Chương 282: TÔI MUỐN DỆP ÂN TUẤN
Vi Lan Tử Mặc
12/03/2021
Thẩm Hạ Lan không bao giờ ngờ được mình sẽ gặp Tiểu Thi ở chỗ này.
Trong nháy mắt Tiểu Thi quay người nhìn về phía cô, Thẩm Hạ Lan cho rằng mình bị ảo giác.
"Tiểu Thi?"
Thẩm Hạ Lan nghi ngờ đi tới.
Dáng vẻ của Tiểu Thi so với trước đây không lâu không giống nhau lắm.
Cô ta mặc một chiếc quần jean và một bộ đồ nhiều lỗ trên người, lộ ra vẻ vô cùng phản nghịch, pha chút kiêu ngạo của thanh xuân dào dạt.
Khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Hạ Lan, cô ta mỉm cười.
"Lại gặp mặt rồi."
"Sao cô lại tới đây?"
Thẩm Hạ Lan cố gắng áp chế tâm tình và nghi ngờ của mình xuống, nhàn nhạt mở miệng.
"Vì rất cần tiền? Hay là cần giúp đỡ gì? Chỉ sợ bây giờ tôi không có thời gian giúp cô được, bên này tôi cũng có chút việc phải xử lý, cho nên..."
Thẩm Hạ Lan còn chưa nói xong thì Tiểu Thi đã khoát tay áo nói: "Đừng biến tôi thành ăn mày được không? Không phải tôi đến để bắt chẹt cô."
Nghe Tiểu Thi nói lời khó nghe như vậy, trong lúc nhất thời Thẩm Hạ Lan có chút không biết nên nói tiếp như thế nào.
Giữa cô và Tiểu Thi, bởi vì Diệp Ân Tuấn mà quan hệ hơi gượng gạo nên bây giờ gặp mặt ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Thẩm Hạ Lan vẫn nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình cũng sẽ không gặp lại Tiểu Thi, không ngờ bọn họ lại gặp nhau lần nữa, hơn nữa lại trong một thời gian ngắn như vậy.
Diệp Ân Tuấn bảo cô ta rời khỏi Hải Thành nhưng hiển nhiên cô ta không muốn làm như vậy, mà bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng thế, cô cũng vậy, quả thực là không có thời gian và tâm trí để ý tới Tiểu Thi muốn đi đâu.
"Cô đến tìm tôi có chuyện gì?"
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, trực tiếp mở miệng.
Thay vì vờn nhau như thế này còn không bằng nói thẳng ra, giữa cô và Tiểu Thi ở cũng không có gì tình cảm gì có thể nói.
Tiểu Thi nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, lấy từ trong túi ra một cuốn sổ khám bệnh đưa cho Thẩm Hạ Lan.
"Xem cái này trước đi."
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.
Kịch bản này có chút giống như tiểu tam bức chính thất thoái vị, cầm giấy khám thai tới ép bức chính thất.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình hơi choáng váng.
Lúc này, trong đầu cô thế mà lại sinh ra ý nghĩ như vậy, thật sự là khiến cho người ta phải dở khóc dở cười.
Thẩm Hạ Lan cầm lấy tờ giấy kia.
Đúng là một cuốn sổ khám bệnh, nhưng trong cuốn sổ này không phải là kết quả khám thai mà ngược lại khiến cho Thẩm Hạ Lan đột nhiên híp mắt lại.
"Đây là..."
"Sổ khám bệnh của tôi, tôi đã tới bệnh viện để làm kiểm tra phối hình xem có phù hợp với Thẩm Nghê Nghê hay không, rất may mắn, phối hình của tôi và cô bé hoàn toàn ăn khớp với nhau. Bác sĩ nói nếu như tôi đồng ý thì lúc nào cũng có thể làm phẫu thuật được."
Tiểu Thi nhàn nhạt nói, giống như đang nói chuyện của người khác.
