Cục Cưng Có Chiêu

Chương 604: Tốt nhất đừng là bà

Vi Lan Tử Mặc

20/05/2021

Huyệt Thái dương của Thẩm Hạ Lan bỗng giật mạnh.

Cô quay đầu nhìn bà cụ Diệp, lạnh lùng nói: “Tốt nhất đừng là bà.”

“Là tôi làm đấy.”

Sự thẳng thắn của bà cụ Diệp đã làm cơn tức của Thẩm Hạ Lan lên tới đỉnh điểm.

“Tôi thật sự rất muốn đánh bà! Thật đó!”

Thẩm Hạ Lan đang nói thật.

Nhưng bà cụ Diệp lại cười hơi đắc ý.

“Cô dám không? Mặc dù Ân Tuấn không phải con trai ruột của tôi, nhưng mấy năm nay tôi đối xử thằng bé thế nào, thằng bé sẽ không trơ mắt nhìn tôi bị cô bắt nạt, cho dù tôi bảo Phương Ngôn uy hiếp cô, thì thằng bé có tức chết cũng không động vào tôi, nhưng nó lại trút giận lên người quản gia bên cạnh tôi. Cô cảm thấy cô động vào tôi rồi, thì Ân Tuấn sẽ không có ý kiến gì với cô? Nhà họ Hoắc các cô nợ nhà họ Diệp chúng tôi một mạng, cô thật sự cho rằng trong lòng nó không có sự ngăn cách?”

Hai tay Thẩm Hạ Lan đan chặt vào nhau.

Cô không muốn nghe bà cụ Diệp nói những lời này nữa, nhưng lại muốn biết nguyên do.

“Tại sao bà phải đối xử với Ân Tuấn như vậy? Bà có biết anh ấy chịu bao nhiêu đau khổ không? Có biết giờ thần kinh anh ấy đau đến mức nào không? Một người rất giỏi kiềm chế như anh ấy mà luôn đau đến ngất xiu, thế mà bà nói bà yêu anh ấy?”

Nhưng bà cụ Diệp lại lạnh lùng nói: “Đó là do nó tự chuốc lấy, nếu nó có thể nghe theo đừng phản kháng, chống lại chuyên gia thôi miên, thì trong lòng nó sẽ cho rằng cô có lỗi với nó, như vậy nó sẽ không yêu cô như lúc này. Nếu không phải tại cô, thì tôi đâu cần làm thế, chính cô đã hủy hoại Ân Tuấn của tôi.”

“Tôi hủy hoại anh ấy? Hay do bà? Anh ấy là một con người, một cá thể độc lập, chứ không phải công cụ của bà hay người nào khác. Bà thật sự yêu anh ấy, hay lợi dụng anh ấy để kiếm tiền, bảo vệ vinh quang hiện tại của nhà họ Diệp? Bà không thích tôi, nên muốn làm anh ấy hận tôi, rõ ràng bà biết Hoắc Chấn Hiên đã giết Nam Phương, nhưng luôn giấu diếm không nói, còn đối tốt với tôi như thế, để tôi tưởng rằng bà thật sự thích tôi, muốn che chở cho tôi, thật ra bà đang đợi ngày này đúng không? Bà đang đợi Ân Tuấn phát hiện ra chính Hoắc Chấn Hiên đã giết Nam Phương, rồi xích mích với tôi, nhưng tiếc rằng bà không thành công, nên bà thẹn quá hóa giận. Giờ những tính toán, nhẫn nhịn trong nhiều năm qua giống như một trò cười mỉa mai đối với bà, nên bà không chấp nhận được, bà thà xé bỏ bộ mặt giả nhân giả nghĩa, cũng muốn phát tiết trước mặt tôi, nhưng bà có thể làm được gì? Cho dù tôi vô dụng, chẳng là gì cả, thì trong lòng Ân Tuấn tôi vẫn là vợ anh ấy, là người anh ấy liều mạng để bảo vệ, bà có thể nói thẳng những lời này cho anh ấy nghe không? Bà dám không?”

