Chương 32: Vô Tình Bị Lãng Quên
Uri Uri
03/11/2023
Duy Minh bước vào phòng, cô gái ngồi đối diện cậu là Haly, cô ấy là một trong những người giúp việc làm việc tại Tạ Gia
-Cậu chủ
-Tại sao cô lại bỏ xyanua vào nước cam của bọn trẻ, còn về việc mẹ tôi chết do ăn phải chất độc xyanua cũng là do cô sao?
Haly gằn giọng
-Việc bỏ xyanua vào nước cam là do tôi làm, nhưng việc trong thức ăn của mẹ anh có xyanua thì đó tôi không biết
Duy Minh tức giận đập bàn
-Động cơ nào khiến cô làm như vậy
-Tôi chỉ nhận được tiền và làm theo thôi
-Cô nhận tiền từ ai
-....
Đến chiều, Duy Minh vẫn bận rộn với mớ công việc chồng chất ở SW
-Giám đốc, sản phẩm mới xảy ra trục trặc rồi ạ
-Tạm ngừng hoạt động sản xuất, đợi tôi kiểm tra lại sau đó bắt đầu tiếp
-Vâng ạ
-Giám đốc, cô Thanh Yên đã chấp nhận lời mời rồi ạ
-Chuẩn bị xe cho tôi đi
-Vâng ạ
Lâm Ngọc đứng dưới SW chờ Duy Minh, nhưng cậu đã rời khỏi công ty để đến kí hợp đồng với SW. Ngồi trong quán cà phê, Thanh Yên chống cằm
-Anh là Duy Minh, giám đốc của tập đoàn SW
-Ừ, là tôi
Thanh Yên cầm bảng hợp đồng rồi xem qua
Reng
-Alo
-Alo, em đang đứng dưới công ty rồi, anh xong việc chưa, chúng ta cùng đi thôi
-Anh đang bận lắm, em chờ anh thêm một chút nhé
-Được, em sẽ chờ anh
Thanh Yên đã đặt ra rất nhiều câu hỏi để làm khó Duy Minh
-....Được rồi, tôi đồng ý với bản hợp đồng này. Nhưng với 1 điều kiện
-Cô nói đi
-Tôi muốn anh đi cùng tôi đến buổi họp lớp tối nay, nếu như anh hoàn thành tốt điều kiện của tôi thì tôi sẽ kí hợp đồng với anh, anh có 5 phút để suy nghĩ và trả lời với tôi
.....
Trời dần tối, Lâm Ngọc vẫn ngồi đợi Duy Minh
Reng
-Alo em nghe ạ
-Em nhớ về sớm nhé, sáng mai chúng ta phải quay lúc 4h sáng đó
-Dạ, em biết rồi
Duy Minh đến buổi họp lớp cùng Thanh Yên, cậu vô tình quên đi việc Lâm Ngọc vẫn đang chờ cậu ở trước công ty
-Xin chào, cậu là bạn trai của Thanh Yên sao
-À, không....
