Chương 175: TỔNG GIÁM ĐỐC ĐƯỜNG CÓ NGƯỜI THƯƠNG RỒI SAO?
Vi Lan Tử Mặc
18/02/2021
Những lời này của Thẩm Hạ Lan làm sắc mặt Đường Trình Siêu lập tức trầm xuống.
"Cả đời này em cũng đừng nghĩ nữa!"
Đường Trình Siêu tức giận nhét thức ăn vào trong miệng Thẩm Hạ Lan, làm gì còn chút dịu dàng nào nữa.
Thẩm Hạ Lan cố tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị Đường Trình Siêu nhét mấy miệng. Khi Đường Trình Siêu cho là có thành quả, Thẩm Hạ Lan bắt đầu nôn ra một trận.
"Ọe."
Cô hoàn toàn nôn ra hết những thứ vừa ăn vào, thậm chí nôn ra cả nước mật.
Đường Trình Siêu thấy cô như vậy, dáng vẻ càng khó coi hơn.
"Bảo bác sĩ gia đình qua, truyền nước cho cô ấy."
Đường Trình Siêu lạnh lùng ra lệnh, sau đó nhìn Thẩm Hạ Lan nói: "Em nợ anh còn chưa trả hết đâu. Em đừng tưởng chết là hết nợ. Hạ Lan, anh nói cho em biết, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê kiểm tra có tương thích, mấy ngày tới sẽ phải làm phẫu thuật. Nếu em thật sự không phối hợp với anh, anh sẽ làm cho Diệp Ân Tuấn chết ở trên bàn phẫu thuật, còn chôn cùng với Nghê Nghê nữa. Em muốn nhìn thấy anh làm thế sao?"
Giọng anh ta vô cùng dịu dàng, lại làm con ngươi của Thẩm Hạ Lan chợt mở to.
"Đường Trình Siêu, anh đang nói đùa sao? Nghê Nghê là đứa trẻ anh đã bảo vệ suốt năm năm đấy!"
"Vậy thì tính sao chứ? Anh yêu con bé như vậy, tốt với con bé như vậy, anh thậm chí bỏ lại tất cả công việc qua kiểm tra tương thích với con bé. Nhưng em biết không? Khi con bé biết Diệp Ân Tuấn là ba của nó, nó không để ý tới anh nữa, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của anh. Đây chính là đứa trẻ mà anh thương suốt năm năm đấy! Quả nhiên không phải con ruột đều không ra gì. Chẳng qua cũng không sao. Sau này chúng ta sẽ có con của mình. Đến lúc đó, anh sẽ càng yêu nó hơn."
Đường Trình Siêu cười đầy vẻ ao ước, nhưng trái tim Thẩm Hạ Lan lại đang rỉ máu.
Sao lại thành như vậy chứ?
Sao anh ấy lại biến thành tình trạng như vậy?
Bây giờ cô thật sự hi vọng có người có thể tới giúp cô chạy thoát.
Cô muốn gặp con gái của mình, muốn gặp Diệp Ân Tuấn!
Cô không thể chết ở đây được, không thể được!
"Trình Siêu, anh để em gặp Nghê Nghê được không? Em chỉ liếc con bé một chút thôi, được không? Anh để em gặp con bé đi!"
Từ trước đến nay Thẩm Hạ Lan chưa từng cầu xin Đường Trình Siêu như vậy.
Năm năm qua, anh ta đều tôn trọng cô, bất kể cô muốn làm gì, Đường Trình Siêu đều sẽ tùy theo cô, ủng hộ cô, bây giờ rốt cuộc là sao vậy chứ?
Đường Trình Siêu nói như dỗ trẻ con vậy: "Em muốn gặp con bé cũng được, anh thậm chí có thể dẫn em đi xem quá trình phẫu thuật cho con bé. Nhưng em phải cố gắng ăn cơm đã."
"Em ăn, em ăn! Em ăn bây giờ đây!"
Thẩm Hạ Lan vì con gái, vì có thể rời khỏi nơi này, cô vội vàng gật đầu.