Bà cụ Diệp nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy thì sắc mặt nhất thời thay đổi.

“Cô câm mồm!”

“Bà không dám đúng không? Bởi vì bà sợ chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời này của bà sẽ rời đi, bà sợ Ân Tuấn sẽ bỏ mặc bà, không phụng dưỡng bà nữa, nên dù bà rất oán giận anh ấy, cũng không dám làm gì cả, thậm chí còn chẳng dám cho anh ấy biết nỗi đau khổ hiện tại của anh ấy là do bà gây ra. Giờ việc bà có thể làm, cũng chỉ là bắt nạt trút giận lên đầu tôi, hơn nữa còn làm trong âm thầm. Thật ra người thật sự đáng thương là bà, tốt xấu gì tôi cũng được Ân Tuấn yêu hết lòng, còn bà? Bà luôn phải dè dặt, tính toán thận trọng từng bước, chỉ vì sợ Ân Tuấn không phải con trai ruột của bà sẽ không phụng dưỡng bà, nếu tôi đã nhìn thấu mọi chuyện, thì bà cảm thấy bà vẫn có thể lừa gạt tôi à?”

Cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô không nói gì nữa, mà chỉ xoay người mở cửa đi ra ngoài, đồng thời nói với vệ sĩ bên ngoài: “Các anh đưa bà cụ về phòng đi, không có sự cho phép của tôi thì không được cho bà ta tới gần Diệp Tranh một bước, đây chính là mệnh lệnh của tôi!”

“Mấy người dám!”

Thẩm Hạ Lan cười khẩy nói: “Các anh tốt nhất nên nghĩ cho rõ, mặc dù bà ta là mẹ Ân Tuấn, nhưng giờ tôi mới là chủ nhân căn nhà này, bà ta đã gần đất xa trời rồi, nhưng tôi vẫn còn trẻ, nên các anh phải hiểu rõ, sau này toàn bộ nhà họ Diệp sẽ do ai quyết định. Hơn nữa Ân Tuấn đối với tôi thế nào thì mọi người cũng thấy hết rồi, nếu ai không muốn làm việc trong nhà họ Diệp, thì đừng nghe lời tôi, để tôi xem thử, ai muốn rời khỏi nơi này.”

Câu nói này đã làm mọi người sửng sốt.

Bọn họ nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy cô trầm ổn bình tĩnh, rồi ngẫm lại những lời cô vừa nói, nhất thời đã có dự định trong lòng.

“Vâng, mợ cả.”

Vệ sĩ vội đi tới, định dẫn bà cụ Diệp về phòng.



Bà cụ Diệp tức giận gào lên, chẳng thèm duy trì hình tượng cao quý nữa.

“Thẩm Hạ Lan, cô thật láo xược! Không ngờ cô dám đối xử với tôi như thế!”

“Chuyện tôi dám làm vẫn đang ở phía sau kia kìa, mẹ, tốt nhất là bắt đầu từ bây giờ bà hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi, đừng kích thích, cũng như chọc giận tôi, bằng không, tôi thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Đối với phụ nữ mà nói, thì không chỉ một mình bà biết diễn kịch, mà tôi cũng biết, nhưng tôi khinh thường chuyện này. Nếu bà muốn đấu trí đấu dũng đấu diễn kịch, thì tôi sẽ tiếp, dù gì tôi cũng có nhiều thời gian để chơi với bà.”

Trên mặt Thẩm Hạ Lan không còn vẻ kính trọng với bà cụ Diệp nữa.

Cô thật lòng đối xử với bà lâu như vậy, không ngờ lại đổi lấy sự tính toán và tổn thương, chẳng ai muốn mình giống như một con cừu để mặc người khác xâu xé.

Bà cụ Diệp vẫn đang gào thét, nhưng bị vệ sĩ đưa đi ngay.

Căn phòng lại khôi phục vẻ yên ắng.

Thẩm Hạ Lan xoa huyệt Thái dương của mình, định rời đi thì chợt nhớ ra mục đích mình tới đây là để thăm Diệp Tranh.