Thẩm Hạ Lan không rõ tâm tình của mình bây giờ như thế nào, cô chỉ cảm thấy mình đang ở ranh giới tuyệt vọng thì lại được nhìn thấy một tia ánh sáng.
Mặc dù tia sáng kia rất có thể sẽ khiến cho cô trả một cái giá thật là đắt.
"Có phải cô biết tất cả mọi chuyện rồi hay không?"
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ đã biết trước của Tiểu Thi, không khỏi mở miệng hỏi thăm.
Tiểu Thi khẽ gật đầu, cũng không giấu diếm.
"Đúng, tôi đều biết hết, thật ra lúc anh ấy cản đao cho cô tôi đã chính mắt nhìn thấy, hơn nữa lúc các người lên máy bay tôi còn vụng trộm đi theo cô đến cửa máy bay."
Lúc nói tới chỗ này, ánh mắt Thẩm Hạ Lan trầm xuống mấy phần.
Cô ta lại có thể lăn lộn ở ngay cạnh máy bay riêng của bọn họ ngay và ngay dưới mí mắt của Dương Tân, không thể không nói Tiểu Thi này khiến Thẩm Hạ Lan hơi cảnh giác.
"Rốt cuộc cô là ai?"
Thấy Thẩm Hạ Lan cảnh giác với mình như thế, Tiểu Thi hơi cười, nhưng nụ cười kia có chút thê lương.
"Tôi có thể là ai chứ? Nếu như tôi có gia đình giống như cô và Diệp Ân Tuấn thì cô cảm thấy tôi sẽ bị người ta bán đi à? Tôi chỉ là đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi được cô nhi viện thu dưỡng, sau này lại bị tập đoàn trộm cắp bắt đi, bị huấn luyện thành một tên trộm, đi ra bên ngoài còn bị người ta trông coi, nhìn đi, tôi còn phải mỗi ngày trộm đủ bằng ấy tiền nộp lên thì mới được ăn no. Thủ đoạn của tôi cũng chỉ để bảo đảm cuộc sống mà thôi."
Đối với Tiểu Thi, Thẩm Hạ Lan chỉ nghe chứ không đánh giá nhiều.
Cô luôn cảm thấy Tiểu Thi là một cô gái yếu đuối, tuổi tác không lớn cho nên lúc cô cứu cô ta, cô ta đi theo cô, Thẩm Hạ Lan cũng không hề cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng từ sau khi được chứng kiến khả năng độc lập sinh của Tiểu Thi, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy mình quá mức nhân từ và thiện lương.
Rất nhiều người cô cảm thấy người ta có lẽ không sống nổi nữa, người ta liền thật sự không sống nổi nữa. Trong cái xã hội này, rất nhiều người đều đang liều mạng giãy dụa để sống, bất kể là ai cũng đều đang cố gắng.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, nhìn tờ giấy xét nghiệm trong tay, cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Không có gì đáng trách, bây giờ cô cần người giống như Tiểu Thi đồng ý hiến một quả thận cho Thẩm Nghê Nghê, bởi vì lần này đối với Thẩm Nghê Nghê mà nói chính là một cơ hội được sống lại, mà hiện tại vết thương của Diệp Ân Tuấn cũng cần nghỉ ngơi chăm sóc, có thể khiến cho anh an tâm không còn gì tốt hơn.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không cảm thấy Tiểu Thi là người có ơn tất báo, sẽ vì lúc trước cô cứu được cô ta mà chủ động hiến thận.
Đó là một quả thận đó!
Ai cũng sẽ không vô duyên vô cớ hiến cho người khác.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cổ họng nghẹn lại nhưng vẫn nhìn Tiểu Thi hỏi: "Nói điều kiện của cô đi."
Thật ra Tiểu Thi rất thích Thẩm Hạ Lan.