Đường Trình Siêu thấy cô thỏa hiệp, lúc này mới mỉm cười xoa đầu cô nói: "Thật ngoan. Vậy mới là cô gái mà anh thích nhất chứ."
Anh ta bưng thức ăn tới, sau đó đút cho Thẩm Hạ Lan ăn từng miếng một.
Dạ dày Thẩm Hạ Lan lại chống đối.
Cô chỉ cảm thấy từng đợt buồn nôn dâng lên. Nhưng khi cô nhìn thấy đôi mắt của Đường Trình Siêu, cô lại cô gắng nuốt xuống.
Không thể nôn ra!
Tuyệt đối không thể lại nôn ra trước mặt Đường Trình Siêu!
Nếu không cô sẽ không gặp được Diệp Ân Tuấn, càng không gặp được Thẩm Nghê Nghê!
Thẩm Hạ Lan cố gắng ép xuống cảm giác buồn nôn, ăn từng miếng một trong ánh mắt dịu dàng và chăm chú của Đường Trình Siêu. Nhưng rốt cuộc cô không có thể nhịn được nữa, cuối cùng vẫn nôn ra.
Cảm giác nôn mửa làm cô đau đớn đến không muốn sống nữa.
Vẻ mặt Đường Trình Siêu có chút khó coi.
"Gọi bác sĩ qua."
Giọng anh ta rất lạnh, lạnh tới mức làm người ta thấy sợ hãi.
Người giúp việc chạy nhanh đi gọi bác sĩ, Đường Trình Siêu lại nắm lấy cằm của Thẩm Hạ Lan, lạnh lùng hỏi: "Lần này về nước, có phải em và Diệp Ân Tuấn đã làm chuyện gì không?"
Ban đầu Thẩm Hạ Lan không kịp phản ứng, sau đó mới ý thức được Đường Trình Siêu hỏi vậy là có ý gì.
"Anh thả em ra đi!"
"Trả lời anh! Có phải em đã ngủ với Diệp Ân Tuấn không?"
Đường Trình Siêu bị sự ghen tuông làm mê muội đầu óc.
Vừa nghĩ tới Thẩm Hạ Lan mây mưa với Diệp Ân Tuấn, anh ta lại hận không giết được Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan bị hỏi về vấn đề riêng tư như vậy thì vô cùng khó xử. Hơn nữa cũng không tới lượt Đường Trình Siêu hỏi đến quan hệ giữa cô và Diệp Ân Tuấn.
"Bất kể em và anh ấy có gì, đều không liên quan tới anh. Đường Trình Siêu, em đã từng nói rồi, cả đời em chỉ thích Diệp Ân Tuấn, em không yêu anh! Anh có ơn với em, trong lòng em biết ơn, em sẽ báo đáp anh, biết ơn anh cả đời. Nhưng biết ơn không phải là yêu. Đường Trình Siêu, em không yêu anh!"
Thẩm Hạ Lan lại một lần nữa nói ra lời trong lòng mình.
Đường Trình Siêu quả thật tức muốn nổ tung rồi.
"Em không yêu anh sao? Em dựa vào đâu mà không yêu anh chứ? Em có gì không tốt? Em nói cho anh biết, anh rốt cuộc kém hơn Diệp Ân Tuấn chỗ nào. Em khó quên được anh ta đúng không?"
"Đúng! Em yêu anh ấy, bất kể là năm năm hay, mười năm hay là cả đời, em chỉ yêu anh ấy!"
Lời Thẩm Hạ Lan nói đã đả kích Đường Trình Siêu rất sâu sắc.
Anh ta chợt cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều không chịu nổi, bị anh ta hôn một cái, rơi vào đường cùng đành phải mở miệng cắn lên môi của Đường Trình Siêu.
Đường Trình Siêu đau kêu lên một tiếng, cuối cùng thả Thẩm Hạ Lan ra, sắc mặt lại càng thêm thâm trầm.
"Em cắn anh à? Em rốt cuộc đang giữ trong sạch lại cho ai chứ? Cho Diệp Ân Tuấn sao? Anh ta biết em bị bán không? Biết bây giờ em đang ở đâu à? Nếu không có anh, bây giờ em còn không biết bị bao nhiêu người giày vò đấy?"