Nếu không phải vì bà cụ Diệp xông tới, thì có lẽ giờ cô đang ở trong phòng thăm Diệp Tranh rồi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan lại xoay người lần nữa, vừa bước vào phòng đã thấy Diệp Tranh ngồi trên giường, nhìn chằm chằm cô, không biết cậu bé đã chứng kiến, nghe được bao nhiêu từ chuyện lúc nãy.

Một đứa bé bốn tuổi đã trải qua chuyện ba mẹ cùng mất, giờ lại nghe thấy những lời lẽ khó nghe này, làm tim Thẩm Hạ Lan không khỏi nhói đau.

“Tranh Tranh, con dậy rồi à? Con có muốn ăn gì không? Để mẹ đi nấu cho con được không?”

Thẩm Hạ Lan dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói chuyện với Diệp Tranh.

Nhưng Diệp Tranh lại chẳng phản ứng gì, cậu bé nhìn Thẩm Hạ Lan xong, thì nằm xuống tiếp, rồi kéo chăn đắp lên người mình, nhắm mắt lại, dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn này làm người khác cảm thấy lo lắng.

Thẩm Hạ Lan lại bước tới, trầm giọng nói: “Diệp Tranh, mẹ và bà nội chỉ giỡn thôi, con đừng sợ được không? Mẹ không phải người xấu, mẹ vẫn yêu thương con như trước mà, con nói cho mẹ biết đi, con muốn ăn gì hay không ăn gì cũng được.”

Diệp Tranh chỉ cuộn tròn người lại, rồi nhắm mắt, không nói gì, dù Thẩm Hạ Lan nói thế nào, cậu bé cũng làm như không nghe thấy.

Thẩm Hạ Lan nói hơn mười phút, nhưng Diệp Tranh vẫn không phản ứng lại, làm cô rất khó chịu.

Cô thật sự đau lòng thay cho Diệp Tranh.

Thấy Diệp Tranh như vậy, Thẩm Hạ Lan rất sốt sắng, nhưng không biết phải làm thế nào.

Cô đắp chăn cho Diệp Tranh, rồi rời khỏi phòng.

Thẩm Hạ Lan gọi cho Bạch Tử Đồng, rồi kể lại tình huống của Diệp Tranh.

Bạch Tử Đồng nghe xong thì nhíu mày nói: “Tình hình này không được khả quan cho lắm, tớ sợ cậu bé sẽ nhốt mình trong không gian riêng, rồi mắc bệnh tự kỷ. Hạ Lan, tốt nhất cậu nên nghĩ cách làm cậu bé khóc, hoặc phát tiết ra ngoài, chứ không được để như vậy, cậu bé chỉ mới bốn tuổi, vẫn còn quá nhỏ, chưa thể chịu đựng biến cố lớn như vậy, haizz, chuyện này đã gây ra tổn thương rất lớn cho đứa bé.”

“Đúng vậy, không ai ngờ này chuyện này sẽ như vậy, bình thường Diệp Tranh chỉ thân với Nghê Nghê và Minh Triết, tớ đã cử người đi đón Nghê Nghê và Ân Tuấn rồi, còn Minh Triết có lẽ phải cần một khoảng thời gian nữa.”



Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất đau đầu, cánh tay cũng đau nhức.

“Tớ nghe nói cậu cũng bị thương? Sao thế? Cậu có ổn không?”

Bạch Tử Đồng hơi lo lắng hỏi.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Tớ không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, giờ chuyện quan trọng nhất là Diệp Tranh và Ân Tuấn.”

“Tớ đã nghe Tô Nam nói về chuyện Ân Tuấn rồi, anh ấy cũng bó tay, nhưng cậu yên tâm, tớ sẽ hỏi thăm các chuyên gia trong lĩnh vực này, chắc chắn sẽ có cách thôi, tạm thời Tô Nam đã điều chế cho Ân Tuấn một số thuốc giảm đau, hy vọng sẽ có tác dụng.”