Mặc dù cái gì cô cũng không biết, cũng vô cùng mảnh mai nhưng cô lại hết sức gọn gàng mà linh hoạt, muốn nói cái gì, muốn làm cái gì chưa từng quanh co lòng vòng.
Tiểu Thi nhìn Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: "Con người của cô thật sự rất tốt."
"Cho nên cô định hiến một quả thận cho con gái tôi vì tôi đã cứu cô à?"
Thẩm Hạ Lan hỏi, biết rõ không có khả năng này nhưng cô vẫn hỏi thăm một chút.
Tiểu Thi lại đột nhiên cười, nhưng ý cười cũng không chạm tới đáy mắt.
"Cô là đã cứu tôi nhưng vẫn không đủ để cho tôi hiến một quả thận. Tôi hỏi bác sĩ rồi, người bình thường hiến một quả thận quả thực không có vấn đề gì nhưng có một số người lại bởi vì thể chất đặc thù mà sau này lại xuất hiện rất nhiều chứng bệnh, thậm chí có thể sẽ còn tử vong. Tôi đây là chấp nhận liều mạng tới tìm cô cho nên tôi phải cân nhắc thật kỹ điều kiện của mình."
Tiểu Thi nói cũng có lý.
Người bình thường hiến một quả thận, sau này sẽ có rất nhiều vấn đề, thậm chí có khả năng không thể làm những công việc lao động nặng nữa.
Nếu như chỉ bởi vì như vậy, Thẩm Hạ Lan không ngại nuôi Tiểu Thi, cho dù là nuôi cô ta cả đời.
Khi Thẩm Hạ Lan nói câu này với Tiểu Thi, Tiểu Thi lắc đầu nói: "Cô biết không? Bác sĩ nói nếu như tôi hiến thận, còn có một khả năng là tương lai khi tôi kết hôn sinh con rất có thể sẽ không chịu nổi áp lực khi mang thai, có khả năng sẽ chết cả mẹ lẫn con."
Tay Thẩm Hạ Lan cầm tờ xét nghiệm xiết thật chặt.
Điểm này cô thật sự không nghĩ tới.
Nhưng bây giờ đã như vậy, Tiểu Thi cũng đã tìm tới cửa, hiển nhiên là đã làm tốt việc chuẩn bị tâm lý, cũng đã dự định hiến thận, bây giờ chuyện duy nhất chính là điều kiện của cô ta.
Không biết vì sao Thẩm Hạ Lan lại không quá muốn nghe, cô theo bản năng cảm thấy điều kiện này có lẽ cô sẽ không chịu đựng nổi.
Giống như nhìn ra do dự trong mắt Thẩm Hạ Lan, Tiểu Thi lấy lại tờ giấy xét nghiệm ở trong tay Thẩm Hạ Lan về, cười nhạt nói: "Nếu như cô không muốn cứu con gái của mình cũng không sao, tôi cũng không có tổn thương gì không phải sao?"
Lòng Thẩm Hạ Lan đang rầu rĩ, giãy dụa.
Cô nhìn Tiểu Thi, đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt này còn lợi hại hơn so với mình nghĩ nhiều.
Cô ta bình tĩnh tỉnh táo như vậy là vì đã tính trước tất cả suy nghĩ và đường lui của cô rồi, thậm chí còn đợi cô chủ động mở miệng.
Bị động như vậy khiến Thẩm Hạ Lan rất không thoải mái, thậm chí có chút phản cảm, nhưng cô có thể như thế nào khác đây?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, do dự thêm một phút, nguy hiểm của Thẩm Nghê Nghê lại tăng thêm một phần.
Thẩm Hạ Lan chưa từng trải qua lựa chọn nào gian nan như vậy.
Cô nhìn Tiểu Thi, nhìn khoảng chừng hai phút, thấy tâm lý Tiểu Thi cũng có chút sợ hãi, chẳng lẽ cô ta thật sự không có ý định cứu con gái cô sao?
Ngay lúc Tiểu Thi hơi do dự, cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng từ bỏ.