"Vậy thì sao? Cho nên em phải lấy thân báo đáp, nên nghe theo anh mọi chuyện à? Đường Trình Siêu, anh có còn là Đường Trình Siêu em biết trước kia sao? Anh rốt cuộc là vì thích em mới như vậy, hay vì không cam lòng? Không cam lòng đã bỏ ra năm năm cho em và đám trẻ lại không có được kết quả như anh muốn, cho nên mới sỉ nhục em như vậy? Anh có thể thử xem, nếu anh dám động vào em, em sẽ chết cho anh xem! Đời này, ngoại trừ Diệp Ân Tuấn, ai cũng đừng mong động được vào cơ thể em!"
Thẩm Hạ Lan quyết liệt nói, nhất thời làm Đường Trình Siêu tức muốn chết, nhưng cũng không dám thật sự ra tay.
Anh ta hiểu Thẩm Hạ Lan, cô thật sự làm được.
Đường Trình Siêu tức giận gạt mọi thứ bên cạnh xuống đất, mảnh thủy tinh rơi đầy đất, dọa tất cả mọi người hoảng sợ, chỉ có Thẩm Hạ Lan lại thờ ơ.
Dù thế nào cô cũng không ngờ, Đường Trình Siêu năm năm trước giơ tay cứu cô, bây giờ lại biến thành người nhốt cô.
Đúng lúc này, người giúp việc chạy từ bên ngoài vào, hoảng hốt nói: "Tổng giám đốc Đường, bên ngoài có người tới, nói muốn gặp ngài."
"Ai? Ai lại chạy tới đây tìm tôi chứ?"
Đường Trình Siêu đang nghẹn một bụng tức không trút ra được, lúc này chuyển hết lên người giúp việc.
Người giúp việc lo lắng không yên nói: "Nói tên là Diệp Ân Tuấn, đặc biệt đến tìm ngài."
Con ngươi của Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên mở to.
Diệp Ân Tuấn à?
Anh tới rồi?
Có phải hắn nhận được tin tức, qua cứu cô không?
"Diệp Ân Tuấn, Diệp... A..."
Thẩm Hạ Lan vừa muốn kêu to, lại bị Đường Trình Siêu bịt chặt miệng.
Anh ta ít nhiều hơi hoảng loạn.
Chỗ này là dinh thự anh ta vừa mua không lâu, Diệp Ân Tuấn làm sao có thể tìm tới đây chứ?
Chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn đã phát hiện ra điều gì?
Hay anh ta đã điều tra ra được gì?
Đường Trình Siêu bịt thật chặt miệng của Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: "Nếu em lại kêu nữa, anh có cách khiến anh ta chết ở trên bàn mổ."
Thẩm Hạ Lan hung hăng trừng mắt nhìn Đường Trình Siêu, nhưng đối với Đường Trình Siêu, tất cả đều không quan trọng.
Anh ta chỉ cần Thẩm Hạ Lan!
Bất kể là dùng cách nào, anh ta đều không quan tâm.
Lúc nhìn thấy sự căm phẫn trong mắt Thẩm Hạ Lan, Đường Trình Siêu có phần không chịu nổi.
Anh ta ra tay đánh cho Thẩm Hạ Lan hôn mê, sau đó bịt chặt miệng cô lại.
"Bảo người canh giữ kỹ chỗ đây, không cho bất kỳ kẻ nào được bước vào."
Đường Trình Siêu lạnh lùng nói, không ngờ có chút sát khí.
Người giúp việc run lẩy bẩy, cũng không dám không nghe theo. Dù sao Đường Trình Siêu chính là trời ở nước Mỹ.
Đường Trình Siêu chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn đã ở chờ trong phòng khách dưới tầng. Khi nhìn thấy Đường Trình Siêu, anh thoáng híp mắt lại.
"Tổng giám đốc Đường, quấy rầy rồi."
"Tổng giám đốc Diệp, sao anh lại tới đây thế?"
Đường Trình Siêu cười nhạt, sai người dâng trà.
Cho dù sống ở Mỹ rất nhiều năm, nhưng Đường Trình Siêu trước sau vẫn duy trì một thói quen, đó chính là uống trà.
