Chương 113: NẾU LÀ CÔ TA, ANH TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG NHÂN NHƯỢNG
Vi Lan Tử Mặc
29/01/2021
Đắc tội người nào à? Sau khi Thẩm Hạ Lan về nước, hình như cô chỉ tiếp
xúc với một người phụ nữ, mà người phụ nữ kia rõ ràng là Sở Anh Lạc.
Mặc dù hơi không tin Sở Anh Lạc có liên quan đến chuyện này lắm, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn nói với Tống Đình bên cạnh: "Cậu đi điều tra thử xem lúc Minh Triết mất tích, Sở Anh Lạc đang ở đâu? Còn nữa, thời gian này Sở Anh Lạc trở về nhà họ Sở đã làm những gì? Còn Tống Khinh Dao mẹ của cô ta đã làm những chuyện gì? Tôi muốn biết tất cả các thông tin chi tiết."
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, mắt cô bỗng trợn tròn.
"Ý của anh là nói hết thảy những chuyện này đều có liên quan đến Sở Anh Lạc sao?"
"Anh chỉ suy đoán, mong rằng không phải do cô ta làm."
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan không thoải mái lắm.
"Nếu là cô ta làm thì sao?"
Cô nhớ lại quyết định của Diệp Ân Tuấn vào năm năm trước về vấn đề của cô và Sở Anh Lạc, lập tức hỏi ngược lại.
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan hơi sắc bén.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Anh hiểu nỗi băn khoăn, lo lắng của cô.
"Nếu là cô ta làm anh tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Hạ Lan, tuy cô ta là mẹ ruột của Diệp Duệ, là người phụ nữ của Nam Phương em trai anh, có nhiều lúc anh vì nể mặt em trai mình mà bỏ qua cho cô ta. Nhưng chuyện này anh sẽ không bỏ qua. Minh Triết là con trai của chúng ta, anh sẽ không để cho bất cứ ai đụng tới thằng bé. Cho dù là Sở Anh Lạc cũng không được. Người anh cảm thấy có lỗi là Nam Phương, nếu Sở Anh Lạc vẫn không hiểu rõ tình hình mà làm chuyện gì đối với Minh Triết, anh sẽ đích thân xử trí cô ta."
Diệp Ân Tuấn nói rõ ràng, kiên quyết. Đôi mắt bảo vệ đó đột nhiên như mở ra màn sương mờ mịt trong lòng cô.
"Ân Tuấn, em sợ. Em thật sự rất sợ!"
Thẩm Hạ Lan nhào vào lòng anh.
Cô có thể tin tưởng anh, đúng không?
Dù sao Minh Triết cũng là đứa con chung của hai người.
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt.
Anh chưa bao giờ cảm thấy có ngày mình chẳng làm gì được, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy mờ mịt luống cuống.
Anh là bầu trời của Hải Thành, là chủ nhân của Hải Thành nhưng anh lại đánh mất con trai ngay trên lãnh địa của mình.
Diệp Ân Tuấn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình về chuyện này.
Tống Đình đi điều tra rất nhanh đã trở về.
"Tổng giám đốc Diệp, mấy ngày nay Sở Anh Lạc vẫn luôn ở nhà suy ngẫm. Trong khoảng thời gian này cô ta có đi spa làm mặt một lần, sau đó không đi ra ngoài nữa. Tôi cũng đã đi điều tra rồi. Cửa tiệm spa kia là chỗ mà cô ta yêu thích từ trước đến nay. Ngoài những chuyện đó ra cũng chẳng còn chỗ nào khác lạ cả, hết thảy vẫn bình thường."
"Tống Khinh Dao thì sao?"
"Ngược lại gần đây Tống Khinh Dao ra ngoài rất thường xuyên. Bà ta đi tham gia mấy bữa tiệc của giới thượng lưu. Chỉ có điều bà ta không đi đến những chỗ khác người. Tôi cũng điều tra những người đã từng tiếp xúc với bà ta, tất cả đều không có vấn đề gì."
Câu trả lời của Tống Đình khiến Diệp Ân Tuấnnhăn mày lần nữa.
Tất cả đều không có vấn đề, vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Anh không thể đợi thêm được nữa liền thấp giọng nói: "Cậu hãy điều tra tất cả các khu ổ chuột và mọi cơ sở kinh doanh ngầm ở Hải Thành cho tôi!"
Tống Đình thoáng do dự.
" Tổng giám đốc Diệp, làm như vậy sẽ mích lòng rất nhiều người."
"Mích lòng thì mích lòng, lẽ nào cậu chủ nhà họ Diệp tôi mất tích rồi, tôi còn phải nhìn thái độ của bọn họ mà làm việc sao?"
Diệp Ân Tuấn đương nhiên biết kết quả của việc làm này.
Thấy Diệp Ân Tuấn đã quyết định, Tống Đình vội vàng gật đầu đi làm ngay.
Nhất thời mọi công việc kinh doanh ngầm của Hải Thành đều bị ảnh hưởng.
Mặc kệ là kênh nào, ngành nghề nào đều bắt đầu cưỡng chế kiểm tra hoặc là kiểm tra đột xuất. Trong lúc nhất thời Hải Thành lâm vào tình trạng người ngã ngựa đổ.
Ở một góc hẻo lánh của Hải Thành, Tiểu Tử nhìn Thẩm Minh Triết vẫn còn hôn mê, nói với người đàn ông bên cạnh: "Diệp Ân Tuấn là nhân vật không dễ chọc, vậy mà anh lại dám bắt cóc đứa con trai của người phụ nữ mà anh ta quan tâm nhất, anh không muốn sống nữa sao?"
"Có sống được hay không thì phải xem chúng ta đi ván cờ này thế nào? Tiểu Tử, thằng nhóc thối này không thể để lại bên cạnh chúng ta nữa, phải nhanh chóng xử lý thôi."
Giọng nói của người đàn ông bị đè lại rất thấp, như thể sợ bị người khác nhận ra, thậm chí anh ta còn mặc áo có nón, chiếc nón rộng lớn che kín đầu anh ta.
Tiểu Tử buồn bực nói: "Xử lý thế nào đây? Bây giờ tất cả mọi người nghe được Diệp Ân Tuấn đang điều tra, người nào người nấy đều sợ vỡ mật, ai dám tiếp nhận chuyện này chứ? Vốn dĩ đã bàn bạc xong sẽ đưa thằng nhóc thối này bán đến Đông Nam Á bằng đường thủy nhưng bây giờ các bến cảng đều có người nhà họ Hoắc canh giữ. Chúng ta hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào. Nếu không anh liên hệ với bà già nhà họ Hoắc lần nữa xem sao?"
"Em muốn anh chết à? Bây giờ mà đi tìm nhà họ Hoắc, em cho rằng Diệp Ân Tuấn là kẻ ngốc sao?"
Người đàn ông rõ ràng là đang nổi giận.
Tiểu Tử cũng tức giận theo.
"Diệp Ân Tuấn không phải là kẻ ngốc. Anh mới là kẻ ngốc. Chỉ vì một người phụ nữ mà đày đọa bản thân mình thành như vậy. Bây giờ hay rồi, cưỡi hổ khó xuống, còn người đàn bà kia có để ý đến sự sống chết của anh không?"
"Được rồi! Nếu em không vui khi giúp đỡ anh thì anh sẽ cố gắng hết sức trở về. Anh tự đi đường sau!"
Người đàn ông thở phì phò quay đầu đi, rõ ràng anh ta đang cực kỳ tức giận.
Lập tức Tiểu Tử nước mắt tràn mi.
"Em không giúp anh? Em sống ở nhà họ Diệp bao nhiêu năm trời, vất vả lắm mới có được địa vị như bây giờ. Nhưng em đã vì anh mà bỏ hết mọi thứ, trở thành kẻ thù của cả nhà họ Diệp. Thế mà bây giờ anh lại nói em không giúp đỡ anh. Triệu Ninh, lương tâm anh bị chó ăn rồi sao?"
Lời của Tiểu Tử khiến Triệu Ninh lập tức cảnh giác.
Anh ta che miệng Tiểu Tử lại, nói nhỏ: "Em điên rồi sao? Lúc này mà em lại gọi tên anh, em sợ Diệp Ân Tuấn không tìm được anh sao?"
Tiểu Tử nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Ninh, trong mắt ngập tràn trách cứ.
Triệu Ninh thở dài nói: "Anh còn không phải vì tương lai của hai ta sao? Được rồi, được rồi, chuyện này là lỗi của anh. Em đừng giận nữa, anh cũng chỉ là quá sốt ruột mà thôi. Thằng nhóc thối này không lâu nữa sẽ tỉnh lại, đến lúc đó nó mà làm ầm ĩ lên thì hai chúng ta coi như xong."
Tiểu Tử cũng biết chuyện này không cho phép cô giở tính trẻ con.
Bắt đầu từ lúc cô ta quyết định bắt cóc Thẩm Minh Triết thì cô ta đã không còn đường quay đầu rồi.
"Nếu không chúng ta tìm người giả mạo bọn cướp, gọi điện cho cô Thẩm, cố ý đánh lạc hướng bọn họ?"
"Không thể! Diệp Ân Tuấn đã từng đi lính, năng lực phản trinh sát rất cao, chỉ cần chúng ta gọi điện thoại thì cho dù ở bất cứ ở chỗ nào cũng sẽ bại lộ bản thân."
Triệu Ninh từ chối thẳng thừng.
Anh ta là người đi theo Diệp Ân Tuấn lâu nhất, đương nhiên cũng hiểu rõ Diệp Ân Tuấn. Nếu không phải bởi vì một số nguyên nhân thì thật sự anh ta không muốn trở thành kẻ thù của Diệp Ân Tuấn.
Tiểu Tử nổi nóng.
"Cái này không được, cái kia cũng không được. Vậy rốt cuộc phải làm sao đây? Bây giờ đứa bé này chẳng khác nào củ khoai lang bỏng, không bằng vứt bên đường cho xong."
"Vậy thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại. Đối phương sẽ không trả tiền cho chúng ta. Đã vậy bọn họ sẽ đẩy chúng ta ra làm bia đỡ đạn nữa. Tiểu Tử, cái chết của Thẩm Hạ Lan vào năm năm trước, anh đã không còn đường quay đầu rồi."
Rõ ràng Triệu Ninh cũng hơi bực bội.
Anh ta châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, sau đó oán giận nói: "Nếu thật sự hết cách thì chúng ta chỉ đành giết người diệt khẩu. Dù sao năm năm trước anh cũng đã từng giết người rồi, thêm một lần nữa thì có làm sao?"
"Không được!"
Tiểu Tử vội cản lại.
Chỉ cần Thẩm Minh Triết còn sống, có lẽ cô ta và Triệu Ninh vẫn còn cơ hội. Nhưng nếu Thẩm Minh Triết thật sự chết rồi, thì với tính cách của Diệp Ân Tuấn, cô ta và Triệu Ninh chỉ còn đường chết.
"Triệu Ninh, anh nghe em nói. Không bằng chúng ta nhét thằng bé này dưới tầng hầm của cửa tiệm spa đi, nơi đó không có ai tới, hơn nữa cũng không có nhiều người biết. Chỉ cần chúng ta ráng sống sót qua khoảng thời gian sóng to gió lớn này, đến lúc đó chúng ta lại tìm tập đoàn khác bán nó đi. Như vậy chúng ta sẽ không còn bất kỳ rắc rối gì nữa, cũng có thể bàn giao với người phụ nữ kia rồi, đúng không?"
Đề nghị của Tiểu Tử khiến Triệu Ninh rơi vào suy ngẫm một hồi. Nhưng với tình hình trước mắt thì đúng là không còn cách nào tốt hơn nữa.
"Được rồi, bây giờ anh liền dẫn thằng nhóc thối này qua đó. Còn em ở lại xóa sạch hết mọi dấu vết ở đây đi. Em cũng biết đó, con người Diệp Ân Tuấn rất cẩn thận, tuyệt đối đừng để anh ta tìm được bất kỳ manh mối nào."
"Em biết rồi, anh đi trước đi."
Tiểu Tử giục Triệu Ninh đi trước.
Triệu Ninh nâng Thẩm Minh Triết đang hôn mê lên, vì sợ người khác nhận ra, anh ta còn tròng bao bố lên người thằng bé, rồi vứt lên một chiếc xe bánh mì cũ rích, sau đó nhanh chóng lái xe về phía cửa tiệm spa.
Khi gần tới spa Triệu Ninh đột nhiên phát hiện người của nhà họ Diệp.
Tròng mắt của anh ta hơi nheo lại, vô thức chạy xe đến cửa sau, rón rén tránh thoát tất cả mọi người rồi khiêng Thẩm Minh Triết vào sân sau, sau đó xốc nắp hầm lên, đi theo bậc thang xuống dưới tầng hầm.
Đây là căn hầm mà trước đây dùng để chứa rau quả mùa đông nhưng sau đó đã bị bỏ hoang, chỉ còn lại nắp hầm.
Nếu không nhìn kỹ, sẽ không ai phát hiện ra có một lỗ hổng dưới nắp hầm han gỉ như vậy.
Dưới tầng hầm có đủ thứ đồ ăn thức uống thậm chí còn có chăn bông, không thiếu thứ gì, có thể thấy nơi này đã có người ở rất lâu.
Triệu Ninh ở đây mấy năm, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn không tìm thấy anh ta. Nguyên nhân là vì trận hỏa hoạn của Thẩm Hạ Lan năm đó đã khiến Diệp Ân Tuấn không rảnh bận tâm đến những chuyện khác. Trong khi nhiều năm như vậy vẫn có người chăm sóc Triệu Ninh, cho nên anh ta mới không bị phát hiện.
Triệu Ninh nhìn Thẩm Minh Triết còn đang hôn mê một hồi rồi dùng dây thừng trói chặt cậu bé lại, sau đó lại tìm đồ nhét vào miệng cậu bé. Làm xong hết mọi chuyện anh ta mới đứng dậy rời khỏi tầng hầm.
Khi Thẩm Minh Triết tỉnh lại, khắp nơi đều là màu đen. Nhất thời cậu vẫn chưa thích ứng được liền muốn cử động thân thể nhưng lúc này lại phát hiện tay chân đều bị trói cả rồi.
Ký ức nhanh chóng quay trở lại.
Thẩm Minh Triết đau khổ phát hiện mình đã bị người ta bắt cóc.
Người đầu tiên cậu bé nghĩ tới chính là Thẩm Hạ Lan.
Nếu mẹ biết mình bị bắt cóc, mẹ sẽ lo lắng và đau buồn cỡ nào.
Nhưng mà bây giờ thậm chí cậu còn không biết mình đang ở đâu.
Huống chi lúc này tay chân cậu lại bị trói, miệng thì bị bịt kín, hơn nữa nơi đây lạnh thấu xương, nhìn không thấy gì cả. Cậu nên làm thế nào mới có thể để cho mẹ biết cậu đang ở đây chứ?
Thẩm Minh Triết rất lo lắng nhưng cậu lại không khóc.
Trong quá trình huấn luyện quân sự tại căn cứ, Diêm Chấn đã từng dạy cậu và Diệp Duệ, nếu bị người khác bắt cóc, việc đầu tiên cần làm là phải bình tĩnh, cần phải biết rõ ràng bản thân mình đang ở đâu. Chỉ có như vậy mới có thể truyền tin tức ra ngoài, để người ở bên ngoài đến cứu mình.
Thẩm Minh Triết vẫn cảm thấy mình không cần phải học những thứ này nhưng lúc đó Diêm Chấn đã dạy riêng cho cậu và Diệp Duệ môn học này, thậm chí còn làm huấn luyện thực địa. Thẩm Minh Triết cũng bị ép học rất nhiều thứ.
Chỉ là cậu không nghĩ tới những thứ mình vừa học lại có thể áp dụng nhanh đến như vậy.
Nhưng rốt cuộc là ai bắt cóc cậu đây?
Mục đích của họ là gì?
Huấn luyện viên Diêm đã từng nói bất kỳ tên tội phạm nào cũng có mục đích. Chỉ cần biết rõ mục đích của bọn họ thì mới có thể tùy cơ ứng biến.
Thật ra Thẩm Minh Triết rất sợ hãi, thậm chí cơ thể còn run rẩy. Từ khi được sinh ra cho tới nay, cậu chưa từng rời khỏi Thẩm Hạ Lan, cho dù là đi huấn luyện ở căn cứ, cậu cũng đi chung với bọn Diệp Duệ, hơn nữa còn có huấn luyện Diêm bảo vệ cậu. Việc một mình cậu đột nhiên phải đối mặt với nguy hiểm thậm chí là nguy hiểm không biết trước giống như hôm nay, sao có thể không khiến cậu lo sợ được chứ?