-Anh ấy là bạn trai của tôi
Thanh Yên nhìn Duy Minh
-Ừ, đúng rồi, tôi là bạn trai của Thanh Yên
Đã 2 tiếng trôi qua, nhưng cô vẫn kiên nhẫn đợi Duy Minh
-Chắc anh ấy bận quá nhiều công việc thôi, chờ thêm một chút nữa vậy
Duy Minh uống rượu cùng bạn bè của Thanh Yên, cùng nhau ăn tối. Buổi tiệc kết thúc lúc 00h00 sáng hôm sau, Thanh Yên nhờ Duy Minh đưa cô vê, trên xe cô đã kí vào bảng hợp đồng theo đúng thảo thuận
-Cảm ơn anh nhé
-Ừ
Duy Minh dường như đã quên cuộc hẹn với Lâm Ngọc, cậu lái xe về Tạ Gia, điện thoại cậu reo lên
-Alo
-Alo, tôi biết tôi sẽ làm phiền cậu, nhưng cậu có thể đưa Lâm Ngọc về ngay bây giờ được không, sáng mai 4h Lâm Ngọc phải đi quay sớm. Anh đưa con bé về cho nó nghỉ ngơi giùm tôi nhé, tôi không gọi được cho Lâm Ngọc
-Lâm Ngọc....dạ, em sẽ đưa cô ấy về ạ
Duy Minh chợt nhận ra mình đã quên cuộc hẹn với Lâm Ngọc, cậu quay xe trở lại SW
-Đáng ghét, hoá ra đàn ông ai cũng đáng ghét như nhau thôi
Lâm Ngọc xách giày rồi đi bộ về nhà, cô rảo bước trên con đường vắng, chỉ còn le lói ánh đèn đường hiu hắt, bước đi khập khiễng của đôi bàn chân sưng húp đó đứng trên giày cao gót quá lâu. Trời cũng dần chuyển mưa, Lâm Ngọc vẫn tiếp tục đi dưới mưa
-Ông trời cũng biết chiều lòng người quá nhỉ, đáng lẽ ra ngay từ đầu mình không nên cố chấp chờ đợi anh ta một cách vô nghĩa như vậy
Từ đằng sau, một người cầm chiếc ô tiến lại và che cho Lâm Ngọc, nhưng cô vẫn tiếp tục đi
-Lâm Ngọc
Lâm Ngọc nhận ra giọng của Duy Minh, nhưng cô vẫn im lặng tiếp tục đi và không quay người lại
-Lâm Ngọc, Lâm Ngọc à
-....
Duy Minh kéo Lâm Ngọc quay lại
-Lâm Ngọc, em không nghe thấy anh sao
-Anh đi theo em làm gì chứ, về đi, trời tối rồi
-Trời tối nên anh phải đi cùng em
-Tránh ra đi, em muốn đi một mình
-Lâm Ngọc à
-Em đang trở về nhà sau khi bị lãng quên
-Em nói gì vậy, lên xe đi, anh đưa em về, đang mưa to lắm
-Biến đi, đồ tồi
-Em nói gì vậy
Lâm Ngọc tiến đến gần Duy Minh, cô nhìn thẳng vào mắt cậu
-Anh có biết là tôi đã chờ anh rất lâu không, nếu anh không muốn đi thì có thể từ chối lời mời của tôi mà. Tại sao cứ phải chấp nhận rồi bắt tôi phải chờ anh chứ, tôi hiểu rồi, chỉ là tôi không quá quan trọng để anh phải nhớ đến tôi thôi
Lâm Ngọc gạt tay Duy Minh ra
-Không phải vậy đây, em nghe anh nói đi
-Nghe anh nói sao, tôi không muốn nghe những lời biện minh của anh đâu
Lâm Ngọc quay người rời đi, Duy Minh nhìn theo cô, cậu vẫn đi theo và che dù cho Lâm Ngọc đến khi cô vào nhà
-Anh xin lỗi, anh đúng là đồ tồi mà
Sáng hôm sau, Lâm Ngọc phải rời khỏi nhà từ sớm, cô vừa mở cửa ra thì đã thấy xe của Duy Minh đã trước cửa
-Lâm Ngọc, anh đưa em đi làm nhé
Lâm Ngọc không trả lời Duy Minh, cô vào trong lấy xe
-Con đứng đây với cô Đan nhé, mẹ vào trong lấy xe
-Dạ
-Hana à
-A, papa
Hana chạy lại phía Duy Minh, cậu bế con gái lên rồi vui vẻ cười đùa cùng cô bé
-Hana đi thôi