Diệp Ân Tuấn ngồi ở trên sô pha, thản nhiên nói: "Tôi nghe nói gần đây tổng giám đốc Đường không tới công ty, cũng không ai tìm thấy anh. Có người nói anh mới mua nhà ở đây nên tôi lại tới đây thử vận may một chút, xem có thể gặp được tổng giám đốc Đường không."
"Tổng giám đốc Diệp tìm tôi có việc gì sao?"
Đường Trình Siêu cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
Diệp Ân Tuấn tới một mình, xem ra cũng không biết gì, có thể chỉ thật sự đi ngang qua. Nhưng Đường Trình Siêu cũng không dám lơ là thiếu cảnh giác.
"Cũng không có gì, chủ yếu vẫn vì chuyện của Nghê Nghê thôi. Ngày mai tôi và Nghê Nghê sẽ phải làm phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong, cũng không biết là ai tỉnh lại trước. Tôi biết mấy năm qua tổng giám đốc Đường luôn chăm sóc cho Nghê Nghê, xem con bé như con gái ruột. Cho nên hôm nay tôi tới là muốn nhờ tổng giám đốc Đường giúp đỡ chăm sóc cho Nghê Nghê lúc tôi chưa tỉnh lại, có thể được chứ?"
Diệp Ân Tuấn nói ra mục đích mình tới đây lần này.
Nghe thấy yêu cầu này, Đường Trình Siêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Đó là chuyện tất nhiên rồi. Năm năm qua, tôi chưa từng xem Nghê Nghê là người ngoài."
"Cảm ơn tổng giám đốc Đường."
Diệp Ân Tuấn thật sự không có cách nào nữa.
Tống Đình bị anh ta đưa tới Châu Phi điều tra tung tích của Thẩm Hạ Lan. Bất kể thế nào, chỉ cần có chút hy vọng mong manh, anh đều sẽ không bỏ qua. Mà anh căn bản lại không yên tâm về những người khác trong nhà họ Diệp.
Bên phía thím Trương đã bị Hoắc Chấn Đình giữ lại, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, tin tức này vẫn truyền đến trong tai bà cụ nhà họ Diệp.
Mấy ngày nay, bà cụ vẫn luôn cố gắng liên hệ với Diệp Ân Tuấn, nhưng đều bị Diệp Ân Tuấn chặn lại.
Bây giờ không có bất kỳ chuyện có thể quan trọng hơn việc cứu Nghê Nghê.
Đó là máu thịt của anh và Thẩm Hạ Lan, là người thân duy nhất của anh lúc này.
Đường Trình Siêu lại thản nhiên nói: "Không có gì, đây cũng là việc tôi có thể làm cho Hạ Lan."
Nhắc tới Thẩm Hạ Lan, tâm trạng Diệp Ân Tuấn rõ ràng sa sút hơn rất nhiều.
"Tổng giám đốc Đường, tôi biết nước Mỹ là địa bàn của anh. Tôi nghe nói Hạ Lan bị bán sang Châu Phi, không biết bên phía tổng giám đốc Đường có tin tức gì không?"
Diệp Ân Tuấn vừa nói vậy, Đường Trình Siêu ngây người.
"Anh nói gì? Sao anh biết được tin tức này?"
"Thiên Đường Sa Đọa, chẳng qua gần đây người nói cho tôi biết tin tức kia đã mất tích, không biết có phải đã chịu tai ương, bất trắc gì không."
Ngày hôm sau, Diệp Ân Tuấn lại cố gắng tìm George, nhưng dù làm thế nào cũng không tìm được.
Con ngươi của Đường Trình Siêu lóe lên, trong lòng ít nhiều có chút bồn chồn.
Tin tức này rốt cuộc có ý gì? Chẳng qua nó lại có lợi cho anh ta.
"Tôi sẽ phái người cố gắng điều tra theo manh mối này. Anh yên tâm, chỉ cần có tin tức, tôi chắc chắn sẽ lập tức thông báo với anh."
"Cảm ơn."
