp lại đột nhiên đứng không vững.
Bà loạng choạng ngồi xuống ghế sa-lông, lắc đầu nói: “Mẹ cũng không muốn, mẹ thật sự không muốn cho Phương Ngôn chết. Thậm chí, mẹ đã xem nó như là con trai của mẹ, mẹ…”
“Cũng may là Diệp Tranh không xảy ra chuyện gì, nếu như thằng bé có mệnh hệ gì, tôi xem thử mẹ có hối hận suốt đời hay không!”
Diệp Ân Tuấn nói xong, ôm Diệp Tranh đi thẳng lên lầu, cũng không liếc nhìn bà cụ Diệp lấy một lần.
Thẩm Hạ Lan đi theo sau Diệp Ân Tuấn, lúc nhìn thấy mẹ Diệp đột nhiên lại không biết đối mặt với bà ta như thế nào.
“Hạ Lan, con cũng đang trách mẹ sao?”
Bà cụ Diệp nhếch nhác đáng thương nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp quay đầu đi nơi khác.
Đúng lúc này, phía lầu trên đột nhiên truyền tới từng tiếng vang, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.