-Mami, Papa này. Papa cũng đang ở đây, sao mình không đi cùng Papa chứ
-Hana mẹ bảo con lại đây, con không nghe lời mẹ sao
-Dạ
Tâm Đan mở cửa cho Hana ngồi vào xe
-Anh có thể đỗ xe xích lên 1 chút không, anh đang cản trở đường đi của tôi đó
-Anh sẽ không xích lên, anh sẽ đứng ở đây đến khi nào em và con đi xe cùng anh
-Vậy anh đứng đó luôn đi
Lâm Ngọc lùi xe lại, cô đi cửa sau ra bên ngoài
-Nhớ đóng cửa giùm tôi nhé
Lâm Ngọc lái xe rời đi trong ánh mắt nhìn theo đầy nuối tiếc của Duy Minh
-Mami tại sao chúng ta không đi với Papa ạ
-Papa bận lắm, nên không thể đi ăn sáng cùng chúng ta đâu
-Hai đứa giận nhau sao
-Không...không có đâu
-Xời, nhìn cái là biết rồi, cô đừng có mà giấu tôi
-Em...nhưng mà tại Duy Minh chứ bộ, anh ấy bắt em đứng đợi ở công ty rất lâu, xong anh ấy quên em luôn. Chị hỏi sao không giận cho được
-Đúng là tình yêu của tuổi trẻ mà, thôi em cũng nên bớt giận đi, vì em sắp sửa phải đến dự lễ trao giải cùng Duy Minh đó
-Hả cái gì
Tâm Đan đưa tấm thiệp mời trước mặt Lâm Ngọc
-Trong sự kiện này, Duy Minh đóng vai trò là nhà đầu tư lớn, anh ta sẽ lên phát biểu đồng thời cũng sẽ đại diện trao giải thưởng cho các diễn viên xuất sắc
-Haizz
-Em bắt buộc phải đi vì em có tên trong hạng mục đề cử trao giải, và cũng có thể hai đứa sẽ phải đứng trung sân khấu đó
Lâm Ngọc nhìn chằm chằm về phía trước, cô ghì mạnh tay vào vô lăng
-Nếu như Duy Minh xin lỗi và bồi thường chuyện đi chơi khác cho em thì em sẽ suy nghĩ lại, anh ấy cũng là người sai trước mà
-Cậu chủ
-Tại sao cô lại bỏ xyanua vào nước cam của bọn trẻ, còn về việc mẹ tôi chết do ăn phải chất độc xyanua cũng là do cô sao?
Haly gằn giọng
-Việc bỏ xyanua vào nước cam là do tôi làm, nhưng việc trong thức ăn của mẹ anh có xyanua thì đó tôi không biết
Duy Minh tức giận đập bàn
-Động cơ nào khiến cô làm như vậy
-Tôi chỉ nhận được tiền và làm theo thôi
-Cô nhận tiền từ ai
-....
Đến chiều, Duy Minh vẫn bận rộn với mớ công việc chồng chất ở SW
-Giám đốc, sản phẩm mới xảy ra trục trặc rồi ạ
-Tạm ngừng hoạt động sản xuất, đợi tôi kiểm tra lại sau đó bắt đầu tiếp
-Vâng ạ
-Giám đốc, cô Thanh Yên đã chấp nhận lời mời rồi ạ
-Chuẩn bị xe cho tôi đi
-Vâng ạ
Lâm Ngọc đứng dưới SW chờ Duy Minh, nhưng cậu đã rời khỏi công ty để đến kí hợp đồng với SW. Ngồi trong quán cà phê, Thanh Yên chống cằm
-Anh là Duy Minh, giám đốc của tập đoàn SW
-Ừ, là tôi
Thanh Yên cầm bảng hợp đồng rồi xem qua
Reng
-Alo
-Alo, em đang đứng dưới công ty rồi, anh xong việc chưa, chúng ta cùng đi thôi
-Anh đang bận lắm, em chờ anh thêm một chút nhé
-Được, em sẽ chờ anh
Thanh Yên đã đặt ra rất nhiều câu hỏi để làm khó Duy Minh
-....Được rồi, tôi đồng ý với bản hợp đồng này. Nhưng với 1 điều kiện
-Cô nói đi
-Tôi muốn anh đi cùng tôi đến buổi họp lớp tối nay, nếu như anh hoàn thành tốt điều kiện của tôi thì tôi sẽ kí hợp đồng với anh, anh có 5 phút để suy nghĩ và trả lời với tôi
.....