Diệp Ân Tuấn đứng dậy, định rời khỏi. Nhưng trước khi rời đi, anh đột nhiên nhìn môi của Đường Trình Siêu nói: "Tổng giám đốc Đường là có người thương rồi sao?"
"Cả đời này em cũng đừng nghĩ nữa!"
Đường Trình Siêu tức giận nhét thức ăn vào trong miệng Thẩm Hạ Lan, làm gì còn chút dịu dàng nào nữa.
Thẩm Hạ Lan cố tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị Đường Trình Siêu nhét mấy miệng. Khi Đường Trình Siêu cho là có thành quả, Thẩm Hạ Lan bắt đầu nôn ra một trận.
"Ọe."
Cô hoàn toàn nôn ra hết những thứ vừa ăn vào, thậm chí nôn ra cả nước mật.
Đường Trình Siêu thấy cô như vậy, dáng vẻ càng khó coi hơn.
"Bảo bác sĩ gia đình qua, truyền nước cho cô ấy."
Đường Trình Siêu lạnh lùng ra lệnh, sau đó nhìn Thẩm Hạ Lan nói: "Em nợ anh còn chưa trả hết đâu. Em đừng tưởng chết là hết nợ. Hạ Lan, anh nói cho em biết, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê kiểm tra có tương thích, mấy ngày tới sẽ phải làm phẫu thuật. Nếu em thật sự không phối hợp với anh, anh sẽ làm cho Diệp Ân Tuấn chết ở trên bàn phẫu thuật, còn chôn cùng với Nghê Nghê nữa. Em muốn nhìn thấy anh làm thế sao?"
Giọng anh ta vô cùng dịu dàng, lại làm con ngươi của Thẩm Hạ Lan chợt mở to.
"Đường Trình Siêu, anh đang nói đùa sao? Nghê Nghê là đứa trẻ anh đã bảo vệ suốt năm năm đấy!"
"Vậy thì tính sao chứ? Anh yêu con bé như vậy, tốt với con bé như vậy, anh thậm chí bỏ lại tất cả công việc qua kiểm tra tương thích với con bé. Nhưng em biết không? Khi con bé biết Diệp Ân Tuấn là ba của nó, nó không để ý tới anh nữa, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của anh. Đây chính là đứa trẻ mà anh thương suốt năm năm đấy! Quả nhiên không phải con ruột đều không ra gì. Chẳng qua cũng không sao. Sau này chúng ta sẽ có con của mình. Đến lúc đó, anh sẽ càng yêu nó hơn."
Đường Trình Siêu cười đầy vẻ ao ước, nhưng trái tim Thẩm Hạ Lan lại đang rỉ máu.
Sao lại thành như vậy chứ?
Sao anh ấy lại biến thành tình trạng như vậy?
Bây giờ cô thật sự hi vọng có người có thể tới giúp cô chạy thoát.
Cô muốn gặp con gái của mình, muốn gặp Diệp Ân Tuấn!
Cô không thể chết ở đây được, không thể được!
"Trình Siêu, anh để em gặp Nghê Nghê được không? Em chỉ liếc con bé một chút thôi, được không? Anh để em gặp con bé đi!"
Từ trước đến nay Thẩm Hạ Lan chưa từng cầu xin Đường Trình Siêu như vậy.
Năm năm qua, anh ta đều tôn trọng cô, bất kể cô muốn làm gì, Đường Trình Siêu đều sẽ tùy theo cô, ủng hộ cô, bây giờ rốt cuộc là sao vậy chứ?
Đường Trình Siêu nói như dỗ trẻ con vậy: "Em muốn gặp con bé cũng được, anh thậm chí có thể dẫn em đi xem quá trình phẫu thuật cho con bé. Nhưng em phải cố gắng ăn cơm đã."
"Em ăn, em ăn! Em ăn bây giờ đây!"
Thẩm Hạ Lan vì con gái, vì có thể rời khỏi nơi này, cô vội vàng gật đầu.
Đường Trình Siêu thấy cô thỏa hiệp, lúc này mới mỉm cười xoa đầu cô nói: "Thật ngoan. Vậy mới là cô gái mà anh thích nhất chứ."
Anh ta bưng thức ăn tới, sau đó đút cho Thẩm Hạ Lan ăn từng miếng một.
Dạ dày Thẩm Hạ Lan lại chống đối.
Cô chỉ cảm thấy từng đợt buồn nôn dâng lên. Nhưng khi cô nhìn thấy đôi mắt của Đường Trình Siêu, cô lại cô gắng nuốt xuống.
Không thể nôn ra!
Tuyệt đối không thể lại nôn ra trước mặt Đường Trình Siêu!
Nếu không cô sẽ không gặp được Diệp Ân Tuấn, càng không gặp được Thẩm Nghê Nghê!
Thẩm Hạ Lan cố gắng ép xuống cảm giác buồn nôn, ăn từng miếng một trong ánh mắt dịu dàng và chăm chú của Đường Trình Siêu. Nhưng rốt cuộc cô không có thể nhịn được nữa, cuối cùng vẫn nôn ra.
Cảm giác nôn mửa làm cô đau đớn đến không muốn sống nữa.
Vẻ mặt Đường Trình Siêu có chút khó coi.
"Gọi bác sĩ qua."
Giọng anh ta rất lạnh, lạnh tới mức làm người ta thấy sợ hãi.
Người giúp việc chạy nhanh đi gọi bác sĩ, Đường Trình Siêu lại nắm lấy cằm của Thẩm Hạ Lan, lạnh lùng hỏi: "Lần này về nước, có phải em và Diệp Ân Tuấn đã làm chuyện gì không?"
Ban đầu Thẩm Hạ Lan không kịp phản ứng, sau đó mới ý thức được Đường Trình Siêu hỏi vậy là có ý gì.
"Anh thả em ra đi!"
"Trả lời anh! Có phải em đã ngủ với Diệp Ân Tuấn không?"
Đường Trình Siêu bị sự ghen tuông làm mê muội đầu óc.
Vừa nghĩ tới Thẩm Hạ Lan mây mưa với Diệp Ân Tuấn, anh ta lại hận không giết được Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan bị hỏi về vấn đề riêng tư như vậy thì vô cùng khó xử. Hơn nữa cũng không tới lượt Đường Trình Siêu hỏi đến quan hệ giữa cô và Diệp Ân Tuấn.
"Bất kể em và anh ấy có gì, đều không liên quan tới anh. Đường Trình Siêu, em đã từng nói rồi, cả đời em chỉ thích Diệp Ân Tuấn, em không yêu anh! Anh có ơn với em, trong lòng em biết ơn, em sẽ báo đáp anh, biết ơn anh cả đời. Nhưng biết ơn không phải là yêu. Đường Trình Siêu, em không yêu anh!"
Thẩm Hạ Lan lại một lần nữa nói ra lời trong lòng mình.
Đường Trình Siêu quả thật tức muốn nổ tung rồi.
"Em không yêu anh sao? Em dựa vào đâu mà không yêu anh chứ? Em có gì không tốt? Em nói cho anh biết, anh rốt cuộc kém hơn Diệp Ân Tuấn chỗ nào. Em khó quên được anh ta đúng không?"
"Đúng! Em yêu anh ấy, bất kể là năm năm hay, mười năm hay là cả đời, em chỉ yêu anh ấy!"
Lời Thẩm Hạ Lan nói đã đả kích Đường Trình Siêu rất sâu sắc.
Anh ta chợt cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều không chịu nổi, bị anh ta hôn một cái, rơi vào đường cùng đành phải mở miệng cắn lên môi của Đường Trình Siêu.
Đường Trình Siêu đau kêu lên một tiếng, cuối cùng thả Thẩm Hạ Lan ra, sắc mặt lại càng thêm thâm trầm.
"Em cắn anh à? Em rốt cuộc đang giữ trong sạch lại cho ai chứ? Cho Diệp Ân Tuấn sao? Anh ta biết em bị bán không? Biết bây giờ em đang ở đâu à? Nếu không có anh, bây giờ em còn không biết bị bao nhiêu người giày vò đấy?"
"Vậy thì sao? Cho nên em phải lấy thân báo đáp, nên nghe theo anh mọi chuyện à? Đường Trình Siêu, anh có còn là Đường Trình Siêu em biết trước kia sao? Anh rốt cuộc là vì thích em mới như vậy, hay vì không cam lòng? Không cam lòng đã bỏ ra năm năm cho em và đám trẻ lại không có được kết quả như anh muốn, cho nên mới sỉ nhục em như vậy? Anh có thể thử xem, nếu anh dám động vào em, em sẽ chết cho anh xem! Đời này, ngoại trừ Diệp Ân Tuấn, ai cũng đừng mong động được vào cơ thể em!"
Thẩm Hạ Lan quyết liệt nói, nhất thời làm Đường Trình Siêu tức muốn chết, nhưng cũng không dám thật sự ra tay.
Anh ta hiểu Thẩm Hạ Lan, cô thật sự làm được.
Đường Trình Siêu tức giận gạt mọi thứ bên cạnh xuống đất, mảnh thủy tinh rơi đầy đất, dọa tất cả mọi người hoảng sợ, chỉ có Thẩm Hạ Lan lại thờ ơ.
Dù thế nào cô cũng không ngờ, Đường Trình Siêu năm năm trước giơ tay cứu cô, bây giờ lại biến thành người nhốt cô.
Đúng lúc này, người giúp việc chạy từ bên ngoài vào, hoảng hốt nói: "Tổng giám đốc Đường, bên ngoài có người tới, nói muốn gặp ngài."
"Ai? Ai lại chạy tới đây tìm tôi chứ?"
Đường Trình Siêu đang nghẹn một bụng tức không trút ra được, lúc này chuyển hết lên người giúp việc.
Người giúp việc lo lắng không yên nói: "Nói tên là Diệp Ân Tuấn, đặc biệt đến tìm ngài."
Con ngươi của Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên mở to.
Diệp Ân Tuấn à?
Anh tới rồi?
Có phải hắn nhận được tin tức, qua cứu cô không?
"Diệp Ân Tuấn, Diệp... A..."
Thẩm Hạ Lan vừa muốn kêu to, lại bị Đường Trình Siêu bịt chặt miệng.
Anh ta ít nhiều hơi hoảng loạn.
Chỗ này là dinh thự anh ta vừa mua không lâu, Diệp Ân Tuấn làm sao có thể tìm tới đây chứ?
Chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn đã phát hiện ra điều gì?
Hay anh ta đã điều tra ra được gì?
Đường Trình Siêu bịt thật chặt miệng của Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: "Nếu em lại kêu nữa, anh có cách khiến anh ta chết ở trên bàn mổ."
Thẩm Hạ Lan hung hăng trừng mắt nhìn Đường Trình Siêu, nhưng đối với Đường Trình Siêu, tất cả đều không quan trọng.
Anh ta chỉ cần Thẩm Hạ Lan!
Bất kể là dùng cách nào, anh ta đều không quan tâm.
Lúc nhìn thấy sự căm phẫn trong mắt Thẩm Hạ Lan, Đường Trình Siêu có phần không chịu nổi.
Anh ta ra tay đánh cho Thẩm Hạ Lan hôn mê, sau đó bịt chặt miệng cô lại.
"Bảo người canh giữ kỹ chỗ đây, không cho bất kỳ kẻ nào được bước vào."
Đường Trình Siêu lạnh lùng nói, không ngờ có chút sát khí.
Người giúp việc run lẩy bẩy, cũng không dám không nghe theo. Dù sao Đường Trình Siêu chính là trời ở nước Mỹ.
Đường Trình Siêu chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn đã ở chờ trong phòng khách dưới tầng. Khi nhìn thấy Đường Trình Siêu, anh thoáng híp mắt lại.
"Tổng giám đốc Đường, quấy rầy rồi."
"Tổng giám đốc Diệp, sao anh lại tới đây thế?"
Đường Trình Siêu cười nhạt, sai người dâng trà.
Cho dù sống ở Mỹ rất nhiều năm, nhưng Đường Trình Siêu trước sau vẫn duy trì một thói quen, đó chính là uống trà.