Nghe Bạch Tử Đồng nói thế, Thẩm Hạ Lan liền thấp giọng nói: “Chú cậu đưa cho tớ một tấm danh thiếp, nói người này có thể giúp tớ, giờ tớ vẫn chưa đi được, Ân Tuấn tới công ty rồi, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, làm bọn tớ không có thời gian để thở.”

“Đúng vậy, có quá nhiều chuyện đột ngột xảy ra, chuyện anh ấy nhận được bản thiết kế và hợp đồng vẫn đang tiến hành, nên giờ khó có thể ngừng lại được, hơn nữa Diệp Tranh lại như thế, thật sự cực khổ cho cậu rồi.”

“Tớ không cực khổ, tớ chỉ mong nhà tớ có thể hòa thuận vui vẻ, nhưng tại sao mọi chuyện cứ lần lượt kéo tới, làm tớ chẳng có thời gian để thở?”

Tâm trạng Thẩm Hạ Lan rất sa sút, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô lại lạc lõng đến thế.

Lúc nãy bị bà cụ Diệp nói là người vô tích sự, nên trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Không phải cô không có tài hoa, mà cô vì tình yêu, vì nhà họ Diệp, nên chấp nhận tủi thân từ bỏ tài hoa của mình, nhưng trong mắt người khác, cô lại biến thành kẻ vô dụng.

Người ta thường nói đừng quan tâm đến ánh mắt người khác, bỏ đi những lời ngoài tai, nhưng mấy ai có thể rộng lượng đến thế?

Trên đời này, con người vốn sống trong mắt người khác, sau khi bảo vệ được tình yêu của mình, nếu cô muốn kinh doanh, hoặc để chuyện tình yêu êm đẹp như trước, thì có lẽ cô phải cố gắng hơn nữa.

Bạch Tử Đồng nghe thấy giọng nói sa sút của cô thì hỏi: “Có phải cậu gặp chuyện gì rồi đúng không?”

Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn nói sự thật về bà cụ Diệp cho cô ta biết, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, một khi Bạch Tử Đồng biết được, thì Tô Nam cũng biết, mà anh ta biết thì chắc chắn Diệp Ân Tuấn cũng sẽ biết.

Trong chuyện này, Thẩm Hạ Lan cô là người bị hại, còn Diệp Ân Tuấn thì sao?

Cô có thể hận bà cụ Diệp, thậm chí sau này có thể phớt lờ bà ta, nhưng Diệp Ân Tuấn có thể ư? Đó là người anh đã gọi mẹ trong suốt hai mươi mấy năm qua, nếu giờ anh biết mẹ anh đã tính kế hại anh thành như thế, hơn 20 năm qua anh chỉ là công cụ, quân cờ trong tay bà cụ Diệp, thì có lẽ anh mới là người tổn thương nhất.

Thẩm Hạ Lan có thể để mình oan ức, nhưng không thể trơ mắt nhìn Diệp Ân Tuấn tủi thân được, vì cô sẽ đau như dùng dao khoét vào tim.

Nói tóm lại có những chuyện cần phải tự mình giải quyết.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đây thì thấp giọng nói: “Không có gì, tớ chỉ mệt quá thôi, rồi lại thấy bộ dạng này của Tranh Tranh, nên trong lòng không được khỏe cho lắm.”

“Tớ hiểu tâm trạng hiện tại của cậu, không sao đâu, Tranh Tranh sẽ ổn thôi, chỉ cần chúng ta đủ kiên nhẫn dẫn dắt cậu bé đi ra ngoài, cậu cũng phải chú ý đến cánh tay của cậu, đừng co duỗi nhiều, bằng không sẽ để lại di chứng.”

“Ừm, được.”

Cô đang nói thì thuộc hạ dẫn Thẩm Nghê Nghê về, Thẩm Hạ Lan ngắt cuộc gọi với Bạch Tử Đồng, nhưng lúc nhìn thấy cô bé, cả người cô đều sửng sốt.

- ---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cục Cưng Có Chiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook