Chương 22: Quan Hệ Huyết Thống
Uri Uri
26/09/2023
Cả phẫu thuật thành công, Lâm Ngọc được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt. Duy Minh ngồi bên cạnh giường bệnh của Lâm Ngọc, cậu nhớ lại trước khi xảy ra tai nạn Lâm Ngọc có nói thắng xe của Duy Minh bị hỏng
-Thắng xe bị hư sao
Duy Minh gọi cho Thành Trung
-Dạ em nghe ạ
-Cậu cho người đến sở cảnh sát lấy xe về cho tôi và đem đến khu sửa chữa nhé
-Dạ
Cốc Cốc
-Mời vào
Hana mở cửa bước vào, cô bé chạy lại bên cạnh giường của Lâm Ngọc
-Mami, sao mami chưa tỉnh lại nữa, Hana lo lắng cho mami lắm
Duy Minh bế Hana ngồi lên giường bên của Lâm Ngọc rồi hỏi cô bé
-Hana, chú hỏi này. Cháu có bao giờ cảm thấy không thích mami không
-Chưa bao giờ, cháu thương mami nhất, cô Đan bảo mami đã khổ vì cháu rất nhiều
Duy Minh cầm tay Hana
-Cháu ngoan lắm....Hana tay cháu bị sao vậy
Duy Minh phát hiện những vết bầm ở tay của Hana
-Cháu, cháu bị té
-Té làm sao mà bầm như vầy được chứ, có chuyện gì, nói cho chú nghe đi
Hana bậc khóc, cô bé ôm Duy Minh
-Cháu....cháu bị cô giáo đánh ạ. Cô giáo và mấy bạn kêu cháu không có bố nên không muốn chơi cùng cháu nhưng cháu không nói với mami, cháu sợ mami sẽ buồn. Cháu không muốn thấy mami khóc, cháu ghét các bạn ấy
Duy Minh vuốt lưng an ủi Hana, cậu vuốt mái tóc của Hana. Duy Minh nhìn mái tóc của cô bé rồi chợt loé lên một suy nghĩ
Nhật Linh đập bàn, cô lớn tiếng với người thanh niên đối diện
-Chiếc xe bị mất phanh là sao hả
-Nè tôi không biết nha, tôi chỉ làm đúng theo ý của cô là lái xe tông cô gái kia thôi. Việc chiếc xe mất phanh tôi hoàn toàn không biết
-Ai là người đã ra tay với chiếc xe chứ
-Sao tôi biết được
Lâm Ngọc đã tỉnh lại nhưng sức khoẻ của cô vẫn còn yếu
-Em uống nước đi
-Dạ, Hana đâu rồi chị
-À con bé nói với chị là thấy trong người đã khoẻ và muốn đến trường đi học, nên chị đã đưa Hana đến trường mẫu giáo rồi
-Không biết con bé đi học như thế nào rồi nhỉ, những lúc Hana bị ốm em thường cho con bé nghỉ. Vì Hana bị ốm tính tình sẽ rất khó chịu, cọc cằn và dễ khóc nữa
-Chắc con bé sẽ ổn thôi, hôm nay chị sẽ đi rước Hana sớm
Duy Minh cũng đến thăm Lâm Ngọc
-Cô thấy khoẻ hơn chưa
-Cũng ổn hơn rồi
-Mà lúc cô gọi điện thoại cho tôi và bảo xe bị mất phanh là như thế nào
-À, tôi đang đi bình thường do là suốt đoạn đường đi toàn là đèn xanh nên tôi không cần dừng lại. Đến khi vào cao tốc, tôi định cho xe đi chậm lại thì mới phát hiện phanh xe có vấn đề, tôi cố gắng lạng lách để ra khỏi cao tốc. Lúc tôi gọi cho anh là tôi đã lái xe ra khỏi cao tốc rồi, nhưng tôi nhớ có một chiếc xe tải đâm mạnh vào xe của tôi, sau đó là tôi không nhớ gì nữa
Lâm Ngọc cầm điện thoại lên
-Âyda, từ khi post bài đó lên facebook đến giờ em chưa vào mạng xã hội luôn không biết mọi chuyện sao rồi
Sau khi cô đăng bài viết, có rất nhiều bình luận và lượt chia sẻ. Có người thì đồng cảm và an ủi Lâm Ngọc, nhưng cũng có phần lớn số đông vẫn kêu gọi tẩy chay cô
-Haizz, nó tệ hơn em nghĩ nhỉ
-Cuộc sống mà, có người yêu thương và sẵn sàng bỏ qua cho mình nhưng cũng có người thì không sẵn sàng làm điều đó. Nhưng quan trọng là em đang sống đúng với chính bản thân em, chị chắc chắn khi em quyết định đăng bài viết đó thì em cũng đã chuẩn bị tinh thần để lãnh nhận những điều tồi tệ này rồi
-Em nghĩ việc gì cũng cần có thời gian để thích nghi nó, bây giờ có thể họ không chấp nhận được điều đó và ghét em. Nhưng khi giai đoạn này qua đi thì mong rằng họ sẽ bao dung với em
-À, anh Hoà Nam bảo, để mọi chuyển lắng xuống rồi sẽ tổ chức họp báo
-Chị à, chị kêu anh ấy cứ tổ chức họp báo theo đúng lịch của ekip đi. Em không muốn mọi người vì em và bị ảnh hưởng, chị gọi cho anh Hoà Nam giúp em nhé
-Để chị gọi cho
Duy Minh rời khỏi phòng bệnh, bên ngoài một bác sĩ đưa cho Duy Minh bản xét nghiệm
-Đây là kết quả xét nghiệm ADN của cậu
-Cảm ơn bác sĩ
Duy Minh cầm bản xét nghiệm trên tay rồi mở ra
"Lâm Uyển Như và Tạ Duy Minh"
Quan hệ huyết thống 99,9%
-Mình đoán đúng rồi
Lâm Ngọc chơi game trong phòng bệnh, Alex gọi điện thoại cho cô
-Alo, cô nghe đây, sao thế Alex
Alex run rẩy kể mọi chuyện với Lâm Ngọc
-.....
-Cô sẽ đến đó liền
Lâm Ngọc rút ống truyền nước biển, cô thay quần áo rời khỏi phòng bênh
-Lâm Ngọc, em đi đâu vậy. Nè
Lâm Ngọc bắt taxi đến trường mẫu giáo của Hana
-A.....a...cô ơi, thả con ra đi mà. Hic...hic
Tiếng khóc của Hana vang vọng cả tầng 2 của trường mẫu giáo. Cô giáo tiến lại cười nói vui vẻ khi thấy Lâm Ngọc
-Mẹ của bé Hana, chưa đến giờ đón bé, chị đến sớm vậy ạ
-Tôi không đến sớm thì làm sao mà biết các người đã đối xử với con tôi như thế nào
Lâm Ngọc đi vào trong, cô đứng trước căn phòng đang khoá cửa của lớp mẫu giáo, tiếng đập cửa với sự hoảng loạn vang lên
-Chị à, không phải như chị nghĩ đâu...
-A....hic hic....mở cửa ra đi mà
Lâm Ngọc đạp mạnh cánh cửa ra, cô chạy lại ôm con gái
-Hức....hức....mami ơi con sợ lắm, tối lắm, sợ...
-Mami xin lỗi, đều tại mami, mami không quan tâm đến sự thay đổi của Hana, mami xin lỗi con
Hana dựa vào lòng Lâm Ngọc và khóc thật lớn, Lâm Ngọc đưa Hana ra ngoài, Alex dịu dàng dỗ dành cô bạn của mình
-Hôm nay, tôi sẽ cho các cô biết hậu quả của việc bắt nạt con gái tôi
Lâm Ngọc kéo hai giáo viên ở lớp mẫu giáo vào trong phòng kiến trong sự hoang mang của đám trẻ, cô đóng sầm cửa lại
-Á....chị ơi....chị....tha cho em
-Tha cho em đi mà....á. Đều tại Hana không nghe lời, làm ồn trong lớp nên mới...
