Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra
Chương 161: ANH TA ĐÃ NHẬN RA KIỀU MINH ANH
Lê Hoa
30/04/2021
“Cô muốn gì tôi đều cho cô cả, nhưng nhất định ngoại trừ tôi ra. Nếu cô muốn mạng tôi, thì tôi cũng có thể cho cô được. Hay chúng ta cược một ván đi, cược gì thì tùy cô lựa chọn. Nếu mà tôi chết thì giữa chúng ta hoàn toàn chấm dứt. Còn nếu không chết thì cũng coi như đã trả hết những gì tôi nợ cô.”
Lời anh nói ra cứ như lưỡi dao sắc nhọn khiến người ta không thể không đặt dấu chấm hỏi.
Đây cũng là câu dài nhất mà Lê Hiếu Nhật nói với Diệp Tử, nhưng lại là nói với cách như thế này đây.
Diệp Tử ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Lê Hiếu Nhật, nước mắt trào ra, dáng vẻ đáng thương khiến người ta thương cảm: “Anh…”
Đây thật sự là điều cô không ngờ tới.
Có lẽ trước giờ cô chưa từng nhìn thấu lòng anh, cô cứ ngỡ dùng đôi chân bại liệt này là có thể trói buộc được anh, thành công gả cho anh, cho dù anh có không bằng lòng đi nữa thì cũng sẽ cưới cô vì trách nhiệm.
Trước đó, Diệp Tử vẫn luôn rất tự tin, vậy nên thái độ của cô đối với Tịnh Nguyệt mới ngày càng thêm tệ.
Bởi vì Tịnh Nguyệt là người mà Lê Hiếu Nhật đưa đến cho cô ta, trong tiềm thức cô ta luôn coi Tịnh Nguyệt như người hầu của mình. Lúc mới đầu thì vẫn còn vờ vịt trước mặt nhưng lâu dần thì cô ta lại bắt đầu tự cho mình là vợ của anh, lại thêm trước giờ Tịnh Nguyệt chưa từng có lời nào chống đối nên cô ta càng ngày càng tự tung tự tác.
Bởi vì Diệp Tử thật sự rất tự tin rằng mình sẽ được gả cho Lê Hiếu Nhật.
Vậy mà giờ thì sao? Anh thà dùng tính mạng để trả nợ cô cũng không bằng lòng lấy cô.
Cô thật sự không là gì trong mắt anh thế sao? Cô thật sự không bằng người phụ nữ vô dụng Kiều Minh Anh kia sao?
Kiều Minh Anh rốt cuộc có gì để so được với việc hy sinh đôi chân để cứu mạng Lê Hiếu Nhật như cô đây?
Diêp Tử cảm thấy căm hận, đố kỵ, và không cam lòng, sự oán hận như bùng lên trong mắt nhưng cô vẫn cố gắng kìm lại.
Một lúc sau, Diệp Tử thấp giọng nói: “Hiếu Nhật, anh về trước đi, em muốn yên tĩnh một mình.”
Ánh mắt Lê Hiếu Nhật lóe lên, anh liếc nhìn giờ trên đồng hồ, nghĩ đến Kiều Minh Anh vẫn còn đang đợi mình ở bãi xe dưới tòa nhà, bèn nói: “Vậy tôi về trước, tôi sẽ dặn Tịnh Nguyệt đến đón cô.”
Diệp Tử không trả lời, Lê Hiếu Nhật mím chặt môi, đứng dậy đi ra ngoài.
Thật ra Diệp Tử muốn gì Lê Hiếu Nhật đều có thể cho cô ta cả, dù cho cô ta muốn làm công chúa trong hoàng thất anh cũng lập tức thực hiện được mong ước của cô ta.
Thế nhưng, anh thật sự không làm được.
Nói anh máu lạnh vô tình cũng được, nói anh bản chất bạc bẽo cũng không sao, trái tim anh sớm đã trao cả cho Kiều Minh Anh rồi, không thể trao thêm cho người con gái khác được nữa.
Tình yêu của anh có thể xem là kiểu cực đoan nhưng với người có thân phận như anh, không yêu thì còn đỡ, chỉ cần yêu rồi thì thật sự không cách nào buông bỏ.
Huống hồ còn cả Kiều Tiểu Bảo nữa. Lê Hiếu Nhật thật sự rất muốn thêm hai chữ “yêu quý” vào phía sau, thế nhưng anh rõ hơn ai hết, anh và Kiều Minh Anh tuy giữa hai người chưa thể gọi là yêu nhưng lại bị trói chặt vào nhau.
Đời này cô đừng hòng thoát được.
Tuy Diệp Tử bảo Lê Hiếu Nhật đi trước, nhưng thật ra là muốn anh ở lại bên mình, chỉ là không ngờ anh bỏ đi thật.
Diệp Tử bỗng ngẩng phắt đầu lên, trong đôi mắt không còn vẻ yếu đuối như vừa nãy nữa mà thay vào đó là vô số oán hận lẫn đố kỵ. Cô ta mím chặt môi, đôi môi đỏ mọng hằn học phun ra ba chữ: “Kiều… Minh… Anh!”
Bất cứ người nào cản cô ta, cô ta sẽ thề sống chết với người đó.
Kiều Minh Anh hoàn toàn không biết cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa Lê Hiếu Nhật và Diệp Tử đã khiến một vài thứ chệch khỏi quỹ đạo vốn có, còn cô, nghe lời anh, ngồi trong xe đợi.
Cô thầm mắng bản thân không có tiền đồ, anh bảo gì là cô làm theo đó sao? Kiều Minh Anh, bản lĩnh của mày đâu rồi hả?
Bỏ đi, so với bản lĩnh thì Lê Hiếu Nhật còn đáng sợ hơn…
Rốt cuộc anh nói gì với Diệp Tử nhỉ? Kiều Minh Anh nằm bò trên cửa sổ xe, ló ra nhìn, mày thanh tú nhíu lại, suy nghĩ về tình hình bên kia, sao anh còn chưa xuống nhỉ, chắc không đến nỗi mải nói chuyện yêu đương mà quên mất cô ở đây rồi đấy chứ?
Đang lúc Kiều Minh Anh suy nghĩ không biết có nên tự lái xe về trước không thì nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, tuấn tú bước từ trong tòa nhà ra, đi về phía cô.
Một suy nghĩ xấu xa nảy ra trong đầu cô, cô cong môi cười ranh mãnh.
Dám để bổn cô nương đây phải chờ? Bộ đánh không lại anh thì em không chạy đâu được chắc?
Nghĩ thế là Kiều Minh Anh liền từ ghế phụ nhảy qua ghế lái, thắt dây an toàn rồi tra chìa khóa xe vào ổ, khởi động xe, chiếc xe liền lập tức lao đi.
Lúc Lê Hiếu Nhật sắp tới bãi đỗ xe, anh bỗng khựng lại vài giây khi thấy xe của mình tự dưng tiến tới trước mặt.
Cũng chỉ trong vài giây đó, Kiều Minh Anh mở cửa sổ, thả một tờ tiền về phía anh, ngạo mạn nói: “Tiền đón taxi đấy, tự bắt taxi về nhé, bổn cô nương không hầu được nữa!”
Lời vừa dứt là Kiều Minh Anh lập tức kéo cửa kính xuống, cửa xe, chiếc xe tăng tốc lên hơn 300km/h, bỏ Lê Hiếu Nhật lại đằng sau.
Kiều Minh Anh cười ha hả trong xe, bụng nghĩ ai bảo lúc trước anh dạy em lái xe chứ, giờ thì hối hận chưa!
“Kiều Minh Anh!” Lê Hiếu Nhật nhìn chiếc xe thể thao của mình cứ thế bị Kiều Minh Anh lát đi mất hút, không cần nghĩ cũng biết tại sao cô làm vậy.
Mặt mày u ám, anh nhặt tờ tiền lúc nãy bị Kiều Minh Anh thả tới trước mặt lên xem. Là tờ tiền mệnh giá 300 nghìn đồng, phí đón xe đây sao?
Anh nhếch miệng, siết chặt tờ tiền trong tay. Đúng là quá giỏi, cô nhóc này to gan thật, định làm loạn chắc!
Kiều Minh Anh lái xe của Lê Hiếu Nhật vào biệt thự một cách vô cùng tự tin, cô giảm dần tốc độ, cô tự tin rằng không có xe thì Lê Hiếu Nhật nhất định phải bắt taxi mới về được nhà. Mà tới lúc anh về, đương nhiên là cô sẽ chui vào phòng của Tiểu Bảo trốn, xem anh làm được gì cô.
Kiều Minh Anh vừa đắm chìm trong tưởng tượng đẹp đẽ của mình vừa lái xe vào gara của biệt thự, cô cứ hí hửng đắc ý mãi mà chẳng hề phát hiện ra rằng có một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc bích đang đỗ ngay đằng trước.
Cô mở cửa xe, đang chuẩn bị bước xuống.
Bỗng cô bị ai đó đưa tay tóm chặt lại, dùng sức kéo ra ngoài, lực kéo mạnh đến nỗi khiến cô suýt chút nữa không đứng vững được.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta vác ngược lên, mùi hương bạc hà xông vào mũi, đầu chúi xuống đất khiến cô có chút choáng váng.
“Cướp!” Kiều Minh Anh cố gắng giữ vững thăng bằng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lê Hiếu Nhật đang ung dung vác ngược mình vào nhà, cô hét ầm lên.
Sao anh lại về sớm hơn cô được? Cho dù bay cũng không thể nhanh vậy chứ?
“Sao anh ở đây được vậy? Đáng lẽ anh phải…”
Lê Hiếu Nhật hắng nhẹ một tiếng, cô rất nhẹ, anh thấy nhẹ như đang ôm một bó bông vậy. Nghe cô nói thế, anh liền đưa tay vỗ mạnh vào cái mông nhỏ xinh của cô: “Em coi Lê Tiến Dũng chết rồi sao?”
Lời anh nói ra cứ như lưỡi dao sắc nhọn khiến người ta không thể không đặt dấu chấm hỏi.
Đây cũng là câu dài nhất mà Lê Hiếu Nhật nói với Diệp Tử, nhưng lại là nói với cách như thế này đây.
Diệp Tử ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Lê Hiếu Nhật, nước mắt trào ra, dáng vẻ đáng thương khiến người ta thương cảm: “Anh…”
Đây thật sự là điều cô không ngờ tới.
Có lẽ trước giờ cô chưa từng nhìn thấu lòng anh, cô cứ ngỡ dùng đôi chân bại liệt này là có thể trói buộc được anh, thành công gả cho anh, cho dù anh có không bằng lòng đi nữa thì cũng sẽ cưới cô vì trách nhiệm.
Trước đó, Diệp Tử vẫn luôn rất tự tin, vậy nên thái độ của cô đối với Tịnh Nguyệt mới ngày càng thêm tệ.
Bởi vì Tịnh Nguyệt là người mà Lê Hiếu Nhật đưa đến cho cô ta, trong tiềm thức cô ta luôn coi Tịnh Nguyệt như người hầu của mình. Lúc mới đầu thì vẫn còn vờ vịt trước mặt nhưng lâu dần thì cô ta lại bắt đầu tự cho mình là vợ của anh, lại thêm trước giờ Tịnh Nguyệt chưa từng có lời nào chống đối nên cô ta càng ngày càng tự tung tự tác.
Bởi vì Diệp Tử thật sự rất tự tin rằng mình sẽ được gả cho Lê Hiếu Nhật.