"Nói đi, điều kiện của cô là gì!"
Cô mở miệng.
Tiểu Thi thở dài một hơi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Thật ra cô ta không hề chấn định giống như Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bên ngoài, nhưng những năm qua lăn lộn cũng đủ để qua mắt người khác.
Tiểu Thi cắn môi, nói ra từng câu từng chữ: "Tôi muốn Diệp Ân Tuấn!"
Trái tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên tê rần, cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.
Tiểu Thi túm lấy cánh tay của cô.
"Cô không cứu con gái cô nữa à?"
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan tái nhợt nhưng lại lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không bán đứng tình yêu của mình để cứu con gái."
"Cô đúng là một người phụ nữ ích kỷ! Vì tình yêu của mình mà tình nguyện hy sinh con gái của mình thật sao? Con gái của cô có biết vị trí của nó ở trong lòng cô là như vậy không? Người lớn các cô đều như vậy, ngoài miệng nói vô cùng dễ nghe, nói cái gì mà vì con của mình có thể nỗ lực vượt qua tất cả nhưng kết quả là như thế này ư? Các người hoàn toàn không muốn chịu hậu quả! Giữa tình yêu và con mình cô vẫn lựa chọn tình yêu phải không? Bởi vì cô và Diệp Ân Tuấn còn trẻ, các người còn có thể tiếp tục có những đứa con khác, nhưng con gái của cô đời này cứ tuyệt vọng nằm chờ chết ở trên bàn phẫu thuật. Đây chính là tình thương của mẹ của cô à!"
"Cô ngậm miệng lại!"
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay người lại, một tay bóp lấy cổ Tiểu Thi, hai mắt đã đỏ lên.
"Cô thì biết cái gì? Vì Nghê Nghê tôi có thể làm mọi thứ nhưng Ân Tuấn chính là tính mạng của Nghê Nghê, vất vả lắm con bé mới tìm được cha ruột của mình, cô bảo tôi đưa ba con bé cho cô, cô là cái gì của Ân Tuấn?"
Lòng Thẩm Hạ Lan đang đổ máu.
Có phải cô ích kỷ nên bây giờ căn bản không có thời gian để cân nhắc hay không, chỉ là lúc nghe thấy Tiểu Thi muốn Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan theo bản năng chính là bài xích, kháng cự, sau đó cái gì cũng không muốn liền xoay người đi.
Bây giờ bị Tiểu Thi chất vấn như vậy, tâm lý của Thẩm Hạ Lan giống như bị một cây roi quất vào, khiến cô đau đến mức không muốn sống.
Tiểu Thi không hề bởi vì động tác của Thẩm Hạ Lan mà thu liễm lại, thậm chí càng thêm cười lạnh nói: "Lời nói của tôi đã chọc đúng vào tâm lý của cô đúng không? Cô đúng là người ích kỷ, cô luôn miệng nói yêu Diệp Ân Tuấn nhưng lúc anh ấy cản một dao kia cho cô cô có thể làm được cái gì? Hơn nữa tôi hỏi cô, nếu như tôi không hiến thận thì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ hiến. Đến lúc đó cô có thể trơ mắt nhìn anh ấy nằm trên bàn phẫu thuật thêm lần nữa sao? Thẩm Hạ Lan, tôi không hề lo lắng cho cô chút nào, cho dù tôi có chết cũng không cần cô chịu trách nhiệm, tôi có thể đem thận của tôi cho con gái cô nhưng cô phải đồng ý với điều kiện của tôi."
"Không bao giờ!"
Thẩm Hạ Lan gằn từng chữ một, cảm thấy trong miệng có một hương vị ngòn ngọt.
Nếu như không phải còn có một tia lý trí, cô thật sự sẽ bóp chết Tiểu Thi.
Tiểu Thi thấy Thẩm Hạ Lan kiên quyết như thế, chân mày hơi nhíu lại, mở miệng lần nữa nói ra: "Nếu không tôi thay đổi điều kiện một chút?"