Nhưng cậu chỉ có thể cố ép bản thân phải tỉnh táo, bởi vì cậu còn mẹ, cậu không thể để mẹ đau lòng được.
Mặc dù hơi không tin Sở Anh Lạc có liên quan đến chuyện này lắm, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn nói với Tống Đình bên cạnh: "Cậu đi điều tra thử xem lúc Minh Triết mất tích, Sở Anh Lạc đang ở đâu? Còn nữa, thời gian này Sở Anh Lạc trở về nhà họ Sở đã làm những gì? Còn Tống Khinh Dao mẹ của cô ta đã làm những chuyện gì? Tôi muốn biết tất cả các thông tin chi tiết."
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, mắt cô bỗng trợn tròn.
"Ý của anh là nói hết thảy những chuyện này đều có liên quan đến Sở Anh Lạc sao?"
"Anh chỉ suy đoán, mong rằng không phải do cô ta làm."
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan không thoải mái lắm.
"Nếu là cô ta làm thì sao?"
Cô nhớ lại quyết định của Diệp Ân Tuấn vào năm năm trước về vấn đề của cô và Sở Anh Lạc, lập tức hỏi ngược lại.
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan hơi sắc bén.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Anh hiểu nỗi băn khoăn, lo lắng của cô.
"Nếu là cô ta làm anh tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Hạ Lan, tuy cô ta là mẹ ruột của Diệp Duệ, là người phụ nữ của Nam Phương em trai anh, có nhiều lúc anh vì nể mặt em trai mình mà bỏ qua cho cô ta. Nhưng chuyện này anh sẽ không bỏ qua. Minh Triết là con trai của chúng ta, anh sẽ không để cho bất cứ ai đụng tới thằng bé. Cho dù là Sở Anh Lạc cũng không được. Người anh cảm thấy có lỗi là Nam Phương, nếu Sở Anh Lạc vẫn không hiểu rõ tình hình mà làm chuyện gì đối với Minh Triết, anh sẽ đích thân xử trí cô ta."
Diệp Ân Tuấn nói rõ ràng, kiên quyết. Đôi mắt bảo vệ đó đột nhiên như mở ra màn sương mờ mịt trong lòng cô.
"Ân Tuấn, em sợ. Em thật sự rất sợ!"
Thẩm Hạ Lan nhào vào lòng anh.
Cô có thể tin tưởng anh, đúng không?
Dù sao Minh Triết cũng là đứa con chung của hai người.
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt.
Anh chưa bao giờ cảm thấy có ngày mình chẳng làm gì được, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy mờ mịt luống cuống.
Anh là bầu trời của Hải Thành, là chủ nhân của Hải Thành nhưng anh lại đánh mất con trai ngay trên lãnh địa của mình.
Diệp Ân Tuấn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình về chuyện này.
Tống Đình đi điều tra rất nhanh đã trở về.
"Tổng giám đốc Diệp, mấy ngày nay Sở Anh Lạc vẫn luôn ở nhà suy ngẫm. Trong khoảng thời gian này cô ta có đi spa làm mặt một lần, sau đó không đi ra ngoài nữa. Tôi cũng đã đi điều tra rồi. Cửa tiệm spa kia là chỗ mà cô ta yêu thích từ trước đến nay. Ngoài những chuyện đó ra cũng chẳng còn chỗ nào khác lạ cả, hết thảy vẫn bình thường."
"Tống Khinh Dao thì sao?"
"Ngược lại gần đây Tống Khinh Dao ra ngoài rất thường xuyên. Bà ta đi tham gia mấy bữa tiệc của giới thượng lưu. Chỉ có điều bà ta không đi đến những chỗ khác người. Tôi cũng điều tra những người đã từng tiếp xúc với bà ta, tất cả đều không có vấn đề gì."
Câu trả lời của Tống Đình khiến Diệp Ân Tuấnnhăn mày lần nữa.
Tất cả đều không có vấn đề, vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Anh không thể đợi thêm được nữa liền thấp giọng nói: "Cậu hãy điều tra tất cả các khu ổ chuột và mọi cơ sở kinh doanh ngầm ở Hải Thành cho tôi!"
Tống Đình thoáng do dự.
" Tổng giám đốc Diệp, làm như vậy sẽ mích lòng rất nhiều người."