Những lời nói của hai giáo viên khiếm Lâm Ngọc cảm thấy ghê tởm, cô càng đánh họ một cách không thương tiếc. Trong căn phòng chỉ nghe tiếng la hét và cầu xin của hai giáo viên
-Tôi nói rồi, đừng bao giờ đụng vào con gái tôi
-Chị...tôi...tôi sẽ kiện chị
-Khỏi cần đến cô, tôi đã làm sẵn đơn khởi kiện rồi. Bằng chứng tôi cũng đã có đủ, hai cô chờ ngày ra toà đi, tôi sẽ đem bằng chứng này nộp lại bên phía nhà trường và cả sở giáo dục, để không có đứa trẻ nào là nạn nhân của cô nữa
Lâm Ngọc rời khỏi trường mẫu giáo, cô đưa Alex và Hana về
-Hai đứa sẽ không học ở đây nữa, ngày mai mami sẽ là thủ tục chuyển trường cho Hana và cả Alex nữa
-Dạ
-Cảm ơn Alex nhé, cảm ơn con đã gọi cho cô
Lâm Ngọc mở cửa đưa hai đứa trẻ vào nhà
Ting
__Lâm Ngọc, tôi đang đợi ở dưới sảnh của chung cư nhà cô, chúng ta gặp nhau nhé__
-Hana, Alex, hai đứa ở trong nhà nhé, mami ra ngoài có chút việc
-Dạ
-Thắng xe bị hư sao
Duy Minh gọi cho Thành Trung
-Dạ em nghe ạ
-Cậu cho người đến sở cảnh sát lấy xe về cho tôi và đem đến khu sửa chữa nhé
-Dạ
Cốc Cốc
-Mời vào
Hana mở cửa bước vào, cô bé chạy lại bên cạnh giường của Lâm Ngọc
-Mami, sao mami chưa tỉnh lại nữa, Hana lo lắng cho mami lắm
Duy Minh bế Hana ngồi lên giường bên của Lâm Ngọc rồi hỏi cô bé
-Hana, chú hỏi này. Cháu có bao giờ cảm thấy không thích mami không
-Chưa bao giờ, cháu thương mami nhất, cô Đan bảo mami đã khổ vì cháu rất nhiều
Duy Minh cầm tay Hana
-Cháu ngoan lắm....Hana tay cháu bị sao vậy
Duy Minh phát hiện những vết bầm ở tay của Hana
-Cháu, cháu bị té
-Té làm sao mà bầm như vầy được chứ, có chuyện gì, nói cho chú nghe đi
Hana bậc khóc, cô bé ôm Duy Minh
-Cháu....cháu bị cô giáo đánh ạ. Cô giáo và mấy bạn kêu cháu không có bố nên không muốn chơi cùng cháu nhưng cháu không nói với mami, cháu sợ mami sẽ buồn. Cháu không muốn thấy mami khóc, cháu ghét các bạn ấy
Duy Minh vuốt lưng an ủi Hana, cậu vuốt mái tóc của Hana. Duy Minh nhìn mái tóc của cô bé rồi chợt loé lên một suy nghĩ
Nhật Linh đập bàn, cô lớn tiếng với người thanh niên đối diện
-Chiếc xe bị mất phanh là sao hả
-Nè tôi không biết nha, tôi chỉ làm đúng theo ý của cô là lái xe tông cô gái kia thôi. Việc chiếc xe mất phanh tôi hoàn toàn không biết
-Ai là người đã ra tay với chiếc xe chứ
-Sao tôi biết được
Lâm Ngọc đã tỉnh lại nhưng sức khoẻ của cô vẫn còn yếu
-Em uống nước đi
-Dạ, Hana đâu rồi chị
-À con bé nói với chị là thấy trong người đã khoẻ và muốn đến trường đi học, nên chị đã đưa Hana đến trường mẫu giáo rồi
-Không biết con bé đi học như thế nào rồi nhỉ, những lúc Hana bị ốm em thường cho con bé nghỉ. Vì Hana bị ốm tính tình sẽ rất khó chịu, cọc cằn và dễ khóc nữa
-Chắc con bé sẽ ổn thôi, hôm nay chị sẽ đi rước Hana sớm
Duy Minh cũng đến thăm Lâm Ngọc
-Cô thấy khoẻ hơn chưa
-Cũng ổn hơn rồi
-Mà lúc cô gọi điện thoại cho tôi và bảo xe bị mất phanh là như thế nào
-À, tôi đang đi bình thường do là suốt đoạn đường đi toàn là đèn xanh nên tôi không cần dừng lại. Đến khi vào cao tốc, tôi định cho xe đi chậm lại thì mới phát hiện phanh xe có vấn đề, tôi cố gắng lạng lách để ra khỏi cao tốc. Lúc tôi gọi cho anh là tôi đã lái xe ra khỏi cao tốc rồi, nhưng tôi nhớ có một chiếc xe tải đâm mạnh vào xe của tôi, sau đó là tôi không nhớ gì nữa
Lâm Ngọc cầm điện thoại lên
-Âyda, từ khi post bài đó lên facebook đến giờ em chưa vào mạng xã hội luôn không biết mọi chuyện sao rồi
Sau khi cô đăng bài viết, có rất nhiều bình luận và lượt chia sẻ. Có người thì đồng cảm và an ủi Lâm Ngọc, nhưng cũng có phần lớn số đông vẫn kêu gọi tẩy chay cô
-Haizz, nó tệ hơn em nghĩ nhỉ
-Cuộc sống mà, có người yêu thương và sẵn sàng bỏ qua cho mình nhưng cũng có người thì không sẵn sàng làm điều đó. Nhưng quan trọng là em đang sống đúng với chính bản thân em, chị chắc chắn khi em quyết định đăng bài viết đó thì em cũng đã chuẩn bị tinh thần để lãnh nhận những điều tồi tệ này rồi
-Em nghĩ việc gì cũng cần có thời gian để thích nghi nó, bây giờ có thể họ không chấp nhận được điều đó và ghét em. Nhưng khi giai đoạn này qua đi thì mong rằng họ sẽ bao dung với em
-À, anh Hoà Nam bảo, để mọi chuyển lắng xuống rồi sẽ tổ chức họp báo
-Chị à, chị kêu anh ấy cứ tổ chức họp báo theo đúng lịch của ekip đi. Em không muốn mọi người vì em và bị ảnh hưởng, chị gọi cho anh Hoà Nam giúp em nhé
-Để chị gọi cho
Duy Minh rời khỏi phòng bệnh, bên ngoài một bác sĩ đưa cho Duy Minh bản xét nghiệm
-Đây là kết quả xét nghiệm ADN của cậu
-Cảm ơn bác sĩ
Duy Minh cầm bản xét nghiệm trên tay rồi mở ra
"Lâm Uyển Như và Tạ Duy Minh"
Quan hệ huyết thống 99,9%
-Mình đoán đúng rồi
Lâm Ngọc chơi game trong phòng bệnh, Alex gọi điện thoại cho cô
-Alo, cô nghe đây, sao thế Alex
Alex run rẩy kể mọi chuyện với Lâm Ngọc
-.....
-Cô sẽ đến đó liền
Lâm Ngọc rút ống truyền nước biển, cô thay quần áo rời khỏi phòng bênh
-Lâm Ngọc, em đi đâu vậy. Nè
Lâm Ngọc bắt taxi đến trường mẫu giáo của Hana
-A.....a...cô ơi, thả con ra đi mà. Hic...hic
Tiếng khóc của Hana vang vọng cả tầng 2 của trường mẫu giáo. Cô giáo tiến lại cười nói vui vẻ khi thấy Lâm Ngọc
-Mẹ của bé Hana, chưa đến giờ đón bé, chị đến sớm vậy ạ
-Tôi không đến sớm thì làm sao mà biết các người đã đối xử với con tôi như thế nào
Lâm Ngọc đi vào trong, cô đứng trước căn phòng đang khoá cửa của lớp mẫu giáo, tiếng đập cửa với sự hoảng loạn vang lên
-Chị à, không phải như chị nghĩ đâu...
-A....hic hic....mở cửa ra đi mà
Lâm Ngọc đạp mạnh cánh cửa ra, cô chạy lại ôm con gái
-Hức....hức....mami ơi con sợ lắm, tối lắm, sợ...
-Mami xin lỗi, đều tại mami, mami không quan tâm đến sự thay đổi của Hana, mami xin lỗi con
Hana dựa vào lòng Lâm Ngọc và khóc thật lớn, Lâm Ngọc đưa Hana ra ngoài, Alex dịu dàng dỗ dành cô bạn của mình
-Hôm nay, tôi sẽ cho các cô biết hậu quả của việc bắt nạt con gái tôi
Lâm Ngọc kéo hai giáo viên ở lớp mẫu giáo vào trong phòng kiến trong sự hoang mang của đám trẻ, cô đóng sầm cửa lại
-Á....chị ơi....chị....tha cho em
-Tha cho em đi mà....á. Đều tại Hana không nghe lời, làm ồn trong lớp nên mới...
Những lời nói của hai giáo viên khiếm Lâm Ngọc cảm thấy ghê tởm, cô càng đánh họ một cách không thương tiếc. Trong căn phòng chỉ nghe tiếng la hét và cầu xin của hai giáo viên
-Tôi nói rồi, đừng bao giờ đụng vào con gái tôi
-Chị...tôi...tôi sẽ kiện chị
-Khỏi cần đến cô, tôi đã làm sẵn đơn khởi kiện rồi. Bằng chứng tôi cũng đã có đủ, hai cô chờ ngày ra toà đi, tôi sẽ đem bằng chứng này nộp lại bên phía nhà trường và cả sở giáo dục, để không có đứa trẻ nào là nạn nhân của cô nữa
Lâm Ngọc rời khỏi trường mẫu giáo, cô đưa Alex và Hana về
-Hai đứa sẽ không học ở đây nữa, ngày mai mami sẽ là thủ tục chuyển trường cho Hana và cả Alex nữa
-Dạ
-Cảm ơn Alex nhé, cảm ơn con đã gọi cho cô
Lâm Ngọc mở cửa đưa hai đứa trẻ vào nhà
Ting
__Lâm Ngọc, tôi đang đợi ở dưới sảnh của chung cư nhà cô, chúng ta gặp nhau nhé__
-Hana, Alex, hai đứa ở trong nhà nhé, mami ra ngoài có chút việc
-Dạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.