Trong nháy mắt Tiểu Thi quay người nhìn về phía cô, Thẩm Hạ Lan cho rằng mình bị ảo giác.
"Tiểu Thi?"
Thẩm Hạ Lan nghi ngờ đi tới.
Dáng vẻ của Tiểu Thi so với trước đây không lâu không giống nhau lắm.
Cô ta mặc một chiếc quần jean và một bộ đồ nhiều lỗ trên người, lộ ra vẻ vô cùng phản nghịch, pha chút kiêu ngạo của thanh xuân dào dạt.
Khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Hạ Lan, cô ta mỉm cười.
"Lại gặp mặt rồi."
"Sao cô lại tới đây?"
Thẩm Hạ Lan cố gắng áp chế tâm tình và nghi ngờ của mình xuống, nhàn nhạt mở miệng.
"Vì rất cần tiền? Hay là cần giúp đỡ gì? Chỉ sợ bây giờ tôi không có thời gian giúp cô được, bên này tôi cũng có chút việc phải xử lý, cho nên..."
Thẩm Hạ Lan còn chưa nói xong thì Tiểu Thi đã khoát tay áo nói: "Đừng biến tôi thành ăn mày được không? Không phải tôi đến để bắt chẹt cô."
Nghe Tiểu Thi nói lời khó nghe như vậy, trong lúc nhất thời Thẩm Hạ Lan có chút không biết nên nói tiếp như thế nào.
Giữa cô và Tiểu Thi, bởi vì Diệp Ân Tuấn mà quan hệ hơi gượng gạo nên bây giờ gặp mặt ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Thẩm Hạ Lan vẫn nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình cũng sẽ không gặp lại Tiểu Thi, không ngờ bọn họ lại gặp nhau lần nữa, hơn nữa lại trong một thời gian ngắn như vậy.
Diệp Ân Tuấn bảo cô ta rời khỏi Hải Thành nhưng hiển nhiên cô ta không muốn làm như vậy, mà bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng thế, cô cũng vậy, quả thực là không có thời gian và tâm trí để ý tới Tiểu Thi muốn đi đâu.
"Cô đến tìm tôi có chuyện gì?"
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, trực tiếp mở miệng.
Thay vì vờn nhau như thế này còn không bằng nói thẳng ra, giữa cô và Tiểu Thi ở cũng không có gì tình cảm gì có thể nói.
Tiểu Thi nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, lấy từ trong túi ra một cuốn sổ khám bệnh đưa cho Thẩm Hạ Lan.
"Xem cái này trước đi."
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.
Kịch bản này có chút giống như tiểu tam bức chính thất thoái vị, cầm giấy khám thai tới ép bức chính thất.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình hơi choáng váng.
Lúc này, trong đầu cô thế mà lại sinh ra ý nghĩ như vậy, thật sự là khiến cho người ta phải dở khóc dở cười.
Thẩm Hạ Lan cầm lấy tờ giấy kia.
Đúng là một cuốn sổ khám bệnh, nhưng trong cuốn sổ này không phải là kết quả khám thai mà ngược lại khiến cho Thẩm Hạ Lan đột nhiên híp mắt lại.
"Đây là..."
"Sổ khám bệnh của tôi, tôi đã tới bệnh viện để làm kiểm tra phối hình xem có phù hợp với Thẩm Nghê Nghê hay không, rất may mắn, phối hình của tôi và cô bé hoàn toàn ăn khớp với nhau. Bác sĩ nói nếu như tôi đồng ý thì lúc nào cũng có thể làm phẫu thuật được."
Tiểu Thi nhàn nhạt nói, giống như đang nói chuyện của người khác.
Thẩm Hạ Lan không rõ tâm tình của mình bây giờ như thế nào, cô chỉ cảm thấy mình đang ở ranh giới tuyệt vọng thì lại được nhìn thấy một tia ánh sáng.
Mặc dù tia sáng kia rất có thể sẽ khiến cho cô trả một cái giá thật là đắt.
"Có phải cô biết tất cả mọi chuyện rồi hay không?"
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ đã biết trước của Tiểu Thi, không khỏi mở miệng hỏi thăm.
Tiểu Thi khẽ gật đầu, cũng không giấu diếm.
"Đúng, tôi đều biết hết, thật ra lúc anh ấy cản đao cho cô tôi đã chính mắt nhìn thấy, hơn nữa lúc các người lên máy bay tôi còn vụng trộm đi theo cô đến cửa máy bay."
Lúc nói tới chỗ này, ánh mắt Thẩm Hạ Lan trầm xuống mấy phần.
Cô ta lại có thể lăn lộn ở ngay cạnh máy bay riêng của bọn họ ngay và ngay dưới mí mắt của Dương Tân, không thể không nói Tiểu Thi này khiến Thẩm Hạ Lan hơi cảnh giác.
"Rốt cuộc cô là ai?"
Thấy Thẩm Hạ Lan cảnh giác với mình như thế, Tiểu Thi hơi cười, nhưng nụ cười kia có chút thê lương.
"Tôi có thể là ai chứ? Nếu như tôi có gia đình giống như cô và Diệp Ân Tuấn thì cô cảm thấy tôi sẽ bị người ta bán đi à? Tôi chỉ là đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi được cô nhi viện thu dưỡng, sau này lại bị tập đoàn trộm cắp bắt đi, bị huấn luyện thành một tên trộm, đi ra bên ngoài còn bị người ta trông coi, nhìn đi, tôi còn phải mỗi ngày trộm đủ bằng ấy tiền nộp lên thì mới được ăn no. Thủ đoạn của tôi cũng chỉ để bảo đảm cuộc sống mà thôi."
Đối với Tiểu Thi, Thẩm Hạ Lan chỉ nghe chứ không đánh giá nhiều.
Cô luôn cảm thấy Tiểu Thi là một cô gái yếu đuối, tuổi tác không lớn cho nên lúc cô cứu cô ta, cô ta đi theo cô, Thẩm Hạ Lan cũng không hề cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng từ sau khi được chứng kiến khả năng độc lập sinh của Tiểu Thi, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy mình quá mức nhân từ và thiện lương.
Rất nhiều người cô cảm thấy người ta có lẽ không sống nổi nữa, người ta liền thật sự không sống nổi nữa. Trong cái xã hội này, rất nhiều người đều đang liều mạng giãy dụa để sống, bất kể là ai cũng đều đang cố gắng.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, nhìn tờ giấy xét nghiệm trong tay, cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Không có gì đáng trách, bây giờ cô cần người giống như Tiểu Thi đồng ý hiến một quả thận cho Thẩm Nghê Nghê, bởi vì lần này đối với Thẩm Nghê Nghê mà nói chính là một cơ hội được sống lại, mà hiện tại vết thương của Diệp Ân Tuấn cũng cần nghỉ ngơi chăm sóc, có thể khiến cho anh an tâm không còn gì tốt hơn.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không cảm thấy Tiểu Thi là người có ơn tất báo, sẽ vì lúc trước cô cứu được cô ta mà chủ động hiến thận.
Đó là một quả thận đó!
Ai cũng sẽ không vô duyên vô cớ hiến cho người khác.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cổ họng nghẹn lại nhưng vẫn nhìn Tiểu Thi hỏi: "Nói điều kiện của cô đi."
Thật ra Tiểu Thi rất thích Thẩm Hạ Lan.
Mặc dù cái gì cô cũng không biết, cũng vô cùng mảnh mai nhưng cô lại hết sức gọn gàng mà linh hoạt, muốn nói cái gì, muốn làm cái gì chưa từng quanh co lòng vòng.
Tiểu Thi nhìn Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: "Con người của cô thật sự rất tốt."
"Cho nên cô định hiến một quả thận cho con gái tôi vì tôi đã cứu cô à?"
Thẩm Hạ Lan hỏi, biết rõ không có khả năng này nhưng cô vẫn hỏi thăm một chút.
Tiểu Thi lại đột nhiên cười, nhưng ý cười cũng không chạm tới đáy mắt.
"Cô là đã cứu tôi nhưng vẫn không đủ để cho tôi hiến một quả thận. Tôi hỏi bác sĩ rồi, người bình thường hiến một quả thận quả thực không có vấn đề gì nhưng có một số người lại bởi vì thể chất đặc thù mà sau này lại xuất hiện rất nhiều chứng bệnh, thậm chí có thể sẽ còn tử vong. Tôi đây là chấp nhận liều mạng tới tìm cô cho nên tôi phải cân nhắc thật kỹ điều kiện của mình."
Tiểu Thi nói cũng có lý.
Người bình thường hiến một quả thận, sau này sẽ có rất nhiều vấn đề, thậm chí có khả năng không thể làm những công việc lao động nặng nữa.
Nếu như chỉ bởi vì như vậy, Thẩm Hạ Lan không ngại nuôi Tiểu Thi, cho dù là nuôi cô ta cả đời.
Khi Thẩm Hạ Lan nói câu này với Tiểu Thi, Tiểu Thi lắc đầu nói: "Cô biết không? Bác sĩ nói nếu như tôi hiến thận, còn có một khả năng là tương lai khi tôi kết hôn sinh con rất có thể sẽ không chịu nổi áp lực khi mang thai, có khả năng sẽ chết cả mẹ lẫn con."
Tay Thẩm Hạ Lan cầm tờ xét nghiệm xiết thật chặt.
Điểm này cô thật sự không nghĩ tới.
Nhưng bây giờ đã như vậy, Tiểu Thi cũng đã tìm tới cửa, hiển nhiên là đã làm tốt việc chuẩn bị tâm lý, cũng đã dự định hiến thận, bây giờ chuyện duy nhất chính là điều kiện của cô ta.
Không biết vì sao Thẩm Hạ Lan lại không quá muốn nghe, cô theo bản năng cảm thấy điều kiện này có lẽ cô sẽ không chịu đựng nổi.
Giống như nhìn ra do dự trong mắt Thẩm Hạ Lan, Tiểu Thi lấy lại tờ giấy xét nghiệm ở trong tay Thẩm Hạ Lan về, cười nhạt nói: "Nếu như cô không muốn cứu con gái của mình cũng không sao, tôi cũng không có tổn thương gì không phải sao?"
Lòng Thẩm Hạ Lan đang rầu rĩ, giãy dụa.
Cô nhìn Tiểu Thi, đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt này còn lợi hại hơn so với mình nghĩ nhiều.
Cô ta bình tĩnh tỉnh táo như vậy là vì đã tính trước tất cả suy nghĩ và đường lui của cô rồi, thậm chí còn đợi cô chủ động mở miệng.
Bị động như vậy khiến Thẩm Hạ Lan rất không thoải mái, thậm chí có chút phản cảm, nhưng cô có thể như thế nào khác đây?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, do dự thêm một phút, nguy hiểm của Thẩm Nghê Nghê lại tăng thêm một phần.
Thẩm Hạ Lan chưa từng trải qua lựa chọn nào gian nan như vậy.
Cô nhìn Tiểu Thi, nhìn khoảng chừng hai phút, thấy tâm lý Tiểu Thi cũng có chút sợ hãi, chẳng lẽ cô ta thật sự không có ý định cứu con gái cô sao?
Ngay lúc Tiểu Thi hơi do dự, cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng từ bỏ.
"Nói đi, điều kiện của cô là gì!"
Cô mở miệng.