Diệp Ân Tuấn ngồi ở trên sô pha, thản nhiên nói: "Tôi nghe nói gần đây tổng giám đốc Đường không tới công ty, cũng không ai tìm thấy anh. Có người nói anh mới mua nhà ở đây nên tôi lại tới đây thử vận may một chút, xem có thể gặp được tổng giám đốc Đường không."
"Tổng giám đốc Diệp tìm tôi có việc gì sao?"
Đường Trình Siêu cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
Diệp Ân Tuấn tới một mình, xem ra cũng không biết gì, có thể chỉ thật sự đi ngang qua. Nhưng Đường Trình Siêu cũng không dám lơ là thiếu cảnh giác.
"Cũng không có gì, chủ yếu vẫn vì chuyện của Nghê Nghê thôi. Ngày mai tôi và Nghê Nghê sẽ phải làm phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong, cũng không biết là ai tỉnh lại trước. Tôi biết mấy năm qua tổng giám đốc Đường luôn chăm sóc cho Nghê Nghê, xem con bé như con gái ruột. Cho nên hôm nay tôi tới là muốn nhờ tổng giám đốc Đường giúp đỡ chăm sóc cho Nghê Nghê lúc tôi chưa tỉnh lại, có thể được chứ?"
Diệp Ân Tuấn nói ra mục đích mình tới đây lần này.
Nghe thấy yêu cầu này, Đường Trình Siêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Đó là chuyện tất nhiên rồi. Năm năm qua, tôi chưa từng xem Nghê Nghê là người ngoài."
"Cảm ơn tổng giám đốc Đường."
Diệp Ân Tuấn thật sự không có cách nào nữa.
Tống Đình bị anh ta đưa tới Châu Phi điều tra tung tích của Thẩm Hạ Lan. Bất kể thế nào, chỉ cần có chút hy vọng mong manh, anh đều sẽ không bỏ qua. Mà anh căn bản lại không yên tâm về những người khác trong nhà họ Diệp.
Bên phía thím Trương đã bị Hoắc Chấn Đình giữ lại, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, tin tức này vẫn truyền đến trong tai bà cụ nhà họ Diệp.
Mấy ngày nay, bà cụ vẫn luôn cố gắng liên hệ với Diệp Ân Tuấn, nhưng đều bị Diệp Ân Tuấn chặn lại.
Bây giờ không có bất kỳ chuyện có thể quan trọng hơn việc cứu Nghê Nghê.
Đó là máu thịt của anh và Thẩm Hạ Lan, là người thân duy nhất của anh lúc này.
Đường Trình Siêu lại thản nhiên nói: "Không có gì, đây cũng là việc tôi có thể làm cho Hạ Lan."
Nhắc tới Thẩm Hạ Lan, tâm trạng Diệp Ân Tuấn rõ ràng sa sút hơn rất nhiều.
"Tổng giám đốc Đường, tôi biết nước Mỹ là địa bàn của anh. Tôi nghe nói Hạ Lan bị bán sang Châu Phi, không biết bên phía tổng giám đốc Đường có tin tức gì không?"
Diệp Ân Tuấn vừa nói vậy, Đường Trình Siêu ngây người.
"Anh nói gì? Sao anh biết được tin tức này?"
"Thiên Đường Sa Đọa, chẳng qua gần đây người nói cho tôi biết tin tức kia đã mất tích, không biết có phải đã chịu tai ương, bất trắc gì không."
Ngày hôm sau, Diệp Ân Tuấn lại cố gắng tìm George, nhưng dù làm thế nào cũng không tìm được.
Con ngươi của Đường Trình Siêu lóe lên, trong lòng ít nhiều có chút bồn chồn.
Tin tức này rốt cuộc có ý gì? Chẳng qua nó lại có lợi cho anh ta.
"Tôi sẽ phái người cố gắng điều tra theo manh mối này. Anh yên tâm, chỉ cần có tin tức, tôi chắc chắn sẽ lập tức thông báo với anh."
"Cảm ơn."
Diệp Ân Tuấn đứng dậy, định rời khỏi. Nhưng trước khi rời đi, anh đột nhiên nhìn môi của Đường Trình Siêu nói: "Tổng giám đốc Đường là có người thương rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.