"Mích lòng thì mích lòng, lẽ nào cậu chủ nhà họ Diệp tôi mất tích rồi, tôi còn phải nhìn thái độ của bọn họ mà làm việc sao?"
Diệp Ân Tuấn đương nhiên biết kết quả của việc làm này.
Thấy Diệp Ân Tuấn đã quyết định, Tống Đình vội vàng gật đầu đi làm ngay.
Nhất thời mọi công việc kinh doanh ngầm của Hải Thành đều bị ảnh hưởng.
Mặc kệ là kênh nào, ngành nghề nào đều bắt đầu cưỡng chế kiểm tra hoặc là kiểm tra đột xuất. Trong lúc nhất thời Hải Thành lâm vào tình trạng người ngã ngựa đổ.
Ở một góc hẻo lánh của Hải Thành, Tiểu Tử nhìn Thẩm Minh Triết vẫn còn hôn mê, nói với người đàn ông bên cạnh: "Diệp Ân Tuấn là nhân vật không dễ chọc, vậy mà anh lại dám bắt cóc đứa con trai của người phụ nữ mà anh ta quan tâm nhất, anh không muốn sống nữa sao?"
"Có sống được hay không thì phải xem chúng ta đi ván cờ này thế nào? Tiểu Tử, thằng nhóc thối này không thể để lại bên cạnh chúng ta nữa, phải nhanh chóng xử lý thôi."
Giọng nói của người đàn ông bị đè lại rất thấp, như thể sợ bị người khác nhận ra, thậm chí anh ta còn mặc áo có nón, chiếc nón rộng lớn che kín đầu anh ta.
Tiểu Tử buồn bực nói: "Xử lý thế nào đây? Bây giờ tất cả mọi người nghe được Diệp Ân Tuấn đang điều tra, người nào người nấy đều sợ vỡ mật, ai dám tiếp nhận chuyện này chứ? Vốn dĩ đã bàn bạc xong sẽ đưa thằng nhóc thối này bán đến Đông Nam Á bằng đường thủy nhưng bây giờ các bến cảng đều có người nhà họ Hoắc canh giữ. Chúng ta hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào. Nếu không anh liên hệ với bà già nhà họ Hoắc lần nữa xem sao?"
"Em muốn anh chết à? Bây giờ mà đi tìm nhà họ Hoắc, em cho rằng Diệp Ân Tuấn là kẻ ngốc sao?"
Người đàn ông rõ ràng là đang nổi giận.
Tiểu Tử cũng tức giận theo.
"Diệp Ân Tuấn không phải là kẻ ngốc. Anh mới là kẻ ngốc. Chỉ vì một người phụ nữ mà đày đọa bản thân mình thành như vậy. Bây giờ hay rồi, cưỡi hổ khó xuống, còn người đàn bà kia có để ý đến sự sống chết của anh không?"
"Được rồi! Nếu em không vui khi giúp đỡ anh thì anh sẽ cố gắng hết sức trở về. Anh tự đi đường sau!"
Người đàn ông thở phì phò quay đầu đi, rõ ràng anh ta đang cực kỳ tức giận.
Lập tức Tiểu Tử nước mắt tràn mi.
"Em không giúp anh? Em sống ở nhà họ Diệp bao nhiêu năm trời, vất vả lắm mới có được địa vị như bây giờ. Nhưng em đã vì anh mà bỏ hết mọi thứ, trở thành kẻ thù của cả nhà họ Diệp. Thế mà bây giờ anh lại nói em không giúp đỡ anh. Triệu Ninh, lương tâm anh bị chó ăn rồi sao?"
Lời của Tiểu Tử khiến Triệu Ninh lập tức cảnh giác.
Anh ta che miệng Tiểu Tử lại, nói nhỏ: "Em điên rồi sao? Lúc này mà em lại gọi tên anh, em sợ Diệp Ân Tuấn không tìm được anh sao?"
Tiểu Tử nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Ninh, trong mắt ngập tràn trách cứ.
Triệu Ninh thở dài nói: "Anh còn không phải vì tương lai của hai ta sao? Được rồi, được rồi, chuyện này là lỗi của anh. Em đừng giận nữa, anh cũng chỉ là quá sốt ruột mà thôi. Thằng nhóc thối này không lâu nữa sẽ tỉnh lại, đến lúc đó nó mà làm ầm ĩ lên thì hai chúng ta coi như xong."
Tiểu Tử cũng biết chuyện này không cho phép cô giở tính trẻ con.
Bắt đầu từ lúc cô ta quyết định bắt cóc Thẩm Minh Triết thì cô ta đã không còn đường quay đầu rồi.
"Nếu không chúng ta tìm người giả mạo bọn cướp, gọi điện cho cô Thẩm, cố ý đánh lạc hướng bọn họ?"
"Không thể! Diệp Ân Tuấn đã từng đi lính, năng lực phản trinh sát rất cao, chỉ cần chúng ta gọi điện thoại thì cho dù ở bất cứ ở chỗ nào cũng sẽ bại lộ bản thân."
Triệu Ninh từ chối thẳng thừng.
Anh ta là người đi theo Diệp Ân Tuấn lâu nhất, đương nhiên cũng hiểu rõ Diệp Ân Tuấn. Nếu không phải bởi vì một số nguyên nhân thì thật sự anh ta không muốn trở thành kẻ thù của Diệp Ân Tuấn.
Tiểu Tử nổi nóng.
"Cái này không được, cái kia cũng không được. Vậy rốt cuộc phải làm sao đây? Bây giờ đứa bé này chẳng khác nào củ khoai lang bỏng, không bằng vứt bên đường cho xong."
"Vậy thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại. Đối phương sẽ không trả tiền cho chúng ta. Đã vậy bọn họ sẽ đẩy chúng ta ra làm bia đỡ đạn nữa. Tiểu Tử, cái chết của Thẩm Hạ Lan vào năm năm trước, anh đã không còn đường quay đầu rồi."
Rõ ràng Triệu Ninh cũng hơi bực bội.
Anh ta châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, sau đó oán giận nói: "Nếu thật sự hết cách thì chúng ta chỉ đành giết người diệt khẩu. Dù sao năm năm trước anh cũng đã từng giết người rồi, thêm một lần nữa thì có làm sao?"
"Không được!"
Tiểu Tử vội cản lại.
Chỉ cần Thẩm Minh Triết còn sống, có lẽ cô ta và Triệu Ninh vẫn còn cơ hội. Nhưng nếu Thẩm Minh Triết thật sự chết rồi, thì với tính cách của Diệp Ân Tuấn, cô ta và Triệu Ninh chỉ còn đường chết.
"Triệu Ninh, anh nghe em nói. Không bằng chúng ta nhét thằng bé này dưới tầng hầm của cửa tiệm spa đi, nơi đó không có ai tới, hơn nữa cũng không có nhiều người biết. Chỉ cần chúng ta ráng sống sót qua khoảng thời gian sóng to gió lớn này, đến lúc đó chúng ta lại tìm tập đoàn khác bán nó đi. Như vậy chúng ta sẽ không còn bất kỳ rắc rối gì nữa, cũng có thể bàn giao với người phụ nữ kia rồi, đúng không?"
Đề nghị của Tiểu Tử khiến Triệu Ninh rơi vào suy ngẫm một hồi. Nhưng với tình hình trước mắt thì đúng là không còn cách nào tốt hơn nữa.
"Được rồi, bây giờ anh liền dẫn thằng nhóc thối này qua đó. Còn em ở lại xóa sạch hết mọi dấu vết ở đây đi. Em cũng biết đó, con người Diệp Ân Tuấn rất cẩn thận, tuyệt đối đừng để anh ta tìm được bất kỳ manh mối nào."
"Em biết rồi, anh đi trước đi."
Tiểu Tử giục Triệu Ninh đi trước.
Triệu Ninh nâng Thẩm Minh Triết đang hôn mê lên, vì sợ người khác nhận ra, anh ta còn tròng bao bố lên người thằng bé, rồi vứt lên một chiếc xe bánh mì cũ rích, sau đó nhanh chóng lái xe về phía cửa tiệm spa.
Khi gần tới spa Triệu Ninh đột nhiên phát hiện người của nhà họ Diệp.
Tròng mắt của anh ta hơi nheo lại, vô thức chạy xe đến cửa sau, rón rén tránh thoát tất cả mọi người rồi khiêng Thẩm Minh Triết vào sân sau, sau đó xốc nắp hầm lên, đi theo bậc thang xuống dưới tầng hầm.
Đây là căn hầm mà trước đây dùng để chứa rau quả mùa đông nhưng sau đó đã bị bỏ hoang, chỉ còn lại nắp hầm.
Nếu không nhìn kỹ, sẽ không ai phát hiện ra có một lỗ hổng dưới nắp hầm han gỉ như vậy.
Dưới tầng hầm có đủ thứ đồ ăn thức uống thậm chí còn có chăn bông, không thiếu thứ gì, có thể thấy nơi này đã có người ở rất lâu.
Triệu Ninh ở đây mấy năm, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn không tìm thấy anh ta. Nguyên nhân là vì trận hỏa hoạn của Thẩm Hạ Lan năm đó đã khiến Diệp Ân Tuấn không rảnh bận tâm đến những chuyện khác. Trong khi nhiều năm như vậy vẫn có người chăm sóc Triệu Ninh, cho nên anh ta mới không bị phát hiện.
Triệu Ninh nhìn Thẩm Minh Triết còn đang hôn mê một hồi rồi dùng dây thừng trói chặt cậu bé lại, sau đó lại tìm đồ nhét vào miệng cậu bé. Làm xong hết mọi chuyện anh ta mới đứng dậy rời khỏi tầng hầm.
Khi Thẩm Minh Triết tỉnh lại, khắp nơi đều là màu đen. Nhất thời cậu vẫn chưa thích ứng được liền muốn cử động thân thể nhưng lúc này lại phát hiện tay chân đều bị trói cả rồi.
Ký ức nhanh chóng quay trở lại.
Thẩm Minh Triết đau khổ phát hiện mình đã bị người ta bắt cóc.
Người đầu tiên cậu bé nghĩ tới chính là Thẩm Hạ Lan.
Nếu mẹ biết mình bị bắt cóc, mẹ sẽ lo lắng và đau buồn cỡ nào.
Nhưng mà bây giờ thậm chí cậu còn không biết mình đang ở đâu.
Huống chi lúc này tay chân cậu lại bị trói, miệng thì bị bịt kín, hơn nữa nơi đây lạnh thấu xương, nhìn không thấy gì cả. Cậu nên làm thế nào mới có thể để cho mẹ biết cậu đang ở đây chứ?
Thẩm Minh Triết rất lo lắng nhưng cậu lại không khóc.
Trong quá trình huấn luyện quân sự tại căn cứ, Diêm Chấn đã từng dạy cậu và Diệp Duệ, nếu bị người khác bắt cóc, việc đầu tiên cần làm là phải bình tĩnh, cần phải biết rõ ràng bản thân mình đang ở đâu. Chỉ có như vậy mới có thể truyền tin tức ra ngoài, để người ở bên ngoài đến cứu mình.
Thẩm Minh Triết vẫn cảm thấy mình không cần phải học những thứ này nhưng lúc đó Diêm Chấn đã dạy riêng cho cậu và Diệp Duệ môn học này, thậm chí còn làm huấn luyện thực địa. Thẩm Minh Triết cũng bị ép học rất nhiều thứ.
Chỉ là cậu không nghĩ tới những thứ mình vừa học lại có thể áp dụng nhanh đến như vậy.
Nhưng rốt cuộc là ai bắt cóc cậu đây?
Mục đích của họ là gì?
Huấn luyện viên Diêm đã từng nói bất kỳ tên tội phạm nào cũng có mục đích. Chỉ cần biết rõ mục đích của bọn họ thì mới có thể tùy cơ ứng biến.
Thật ra Thẩm Minh Triết rất sợ hãi, thậm chí cơ thể còn run rẩy. Từ khi được sinh ra cho tới nay, cậu chưa từng rời khỏi Thẩm Hạ Lan, cho dù là đi huấn luyện ở căn cứ, cậu cũng đi chung với bọn Diệp Duệ, hơn nữa còn có huấn luyện Diêm bảo vệ cậu. Việc một mình cậu đột nhiên phải đối mặt với nguy hiểm thậm chí là nguy hiểm không biết trước giống như hôm nay, sao có thể không khiến cậu lo sợ được chứ?
Nhưng cậu chỉ có thể cố ép bản thân phải tỉnh táo, bởi vì cậu còn mẹ, cậu không thể để mẹ đau lòng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.