Vậy mà giờ thì sao? Anh thà dùng tính mạng để trả nợ cô cũng không bằng lòng lấy cô.
Cô thật sự không là gì trong mắt anh thế sao? Cô thật sự không bằng người phụ nữ vô dụng Kiều Minh Anh kia sao?
Kiều Minh Anh rốt cuộc có gì để so được với việc hy sinh đôi chân để cứu mạng Lê Hiếu Nhật như cô đây?
Diêp Tử cảm thấy căm hận, đố kỵ, và không cam lòng, sự oán hận như bùng lên trong mắt nhưng cô vẫn cố gắng kìm lại.
Một lúc sau, Diệp Tử thấp giọng nói: “Hiếu Nhật, anh về trước đi, em muốn yên tĩnh một mình.”
Ánh mắt Lê Hiếu Nhật lóe lên, anh liếc nhìn giờ trên đồng hồ, nghĩ đến Kiều Minh Anh vẫn còn đang đợi mình ở bãi xe dưới tòa nhà, bèn nói: “Vậy tôi về trước, tôi sẽ dặn Tịnh Nguyệt đến đón cô.”
Diệp Tử không trả lời, Lê Hiếu Nhật mím chặt môi, đứng dậy đi ra ngoài.
Thật ra Diệp Tử muốn gì Lê Hiếu Nhật đều có thể cho cô ta cả, dù cho cô ta muốn làm công chúa trong hoàng thất anh cũng lập tức thực hiện được mong ước của cô ta.
Thế nhưng, anh thật sự không làm được.
Nói anh máu lạnh vô tình cũng được, nói anh bản chất bạc bẽo cũng không sao, trái tim anh sớm đã trao cả cho Kiều Minh Anh rồi, không thể trao thêm cho người con gái khác được nữa.
Tình yêu của anh có thể xem là kiểu cực đoan nhưng với người có thân phận như anh, không yêu thì còn đỡ, chỉ cần yêu rồi thì thật sự không cách nào buông bỏ.
Huống hồ còn cả Kiều Tiểu Bảo nữa. Lê Hiếu Nhật thật sự rất muốn thêm hai chữ “yêu quý” vào phía sau, thế nhưng anh rõ hơn ai hết, anh và Kiều Minh Anh tuy giữa hai người chưa thể gọi là yêu nhưng lại bị trói chặt vào nhau.
Đời này cô đừng hòng thoát được.
Tuy Diệp Tử bảo Lê Hiếu Nhật đi trước, nhưng thật ra là muốn anh ở lại bên mình, chỉ là không ngờ anh bỏ đi thật.
Diệp Tử bỗng ngẩng phắt đầu lên, trong đôi mắt không còn vẻ yếu đuối như vừa nãy nữa mà thay vào đó là vô số oán hận lẫn đố kỵ. Cô ta mím chặt môi, đôi môi đỏ mọng hằn học phun ra ba chữ: “Kiều… Minh… Anh!”
Bất cứ người nào cản cô ta, cô ta sẽ thề sống chết với người đó.
Kiều Minh Anh hoàn toàn không biết cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa Lê Hiếu Nhật và Diệp Tử đã khiến một vài thứ chệch khỏi quỹ đạo vốn có, còn cô, nghe lời anh, ngồi trong xe đợi.
Cô thầm mắng bản thân không có tiền đồ, anh bảo gì là cô làm theo đó sao? Kiều Minh Anh, bản lĩnh của mày đâu rồi hả?
Bỏ đi, so với bản lĩnh thì Lê Hiếu Nhật còn đáng sợ hơn…
Rốt cuộc anh nói gì với Diệp Tử nhỉ? Kiều Minh Anh nằm bò trên cửa sổ xe, ló ra nhìn, mày thanh tú nhíu lại, suy nghĩ về tình hình bên kia, sao anh còn chưa xuống nhỉ, chắc không đến nỗi mải nói chuyện yêu đương mà quên mất cô ở đây rồi đấy chứ?