Tiểu Thi thở dài một hơi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Thật ra cô ta không hề chấn định giống như Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bên ngoài, nhưng những năm qua lăn lộn cũng đủ để qua mắt người khác.
Tiểu Thi cắn môi, nói ra từng câu từng chữ: "Tôi muốn Diệp Ân Tuấn!"
Trái tim Thẩm Hạ Lan đột nhiên tê rần, cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.
Tiểu Thi túm lấy cánh tay của cô.
"Cô không cứu con gái cô nữa à?"
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan tái nhợt nhưng lại lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không bán đứng tình yêu của mình để cứu con gái."
"Cô đúng là một người phụ nữ ích kỷ! Vì tình yêu của mình mà tình nguyện hy sinh con gái của mình thật sao? Con gái của cô có biết vị trí của nó ở trong lòng cô là như vậy không? Người lớn các cô đều như vậy, ngoài miệng nói vô cùng dễ nghe, nói cái gì mà vì con của mình có thể nỗ lực vượt qua tất cả nhưng kết quả là như thế này ư? Các người hoàn toàn không muốn chịu hậu quả! Giữa tình yêu và con mình cô vẫn lựa chọn tình yêu phải không? Bởi vì cô và Diệp Ân Tuấn còn trẻ, các người còn có thể tiếp tục có những đứa con khác, nhưng con gái của cô đời này cứ tuyệt vọng nằm chờ chết ở trên bàn phẫu thuật. Đây chính là tình thương của mẹ của cô à!"
"Cô ngậm miệng lại!"
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay người lại, một tay bóp lấy cổ Tiểu Thi, hai mắt đã đỏ lên.
"Cô thì biết cái gì? Vì Nghê Nghê tôi có thể làm mọi thứ nhưng Ân Tuấn chính là tính mạng của Nghê Nghê, vất vả lắm con bé mới tìm được cha ruột của mình, cô bảo tôi đưa ba con bé cho cô, cô là cái gì của Ân Tuấn?"
Lòng Thẩm Hạ Lan đang đổ máu.
Có phải cô ích kỷ nên bây giờ căn bản không có thời gian để cân nhắc hay không, chỉ là lúc nghe thấy Tiểu Thi muốn Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan theo bản năng chính là bài xích, kháng cự, sau đó cái gì cũng không muốn liền xoay người đi.
Bây giờ bị Tiểu Thi chất vấn như vậy, tâm lý của Thẩm Hạ Lan giống như bị một cây roi quất vào, khiến cô đau đến mức không muốn sống.
Tiểu Thi không hề bởi vì động tác của Thẩm Hạ Lan mà thu liễm lại, thậm chí càng thêm cười lạnh nói: "Lời nói của tôi đã chọc đúng vào tâm lý của cô đúng không? Cô đúng là người ích kỷ, cô luôn miệng nói yêu Diệp Ân Tuấn nhưng lúc anh ấy cản một dao kia cho cô cô có thể làm được cái gì? Hơn nữa tôi hỏi cô, nếu như tôi không hiến thận thì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ hiến. Đến lúc đó cô có thể trơ mắt nhìn anh ấy nằm trên bàn phẫu thuật thêm lần nữa sao? Thẩm Hạ Lan, tôi không hề lo lắng cho cô chút nào, cho dù tôi có chết cũng không cần cô chịu trách nhiệm, tôi có thể đem thận của tôi cho con gái cô nhưng cô phải đồng ý với điều kiện của tôi."
"Không bao giờ!"
Thẩm Hạ Lan gằn từng chữ một, cảm thấy trong miệng có một hương vị ngòn ngọt.
Nếu như không phải còn có một tia lý trí, cô thật sự sẽ bóp chết Tiểu Thi.
Tiểu Thi thấy Thẩm Hạ Lan kiên quyết như thế, chân mày hơi nhíu lại, mở miệng lần nữa nói ra: "Nếu không tôi thay đổi điều kiện một chút?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.