Trời dần tối, Lâm Ngọc vẫn ngồi đợi Duy Minh
Reng
-Alo em nghe ạ
-Em nhớ về sớm nhé, sáng mai chúng ta phải quay lúc 4h sáng đó
-Dạ, em biết rồi
Duy Minh đến buổi họp lớp cùng Thanh Yên, cậu vô tình quên đi việc Lâm Ngọc vẫn đang chờ cậu ở trước công ty
-Xin chào, cậu là bạn trai của Thanh Yên sao
-À, không....
-Anh ấy là bạn trai của tôi
Thanh Yên nhìn Duy Minh
-Ừ, đúng rồi, tôi là bạn trai của Thanh Yên
Đã 2 tiếng trôi qua, nhưng cô vẫn kiên nhẫn đợi Duy Minh
-Chắc anh ấy bận quá nhiều công việc thôi, chờ thêm một chút nữa vậy
Duy Minh uống rượu cùng bạn bè của Thanh Yên, cùng nhau ăn tối. Buổi tiệc kết thúc lúc 00h00 sáng hôm sau, Thanh Yên nhờ Duy Minh đưa cô vê, trên xe cô đã kí vào bảng hợp đồng theo đúng thảo thuận
-Cảm ơn anh nhé
-Ừ
Duy Minh dường như đã quên cuộc hẹn với Lâm Ngọc, cậu lái xe về Tạ Gia, điện thoại cậu reo lên
-Alo
-Alo, tôi biết tôi sẽ làm phiền cậu, nhưng cậu có thể đưa Lâm Ngọc về ngay bây giờ được không, sáng mai 4h Lâm Ngọc phải đi quay sớm. Anh đưa con bé về cho nó nghỉ ngơi giùm tôi nhé, tôi không gọi được cho Lâm Ngọc
-Lâm Ngọc....dạ, em sẽ đưa cô ấy về ạ
Duy Minh chợt nhận ra mình đã quên cuộc hẹn với Lâm Ngọc, cậu quay xe trở lại SW
-Đáng ghét, hoá ra đàn ông ai cũng đáng ghét như nhau thôi
Lâm Ngọc xách giày rồi đi bộ về nhà, cô rảo bước trên con đường vắng, chỉ còn le lói ánh đèn đường hiu hắt, bước đi khập khiễng của đôi bàn chân sưng húp đó đứng trên giày cao gót quá lâu. Trời cũng dần chuyển mưa, Lâm Ngọc vẫn tiếp tục đi dưới mưa
-Ông trời cũng biết chiều lòng người quá nhỉ, đáng lẽ ra ngay từ đầu mình không nên cố chấp chờ đợi anh ta một cách vô nghĩa như vậy
Từ đằng sau, một người cầm chiếc ô tiến lại và che cho Lâm Ngọc, nhưng cô vẫn tiếp tục đi
-Lâm Ngọc
Lâm Ngọc nhận ra giọng của Duy Minh, nhưng cô vẫn im lặng tiếp tục đi và không quay người lại
-Lâm Ngọc, Lâm Ngọc à
-....
Duy Minh kéo Lâm Ngọc quay lại
-Lâm Ngọc, em không nghe thấy anh sao
-Anh đi theo em làm gì chứ, về đi, trời tối rồi
-Trời tối nên anh phải đi cùng em
-Tránh ra đi, em muốn đi một mình
-Lâm Ngọc à
-Em đang trở về nhà sau khi bị lãng quên
-Em nói gì vậy, lên xe đi, anh đưa em về, đang mưa to lắm
-Biến đi, đồ tồi
-Em nói gì vậy
Lâm Ngọc tiến đến gần Duy Minh, cô nhìn thẳng vào mắt cậu
-Anh có biết là tôi đã chờ anh rất lâu không, nếu anh không muốn đi thì có thể từ chối lời mời của tôi mà. Tại sao cứ phải chấp nhận rồi bắt tôi phải chờ anh chứ, tôi hiểu rồi, chỉ là tôi không quá quan trọng để anh phải nhớ đến tôi thôi
Lâm Ngọc gạt tay Duy Minh ra
-Không phải vậy đây, em nghe anh nói đi
-Nghe anh nói sao, tôi không muốn nghe những lời biện minh của anh đâu
Lâm Ngọc quay người rời đi, Duy Minh nhìn theo cô, cậu vẫn đi theo và che dù cho Lâm Ngọc đến khi cô vào nhà
-Anh xin lỗi, anh đúng là đồ tồi mà
Sáng hôm sau, Lâm Ngọc phải rời khỏi nhà từ sớm, cô vừa mở cửa ra thì đã thấy xe của Duy Minh đã trước cửa
-Lâm Ngọc, anh đưa em đi làm nhé
Lâm Ngọc không trả lời Duy Minh, cô vào trong lấy xe
-Con đứng đây với cô Đan nhé, mẹ vào trong lấy xe
-Dạ
-Hana à
-A, papa
Hana chạy lại phía Duy Minh, cậu bế con gái lên rồi vui vẻ cười đùa cùng cô bé
-Hana đi thôi
-Mami, Papa này. Papa cũng đang ở đây, sao mình không đi cùng Papa chứ
-Hana mẹ bảo con lại đây, con không nghe lời mẹ sao
-Dạ
Tâm Đan mở cửa cho Hana ngồi vào xe
-Anh có thể đỗ xe xích lên 1 chút không, anh đang cản trở đường đi của tôi đó
-Anh sẽ không xích lên, anh sẽ đứng ở đây đến khi nào em và con đi xe cùng anh
-Vậy anh đứng đó luôn đi
Lâm Ngọc lùi xe lại, cô đi cửa sau ra bên ngoài
-Nhớ đóng cửa giùm tôi nhé
Lâm Ngọc lái xe rời đi trong ánh mắt nhìn theo đầy nuối tiếc của Duy Minh
-Mami tại sao chúng ta không đi với Papa ạ
-Papa bận lắm, nên không thể đi ăn sáng cùng chúng ta đâu
-Hai đứa giận nhau sao
-Không...không có đâu
-Xời, nhìn cái là biết rồi, cô đừng có mà giấu tôi
-Em...nhưng mà tại Duy Minh chứ bộ, anh ấy bắt em đứng đợi ở công ty rất lâu, xong anh ấy quên em luôn. Chị hỏi sao không giận cho được
-Đúng là tình yêu của tuổi trẻ mà, thôi em cũng nên bớt giận đi, vì em sắp sửa phải đến dự lễ trao giải cùng Duy Minh đó
-Hả cái gì
Tâm Đan đưa tấm thiệp mời trước mặt Lâm Ngọc
-Trong sự kiện này, Duy Minh đóng vai trò là nhà đầu tư lớn, anh ta sẽ lên phát biểu đồng thời cũng sẽ đại diện trao giải thưởng cho các diễn viên xuất sắc
-Haizz
-Em bắt buộc phải đi vì em có tên trong hạng mục đề cử trao giải, và cũng có thể hai đứa sẽ phải đứng trung sân khấu đó
Lâm Ngọc nhìn chằm chằm về phía trước, cô ghì mạnh tay vào vô lăng
-Nếu như Duy Minh xin lỗi và bồi thường chuyện đi chơi khác cho em thì em sẽ suy nghĩ lại, anh ấy cũng là người sai trước mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.