Đang lúc Kiều Minh Anh suy nghĩ không biết có nên tự lái xe về trước không thì nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, tuấn tú bước từ trong tòa nhà ra, đi về phía cô.
Một suy nghĩ xấu xa nảy ra trong đầu cô, cô cong môi cười ranh mãnh.
Dám để bổn cô nương đây phải chờ? Bộ đánh không lại anh thì em không chạy đâu được chắc?
Nghĩ thế là Kiều Minh Anh liền từ ghế phụ nhảy qua ghế lái, thắt dây an toàn rồi tra chìa khóa xe vào ổ, khởi động xe, chiếc xe liền lập tức lao đi.
Lúc Lê Hiếu Nhật sắp tới bãi đỗ xe, anh bỗng khựng lại vài giây khi thấy xe của mình tự dưng tiến tới trước mặt.
Cũng chỉ trong vài giây đó, Kiều Minh Anh mở cửa sổ, thả một tờ tiền về phía anh, ngạo mạn nói: “Tiền đón taxi đấy, tự bắt taxi về nhé, bổn cô nương không hầu được nữa!”
Lời vừa dứt là Kiều Minh Anh lập tức kéo cửa kính xuống, cửa xe, chiếc xe tăng tốc lên hơn 300km/h, bỏ Lê Hiếu Nhật lại đằng sau.
Kiều Minh Anh cười ha hả trong xe, bụng nghĩ ai bảo lúc trước anh dạy em lái xe chứ, giờ thì hối hận chưa!
“Kiều Minh Anh!” Lê Hiếu Nhật nhìn chiếc xe thể thao của mình cứ thế bị Kiều Minh Anh lát đi mất hút, không cần nghĩ cũng biết tại sao cô làm vậy.
Mặt mày u ám, anh nhặt tờ tiền lúc nãy bị Kiều Minh Anh thả tới trước mặt lên xem. Là tờ tiền mệnh giá 300 nghìn đồng, phí đón xe đây sao?
Anh nhếch miệng, siết chặt tờ tiền trong tay. Đúng là quá giỏi, cô nhóc này to gan thật, định làm loạn chắc!
Kiều Minh Anh lái xe của Lê Hiếu Nhật vào biệt thự một cách vô cùng tự tin, cô giảm dần tốc độ, cô tự tin rằng không có xe thì Lê Hiếu Nhật nhất định phải bắt taxi mới về được nhà. Mà tới lúc anh về, đương nhiên là cô sẽ chui vào phòng của Tiểu Bảo trốn, xem anh làm được gì cô.
Kiều Minh Anh vừa đắm chìm trong tưởng tượng đẹp đẽ của mình vừa lái xe vào gara của biệt thự, cô cứ hí hửng đắc ý mãi mà chẳng hề phát hiện ra rằng có một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc bích đang đỗ ngay đằng trước.
Cô mở cửa xe, đang chuẩn bị bước xuống.
Bỗng cô bị ai đó đưa tay tóm chặt lại, dùng sức kéo ra ngoài, lực kéo mạnh đến nỗi khiến cô suýt chút nữa không đứng vững được.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta vác ngược lên, mùi hương bạc hà xông vào mũi, đầu chúi xuống đất khiến cô có chút choáng váng.
“Cướp!” Kiều Minh Anh cố gắng giữ vững thăng bằng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lê Hiếu Nhật đang ung dung vác ngược mình vào nhà, cô hét ầm lên.
Sao anh lại về sớm hơn cô được? Cho dù bay cũng không thể nhanh vậy chứ?
“Sao anh ở đây được vậy? Đáng lẽ anh phải…”
Lê Hiếu Nhật hắng nhẹ một tiếng, cô rất nhẹ, anh thấy nhẹ như đang ôm một bó bông vậy. Nghe cô nói thế, anh liền đưa tay vỗ mạnh vào cái mông nhỏ xinh của cô: “Em coi Lê Tiến Dũng chết rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.